Ngay khi Thiết Sơn vừa nói xong, mấy người còn lại liếc mắt qua nhau, giật mình tỉnh táo, Vũ Văn Chính hốt hoảng la lớn.
- Không hay, nếu là thứ từ Mộ Địa lấy ra, vậy phải muôn vàn cẩn thận, không thể để cho Yến tiểu tử gặp tai nạn!
- Văn Chính nói đúng! Cần phải ngăn chúng lại! - Nguyên Thuỳ Vân gật đầu, nhãn thần không khỏi chăm chú quan sát tình hình bên dưới, Nguyên lực đột nhiên bao phủ toàn bộ đôi chân, có ý định rục rịch đi ngăn cản.
Bất quá đã muộn, chẳng chờ cho hắn kịp thời di chuyển, thì Hàn Thuỷ đã ném thanh đoản kiếm màu huyết hồng lên cao, đôi tay bắt quyết, nhanh chóng điểm về phía Yến Nhất Phi.
Đoản kiếm quán thông Nguyên lực của Hàn Thuỷ, quang mang đại phóng, từ đó sinh ra từng trận nóng bức như thể núi lửa phún trào.
Chớp mắt, một phần ba Bất Hối Đài chìm trong tấm màn rực chói như có hàng trăm hàng ngàn ngọn lửa thi nhau bốc lên. Nhiệt độ xung quanh phạm vi lấy Hàn Thuỷ làm trung tâm, bên ngoài mười trượng tăng cao khủng khiếp, cây lá gần đó thình lình từ xanh chuyển ngay sang nâu xám khô khốc, tức khắc tự nhiên bốc cháy thành tro tàn.
Chúng đệ tử mới rồi còn đang há mồm vì ngưỡng mộ, thì lúc này hoảng sợ bỏ chạy toán loạn như đám châu chấu gặp lửa, nhảy nhót tránh ra thật xa.
Tiểu Thần cùng Triệu Thanh mặc dù cảm thấy tình hình có chút vượt ra ngoài dự đoán, thế nhưng cũng chưa đến mức phải rút lui, chỉ thấy Triệu Thanh chớp chớp đôi mắt, quanh người hắn đã xuất hiện một lớp quang tráo tử sắc bảo vệ.
Đứng ngay bên cạnh, thân hình Tiểu Thần khẽ lay động, dưới lớp trang phục, làn da của hắn chuyển dần sang màu hồng nhạt, khá tương đồng với thứ ánh sáng từ đoản kiếm phóng xuất.
Ngoài hai người bọn hắn, thì Phong Thiên Thanh vẫn thản nhiên không chút dị động, từ đầu tới cuối, gã đứng khoanh tay lặng lẽ đưa ánh mắt nhìn thẳng đến trận đấu.
Nhãn mục liếc liếc, bất giác Triệu Thanh thì thào.
- Tên này...! Tu luyện Phong thuộc tính đã đến mức đáng sợ như thế? Thời điểm đó, Yến Nhất Phi cũng lập tức xuất thủ, trường kiếm trên tay bị hắn mạnh mẽ cắm thẳng xuống nền đất trước mặt.
Trong tức thì, đôi mắt hắn bỗng nhiên hoá thành màu đen u ám, thoạt nhìn lúc bấy giờ họ Yến chẳng khác bao nhiêu so với quái nhân không có tròng trắng bên trong nhãn mục.
Vẫn chưa hết, đôi mắt đen tuyền ấy sau vài lần nháy động, trên tay hắn đột ngột hiển hoá ra hư ảnh trường kiếm mờ mờ ảo ảo, tựa như trường kiếm được ngưng tụ từ một loại khói đen quỷ dị âm hàn.
Ngay khi trường kiếm đã hoà thành hình thái cơ bản, thì đoản kiếm mang theo ánh lửa tựa như muốn đốt cháy hết thảy, lao đến với một khí thế rạch trời xẻ đất, trảm xuống đỉnh đầu Yến Nhất Phi.
Lúc này, Yến Nhất Phi hơi ngước lên, miệng lẩm bẩm.
- Vì sao không dùng hết sức?
- Giao đấu không phải tử đấu? Đỡ được hay không hẳn nói sau! - Hàn Thuỷ bâng quơ một câu, thuỷ chung hắn tự tin đến mức chỉ vòng tay, lặng lẽ đứng nhìn.
Yến Nhất Phi mĩm cười, hiện tại gương mặt của hắn đã không còn giống thường ngày nhẹ nhàng ấm áp, mà thay vào đó là sự lạnh lùng bá đạo. Có điều, từ nụ cười treo trên khoé miệng dường như đồng ý với lời của Hàn Thuỷ, dễ dàng nhận ra Yến Nhất Phi vẫn là Yến Nhất Phi!
- Tính ra lần giao đấu này của chúng ta là lần thứ tư rồi phải không? Được! Về sau cứ như vậy đi tới, để xem ta sẽ theo sau ngươi, hay ngươi sẽ lấy ta làm mục tiêu vượt qua! Trảm!
Ầm...!
Đùng... Đùng!
Âm thanh chấn động vừa vang lên, cũng là lúc thân ảnh Nguyên Thuỳ Vân lao đến, theo sau là ba thân ảnh của đám Thiết Sơn, duy chỉ Bạch Thiên Hành vẫn đứng yên do hắn chỉ mới là Đoạt Nguyên bát tầng, không thể nhúng tay ngăn cản.
- Khốn kiếp, hai tên tiểu tử các ngươi, chơi ác như vậy không sợ chết hay sao?
Nguyên Thuỳ Vân nhảy đến chính giữa, một tay cầm lấy chuôi đoản kiếm, một tay phóng ra Nguyên lực khủng khiếp đỡ lấy thanh kiếm từ khói đen ngưng tụ.
Tu vi Tinh Đấu hậu kỳ của hắn không phải chỉ để nói chơi, bản thân càng là cường nhân đột phá từ hai loại Hoả Khí cùng Kim Khí. Trong tầng lớp Tinh Đấu cũng xem như là kẻ lợi hại, thế nhưng, ngay lúc bàn tay chạm vào hai thứ đồ kỳ lạ của hai tiểu tử Đoạt Nguyên phóng ra, hắn mới biết mình đã phạm sai lầm nghiêm trọng đến cỡ nào.
- Thuỳ Vân cẩn thận!
- Sư thúc! Coi chừng!
- Cẩn thận!
Xoẹt... Xoẹt...
Bàn tay chạm vào đoản kiếm lập tức sinh ra sự đau rát như nhúng vào dung nham, bên kia, tay còn lại đột nhiên dâng lên buốt giá chẳng khác gì để tay trần bám vào khối hàn băng vạn năm.
Nguy cơ trong chớp mắt sản sinh, khiến Nguyên Thuỳ Vân nhất thời chảy mồ hôi hột, miệng lắp bắp.
- Con bà nó, chơi ngu rồi!
Thời điểm đó!
Theo sát phía sau lưng, trung niên Thiết Sơn gầm lên như sư hống.
- Buông!
Một người mà đến cả Lâm Tuyết Trần cũng như Vũ Văn Chính đồng dạng là Tinh Đấu viên mãn, càng là kẻ dùng Bá Khí để đột phá, đều mang theo sự kính phục cùng sợ hãi. Chỉ bấy nhiêu đó thôi đã hiểu rõ, đương nhiên Thiết Sơn không thể chỉ là tu luyện giả Tinh Đấu bình thường.
Sau tiếng thét dài, Thiết Sơn chộp thẳng đến hai bàn tay Nguyên Thuỳ Vân, từ trong cơ thể hắn bỗng nhiên sinh ra hai cỗ lực lượng cổ quái, một cỗ đấy ra, một cỗ hút ngược trở lại.
Hai cỗ năng lượng trái chiều va chạm, bỗng nhiên tạo thành một dạng từ trường cổ quái chấn văng Nguyên Thuỳ Vân sang một bên, đồng thời đánh bật đoản kiếm cùng yên kiếm* văng ra xa.
(*Yên: khói)
- Con bà các ngươi, giao đấu thôi mà có cần chơi lớn vậy không?
Thiết Sơn lắc lắc cổ tay, hậm hực mắng một câu, đoạn nhanh chóng nhảy đến bên cạnh Nguyên Thuỳ Vân, nhìn thấy hắn ngoại trừ hết hồn ướt đẩm cả người thì cũng không có gì quá đáng ngại, lúc này Thiết Sơn mới nói tiếp.
- Bao nhiêu năm, ngươi khi nào cũng chỉ làm xong rồi mới nghĩ! Ngươi... Ài...!
- Đa ta đại sư huynh! Đệ không sao!
- Không sao là tốt!
Thiết Sơn hằm hằm gắt gỏng, đoạn quay sang Yến Nhất Phi cùng Hàn Thuỷ, quát.
- Hai tên các ngươi qua đây!
Mặc dù Thiết Sơn hằng năm đều ở bên ngoài cùng sư phụ làm việc, không có mặt tại Hạo Dương Phái, tuy nhiên, những đệ tử như Yến Nhất Phi cùng Hàn Thuỷ đều nhận thức được nhân vật mà đến vài trưởng lão cũng phải e dè này.
- Đệ tử Yến Nhất Phi ra mắt Thiết Sơn sư thúc!
- Đệ tử Hàn Thuỷ ra mắt Thiết Sơn sư thúc!
Nhìn cả hai đang tiến tới, Thiết Sơn nhíu mày rất lâu, bỗng nhiên hắn mở miệng.
- Một tên sỡ hữu thân thể biến dị băng thuộc tính lại sử dụng hoả pháp khí? Một tên Thiên tư hoả hệ lại cư nhiên chủ tu kiếm đạo? Còn ngang nhiên tu luyện âm hàn thuộc tính mà không bị phản phệ, còn lợi hại như thế? Chậc... Hai tên tiểu quỷ các ngươi thật thú vị! Rất có phong thái của ta! Hắc hắc! Bộ các ngươi bị ngu hay gì? Đi tu luyện thứ trái ngược với bản nguyên của bản thân? Tính chơi trội hù doạ người ta sao?... Các ngươi phải nhớ...
Còn tưởng sẽ bị trách mắng một hồi, không ngờ vị Thiết Sơn sư thúc đứng trước mặt chỉ thao thao giảng giải các thứ liên quan đến tu luyện mà chẳng đá động gì đến chuyện tình ban nãy, thật khiến cho mọi người xung quanh, nhất là những đệ tử như Tiểu Thần, Triệu Thanh lần đâu gặp gỡ hắn ta được một phen mở rộng tầm mắt.
Lúc ấy, cách đó không xa, đột nhiên Triệu Thanh bắt chéo tay sau đầu, bĩu môi thì thào với Tiểu Thần.
- Vị sư thúc kia đang tự chửi bản thân à? Mỗi câu nói mắng mỏ hai tên kia, lại chêm vào giống ta năm xưa? Đầu óc có vấn đề thật!
Vừa nghe tên bên cạnh lảm nhảm, Tiểu Thần hết hồn nhảy lui ba bước, ngẩng mặt nhìn trời làm ra bộ dáng không quen không biết.
- Ngươi! Qua đây! Cả tên vừa tránh đi nữa, qua đây luôn, thật không có nghĩa khí! Chẳng giống ta chút nào!
Thoáng thấy Thiết Sơn điểm đúng mình, Tiểu Thần cười khan, liếc đến Triệu Thanh đang nhăn nhó bên cạnh, mắng thầm.
- Triệu Thanh khốn kiếp, miệng thối đúng là miệng thối!
Bất quá nghĩ thì nghĩ, nhưng đôi chân cũng đành bất đắc dĩ tiến đến, sau một phen chắp tay vái chào, nghe Thiết Sơn thuyết giảng đủ mọi thứ về đạo lý làm người.
Cái gì mà huynh đệ có gặp hoạ cũng phải đưa đầu ra ngăn trở, cái gì mà huynh đệ phải tương thân tương ái, không thể hở tí là ra tay xuất thủ đánh đập lẫn nhau, sau đó là một tràng các vấn đề về nhân tình thế thái, cuối cùng còn đem bản thân ra làm ví dụ. Nói mãi rốt cuộc lại quay về chuyện huynh đệ cần yêu thương đùm bọc, thuỷ chung chuyện đơn giản một cộng một bằng hai, qua lời nói của Thiết Sơn đều trở thành chân ngôn tựa hồ đó đều là chân lý bắt buộc mà hắn ngộ ra, nay truyền lại cho lớp trẻ.
Cho đến khi trời chập choạng tối, xung quanh đã không còn lại người nào ngoại trừ năm người bọn hắn. Đám người Lâm Tuyết Trần vì quá rõ sự dông dài của Thiết Sơn cho nên đã sớm trốn khỏi, hiện tại hắn mới chịu dừng lại, ngó trời một chặp, đoạn lên tiếng.
- Tốt rồi! Các ngươi có phúc lắm mới được Thiết Sơn ta truyền đạo! Về sau cố gắng lên, còn gì chưa hiểu, trong mấy ngày thời gian sắp tới có thể tuỳ thời kiếm ta... Ha ha, nói không phải khoe khoang, sau này muốn hỏi cũng không biết tìm ta ở đâu... Hãy nắm chặt cơ hội, nhớ chưa! Còn ngươi, về sau không nên ăn nói bậy bạ, rất dễ sinh chuyện thị phi, huynh đệ phải biết tương thân tương ái... Nhớ năm đó...
Thiết Sơn lần nữa thao thao bất tuyệt, lúc này bốn tên thiếu niên đứng đối diện dường như đã đến cực hạn chịu đựng, thế nhưng ngoài việc cắn răng cúi đầu lắng nghe thì cũng không biết làm cách nào khác.
Đôi chân của Triệu Thanh đã bắt đầu run rẫy, Hàn Thuỷ thì cả khuôn mặt trở thành màu xám ngắt, Yến Nhất Phi cũng chẳng hơn gì, khoé miệng run run, hơi thở phì phò. Chỉ có Tiểu Thần vẫn dửng dưng, đôi mắt chăm chú nhìn vào Thiết Sơn tựa như rất hứng thú với những gì hắn đang nói.
Rốt cuộc, cũng tới lúc Thiết Sơn dừng lại, gật đầu sau đó tung người lên cao, cười ha hả bỏ lại một câu chẳng đầu chẳng đuôi, tưởng chừng như hắn là cao nhân thế ngoại, gặp gỡ với mấy người vừa rồi chỉ là bình thuỷ tương phùng.
- Duyên phận chúng ta chỉ đến đây! Ha ha, hy vọng các ngươi tham ngộ được những thứ ta truyền dạy! Ha ha!
Đợi cho bóng lưng hắn vừa khuất, khí tức cũng không còn lại chút gì, Triệu Thanh mới rống to.
- Trời ơi là trời, Triệu Thanh ta phục! Triệt để khâm phục độ mặt dày của sư thúc! Lại còn là duyên phận chỉ đến đây thôi chứ! Ta cần vào!...
Phịch... phịch...
Hàn Thuỷ cùng Yến Nhất Phi đổ ầm xuống, vô lực nhìn đến Triệu Thanh, có điều không ai ngăn cản bởi vì hắn đang nói ra những thứ mà trong lòng của mình đang muốn hét lên.
Bất giác, khi Triệu Thanh xả ra một ngụm bức bối trong người, cả ba đồng thanh cười lớn, cười thật sảng khoái.
Lúc ấy, giọng nói Tiểu Thần mới như mơ ngủ vang lên, cắt đứt tràng cười.
- Nè! Canh mấy rồi, giữa khuya đứa nào cười nói... Khụ... đã xong rồi hả?
- Ngươi... nãy giờ... ngươi đang ngủ?
Triệu Thanh có chút không tin, dụi dụi mắt nhìn chòng chọc vào khuôn mặt Tiểu Thần.
Hơi ngại ngùng, Tiểu Thần cười cười đáp lại.
- Ta phong bế thính giác, sau đó dùng Nguyên lực ép cho đôi mắt mở ra, còn tâm thần chìm vào giấc ngủ... Khụ... Ta tưởng chuyện này các ngươi cũng biết...
- Huynh đệ tẩn hắn... Con bà nó, cái gì gọi là có phúc cùng hưởng, huynh đệ tương thân tương ái? Ngươi cần được dạy dỗ!
- Lên...
- Bắt lấy, không cho hắn chạy...
- ----o0o-----
Ngày hôm sau!
Từ rất sớm, phía trước Chánh Điện đã tụ tập trên dưới năm sáu trăm người xếp thành những hàng dọc thẳng tắp. Mỗi hàng độ chừng năm mươi đệ tử ăn mặc chỉnh tề, hiển nhiên Tiểu Thần cũng đứng lẫn vào trong số đó.
Dẫn đầu là hơn hai mươi Tinh Đấu giai, tạo thành hàng ngang, ai nấy yên lặng ngẩng cao nhìn lên.
Những chấp sự đệ tử Tinh Đấu đang đứng ở đây, ngoại trừ mấy người Thiết Sơn mà Tiểu Thần đã gặp hôm qua, thì số còn lại hắn chỉ nhận ra được một vài gương mặt tương đối quen thuộc, dường như có gặp qua ở đâu đó.
Bất quá điều này cũng không có gì là lạ, Tiểu Thần chỉ nhập môn được mấy tháng, suốt thời gian vừa qua, không đóng cửa bế quan thì cũng chạy nhảy bên ngoài, thậm chí đến tận bây giờ, hắn cũng chưa biết rốt cuộc Hạo Dương Phái to lớn bao nhiêu.
Đương nhiên điều này không mấy quan trọng, quan trọng là những trưởng lão Viên Nguyệt cảnh đang tụ lại xung quanh một thạch đài cao hơn ba mươi trượng không rõ là dựng lên từ lúc nào. Mặt mày người nào người nấy đều đăm chiêu, có hưng phấn, có lo lắng, có kích động, tựu chung đủ mọi loại biểu cảm.
Ở trên đài, Nguyễn Tề phủ phụ, hướng về phía Đông mà quỳ bái.
Nghe tiếng xôn xao của vài tên đệ tử, dường như mấy tên này chứng kiến chưởng môn đã quỳ ở đó được ba ngày ba đêm.
Rất lâu sau, có lẽ nghi thức đã hoàn thành, Nguyễn Tề đứng lên, quay về phía chúng nhân bên dưới, hắn cất giọng, thanh âm văng vẳng nhẹ nhàng lọt vào tai tất cả.
- Bí Tàng Hạo Dương Phái chuẩn bị khai mở! Bí tàng có tên Bất Hối! Đã quyết định đi vào thì không oán không hối, người đi vào hãy suy nghĩ thật kỹ lưỡng! Khả năng cao nhất có thể xảy ra chuyện mất mạng! Bất cứ đồ vật gì ở bên trong mà đệ tử lấy được, đều được giữ lại một phần ba! Hiện tại, ai chấp nhận đi vào, sẽ do các vị trưởng lão kiểm tra tư cách!
- Không hay, nếu là thứ từ Mộ Địa lấy ra, vậy phải muôn vàn cẩn thận, không thể để cho Yến tiểu tử gặp tai nạn!
- Văn Chính nói đúng! Cần phải ngăn chúng lại! - Nguyên Thuỳ Vân gật đầu, nhãn thần không khỏi chăm chú quan sát tình hình bên dưới, Nguyên lực đột nhiên bao phủ toàn bộ đôi chân, có ý định rục rịch đi ngăn cản.
Bất quá đã muộn, chẳng chờ cho hắn kịp thời di chuyển, thì Hàn Thuỷ đã ném thanh đoản kiếm màu huyết hồng lên cao, đôi tay bắt quyết, nhanh chóng điểm về phía Yến Nhất Phi.
Đoản kiếm quán thông Nguyên lực của Hàn Thuỷ, quang mang đại phóng, từ đó sinh ra từng trận nóng bức như thể núi lửa phún trào.
Chớp mắt, một phần ba Bất Hối Đài chìm trong tấm màn rực chói như có hàng trăm hàng ngàn ngọn lửa thi nhau bốc lên. Nhiệt độ xung quanh phạm vi lấy Hàn Thuỷ làm trung tâm, bên ngoài mười trượng tăng cao khủng khiếp, cây lá gần đó thình lình từ xanh chuyển ngay sang nâu xám khô khốc, tức khắc tự nhiên bốc cháy thành tro tàn.
Chúng đệ tử mới rồi còn đang há mồm vì ngưỡng mộ, thì lúc này hoảng sợ bỏ chạy toán loạn như đám châu chấu gặp lửa, nhảy nhót tránh ra thật xa.
Tiểu Thần cùng Triệu Thanh mặc dù cảm thấy tình hình có chút vượt ra ngoài dự đoán, thế nhưng cũng chưa đến mức phải rút lui, chỉ thấy Triệu Thanh chớp chớp đôi mắt, quanh người hắn đã xuất hiện một lớp quang tráo tử sắc bảo vệ.
Đứng ngay bên cạnh, thân hình Tiểu Thần khẽ lay động, dưới lớp trang phục, làn da của hắn chuyển dần sang màu hồng nhạt, khá tương đồng với thứ ánh sáng từ đoản kiếm phóng xuất.
Ngoài hai người bọn hắn, thì Phong Thiên Thanh vẫn thản nhiên không chút dị động, từ đầu tới cuối, gã đứng khoanh tay lặng lẽ đưa ánh mắt nhìn thẳng đến trận đấu.
Nhãn mục liếc liếc, bất giác Triệu Thanh thì thào.
- Tên này...! Tu luyện Phong thuộc tính đã đến mức đáng sợ như thế? Thời điểm đó, Yến Nhất Phi cũng lập tức xuất thủ, trường kiếm trên tay bị hắn mạnh mẽ cắm thẳng xuống nền đất trước mặt.
Trong tức thì, đôi mắt hắn bỗng nhiên hoá thành màu đen u ám, thoạt nhìn lúc bấy giờ họ Yến chẳng khác bao nhiêu so với quái nhân không có tròng trắng bên trong nhãn mục.
Vẫn chưa hết, đôi mắt đen tuyền ấy sau vài lần nháy động, trên tay hắn đột ngột hiển hoá ra hư ảnh trường kiếm mờ mờ ảo ảo, tựa như trường kiếm được ngưng tụ từ một loại khói đen quỷ dị âm hàn.
Ngay khi trường kiếm đã hoà thành hình thái cơ bản, thì đoản kiếm mang theo ánh lửa tựa như muốn đốt cháy hết thảy, lao đến với một khí thế rạch trời xẻ đất, trảm xuống đỉnh đầu Yến Nhất Phi.
Lúc này, Yến Nhất Phi hơi ngước lên, miệng lẩm bẩm.
- Vì sao không dùng hết sức?
- Giao đấu không phải tử đấu? Đỡ được hay không hẳn nói sau! - Hàn Thuỷ bâng quơ một câu, thuỷ chung hắn tự tin đến mức chỉ vòng tay, lặng lẽ đứng nhìn.
Yến Nhất Phi mĩm cười, hiện tại gương mặt của hắn đã không còn giống thường ngày nhẹ nhàng ấm áp, mà thay vào đó là sự lạnh lùng bá đạo. Có điều, từ nụ cười treo trên khoé miệng dường như đồng ý với lời của Hàn Thuỷ, dễ dàng nhận ra Yến Nhất Phi vẫn là Yến Nhất Phi!
- Tính ra lần giao đấu này của chúng ta là lần thứ tư rồi phải không? Được! Về sau cứ như vậy đi tới, để xem ta sẽ theo sau ngươi, hay ngươi sẽ lấy ta làm mục tiêu vượt qua! Trảm!
Ầm...!
Đùng... Đùng!
Âm thanh chấn động vừa vang lên, cũng là lúc thân ảnh Nguyên Thuỳ Vân lao đến, theo sau là ba thân ảnh của đám Thiết Sơn, duy chỉ Bạch Thiên Hành vẫn đứng yên do hắn chỉ mới là Đoạt Nguyên bát tầng, không thể nhúng tay ngăn cản.
- Khốn kiếp, hai tên tiểu tử các ngươi, chơi ác như vậy không sợ chết hay sao?
Nguyên Thuỳ Vân nhảy đến chính giữa, một tay cầm lấy chuôi đoản kiếm, một tay phóng ra Nguyên lực khủng khiếp đỡ lấy thanh kiếm từ khói đen ngưng tụ.
Tu vi Tinh Đấu hậu kỳ của hắn không phải chỉ để nói chơi, bản thân càng là cường nhân đột phá từ hai loại Hoả Khí cùng Kim Khí. Trong tầng lớp Tinh Đấu cũng xem như là kẻ lợi hại, thế nhưng, ngay lúc bàn tay chạm vào hai thứ đồ kỳ lạ của hai tiểu tử Đoạt Nguyên phóng ra, hắn mới biết mình đã phạm sai lầm nghiêm trọng đến cỡ nào.
- Thuỳ Vân cẩn thận!
- Sư thúc! Coi chừng!
- Cẩn thận!
Xoẹt... Xoẹt...
Bàn tay chạm vào đoản kiếm lập tức sinh ra sự đau rát như nhúng vào dung nham, bên kia, tay còn lại đột nhiên dâng lên buốt giá chẳng khác gì để tay trần bám vào khối hàn băng vạn năm.
Nguy cơ trong chớp mắt sản sinh, khiến Nguyên Thuỳ Vân nhất thời chảy mồ hôi hột, miệng lắp bắp.
- Con bà nó, chơi ngu rồi!
Thời điểm đó!
Theo sát phía sau lưng, trung niên Thiết Sơn gầm lên như sư hống.
- Buông!
Một người mà đến cả Lâm Tuyết Trần cũng như Vũ Văn Chính đồng dạng là Tinh Đấu viên mãn, càng là kẻ dùng Bá Khí để đột phá, đều mang theo sự kính phục cùng sợ hãi. Chỉ bấy nhiêu đó thôi đã hiểu rõ, đương nhiên Thiết Sơn không thể chỉ là tu luyện giả Tinh Đấu bình thường.
Sau tiếng thét dài, Thiết Sơn chộp thẳng đến hai bàn tay Nguyên Thuỳ Vân, từ trong cơ thể hắn bỗng nhiên sinh ra hai cỗ lực lượng cổ quái, một cỗ đấy ra, một cỗ hút ngược trở lại.
Hai cỗ năng lượng trái chiều va chạm, bỗng nhiên tạo thành một dạng từ trường cổ quái chấn văng Nguyên Thuỳ Vân sang một bên, đồng thời đánh bật đoản kiếm cùng yên kiếm* văng ra xa.
(*Yên: khói)
- Con bà các ngươi, giao đấu thôi mà có cần chơi lớn vậy không?
Thiết Sơn lắc lắc cổ tay, hậm hực mắng một câu, đoạn nhanh chóng nhảy đến bên cạnh Nguyên Thuỳ Vân, nhìn thấy hắn ngoại trừ hết hồn ướt đẩm cả người thì cũng không có gì quá đáng ngại, lúc này Thiết Sơn mới nói tiếp.
- Bao nhiêu năm, ngươi khi nào cũng chỉ làm xong rồi mới nghĩ! Ngươi... Ài...!
- Đa ta đại sư huynh! Đệ không sao!
- Không sao là tốt!
Thiết Sơn hằm hằm gắt gỏng, đoạn quay sang Yến Nhất Phi cùng Hàn Thuỷ, quát.
- Hai tên các ngươi qua đây!
Mặc dù Thiết Sơn hằng năm đều ở bên ngoài cùng sư phụ làm việc, không có mặt tại Hạo Dương Phái, tuy nhiên, những đệ tử như Yến Nhất Phi cùng Hàn Thuỷ đều nhận thức được nhân vật mà đến vài trưởng lão cũng phải e dè này.
- Đệ tử Yến Nhất Phi ra mắt Thiết Sơn sư thúc!
- Đệ tử Hàn Thuỷ ra mắt Thiết Sơn sư thúc!
Nhìn cả hai đang tiến tới, Thiết Sơn nhíu mày rất lâu, bỗng nhiên hắn mở miệng.
- Một tên sỡ hữu thân thể biến dị băng thuộc tính lại sử dụng hoả pháp khí? Một tên Thiên tư hoả hệ lại cư nhiên chủ tu kiếm đạo? Còn ngang nhiên tu luyện âm hàn thuộc tính mà không bị phản phệ, còn lợi hại như thế? Chậc... Hai tên tiểu quỷ các ngươi thật thú vị! Rất có phong thái của ta! Hắc hắc! Bộ các ngươi bị ngu hay gì? Đi tu luyện thứ trái ngược với bản nguyên của bản thân? Tính chơi trội hù doạ người ta sao?... Các ngươi phải nhớ...
Còn tưởng sẽ bị trách mắng một hồi, không ngờ vị Thiết Sơn sư thúc đứng trước mặt chỉ thao thao giảng giải các thứ liên quan đến tu luyện mà chẳng đá động gì đến chuyện tình ban nãy, thật khiến cho mọi người xung quanh, nhất là những đệ tử như Tiểu Thần, Triệu Thanh lần đâu gặp gỡ hắn ta được một phen mở rộng tầm mắt.
Lúc ấy, cách đó không xa, đột nhiên Triệu Thanh bắt chéo tay sau đầu, bĩu môi thì thào với Tiểu Thần.
- Vị sư thúc kia đang tự chửi bản thân à? Mỗi câu nói mắng mỏ hai tên kia, lại chêm vào giống ta năm xưa? Đầu óc có vấn đề thật!
Vừa nghe tên bên cạnh lảm nhảm, Tiểu Thần hết hồn nhảy lui ba bước, ngẩng mặt nhìn trời làm ra bộ dáng không quen không biết.
- Ngươi! Qua đây! Cả tên vừa tránh đi nữa, qua đây luôn, thật không có nghĩa khí! Chẳng giống ta chút nào!
Thoáng thấy Thiết Sơn điểm đúng mình, Tiểu Thần cười khan, liếc đến Triệu Thanh đang nhăn nhó bên cạnh, mắng thầm.
- Triệu Thanh khốn kiếp, miệng thối đúng là miệng thối!
Bất quá nghĩ thì nghĩ, nhưng đôi chân cũng đành bất đắc dĩ tiến đến, sau một phen chắp tay vái chào, nghe Thiết Sơn thuyết giảng đủ mọi thứ về đạo lý làm người.
Cái gì mà huynh đệ có gặp hoạ cũng phải đưa đầu ra ngăn trở, cái gì mà huynh đệ phải tương thân tương ái, không thể hở tí là ra tay xuất thủ đánh đập lẫn nhau, sau đó là một tràng các vấn đề về nhân tình thế thái, cuối cùng còn đem bản thân ra làm ví dụ. Nói mãi rốt cuộc lại quay về chuyện huynh đệ cần yêu thương đùm bọc, thuỷ chung chuyện đơn giản một cộng một bằng hai, qua lời nói của Thiết Sơn đều trở thành chân ngôn tựa hồ đó đều là chân lý bắt buộc mà hắn ngộ ra, nay truyền lại cho lớp trẻ.
Cho đến khi trời chập choạng tối, xung quanh đã không còn lại người nào ngoại trừ năm người bọn hắn. Đám người Lâm Tuyết Trần vì quá rõ sự dông dài của Thiết Sơn cho nên đã sớm trốn khỏi, hiện tại hắn mới chịu dừng lại, ngó trời một chặp, đoạn lên tiếng.
- Tốt rồi! Các ngươi có phúc lắm mới được Thiết Sơn ta truyền đạo! Về sau cố gắng lên, còn gì chưa hiểu, trong mấy ngày thời gian sắp tới có thể tuỳ thời kiếm ta... Ha ha, nói không phải khoe khoang, sau này muốn hỏi cũng không biết tìm ta ở đâu... Hãy nắm chặt cơ hội, nhớ chưa! Còn ngươi, về sau không nên ăn nói bậy bạ, rất dễ sinh chuyện thị phi, huynh đệ phải biết tương thân tương ái... Nhớ năm đó...
Thiết Sơn lần nữa thao thao bất tuyệt, lúc này bốn tên thiếu niên đứng đối diện dường như đã đến cực hạn chịu đựng, thế nhưng ngoài việc cắn răng cúi đầu lắng nghe thì cũng không biết làm cách nào khác.
Đôi chân của Triệu Thanh đã bắt đầu run rẫy, Hàn Thuỷ thì cả khuôn mặt trở thành màu xám ngắt, Yến Nhất Phi cũng chẳng hơn gì, khoé miệng run run, hơi thở phì phò. Chỉ có Tiểu Thần vẫn dửng dưng, đôi mắt chăm chú nhìn vào Thiết Sơn tựa như rất hứng thú với những gì hắn đang nói.
Rốt cuộc, cũng tới lúc Thiết Sơn dừng lại, gật đầu sau đó tung người lên cao, cười ha hả bỏ lại một câu chẳng đầu chẳng đuôi, tưởng chừng như hắn là cao nhân thế ngoại, gặp gỡ với mấy người vừa rồi chỉ là bình thuỷ tương phùng.
- Duyên phận chúng ta chỉ đến đây! Ha ha, hy vọng các ngươi tham ngộ được những thứ ta truyền dạy! Ha ha!
Đợi cho bóng lưng hắn vừa khuất, khí tức cũng không còn lại chút gì, Triệu Thanh mới rống to.
- Trời ơi là trời, Triệu Thanh ta phục! Triệt để khâm phục độ mặt dày của sư thúc! Lại còn là duyên phận chỉ đến đây thôi chứ! Ta cần vào!...
Phịch... phịch...
Hàn Thuỷ cùng Yến Nhất Phi đổ ầm xuống, vô lực nhìn đến Triệu Thanh, có điều không ai ngăn cản bởi vì hắn đang nói ra những thứ mà trong lòng của mình đang muốn hét lên.
Bất giác, khi Triệu Thanh xả ra một ngụm bức bối trong người, cả ba đồng thanh cười lớn, cười thật sảng khoái.
Lúc ấy, giọng nói Tiểu Thần mới như mơ ngủ vang lên, cắt đứt tràng cười.
- Nè! Canh mấy rồi, giữa khuya đứa nào cười nói... Khụ... đã xong rồi hả?
- Ngươi... nãy giờ... ngươi đang ngủ?
Triệu Thanh có chút không tin, dụi dụi mắt nhìn chòng chọc vào khuôn mặt Tiểu Thần.
Hơi ngại ngùng, Tiểu Thần cười cười đáp lại.
- Ta phong bế thính giác, sau đó dùng Nguyên lực ép cho đôi mắt mở ra, còn tâm thần chìm vào giấc ngủ... Khụ... Ta tưởng chuyện này các ngươi cũng biết...
- Huynh đệ tẩn hắn... Con bà nó, cái gì gọi là có phúc cùng hưởng, huynh đệ tương thân tương ái? Ngươi cần được dạy dỗ!
- Lên...
- Bắt lấy, không cho hắn chạy...
- ----o0o-----
Ngày hôm sau!
Từ rất sớm, phía trước Chánh Điện đã tụ tập trên dưới năm sáu trăm người xếp thành những hàng dọc thẳng tắp. Mỗi hàng độ chừng năm mươi đệ tử ăn mặc chỉnh tề, hiển nhiên Tiểu Thần cũng đứng lẫn vào trong số đó.
Dẫn đầu là hơn hai mươi Tinh Đấu giai, tạo thành hàng ngang, ai nấy yên lặng ngẩng cao nhìn lên.
Những chấp sự đệ tử Tinh Đấu đang đứng ở đây, ngoại trừ mấy người Thiết Sơn mà Tiểu Thần đã gặp hôm qua, thì số còn lại hắn chỉ nhận ra được một vài gương mặt tương đối quen thuộc, dường như có gặp qua ở đâu đó.
Bất quá điều này cũng không có gì là lạ, Tiểu Thần chỉ nhập môn được mấy tháng, suốt thời gian vừa qua, không đóng cửa bế quan thì cũng chạy nhảy bên ngoài, thậm chí đến tận bây giờ, hắn cũng chưa biết rốt cuộc Hạo Dương Phái to lớn bao nhiêu.
Đương nhiên điều này không mấy quan trọng, quan trọng là những trưởng lão Viên Nguyệt cảnh đang tụ lại xung quanh một thạch đài cao hơn ba mươi trượng không rõ là dựng lên từ lúc nào. Mặt mày người nào người nấy đều đăm chiêu, có hưng phấn, có lo lắng, có kích động, tựu chung đủ mọi loại biểu cảm.
Ở trên đài, Nguyễn Tề phủ phụ, hướng về phía Đông mà quỳ bái.
Nghe tiếng xôn xao của vài tên đệ tử, dường như mấy tên này chứng kiến chưởng môn đã quỳ ở đó được ba ngày ba đêm.
Rất lâu sau, có lẽ nghi thức đã hoàn thành, Nguyễn Tề đứng lên, quay về phía chúng nhân bên dưới, hắn cất giọng, thanh âm văng vẳng nhẹ nhàng lọt vào tai tất cả.
- Bí Tàng Hạo Dương Phái chuẩn bị khai mở! Bí tàng có tên Bất Hối! Đã quyết định đi vào thì không oán không hối, người đi vào hãy suy nghĩ thật kỹ lưỡng! Khả năng cao nhất có thể xảy ra chuyện mất mạng! Bất cứ đồ vật gì ở bên trong mà đệ tử lấy được, đều được giữ lại một phần ba! Hiện tại, ai chấp nhận đi vào, sẽ do các vị trưởng lão kiểm tra tư cách!
Danh sách chương