Thiếu niên và Thiếu Chủ Ám Môn đều nhìn lấy song phương, bầu không khí im bặt có chút căng thẳng.
Hai người đều đứng im bất động nhưng chỉ cần một sơ hở nhỏ là biết tay ngay, mất mạng như chơi chứ chả đùa.
Nhãn thần của thiếu niên lấp lóe liên tục, một thanh tiểu kiếm như ẩn như hiện lơ lửng ở bên trong đó, vô biên kiếm khí ngập trời cứ ở trong đó luân chuyển và tuần hoàn không ngừng.
Ánh mắt thâm túy nhìn chòng chọc vào Thiếu Chủ Ám Môn, không cho đối phương có dị dạng nào, chỉ an phận ở đó tìm thời cơ thích hợp mở ra giao tranh.
Còn Thiếu Chủ Ám Môn?
Không ai biết đằng sau lớp mặt nạ đó hắn có ánh mắt như thế nào, cơ thể vẫn lạnh nhạt đạp trên hư không, trong lòng hắn có ý nghĩ hay mưu mô gì thì có trời mới biết được.
Thiếu niên ánh mắt nheo lại, gương mặt hơi nhăn nhó có cảm giác không đúng lắm, nhưng là không đúng ở chỗ nào thì lại không biết.
Thông Thiên Kiếm Nhãn mở ra, ngay lập tức ánh mắt của hắn liền chuyển biến sang màu hoàng kim cao quý, mi tâm cũng hóa thành một thanh tiểu kiếm màu đen tím huyền bí.
Hắn dùng ánh mắt như có thể nhìn xuyên qua tất cả nhìn lấy y, vô cùng rõ ràng thu hết tất cả tràng cảnh bên trong thân thể hắn vào trong mắt.
Nhưng lập tức hắn liền giật mình, chỉ thấy toàn thân Thiếu Chủ Ám Môn không có bất kỳ mạch máu, xương cốt, tế bào hay nguyên tử nào ngoài một màu đen tuyền như u ám chuyển động theo dạng một vòng xoáy.
Đó đơn thuần là sức mạnh lực lượng, không còn bất cứ thứ gì khác.
Chẳng lẽ là phân thân?!
Thiếu niên cảm giác không ổn, vừa nãy bản thân đã lơ là đôi chút, ngộ nhỡ không may...? - Diệt Sát Ám Tiễn!
Một âm thanh quát to vang vọng khiến thiếu niên toàn thân ứa lạnh.
Một mũi tên ở phía sau lưng hắn từ ngoài xa kia bắn tới bay với vận tốc khủng khϊếp mang theo uy lực kinh thiên động địa bay đi như muốn một tiễn xuyên phá qua đầu não của thiếu niên.
Nó còn tỏa ra sát phạt chi khí hung tàn làm cho uy lực gia tăng gấp nhiều lần, hư không ở trước mặt nó bị bắn nát một đường thẳng kéo dài theo quỹ tích bay của mũi tên.
Không ngoại lệ, hai tầng hư không bị mũi tên bay nát!
Mà thiếu niên phản ứng cũng cực kỳ nhanh, lập tức khẽ quát:
- Đạp Không Kiếm Bộ!
Không gian gợn sóng, thiếu niên dùng sức đạp một cái, chớp mắt đã xuất hiện bên ngoài hơn trăm mét.
Đặc biệt là khi hắn đạp đi, hư ảnh một thanh tiểu kiếm cũng theo đó mà xuất hiện, sau đó chớp mắt lại biến mất như chưa từng xuất hiện đồng dạng.
Tưởng như thế là đã thoát khỏi một tiễn kinh khủng mang tên Diệt Sát Ám Tiễn kia, nhưng không!
Khi ám sát thiếu niên thất bại, nó vụt thẳng về phía trước xong bẻ lái, Diệt Sát Ám Tiễn dư uy không giảm mà thay đổi quỹ đạo, tiếp tục phóng về phía thiếu niên.
Hơn nữa, từ đằng xa kìa, lại có hai mũi tên đen kịt uy lực không kém Diệt Sát Ám Tiễn được bắn ra, đó chính là hai thanh Diệt Sát Ám Tiễn khác nữa!
Ba mũi tên lượn lờ rượt theo thiếu niên trên không trung, ánh sáng đen bay đầy trời, nhưng kèm theo đó là những vết nứt không gian dữ tợn tuôn ra khí lưu cuồng bạo.
Đạp Không Kiếm Bộ liên tục triển khai, hư ảnh tiểu kiếm chớp biến xuất hiện rồi lại biến mất, sắc mặt của thiếu niên càng ngày càng trầm xuống, chân mày nhíu chặt lại.
Hắn biết, nếu cứ tránh né như vậy mãi cũng không phải là cách, nhất định phải tìm ra vị trí của Thiếu Chủ Ám Môn, từ đó đánh giáp lá cà, đây là lợi thế của Kiếm Tu như hắn.
Dĩ nhiên, xa chiến cũng được, nhưng không tiện bằng cận chiến.
Nghĩ xong biện pháp đối phó với Thiếu Chủ Ám Môn, thiếu niên chuyển hướng, lần theo vết tích bay đến của Diệt Sát Ám Tiễn mà đi ngược lại.
Hắn biết với vị thế là Cung Tu như Thiếu Chủ Ám Môn sẽ không ngu ngốc để lộ vị trí, vì đây là điều cực kỳ tối kỵ đối với Cung Tu hoặc sát thủ.
Nhưng chỉ cần trong khoảng cách nhất định thì dưới con mắt Thông Thiên Kiếm Nhãn của hắn, vạn vật đều vô pháp che thân!
Có điều, hắn không biết là ở trong hư không, vẫn còn có ai đó đang ẩn nấp hứng thú bừng bừng quan sát cuộc chiến của hai người.
Khi có được tự do chân chính, hắn lại quay trở về sở thích cũ, đó là thích xem phim hành động thực tế như vậy!
Có chút hăng hái tạm thời quên luôn cả nhiệm vụ của bản thân vào trong Bí Cảnh này là gì....
Như nhận ra ý định của thiếu niên, phân thân của Thiếu Chủ Ám Môn cũng không muốn để hắn dễ dàng tiếp cận bản thể của mình đánh cận chiến một cách thuận lợi.
Uy danh Kỳ Đồng Song Kiệt vẫn còn ở đó, thủ đoạn mà thiếu niên lợi hại nhất, đó chính là Đồng Thuật!
Có lẽ dựa vào nó mà Kỳ Đồng Kiếm Song có thể nhìn ra nơi ẩn nấp của bản thể, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép điều đó xảy ra.
Nếu không, đánh cận chiến hắn là thật đánh không lại!
Trong lòng lóe liên một ý định ngoan lệ, chỉ cần gϊếŧ được hắn, trả giá cái phân thân này cũng được!
Thiếu niên đang lướt trên không trung như cá gặp nước thì mí mắt hắn bất thình lình giật giật run run, theo bản năng có một cổ cảm giác không tốt xung lên đầu!
CHÍU!
CHÍU!
CHÍU!
Lại có hàng loạt mũi tên Diệt Sát Ám Tiễn được bắn ra, nó dường như còn khủng bố hơn những mũi tên Diệt Sát Ám Tiễn lúc nãy, nó làm cho hư không phá toái liên tục, mặt đất ở bên dưới cũng là bị dư phong nó lướt qua mà lung la lung lay.
Nó vốn có tốc độ cực nhanh, nay lại cùng thiếu niên cắm thẳng vào nhau, hắn nhất thời rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, lùi không được mà tiến cũng không xong vì sau lưng là ba mũi tên Diệt Sát Ám Tiễn, phía trước càng là không phải nói rồi.
Thấy cảnh này, trong đầu hắn nảy sinh ra một ý định, thiếu niên vẫn cắm đầu lao thẳng vào mấy mũi tên Diệt Sát Ám Tiễn phía trước, mặc kệ uy lực đáng sợ của nó.
Hắn còn cố ý giảm tốc lùi về phía sau cho ba mũi tên kia theo kịp, giữ một khoảng cách nhất định.
Đợi đến khi mấy mũi tên chỉ còn cách hắn ba mét, hắn đột nhiên dậm chân đạp một cái, không gian băng liệt, hắn cũng thuận lợi mà phóng lên trời cao thay vì né phải hay né trái.
OANH!
OANH!
OANH!
OANH!
Những âm thanh chấn nổ thao thao bất tuyệt vang lên, tia lửa bắn tung tóe ra bốn phương tám hướng.
Gần mười mũi tên Diệt Sát Ám Tiễn ầm ầm va chạm vào nhau tạo thành vụ nổ đinh tai nhứt óc, dư ba công kích đáng sợ đến cùng cực khuếch tán ra mấy trăm mét địa vực.
Đây cũng là ý định của thiếu niên, để những mũi tên Diệt Sát Ám Tiễn tự ma diệt lẫn nhau, đại khái giống như để chó cắn chó.
Còn lý do hắn bay lên cao là để tránh dư ba của vụ nổ kia, nếu như né sang bên nào thì đều phải hứng chịu dư chấn khuếch tán theo hình tròn của nó, chỉ có bay lên trời là không bị ảnh hưởng bởi dư ba khủng khϊếp này.
Giữ khoảng cách nhất định cũng là sợ nếu quá lớn thì bọn chúng sẽ chuyển hướng, nếu là như thế thì dự định của hắn cũng xem như thất bại.
Càng may mắn hơn là cho đám người Ám Môn kia là bọn hắn đã cách đủ xa do thiếu niên dùng Đạp Không Kiếm Bộ liên tục phóng đi, từ lâu đã đi ra xa hơn ba dặm rồi.
Mặc dù vậy nhưng vẫn chưa tìm thấy tung tích của Thiếu Chủ Ám Môn ở đâu làm hắn hơi bất đắc dĩ.
Lý giải chính là trong lúc hấn chạy, Thiếu Chủ Ám Môn cũng không đứng yên tại chỗ a.
Thông Thiên Kiếm Nhãn của hắn vận chuyển hết công suất, liếc ngang liếc dọc nhìn không ra cuối cùng đành phải quyết định sài tuyệt chiêu.
Thiếu niên hít sâu một hơi, khóe miệng lẩm bẩm những âm thanh kỳ quái như đang niệm khẩu quyết của một môn Vũ Kỹ hoặc Kiếm Kỹ nào đó.
Trong lòng hắn luôn ở trạng thái đề phòng ở mức độ cao nhất, bởi vì cảm giác bất an kia còn chưa có biến mất đâu.
Chưa đến hai giây mà hắn đã niệm ra vô số khẩu quyết, cuối cùng lại khẽ gằn:
- Bốn Kiếm Mắt Ảo!
Sau khi âm thanh này vừa dứt đi, bốn thanh kiếm nhỏ liền đột ngột xuất hiện trước mặt thiếu niên, nó toàn thân mờ ảo như không tồn tại, là thứ không sờ được được, chỉ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Điều kỳ lạ là trên mỗi lưỡi kiếm lại có một con mắt to, nó toàn bộ đều là màu vàng, mi tâm là thanh tiểu kiếm như song nhãn của thiếu niên.
Đó, là Bốn Kiếm Mắt Ảo, một loại Đồng Thuật có thể thông qua gán mắt lên kiếm để di chuyển ra xa quan sát tất cả vào trong mắt.
Lý do nó có chữ " Ảo " ở trong tên là nó có thể nhìn cả những thứ mờ ảo như linh hồn của người khác, thứ tồn tại hư ảo cực kỳ mờ nhạt.
Đơn nhiên, ẩn nấp trong hư không cũng không ngoại lệ....
Thiếu niên phất tay, bốn thanh kiếm liền phân ra bốn hướng đông tây nam bắc phóng đi, hắn cũng nhắm mắt lại tiếp thu vô vàn cảnh quan mà bốn thanh kiếm thu vào trong mắt rồi truyền về đầu não của hắn.
Thiếu niên gương mặt mặt chăm chú quan sát muốn tìm kiếm thân ảnh của Thiếu Chủ Ám Môn.
Vì tốc độ của bốn thanh kiếm còn nhanh hơn vận tốc âm thanh nên yêu cầu người tiếp thu tin tức như hắn cũng phải có tốc độ xử lý, tiếp nhận cực nhanh mới theo kịp.
Nếu không, bỏ sót đi nơi ẩn nấp của Thiếu Chủ Ám Môn, tất cả liền xem như công cốc, không những như vậy mà còn gây nguy hiểm ngược lại cho hắn.
Bởi vì lúc này hắn đã nhắm mắt, tất cả ý thức đều chuyên chú chìm vào tiềm thức, lấy mắt của bốn thanh kiếm thay thế cho mắt chính của mình.
Nếu như hiện tại có ai đến gần hắn, e là hắn cũng không biết.
Trừ khi là đối phương để lộ ra hơi thở cho hắn cảm giác được.
Trên trời cao, có những đám mây trắng phiêu du mờ mịt, có một thân ảnh mang áo choàng đen, mặt nạ như u linh đang đứng trên bạch vân, tay cầm lấy một thanh trường cung màu đen như minh tuyền quen thuộc.
Còn ai khác ngoài Thiếu Chủ Ám Môn?!
Hắn trong lòng âm thầm cười tà, xem ra lần này gϊếŧ đối phương khá thuận lợi, e là không cần trả giá quá nhiều....
Hắn dơ tay lên, kéo căng dây cung ra, lần này không phải là lấy lực lượng Ám Lực ngưng tụ thành mũi tên mà là một mũi tên hành thật giá thật chẳng biết bao giờ đã hiện hình trên cung, đó là một mũi tên bảo vật cấp Ngụy Linh!
Tiễn chưa xuất, một cổ khí tức lăng lệ và tàn bạo khát máu đã mãnh liệt bạo phát tán ra một cách thầm thầm, không cho thiếu niên cảm giác được.
Khoảng mấy giây sau đó, mũi tên kia đã hoàn toàn được lực lượng nuôi dưỡng hóa thành một mũi tên đỏ chót như máu, hơi thở nặng nề mang theo sát khí nồng đậm và chết chóc cũng đại công cáo thành.
Sau đó là, một mũi tên mang theo uy lực đáng sợ vô biên được bắn ra không chút lưu tình, Thiếu Chủ Ám Môn trong lòng nở một nụ cười của người chiến thắng, cười lớn mặc niệm:
" Ha ha ha, đi đi, Phệ Huyết Ngụy Linh Tiễn, nuốt hết máu của hắn, ngươi sẽ càng mạnh hơn! "
CHÍU!
Mũi tên màu máu đỏ bay với vận tốc âm thanh cũng chẳng bì kịp được phóng đi, lao tới thiếu niên.
Tình cảnh của hắn, nhất thời rơi vào tình trạng báo động nguy hiểm cùng cực!
Nếu bạn rảnh, xin mời đọc
Hai người đều đứng im bất động nhưng chỉ cần một sơ hở nhỏ là biết tay ngay, mất mạng như chơi chứ chả đùa.
Nhãn thần của thiếu niên lấp lóe liên tục, một thanh tiểu kiếm như ẩn như hiện lơ lửng ở bên trong đó, vô biên kiếm khí ngập trời cứ ở trong đó luân chuyển và tuần hoàn không ngừng.
Ánh mắt thâm túy nhìn chòng chọc vào Thiếu Chủ Ám Môn, không cho đối phương có dị dạng nào, chỉ an phận ở đó tìm thời cơ thích hợp mở ra giao tranh.
Còn Thiếu Chủ Ám Môn?
Không ai biết đằng sau lớp mặt nạ đó hắn có ánh mắt như thế nào, cơ thể vẫn lạnh nhạt đạp trên hư không, trong lòng hắn có ý nghĩ hay mưu mô gì thì có trời mới biết được.
Thiếu niên ánh mắt nheo lại, gương mặt hơi nhăn nhó có cảm giác không đúng lắm, nhưng là không đúng ở chỗ nào thì lại không biết.
Thông Thiên Kiếm Nhãn mở ra, ngay lập tức ánh mắt của hắn liền chuyển biến sang màu hoàng kim cao quý, mi tâm cũng hóa thành một thanh tiểu kiếm màu đen tím huyền bí.
Hắn dùng ánh mắt như có thể nhìn xuyên qua tất cả nhìn lấy y, vô cùng rõ ràng thu hết tất cả tràng cảnh bên trong thân thể hắn vào trong mắt.
Nhưng lập tức hắn liền giật mình, chỉ thấy toàn thân Thiếu Chủ Ám Môn không có bất kỳ mạch máu, xương cốt, tế bào hay nguyên tử nào ngoài một màu đen tuyền như u ám chuyển động theo dạng một vòng xoáy.
Đó đơn thuần là sức mạnh lực lượng, không còn bất cứ thứ gì khác.
Chẳng lẽ là phân thân?!
Thiếu niên cảm giác không ổn, vừa nãy bản thân đã lơ là đôi chút, ngộ nhỡ không may...? - Diệt Sát Ám Tiễn!
Một âm thanh quát to vang vọng khiến thiếu niên toàn thân ứa lạnh.
Một mũi tên ở phía sau lưng hắn từ ngoài xa kia bắn tới bay với vận tốc khủng khϊếp mang theo uy lực kinh thiên động địa bay đi như muốn một tiễn xuyên phá qua đầu não của thiếu niên.
Nó còn tỏa ra sát phạt chi khí hung tàn làm cho uy lực gia tăng gấp nhiều lần, hư không ở trước mặt nó bị bắn nát một đường thẳng kéo dài theo quỹ tích bay của mũi tên.
Không ngoại lệ, hai tầng hư không bị mũi tên bay nát!
Mà thiếu niên phản ứng cũng cực kỳ nhanh, lập tức khẽ quát:
- Đạp Không Kiếm Bộ!
Không gian gợn sóng, thiếu niên dùng sức đạp một cái, chớp mắt đã xuất hiện bên ngoài hơn trăm mét.
Đặc biệt là khi hắn đạp đi, hư ảnh một thanh tiểu kiếm cũng theo đó mà xuất hiện, sau đó chớp mắt lại biến mất như chưa từng xuất hiện đồng dạng.
Tưởng như thế là đã thoát khỏi một tiễn kinh khủng mang tên Diệt Sát Ám Tiễn kia, nhưng không!
Khi ám sát thiếu niên thất bại, nó vụt thẳng về phía trước xong bẻ lái, Diệt Sát Ám Tiễn dư uy không giảm mà thay đổi quỹ đạo, tiếp tục phóng về phía thiếu niên.
Hơn nữa, từ đằng xa kìa, lại có hai mũi tên đen kịt uy lực không kém Diệt Sát Ám Tiễn được bắn ra, đó chính là hai thanh Diệt Sát Ám Tiễn khác nữa!
Ba mũi tên lượn lờ rượt theo thiếu niên trên không trung, ánh sáng đen bay đầy trời, nhưng kèm theo đó là những vết nứt không gian dữ tợn tuôn ra khí lưu cuồng bạo.
Đạp Không Kiếm Bộ liên tục triển khai, hư ảnh tiểu kiếm chớp biến xuất hiện rồi lại biến mất, sắc mặt của thiếu niên càng ngày càng trầm xuống, chân mày nhíu chặt lại.
Hắn biết, nếu cứ tránh né như vậy mãi cũng không phải là cách, nhất định phải tìm ra vị trí của Thiếu Chủ Ám Môn, từ đó đánh giáp lá cà, đây là lợi thế của Kiếm Tu như hắn.
Dĩ nhiên, xa chiến cũng được, nhưng không tiện bằng cận chiến.
Nghĩ xong biện pháp đối phó với Thiếu Chủ Ám Môn, thiếu niên chuyển hướng, lần theo vết tích bay đến của Diệt Sát Ám Tiễn mà đi ngược lại.
Hắn biết với vị thế là Cung Tu như Thiếu Chủ Ám Môn sẽ không ngu ngốc để lộ vị trí, vì đây là điều cực kỳ tối kỵ đối với Cung Tu hoặc sát thủ.
Nhưng chỉ cần trong khoảng cách nhất định thì dưới con mắt Thông Thiên Kiếm Nhãn của hắn, vạn vật đều vô pháp che thân!
Có điều, hắn không biết là ở trong hư không, vẫn còn có ai đó đang ẩn nấp hứng thú bừng bừng quan sát cuộc chiến của hai người.
Khi có được tự do chân chính, hắn lại quay trở về sở thích cũ, đó là thích xem phim hành động thực tế như vậy!
Có chút hăng hái tạm thời quên luôn cả nhiệm vụ của bản thân vào trong Bí Cảnh này là gì....
Như nhận ra ý định của thiếu niên, phân thân của Thiếu Chủ Ám Môn cũng không muốn để hắn dễ dàng tiếp cận bản thể của mình đánh cận chiến một cách thuận lợi.
Uy danh Kỳ Đồng Song Kiệt vẫn còn ở đó, thủ đoạn mà thiếu niên lợi hại nhất, đó chính là Đồng Thuật!
Có lẽ dựa vào nó mà Kỳ Đồng Kiếm Song có thể nhìn ra nơi ẩn nấp của bản thể, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép điều đó xảy ra.
Nếu không, đánh cận chiến hắn là thật đánh không lại!
Trong lòng lóe liên một ý định ngoan lệ, chỉ cần gϊếŧ được hắn, trả giá cái phân thân này cũng được!
Thiếu niên đang lướt trên không trung như cá gặp nước thì mí mắt hắn bất thình lình giật giật run run, theo bản năng có một cổ cảm giác không tốt xung lên đầu!
CHÍU!
CHÍU!
CHÍU!
Lại có hàng loạt mũi tên Diệt Sát Ám Tiễn được bắn ra, nó dường như còn khủng bố hơn những mũi tên Diệt Sát Ám Tiễn lúc nãy, nó làm cho hư không phá toái liên tục, mặt đất ở bên dưới cũng là bị dư phong nó lướt qua mà lung la lung lay.
Nó vốn có tốc độ cực nhanh, nay lại cùng thiếu niên cắm thẳng vào nhau, hắn nhất thời rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, lùi không được mà tiến cũng không xong vì sau lưng là ba mũi tên Diệt Sát Ám Tiễn, phía trước càng là không phải nói rồi.
Thấy cảnh này, trong đầu hắn nảy sinh ra một ý định, thiếu niên vẫn cắm đầu lao thẳng vào mấy mũi tên Diệt Sát Ám Tiễn phía trước, mặc kệ uy lực đáng sợ của nó.
Hắn còn cố ý giảm tốc lùi về phía sau cho ba mũi tên kia theo kịp, giữ một khoảng cách nhất định.
Đợi đến khi mấy mũi tên chỉ còn cách hắn ba mét, hắn đột nhiên dậm chân đạp một cái, không gian băng liệt, hắn cũng thuận lợi mà phóng lên trời cao thay vì né phải hay né trái.
OANH!
OANH!
OANH!
OANH!
Những âm thanh chấn nổ thao thao bất tuyệt vang lên, tia lửa bắn tung tóe ra bốn phương tám hướng.
Gần mười mũi tên Diệt Sát Ám Tiễn ầm ầm va chạm vào nhau tạo thành vụ nổ đinh tai nhứt óc, dư ba công kích đáng sợ đến cùng cực khuếch tán ra mấy trăm mét địa vực.
Đây cũng là ý định của thiếu niên, để những mũi tên Diệt Sát Ám Tiễn tự ma diệt lẫn nhau, đại khái giống như để chó cắn chó.
Còn lý do hắn bay lên cao là để tránh dư ba của vụ nổ kia, nếu như né sang bên nào thì đều phải hứng chịu dư chấn khuếch tán theo hình tròn của nó, chỉ có bay lên trời là không bị ảnh hưởng bởi dư ba khủng khϊếp này.
Giữ khoảng cách nhất định cũng là sợ nếu quá lớn thì bọn chúng sẽ chuyển hướng, nếu là như thế thì dự định của hắn cũng xem như thất bại.
Càng may mắn hơn là cho đám người Ám Môn kia là bọn hắn đã cách đủ xa do thiếu niên dùng Đạp Không Kiếm Bộ liên tục phóng đi, từ lâu đã đi ra xa hơn ba dặm rồi.
Mặc dù vậy nhưng vẫn chưa tìm thấy tung tích của Thiếu Chủ Ám Môn ở đâu làm hắn hơi bất đắc dĩ.
Lý giải chính là trong lúc hấn chạy, Thiếu Chủ Ám Môn cũng không đứng yên tại chỗ a.
Thông Thiên Kiếm Nhãn của hắn vận chuyển hết công suất, liếc ngang liếc dọc nhìn không ra cuối cùng đành phải quyết định sài tuyệt chiêu.
Thiếu niên hít sâu một hơi, khóe miệng lẩm bẩm những âm thanh kỳ quái như đang niệm khẩu quyết của một môn Vũ Kỹ hoặc Kiếm Kỹ nào đó.
Trong lòng hắn luôn ở trạng thái đề phòng ở mức độ cao nhất, bởi vì cảm giác bất an kia còn chưa có biến mất đâu.
Chưa đến hai giây mà hắn đã niệm ra vô số khẩu quyết, cuối cùng lại khẽ gằn:
- Bốn Kiếm Mắt Ảo!
Sau khi âm thanh này vừa dứt đi, bốn thanh kiếm nhỏ liền đột ngột xuất hiện trước mặt thiếu niên, nó toàn thân mờ ảo như không tồn tại, là thứ không sờ được được, chỉ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Điều kỳ lạ là trên mỗi lưỡi kiếm lại có một con mắt to, nó toàn bộ đều là màu vàng, mi tâm là thanh tiểu kiếm như song nhãn của thiếu niên.
Đó, là Bốn Kiếm Mắt Ảo, một loại Đồng Thuật có thể thông qua gán mắt lên kiếm để di chuyển ra xa quan sát tất cả vào trong mắt.
Lý do nó có chữ " Ảo " ở trong tên là nó có thể nhìn cả những thứ mờ ảo như linh hồn của người khác, thứ tồn tại hư ảo cực kỳ mờ nhạt.
Đơn nhiên, ẩn nấp trong hư không cũng không ngoại lệ....
Thiếu niên phất tay, bốn thanh kiếm liền phân ra bốn hướng đông tây nam bắc phóng đi, hắn cũng nhắm mắt lại tiếp thu vô vàn cảnh quan mà bốn thanh kiếm thu vào trong mắt rồi truyền về đầu não của hắn.
Thiếu niên gương mặt mặt chăm chú quan sát muốn tìm kiếm thân ảnh của Thiếu Chủ Ám Môn.
Vì tốc độ của bốn thanh kiếm còn nhanh hơn vận tốc âm thanh nên yêu cầu người tiếp thu tin tức như hắn cũng phải có tốc độ xử lý, tiếp nhận cực nhanh mới theo kịp.
Nếu không, bỏ sót đi nơi ẩn nấp của Thiếu Chủ Ám Môn, tất cả liền xem như công cốc, không những như vậy mà còn gây nguy hiểm ngược lại cho hắn.
Bởi vì lúc này hắn đã nhắm mắt, tất cả ý thức đều chuyên chú chìm vào tiềm thức, lấy mắt của bốn thanh kiếm thay thế cho mắt chính của mình.
Nếu như hiện tại có ai đến gần hắn, e là hắn cũng không biết.
Trừ khi là đối phương để lộ ra hơi thở cho hắn cảm giác được.
Trên trời cao, có những đám mây trắng phiêu du mờ mịt, có một thân ảnh mang áo choàng đen, mặt nạ như u linh đang đứng trên bạch vân, tay cầm lấy một thanh trường cung màu đen như minh tuyền quen thuộc.
Còn ai khác ngoài Thiếu Chủ Ám Môn?!
Hắn trong lòng âm thầm cười tà, xem ra lần này gϊếŧ đối phương khá thuận lợi, e là không cần trả giá quá nhiều....
Hắn dơ tay lên, kéo căng dây cung ra, lần này không phải là lấy lực lượng Ám Lực ngưng tụ thành mũi tên mà là một mũi tên hành thật giá thật chẳng biết bao giờ đã hiện hình trên cung, đó là một mũi tên bảo vật cấp Ngụy Linh!
Tiễn chưa xuất, một cổ khí tức lăng lệ và tàn bạo khát máu đã mãnh liệt bạo phát tán ra một cách thầm thầm, không cho thiếu niên cảm giác được.
Khoảng mấy giây sau đó, mũi tên kia đã hoàn toàn được lực lượng nuôi dưỡng hóa thành một mũi tên đỏ chót như máu, hơi thở nặng nề mang theo sát khí nồng đậm và chết chóc cũng đại công cáo thành.
Sau đó là, một mũi tên mang theo uy lực đáng sợ vô biên được bắn ra không chút lưu tình, Thiếu Chủ Ám Môn trong lòng nở một nụ cười của người chiến thắng, cười lớn mặc niệm:
" Ha ha ha, đi đi, Phệ Huyết Ngụy Linh Tiễn, nuốt hết máu của hắn, ngươi sẽ càng mạnh hơn! "
CHÍU!
Mũi tên màu máu đỏ bay với vận tốc âm thanh cũng chẳng bì kịp được phóng đi, lao tới thiếu niên.
Tình cảnh của hắn, nhất thời rơi vào tình trạng báo động nguy hiểm cùng cực!
Nếu bạn rảnh, xin mời đọc
Danh sách chương