Xích Quỷ Bảo!
Thời gian ngày thứ tư!
Địa điểm xác định... Không rõ!
Tại một vùng thiên địa vô danh cực kỳ rộng lớn, nơi đây có đầy đủ rừng rậm sông ngòi, sơn mạch nối liền trải dài vượt khỏi tầm mắt của bất kể là ai. Cảnh sắc hoang sơ, loáng thoáng còn nghe được âm thanh gầm rống của muôn thú.
Bên cạnh vạt rừng lưa thưa, ở đó cây cối dường như đã bị đốn hạ đi rất nhiều, nằm rải rác là từng dấu vết cành lá đứt ngang bén ngót còn thừa lại, đôi chỗ còn chất đầy những thân cây xiêu vẹo, ngay nơi này nhìn xéo qua sẽ tiếp giáp với một nhánh sông uốn lượn không biết đổ về nơi đâu.
Gần đó, trên một mảnh đất trống trải bằng phẳng, xuất hiện bóng dáng hàng trăm người, chia thành những nhóm tách biệt hoàn toàn với nhau, ẩn ẩn còn có thể nhìn ra, tựa như trong nhãn mục của tất cả đang che giấu sát khí nhàn nhạt.
Từ màu sắc trang phục, rõ ràng phần lớn ở đây chính là đệ tử các tông môn gia tộc lớn nhỏ của Việt Châu.
Ngoài ra càng không thiếu một bộ phận tu luyện giả ăn mặc bình thường xen lẫn cổ quái lập dị, thoáng nhìn cũng có thể xác định đây là những tán tu thế đơn lực bạc từ khắp mọi nơi tràn về Thiên Phạt Lâm trong hai ngày vừa qua, ý đồ tham gia náo nhiệt hòng tìm kiếm vận may.
Trên lý thuyết thì tán tu nhất định không thể chen chân vào được tràng tranh đoạt kiểu như thế này.
Tuy nhiên, thực tế hoàn toàn trái ngược, bởi vì thân phận thấp kém, tổng thể bạc nhược hơn so với tất cả, cho nên hiện tại bọn chúng mới tập hợp đội ngũ, đứng cạnh nhau, ngưng tụ thành thế lực liên minh tán tu, quy tụ đông đảo nhân vật ít nhiều có chút danh tiếng, tạm thời coi như cũng đủ vốn liếng để phát ngôn.
Trong số tất cả những kẻ có mặt, còn có thể trông thấy lác đác vài đội nhóm không vượt quá ba bốn thành viên, đang lặng lẽ đứng khá xa phạm vi mảnh đất trống ấy, tựa hồ muốn thể hiện rõ thái độ chẳng muốn dây dưa. Khuất sau những tàn cây bên trong cánh rừng, thấp thoáng liền nhận ra vài gương mặt chẳng chút lạ lẫm, chính là đám người họ Thạch cùng ba tên đến từ vùng đất khác, Công Tôn Tú.
Có điều, so với những người đầu tiền tiến vào Xích Quỷ Bảo, hiện tại, cũng đã xuất hiện những kẻ khác, hiển nhiên đây là những quân bài chủ lực của các thế lực bên ngoài phát tới chủ trì đại cuộc.
- Ha ha! Cuồng Ma! Không nghĩ đến lần này ngươi cũng có tâm tư truy tìm thứ đó hay sao? Thế nào có hứng thú hợp tác cùng Đặng mỗ!
Giọng nói the thé vừa phát ra nơi miệng của một thanh niên có tướng mạo tương đối kỳ quái. Bề ngoài hắn ta chỉ vào khoảng hai mươi, thế nhưng mái tóc bạc trắng, cặp mắt nặng trĩu tựa hồ muốn sụp xuống, trên tay còn cầm một quyển trục* tầm thường, in hằn đầy rẫy dấu vết phai ố cũ kỹ, như thể hắn ta là thư sinh ngày đêm dùi mài kinh sử, miệt mài quá độ, cho nên mới thành ra cái dạng chẳng khác gì người thiếu ngủ lâu năm.
(*Quyển trục: người xưa hay cuộn sách thành dạng trục để cất giữ, khi cầm đọc cũng có thói quen cuốn lại)
Kẻ được gọi Cuồng Ma là một thanh niên gầy còm, đứng chính giữa trong đám Huyết Ma Môn, tên này mặc dù thân thể có chút thấp bé, tuy nhiên ánh mắt có thần, khuôn mặt góc cạnh, lại sỡ hữu một loại khí chất bá đạo cơ hồ lộ rõ ra bên ngoài. Cái danh hiệu Cuồng Ma tất nhiên không phải danh tánh thực sự của hắn, sỡ dĩ người khác gọi hai chữ này, bởi vì gã ta cực kỳ cuồng dã khi chiến đấu, là một tên tiểu ma đầu giết người không gớm tay, tiếng tăm vang dội.
Phía sau, bên tai gã, bóng dáng Lê Phương Nam mà mấy hôm trước bị Lãnh Sương đuổi giết bên trong thế giới băng tuyết, đang ghé đầu thì thầm to nhỏ vấn đề gì đó, đôi lúc ánh mắt liếc về phía kẻ tự xưng họ Đặng, rõ ràng không có tí gì hảo ý.
Chốc lát, khi hoàn toàn nắm rõ được tương đối sự việc phát sinh gần đây, Cuồng Ma mới phất tay, ý bảo Lê Phương Nam lui ra, đoạn cất tiếng.
- Đặng Long! Chuyện hợp tác thì quên đi, ta không có thói quen bắt tay với kẻ khác! Thế nhưng việc sư muội Lãnh Sương của ngươi cả gan truy sát đệ tử Huyết Ma Môn ta! Ngươi nói xem, vấn đề này giải quyết làm sao? Nếu không nói được lời công đạo, đừng trách Cuồng Ma ta không khách sáo!
Thanh âm nhẹ nhàng, lời nói gãy gọn, thế nhưng từ ý tứ cũng đủ để thấy Cuồng Ma không ngại bày ra phong thái chẳng nề hà chuyện xung đột gay gắt xảy ra. Mặc dù chưa thể coi những lời đó là uy hiếp, tuy nhiên cũng đủ để hiểu con người tên này cực kỳ bao che khuyết điểm. Hắn thừa rõ là Lê Phương Nam cố tình thêm mắm dặm muối, nhưng mà, rốt cuộc Cuồng Ma hắn ta cũng phải hỏi rõ ràng chuyện này mới được, không thể dễ dàng để kẻ khác khinh nhờn Huyết Ma Môn.
Nghe giọng chất vấn của Cuồng Ma, bên phía Bách Thư Môn, Đặng Long nhàn nhạt cười, đoạn đáp trả.
- Trên đời có chuyện cho kẻ khác khinh nhờn sư muội ta, lại không cho sư muội ta giết trả? Đạo lý gì đây? Lại nói, từ khi ta theo lệnh tiến vào, đến hiện tại cũng chưa rõ tông tích Lãnh Sương sư muội ở nơi đâu! Riêng sư đệ ngươi còn không phải vẫn bình bình an an đứng đó? Ngược lại... Ta nghĩ chẳng lẽ là các ngươi đã ra tay với sư muội, lúc này tính bày trò che mắt thiên hạ? Muốn công đạo? Ai cho chúng ta công đạo? Ngươi nói xem!
- Hừ! Mồm mép rất lợi hại, không hổ danh môn hạ Nho gia! Tuy nhiên nói cho cùng, muốn ra tay liền ra tay... Bớt dông dài lý sự!
Cuồng Ma nheo mắt, mồm mép những tên ba hoa chích chòe của Bách Thư Môn nổi tiếng ghê gớm, hắn hiểu nếu dùng công phu nước bọt để đấu khẩu, sớm muộn cũng chỉ có thể chuốc lấy thất bại, tốt nhất cứ dùng nắm đấm, xem của ai to hơn.
Đang lúc không khí căng thẳng, hai nhóm người Bách Thư Môn cùng Huyết Ma Môn chực chờ giương nanh múa vuốt, bất chợt một giọng nói thanh thoát động lòng cất lên từ phía đám người Thiên Nguyệt Tông.
- Nhị vị hà tất phải động gươm động giáo! Tất cả lấy đại sự làm trọng, Thiên Nguyệt Tông chúng ta hiện tại cũng chưa tìm được nơi hạ lạc* của Hiên Viên sư đệ, rõ ràng trong chuyện này còn rất nhiều ẩn tình. Chưa kể, các vị xem thử ở đây không chỉ có ba phương chúng ta, ngoại trừ tán tu ẩn giấu không ít kẻ lợi hại, còn ẩn nấp quanh đây vài thế lực lạ mặt! Thiếp thay mặt mọi người hòa giải, tạm thời gác lại chuyện ân oán, về sau hẵng giải quyết! Có được không? (*Hạ lạc: lạc chỉ tình huống của người như lưu lạc)
Bên trong đám người Thiên Nguyệt Tông, đột nhiên xuất hiện một thân ảnh thướt tha, toàn thân thanh y nhẹ nhàng, yểu điệu bước tới. Khuôn mặt tinh mỹ không chút tỳ vết, mũi cao da trắng, đôi mắt ngấn nước long lanh, tóc dài búi cao lộ ra phượng trâm cầu kỳ.
Mặc dù tất cả đều biết đến sự hiện diện của nhau, tuy nhiên khi chưa lên tiếng thì ai ai cũng không quá quan tâm bận lòng, thế nhưng bây giờ bóng dáng đại sư tỷ của Thiên Nguyệt Tông đi ra, dù là Đặng Long hay Cuồng Ma cũng nhất thời yên tĩnh trở lại, ít nhiều cũng có vài phần khách khí.
Kỳ thực không khách khí cũng không được, Vũ Yến ngoại trừ là Đoạt Nguyên viên mãn tụ tập hai loại Thiên Tuyệt Khí cực kỳ hiếm gặp, thì bản thân nàng ta trong giới tu luyện cấp thấp danh tiếng cũng không nhỏ, nếu không muốn nói nàng ta vô cùng tàn nhẫn, không giống vẻ bề ngoài.
- Vũ Yến cô nương đã mở lời! Đặng mỗ sao có thể không nể mặt! – Đặng Long ôm quyền, cười dài tiêu sái, trong lòng thầm mắng mẹ nó một câu.
- Hừ! – Cuồng Ma hừ lạnh, thủy chung khá mất hứng, âm trầm không biết đang nghĩ gì.
Nhìn về phía Đặng Long, cô gái gọi là Vũ Yến khẽ gật đầu xem như chào hỏi, đoạn liếc về hướng Cuồng Ma che miệng cười mĩm, thần thái ẩn ẩn có điều hơi khác lạ, ngay sau đó nàng hé miệng tiếp tục cất lời.
- Đa ta nhị vị nể mặt, hiện tại chúng ta phải bàn bạc việc làm sao qua sông mới là tốt nhất! – Vũ Yến vừa nói vừa đảo mắt đến phía sau những thân cây bên trong cánh rừng, ánh mắt như xuyên thấu nhìn chằm chằm vào những kẻ đang tụ tập ở đó, giây lát khóe miệng nàng bất giác nhếch lên, đoạn đưa chân bước đến bên cạnh mặt nước.
Thoạt nhìn đến vẻ bên ngoài của con sông cũng không có gì đặc biệt, ngoài việc làn nước cực kỳ trong xanh, thì hầu như chẳng khác bao nhiêu so với những nơi khác.
Tuy nhiên, vì sao đến lúc này cho dù là những kẻ như Cuồng Ma, Đặng Long cùng Vũ Yến bị vây bên này bờ không thể băng qua, hay thậm chí phía trong rừng những kẻ như Thạch Thiên Phủ, Công Tôn Tú đã ở đó từ lâu, nhưng vẫn âm thầm lẳng lặng chờ đợi? Tựu chung mọi việc đều do duy nhất nguyên nhân, chính là dòng nước ở đây ẩn chứa huyền cơ.
Nói ra phải kể đến thời điểm một ngày trước.
Sau khi những kẻ cuối cùng còn ở tầng thứ nhất, rời khỏi thế giới đầy Nguyên tố ngũ hành, đi vào vùng hoang mạc vô biên, ở đây, bọn chúng có chạm mặt chém giết, có an an ổn ổn một đường đi tới, nhìn chung không ai giống ai.
Thế nhưng bên ngoài cũng là lúc các tông môn gia tộc, lần lượt nhận được tin tức từ bên trong thông báo ra, ở vùng sa mạc cát vàng đã xuất hiện “đồ vật” mà bọn chúng ngày đêm truy cầu.
Tin tức chấn kinh hết thảy, vừa mừng vừa sợ, thế cho nên không ai bảo ai, liền tức khắc phái thêm nhân thủ, cũng tức là những kẻ mạnh nhất ở cảnh giới Đoạt Nguyên như đám Cuồng Ma, Vũ Yến, Đặng Long đồng thời tiến vào, thực hiện kế hoạch truy tìm “đồ vật” đó.
Rốt cuộc, đến cuối ngày, cũng đã có người phát hiện ra dấu tích của thứ đó, một hơi âm thầm truy tung, gấp rút đuổi theo.
Vấn đề ở chỗ, hắn ta không ngờ động tĩnh của “đồ vật” kia gây ra quá lớn, kéo đến một đám người phát giác, hò nhau kéo bè kết lũ theo sát không tha.
Đến cuối cùng, khi thứ “đồ vật” xuất hiện lần cuối là ở bên bờ kia của nhánh sông, đã có vài tên tán tu cùng môn hạ gia tộc nào đó dùng Pháp khí phi hành toan tính vượt lên phía trước, muốn nẫng tay trên tất cả. Kết quả, vừa nhảy lên khỏi ba trượng trên không trung, đột nhiên từ trong vô hình nện thẳng vào đỉnh đầu mấy gã đó từng đợt lôi điện dữ dội, chấn cho tất cả thành than, rơi thẳng xuống mặt nước, chìm vào, biến mất khỏi thế gian, một cọng lông cũng chẳng còn sót lại.
Tràng cảnh quỷ dị khiến lòng người rét buốt, thế nhưng nói chữ bỏ cuộc thì không thể nào, ở đây có kẻ nào là hạng người thấy khó chùn chân? Bay không được thì lội qua, thế nên rất nhiều người nảy ra chủ ý, mặt mày đỏ bừng đua nhau đốn chặt cổ thụ ở vạt rừng gần đó, làm thành những chiếc bè gỗ chắc chắn. Kết quả lần hai, bè gỗ vừa hạ thủy trôi ra ngoài giữa dòng nước, đột nhiên mặt sông vốn dĩ yên tĩnh, bất chợt nổi lên sóng gió ngập trời, nhấn chìm mọi thứ xuống đáy, tất cả một đi không trở lại.
Bởi vậy, đến lúc này, nhân số tụ tập bên cạnh nhánh sông càng lúc càng nhiều, tất cả đều nặn óc tìm biện pháp vượt qua, mới hình thành nên thế cục hiện thời.
Bước lại gần, đứng trên bờ, Vũ Yến giương đôi phượng nhãn* nhìn vào dòng nước yên ả, rất lâu sau nàng mới nhẹ nhàng phất tay.
(*Phượng nhãn: trong câu mắt phượng mày ngài. Hàm ý chỉ mắt đẹp của phụ nữ)
Đột nhiên thân gỗ to như bắp chân người trưởng thành từ bên cạnh, theo cái phất tay của Vũ Yến lao thẳng xuống mặt nước, ngay sau đó, nàng dùng Nguyên lực đẩy cho nó rời xa đến giữa dòng sông, tưởng chừng thanh gỗ trong sát na* sẽ chịu chung số phận như lời kể của mấy kẻ đầu tiên có mặt, thế nhưng hoàn toàn ngược lại với suy nghĩ của tất cả, thanh gỗ hơi chao đảo, sau đó lãng đãng thuận theo dòng nước chảy, trôi về phía xa, đến khi hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt, mất hút khỏi cái nhìn của Vũ Yến.
(*Sát na: theo Phật Giáo giải thích là thời gian đại khái cực kỳ nhanh, nhanh hơn chữ tích tắc. Thường để biểu lộ tốc độ xảy đến chớp nhoáng như suy nghĩ. Tạm thời chưa có từ nào thay thế để diễn giải, mình mượn từ này để dùng).
Đôi mắt Vũ Yến nhất thời ngưng trọng, dường như hiểu được nguyên tắc ẩn chứa, hay nói chính xác hơn là quy tắc của dòng sông này tác động lên ngoại vật.
Không nói không năng, nàng hừ một tiếng, bàn tay vung về phía đám tán tu, đột nhiên một gã có tu vi khoảng Đoạt Nguyên sáu bảy tầng gì đó, bất giác rùng mình rồi mất đi tự chủ, bị Nguyên lực từ tay Vũ Yến hóa thành một sợi dây thừng bạch ngân trói chặt, lôi mạnh về phía nàng.
- A... Dương huynh... Cứu mạng... Cứu...!
Ngay khi tiếng thét hoảng sợ của gã đó vang lên, lẫn trong đám tán tu đột nhiên dâng lên một cỗ khí tức bàng bạc lại trầm trọng như núi, ầm ầm bộc phát.
- Vũ cô nương, không nên khinh người quá đáng, buông tay...
Lập tức theo sau tiếng gầm, đột ngột thân ảnh một trung niên râu rậm, tu vi Đoạt Nguyên viên mãn, phóng thẳng đến như mũi tên, kéo thành một chuỗi tàn ảnh như có hàng trăm người nối đuôi nhau, hắn vươn tay chụp lại gã kia, không để Vũ Yến thành công bắt người.
- Ha ha! Dương Thanh, chậm đã, Vũ cô nương muốn làm gì không cần người xen vào...
Bàn tay Dương Thanh vừa chạm vào vai gã tán tu, cùng lúc tên Đặng Long không rõ vì sao lại nhảy ra ngăn cản, thế nhưng họ Dương bất chấp, rống lớn, cả người nổi lên hoàng mang* chói mắt, mặc kệ có bao nhiêu nguy hiểm, chấp nhận đưa lưng đón đỡ công kích, toàn tâm toàn ý cứu lấy đồng bọn.
(*hoàng mang: ánh sáng vàng)
Loạt soạt
- Hự...
Trong nhất thời, Dương Thanh giữ lại được gã tán tu, tuy nhiên sau lưng bị trảo mang Đặng Long xé toạc một mảng thịt lớn, máu me phún trào, nhuộm hết tấm lưng thành một mảng đỏ ao.
Sự việc xảy ra quá nhanh, làm cho ai nấy đều bất ngờ không kịp trở tay, chẳng rõ vì sao Vũ Yến lại xuất thủ đối với một tán tu vô danh.
Chưa kịp định thần thì Vũ Yến đã thu tay lại, lắc đầu, xem thường không muốn tiếp tục nữa, chỉ thờ ơ nói, thanh âm thản nhiên đầy lạnh lẽo.
- Bỏ đi! Ta chỉ là muốn kiếm người xác thực chuyện qua sông có hay không sẽ bị nhấn chìm!
Đơn giản, ngắn gọn, lại chứa đầy sự tàn nhẫn, chỉ vì xác thực vấn đề lại muốn đem mạng sống kẻ khác ra thí nghiệm.
Dương Thanh cười cười, ánh mắt hiện rõ sự bất mãn cay đắng, tuy vậy hắn cũng không mở miệng, chỉ liếc sang Đặng Long thật sâu, đoạn cùng tên tán tu nọ, dìu nhau âm thầm lùi về phía sau.
Tên Đặng Long dường như cũng đoán ra được sự tình Vũ Yến toan tính, lúc này bĩu môi, cặp mắt buồn ngủ của hắn liếc đến nhóm tán tu khác, khiến những kẻ này bất chợt rùng mình, đôi chân đạp đạp lui nhanh.
Mặc dù tán tu trong mắt bọn Đặng Long, Vũ Yến không tính là gì, thế nhưng bất ngờ ra tay còn được, nếu thực sự động thủ, số lượng tán tu ở đây cũng không ít, làm quá lên đôi khi kết quả nhận lại cũng chưa chắc tốt đẹp.
Không ai hay ai biết, cách đó không xa, ba thân ảnh tán tu tầm thường, không có gì nổi bật, đôi mắt ẩn ẩn nhìn đến Vũ Yến, một trong số ba tên, thì thào.
- Thiên Nguyệt Tông! Thanh Xà Độc Nữ Vũ Yến! Chuẩn bị hậu sự đi thôi!
- Chậc! Yến sư huynh lại muốn động nộ rồi! - Triệu Thanh nhún vai cười cười.
Cùng lúc.
Trong bìa rừng, bên cạnh một thân cây lớn, Công Tôn Tú tựa lưng vào đó, đôi mắt chăm chú nhìn về phía xa, tựa như mọi chuyện không liên quan gì đến gã, thủy chung gã ta chỉ xem bản thân là kẻ ngoài cuộc, đến đây dạo chơi nhìn ngắm phong cảnh. Tuy nhiên hiện thời, gã khoanh tay lắc đầu.
- Tên kia thật làm mất mặt Nho gia! Ta phán tội chết cho hắn!
- Công tử anh minh! – Thanh âm hai kẻ như thư đồng đi theo đồng thời vang lên.
Thời gian ngày thứ tư!
Địa điểm xác định... Không rõ!
Tại một vùng thiên địa vô danh cực kỳ rộng lớn, nơi đây có đầy đủ rừng rậm sông ngòi, sơn mạch nối liền trải dài vượt khỏi tầm mắt của bất kể là ai. Cảnh sắc hoang sơ, loáng thoáng còn nghe được âm thanh gầm rống của muôn thú.
Bên cạnh vạt rừng lưa thưa, ở đó cây cối dường như đã bị đốn hạ đi rất nhiều, nằm rải rác là từng dấu vết cành lá đứt ngang bén ngót còn thừa lại, đôi chỗ còn chất đầy những thân cây xiêu vẹo, ngay nơi này nhìn xéo qua sẽ tiếp giáp với một nhánh sông uốn lượn không biết đổ về nơi đâu.
Gần đó, trên một mảnh đất trống trải bằng phẳng, xuất hiện bóng dáng hàng trăm người, chia thành những nhóm tách biệt hoàn toàn với nhau, ẩn ẩn còn có thể nhìn ra, tựa như trong nhãn mục của tất cả đang che giấu sát khí nhàn nhạt.
Từ màu sắc trang phục, rõ ràng phần lớn ở đây chính là đệ tử các tông môn gia tộc lớn nhỏ của Việt Châu.
Ngoài ra càng không thiếu một bộ phận tu luyện giả ăn mặc bình thường xen lẫn cổ quái lập dị, thoáng nhìn cũng có thể xác định đây là những tán tu thế đơn lực bạc từ khắp mọi nơi tràn về Thiên Phạt Lâm trong hai ngày vừa qua, ý đồ tham gia náo nhiệt hòng tìm kiếm vận may.
Trên lý thuyết thì tán tu nhất định không thể chen chân vào được tràng tranh đoạt kiểu như thế này.
Tuy nhiên, thực tế hoàn toàn trái ngược, bởi vì thân phận thấp kém, tổng thể bạc nhược hơn so với tất cả, cho nên hiện tại bọn chúng mới tập hợp đội ngũ, đứng cạnh nhau, ngưng tụ thành thế lực liên minh tán tu, quy tụ đông đảo nhân vật ít nhiều có chút danh tiếng, tạm thời coi như cũng đủ vốn liếng để phát ngôn.
Trong số tất cả những kẻ có mặt, còn có thể trông thấy lác đác vài đội nhóm không vượt quá ba bốn thành viên, đang lặng lẽ đứng khá xa phạm vi mảnh đất trống ấy, tựa hồ muốn thể hiện rõ thái độ chẳng muốn dây dưa. Khuất sau những tàn cây bên trong cánh rừng, thấp thoáng liền nhận ra vài gương mặt chẳng chút lạ lẫm, chính là đám người họ Thạch cùng ba tên đến từ vùng đất khác, Công Tôn Tú.
Có điều, so với những người đầu tiền tiến vào Xích Quỷ Bảo, hiện tại, cũng đã xuất hiện những kẻ khác, hiển nhiên đây là những quân bài chủ lực của các thế lực bên ngoài phát tới chủ trì đại cuộc.
- Ha ha! Cuồng Ma! Không nghĩ đến lần này ngươi cũng có tâm tư truy tìm thứ đó hay sao? Thế nào có hứng thú hợp tác cùng Đặng mỗ!
Giọng nói the thé vừa phát ra nơi miệng của một thanh niên có tướng mạo tương đối kỳ quái. Bề ngoài hắn ta chỉ vào khoảng hai mươi, thế nhưng mái tóc bạc trắng, cặp mắt nặng trĩu tựa hồ muốn sụp xuống, trên tay còn cầm một quyển trục* tầm thường, in hằn đầy rẫy dấu vết phai ố cũ kỹ, như thể hắn ta là thư sinh ngày đêm dùi mài kinh sử, miệt mài quá độ, cho nên mới thành ra cái dạng chẳng khác gì người thiếu ngủ lâu năm.
(*Quyển trục: người xưa hay cuộn sách thành dạng trục để cất giữ, khi cầm đọc cũng có thói quen cuốn lại)
Kẻ được gọi Cuồng Ma là một thanh niên gầy còm, đứng chính giữa trong đám Huyết Ma Môn, tên này mặc dù thân thể có chút thấp bé, tuy nhiên ánh mắt có thần, khuôn mặt góc cạnh, lại sỡ hữu một loại khí chất bá đạo cơ hồ lộ rõ ra bên ngoài. Cái danh hiệu Cuồng Ma tất nhiên không phải danh tánh thực sự của hắn, sỡ dĩ người khác gọi hai chữ này, bởi vì gã ta cực kỳ cuồng dã khi chiến đấu, là một tên tiểu ma đầu giết người không gớm tay, tiếng tăm vang dội.
Phía sau, bên tai gã, bóng dáng Lê Phương Nam mà mấy hôm trước bị Lãnh Sương đuổi giết bên trong thế giới băng tuyết, đang ghé đầu thì thầm to nhỏ vấn đề gì đó, đôi lúc ánh mắt liếc về phía kẻ tự xưng họ Đặng, rõ ràng không có tí gì hảo ý.
Chốc lát, khi hoàn toàn nắm rõ được tương đối sự việc phát sinh gần đây, Cuồng Ma mới phất tay, ý bảo Lê Phương Nam lui ra, đoạn cất tiếng.
- Đặng Long! Chuyện hợp tác thì quên đi, ta không có thói quen bắt tay với kẻ khác! Thế nhưng việc sư muội Lãnh Sương của ngươi cả gan truy sát đệ tử Huyết Ma Môn ta! Ngươi nói xem, vấn đề này giải quyết làm sao? Nếu không nói được lời công đạo, đừng trách Cuồng Ma ta không khách sáo!
Thanh âm nhẹ nhàng, lời nói gãy gọn, thế nhưng từ ý tứ cũng đủ để thấy Cuồng Ma không ngại bày ra phong thái chẳng nề hà chuyện xung đột gay gắt xảy ra. Mặc dù chưa thể coi những lời đó là uy hiếp, tuy nhiên cũng đủ để hiểu con người tên này cực kỳ bao che khuyết điểm. Hắn thừa rõ là Lê Phương Nam cố tình thêm mắm dặm muối, nhưng mà, rốt cuộc Cuồng Ma hắn ta cũng phải hỏi rõ ràng chuyện này mới được, không thể dễ dàng để kẻ khác khinh nhờn Huyết Ma Môn.
Nghe giọng chất vấn của Cuồng Ma, bên phía Bách Thư Môn, Đặng Long nhàn nhạt cười, đoạn đáp trả.
- Trên đời có chuyện cho kẻ khác khinh nhờn sư muội ta, lại không cho sư muội ta giết trả? Đạo lý gì đây? Lại nói, từ khi ta theo lệnh tiến vào, đến hiện tại cũng chưa rõ tông tích Lãnh Sương sư muội ở nơi đâu! Riêng sư đệ ngươi còn không phải vẫn bình bình an an đứng đó? Ngược lại... Ta nghĩ chẳng lẽ là các ngươi đã ra tay với sư muội, lúc này tính bày trò che mắt thiên hạ? Muốn công đạo? Ai cho chúng ta công đạo? Ngươi nói xem!
- Hừ! Mồm mép rất lợi hại, không hổ danh môn hạ Nho gia! Tuy nhiên nói cho cùng, muốn ra tay liền ra tay... Bớt dông dài lý sự!
Cuồng Ma nheo mắt, mồm mép những tên ba hoa chích chòe của Bách Thư Môn nổi tiếng ghê gớm, hắn hiểu nếu dùng công phu nước bọt để đấu khẩu, sớm muộn cũng chỉ có thể chuốc lấy thất bại, tốt nhất cứ dùng nắm đấm, xem của ai to hơn.
Đang lúc không khí căng thẳng, hai nhóm người Bách Thư Môn cùng Huyết Ma Môn chực chờ giương nanh múa vuốt, bất chợt một giọng nói thanh thoát động lòng cất lên từ phía đám người Thiên Nguyệt Tông.
- Nhị vị hà tất phải động gươm động giáo! Tất cả lấy đại sự làm trọng, Thiên Nguyệt Tông chúng ta hiện tại cũng chưa tìm được nơi hạ lạc* của Hiên Viên sư đệ, rõ ràng trong chuyện này còn rất nhiều ẩn tình. Chưa kể, các vị xem thử ở đây không chỉ có ba phương chúng ta, ngoại trừ tán tu ẩn giấu không ít kẻ lợi hại, còn ẩn nấp quanh đây vài thế lực lạ mặt! Thiếp thay mặt mọi người hòa giải, tạm thời gác lại chuyện ân oán, về sau hẵng giải quyết! Có được không? (*Hạ lạc: lạc chỉ tình huống của người như lưu lạc)
Bên trong đám người Thiên Nguyệt Tông, đột nhiên xuất hiện một thân ảnh thướt tha, toàn thân thanh y nhẹ nhàng, yểu điệu bước tới. Khuôn mặt tinh mỹ không chút tỳ vết, mũi cao da trắng, đôi mắt ngấn nước long lanh, tóc dài búi cao lộ ra phượng trâm cầu kỳ.
Mặc dù tất cả đều biết đến sự hiện diện của nhau, tuy nhiên khi chưa lên tiếng thì ai ai cũng không quá quan tâm bận lòng, thế nhưng bây giờ bóng dáng đại sư tỷ của Thiên Nguyệt Tông đi ra, dù là Đặng Long hay Cuồng Ma cũng nhất thời yên tĩnh trở lại, ít nhiều cũng có vài phần khách khí.
Kỳ thực không khách khí cũng không được, Vũ Yến ngoại trừ là Đoạt Nguyên viên mãn tụ tập hai loại Thiên Tuyệt Khí cực kỳ hiếm gặp, thì bản thân nàng ta trong giới tu luyện cấp thấp danh tiếng cũng không nhỏ, nếu không muốn nói nàng ta vô cùng tàn nhẫn, không giống vẻ bề ngoài.
- Vũ Yến cô nương đã mở lời! Đặng mỗ sao có thể không nể mặt! – Đặng Long ôm quyền, cười dài tiêu sái, trong lòng thầm mắng mẹ nó một câu.
- Hừ! – Cuồng Ma hừ lạnh, thủy chung khá mất hứng, âm trầm không biết đang nghĩ gì.
Nhìn về phía Đặng Long, cô gái gọi là Vũ Yến khẽ gật đầu xem như chào hỏi, đoạn liếc về hướng Cuồng Ma che miệng cười mĩm, thần thái ẩn ẩn có điều hơi khác lạ, ngay sau đó nàng hé miệng tiếp tục cất lời.
- Đa ta nhị vị nể mặt, hiện tại chúng ta phải bàn bạc việc làm sao qua sông mới là tốt nhất! – Vũ Yến vừa nói vừa đảo mắt đến phía sau những thân cây bên trong cánh rừng, ánh mắt như xuyên thấu nhìn chằm chằm vào những kẻ đang tụ tập ở đó, giây lát khóe miệng nàng bất giác nhếch lên, đoạn đưa chân bước đến bên cạnh mặt nước.
Thoạt nhìn đến vẻ bên ngoài của con sông cũng không có gì đặc biệt, ngoài việc làn nước cực kỳ trong xanh, thì hầu như chẳng khác bao nhiêu so với những nơi khác.
Tuy nhiên, vì sao đến lúc này cho dù là những kẻ như Cuồng Ma, Đặng Long cùng Vũ Yến bị vây bên này bờ không thể băng qua, hay thậm chí phía trong rừng những kẻ như Thạch Thiên Phủ, Công Tôn Tú đã ở đó từ lâu, nhưng vẫn âm thầm lẳng lặng chờ đợi? Tựu chung mọi việc đều do duy nhất nguyên nhân, chính là dòng nước ở đây ẩn chứa huyền cơ.
Nói ra phải kể đến thời điểm một ngày trước.
Sau khi những kẻ cuối cùng còn ở tầng thứ nhất, rời khỏi thế giới đầy Nguyên tố ngũ hành, đi vào vùng hoang mạc vô biên, ở đây, bọn chúng có chạm mặt chém giết, có an an ổn ổn một đường đi tới, nhìn chung không ai giống ai.
Thế nhưng bên ngoài cũng là lúc các tông môn gia tộc, lần lượt nhận được tin tức từ bên trong thông báo ra, ở vùng sa mạc cát vàng đã xuất hiện “đồ vật” mà bọn chúng ngày đêm truy cầu.
Tin tức chấn kinh hết thảy, vừa mừng vừa sợ, thế cho nên không ai bảo ai, liền tức khắc phái thêm nhân thủ, cũng tức là những kẻ mạnh nhất ở cảnh giới Đoạt Nguyên như đám Cuồng Ma, Vũ Yến, Đặng Long đồng thời tiến vào, thực hiện kế hoạch truy tìm “đồ vật” đó.
Rốt cuộc, đến cuối ngày, cũng đã có người phát hiện ra dấu tích của thứ đó, một hơi âm thầm truy tung, gấp rút đuổi theo.
Vấn đề ở chỗ, hắn ta không ngờ động tĩnh của “đồ vật” kia gây ra quá lớn, kéo đến một đám người phát giác, hò nhau kéo bè kết lũ theo sát không tha.
Đến cuối cùng, khi thứ “đồ vật” xuất hiện lần cuối là ở bên bờ kia của nhánh sông, đã có vài tên tán tu cùng môn hạ gia tộc nào đó dùng Pháp khí phi hành toan tính vượt lên phía trước, muốn nẫng tay trên tất cả. Kết quả, vừa nhảy lên khỏi ba trượng trên không trung, đột nhiên từ trong vô hình nện thẳng vào đỉnh đầu mấy gã đó từng đợt lôi điện dữ dội, chấn cho tất cả thành than, rơi thẳng xuống mặt nước, chìm vào, biến mất khỏi thế gian, một cọng lông cũng chẳng còn sót lại.
Tràng cảnh quỷ dị khiến lòng người rét buốt, thế nhưng nói chữ bỏ cuộc thì không thể nào, ở đây có kẻ nào là hạng người thấy khó chùn chân? Bay không được thì lội qua, thế nên rất nhiều người nảy ra chủ ý, mặt mày đỏ bừng đua nhau đốn chặt cổ thụ ở vạt rừng gần đó, làm thành những chiếc bè gỗ chắc chắn. Kết quả lần hai, bè gỗ vừa hạ thủy trôi ra ngoài giữa dòng nước, đột nhiên mặt sông vốn dĩ yên tĩnh, bất chợt nổi lên sóng gió ngập trời, nhấn chìm mọi thứ xuống đáy, tất cả một đi không trở lại.
Bởi vậy, đến lúc này, nhân số tụ tập bên cạnh nhánh sông càng lúc càng nhiều, tất cả đều nặn óc tìm biện pháp vượt qua, mới hình thành nên thế cục hiện thời.
Bước lại gần, đứng trên bờ, Vũ Yến giương đôi phượng nhãn* nhìn vào dòng nước yên ả, rất lâu sau nàng mới nhẹ nhàng phất tay.
(*Phượng nhãn: trong câu mắt phượng mày ngài. Hàm ý chỉ mắt đẹp của phụ nữ)
Đột nhiên thân gỗ to như bắp chân người trưởng thành từ bên cạnh, theo cái phất tay của Vũ Yến lao thẳng xuống mặt nước, ngay sau đó, nàng dùng Nguyên lực đẩy cho nó rời xa đến giữa dòng sông, tưởng chừng thanh gỗ trong sát na* sẽ chịu chung số phận như lời kể của mấy kẻ đầu tiên có mặt, thế nhưng hoàn toàn ngược lại với suy nghĩ của tất cả, thanh gỗ hơi chao đảo, sau đó lãng đãng thuận theo dòng nước chảy, trôi về phía xa, đến khi hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt, mất hút khỏi cái nhìn của Vũ Yến.
(*Sát na: theo Phật Giáo giải thích là thời gian đại khái cực kỳ nhanh, nhanh hơn chữ tích tắc. Thường để biểu lộ tốc độ xảy đến chớp nhoáng như suy nghĩ. Tạm thời chưa có từ nào thay thế để diễn giải, mình mượn từ này để dùng).
Đôi mắt Vũ Yến nhất thời ngưng trọng, dường như hiểu được nguyên tắc ẩn chứa, hay nói chính xác hơn là quy tắc của dòng sông này tác động lên ngoại vật.
Không nói không năng, nàng hừ một tiếng, bàn tay vung về phía đám tán tu, đột nhiên một gã có tu vi khoảng Đoạt Nguyên sáu bảy tầng gì đó, bất giác rùng mình rồi mất đi tự chủ, bị Nguyên lực từ tay Vũ Yến hóa thành một sợi dây thừng bạch ngân trói chặt, lôi mạnh về phía nàng.
- A... Dương huynh... Cứu mạng... Cứu...!
Ngay khi tiếng thét hoảng sợ của gã đó vang lên, lẫn trong đám tán tu đột nhiên dâng lên một cỗ khí tức bàng bạc lại trầm trọng như núi, ầm ầm bộc phát.
- Vũ cô nương, không nên khinh người quá đáng, buông tay...
Lập tức theo sau tiếng gầm, đột ngột thân ảnh một trung niên râu rậm, tu vi Đoạt Nguyên viên mãn, phóng thẳng đến như mũi tên, kéo thành một chuỗi tàn ảnh như có hàng trăm người nối đuôi nhau, hắn vươn tay chụp lại gã kia, không để Vũ Yến thành công bắt người.
- Ha ha! Dương Thanh, chậm đã, Vũ cô nương muốn làm gì không cần người xen vào...
Bàn tay Dương Thanh vừa chạm vào vai gã tán tu, cùng lúc tên Đặng Long không rõ vì sao lại nhảy ra ngăn cản, thế nhưng họ Dương bất chấp, rống lớn, cả người nổi lên hoàng mang* chói mắt, mặc kệ có bao nhiêu nguy hiểm, chấp nhận đưa lưng đón đỡ công kích, toàn tâm toàn ý cứu lấy đồng bọn.
(*hoàng mang: ánh sáng vàng)
Loạt soạt
- Hự...
Trong nhất thời, Dương Thanh giữ lại được gã tán tu, tuy nhiên sau lưng bị trảo mang Đặng Long xé toạc một mảng thịt lớn, máu me phún trào, nhuộm hết tấm lưng thành một mảng đỏ ao.
Sự việc xảy ra quá nhanh, làm cho ai nấy đều bất ngờ không kịp trở tay, chẳng rõ vì sao Vũ Yến lại xuất thủ đối với một tán tu vô danh.
Chưa kịp định thần thì Vũ Yến đã thu tay lại, lắc đầu, xem thường không muốn tiếp tục nữa, chỉ thờ ơ nói, thanh âm thản nhiên đầy lạnh lẽo.
- Bỏ đi! Ta chỉ là muốn kiếm người xác thực chuyện qua sông có hay không sẽ bị nhấn chìm!
Đơn giản, ngắn gọn, lại chứa đầy sự tàn nhẫn, chỉ vì xác thực vấn đề lại muốn đem mạng sống kẻ khác ra thí nghiệm.
Dương Thanh cười cười, ánh mắt hiện rõ sự bất mãn cay đắng, tuy vậy hắn cũng không mở miệng, chỉ liếc sang Đặng Long thật sâu, đoạn cùng tên tán tu nọ, dìu nhau âm thầm lùi về phía sau.
Tên Đặng Long dường như cũng đoán ra được sự tình Vũ Yến toan tính, lúc này bĩu môi, cặp mắt buồn ngủ của hắn liếc đến nhóm tán tu khác, khiến những kẻ này bất chợt rùng mình, đôi chân đạp đạp lui nhanh.
Mặc dù tán tu trong mắt bọn Đặng Long, Vũ Yến không tính là gì, thế nhưng bất ngờ ra tay còn được, nếu thực sự động thủ, số lượng tán tu ở đây cũng không ít, làm quá lên đôi khi kết quả nhận lại cũng chưa chắc tốt đẹp.
Không ai hay ai biết, cách đó không xa, ba thân ảnh tán tu tầm thường, không có gì nổi bật, đôi mắt ẩn ẩn nhìn đến Vũ Yến, một trong số ba tên, thì thào.
- Thiên Nguyệt Tông! Thanh Xà Độc Nữ Vũ Yến! Chuẩn bị hậu sự đi thôi!
- Chậc! Yến sư huynh lại muốn động nộ rồi! - Triệu Thanh nhún vai cười cười.
Cùng lúc.
Trong bìa rừng, bên cạnh một thân cây lớn, Công Tôn Tú tựa lưng vào đó, đôi mắt chăm chú nhìn về phía xa, tựa như mọi chuyện không liên quan gì đến gã, thủy chung gã ta chỉ xem bản thân là kẻ ngoài cuộc, đến đây dạo chơi nhìn ngắm phong cảnh. Tuy nhiên hiện thời, gã khoanh tay lắc đầu.
- Tên kia thật làm mất mặt Nho gia! Ta phán tội chết cho hắn!
- Công tử anh minh! – Thanh âm hai kẻ như thư đồng đi theo đồng thời vang lên.
Danh sách chương