Sự kiện Mộc Hàn Cung tạo phản chớp mắt đã trở thành một chấm nhỏ, một phần gợn sóng lăn tăn trên dòng sông lịch sử dài đăng đẵng, hiện giờ cũng chỉ còn lại chút dư âm ở đâu đó bên quán trà ven đường, bên chén rượu trào phúng của người bình thường đối thoại mỗi khi gặp gỡ.
Có ác liệt tang thương thế nào thì người mất đi không thể quay trở lại, người còn sống thì vẫn phải tiếp tục sống. Thủy chung mọi sự vẫn tiếp diễn bình bình thường thường, như chiếc bánh xe trên đường vô tình sốc nẩy rồi lại quay đều lăn tròn tiến tới nơi nó phải đến.
Là ai đúng ai sai?
Đau thương mất mát của những người còn lại, hay hân hoan vui sướng vì thắng lợi vẫn còn được đứng đó nhìn kết quả. Chung quy cũng do lý niệm khác nhau mà thôi, chiến tranh vốn dĩ chẳng thể phân biệt đúng sai rạch ròi.
Một Giang Thanh Y bất chấp dùng tính mạng để mưu cầu cơ nghiệp cho nữ nhi là sai sao?
Một Lạc Trường Phong phụ tử ly tán để toàn tâm toàn ý đối địch, để không thể vướng bận mà hết lòng bảo vệ non sông là sai ư?
Một Lý Mục tâm cơ bài bố mấy mươi năm, hòng lưu giữ triều đại cho con cháu thêm vài trăm năm thì sai chỗ nào?
Nếu bản thân mỗi chúng ta ở vào địa vị những người đó, thử hỏi ta nên làm ra hành động gì mới phải? Nếu bắt buộc phải tìm ra cái sai của những kẻ đó, có lẽ cái sai duy nhất của tất cả bọn họ đều như nhau.
Đó là cố chấp!
Cố chấp bởi vì có mục đích, trách nhiệm và hoài bão.
Vẫn là câu nói muôn thuở, lý niệm bất đồng sẽ dẫn đến con đường bất đồng, tư thù cá nhân mảy may chỉ là hạt cát nhỏ của người tầm thượng mượn lấy để bạo biện cho bản thân.
- -o0o—
Ngoài khơi, điểm nhỏ giữa hải dương bao la vô tận như thể được phóng to lên trong ánh mắt...
Loáng thoáng ở đâu tiếng chim muông hòa cùng thanh âm rì rào của sóng biển.
Đột nhiên!
- Tiểu tử kia, con bà ngươi! Đứng lại cho ta... Trả rượu cho ta...
- Ta nói tứ thúc thật nhỏ mọn... Có mỗi hai vò rượu, thúc làm như chết cha chết mẹ, gào gào làm gì chứ... Haha
- Chỉ trong một tuần ngươi trộm của lão tử hơn mười vò, ngươi coi... Huhu ta cực khổ lắm mới ủ được chừng đó...
Từng dấu chân một chạy một đuổi in trên nền cát trắng, văng vẳng tiếng cười đùa làm náo động một mảnh không gian. Thoang thoảng đôi lúc lại nghe tiếng hét ấm ức như chực chờ rơi nước mắt.
...!
Chiều vàng nắng nhẹ, gió chiều âu yếm vuốt lên gò má thiếu niên đang ngã mình nằm bắt chéo chân trên phiến đá cạnh hàng dừa. Thanh âm lao xao của từng phiến lá như lời ru dịu dàng đưa hắn vào cơn mơ, đôi mắt lim dim miệng ngậm cọng cỏ bất giác lâu lâu lại nhẹ mĩm cười ấm áp, trong lúc mơ màng như thể choáng váng hắn bật thốt.
- Cha... Nó chứ... Rượu nặng thật! Tay nghề tứ lão quỷ ngày càng lợi hại.
Lồm cồm ngồi dậy tung mình nhảy xuống phiến đá, lắc lắc đầu như để men rượu vơi đi phần nào, đưa bàn tay che mắt nhìn về phía mặt trời chỉ còn thấp thoáng nơi phía tây, nhẹ nhàng vỗ mông cho sạch bụi, rồi ưỡn ngực rất phong cách nhắm hướng xa rảo bước khoan thai.
Thoáng nhìn thanh niên trước mặt cũng không có gì nổi bật cho lắm, độ chừng mười bốn mười lăm tuổi gì đó, thân hình dong dỏng, cảm giác cao hơn những thiếu niên cùng tuổi rất nhiều, làn da ngăm đen khỏe mạnh do sớm chiều ngâm mình dưới cái nắng cùng từng làn hơi biển. Đôi mắt tinh nghịch trong suốt đôi lúc xoay tròn tựa như vừa nghĩ ra chủ ý quỷ quái rồi hặc hặc cười to. Tất cả hành động tương phản hoàn toàn với tổng thể gương mặt góc cạnh đầy chính khí của hắn.
Nơi thiếu niên này sinh sống không ai biết tự khi nào đã có tên Khứ Trần Đảo, chỉ nhớ là đã lưu truyền trong miệng người dân vùng duyên hải này rất rất lâu. Còn bắt nguồn từ đâu thì có kiếm đến người già nhất ở thôn xóm vùng biển này cũng chỉ tậm tịt lắc đầu mà thôi.
Khứ Trần* tên như ý nghĩa, nơi đây cách xa đất liền, bao quanh rất nhiều đá ngầm khiến thuyền bè khó khăn cập bến, trên đảo lại nổi danh vô số độc trùng độc thảo. Bởi vậy cho tới tận hôm nay vẫn không ai nguyện ý tiến đến để khai hoang phát triển.
(*Khứ Trần: cách xa, bỏ qua trần thế)
Cách đây hơn mười năm trước, cái nơi khỉ ho cò gáy này lại xuất hiện một đám sáu người, à chính xác là bảy người tính luôn một hài tử bụ bẫm đáng yêu. Đến đây dựng nhà khai phá một đám rừng thành trang viên, bất quá nói vậy cho có vẻ rầm rộ phô trương chút thôi, cũng chỉ là đốn dăm ba gốc cổ thụ, dọn dẹp cho quang đãng rồi dựng vài căn nhà tranh vách nứa, bao quanh bằng tường đất xiêu vẹo nuôi mấy con gà con heo làm thực phẩm cho những ngày mưa bão. Tưởng chừng tạm bợ vậy mà đám người đã ở lại hơn mười năm...
Trong gian nhà tương đối rộng rãi nhất nằm chính giữa, lúc này sáu người đang vui vẻ ngồi quanh chiếc bàn đá, cười nói đùa giỡn vô cùng tùy ý. Trên bàn bày ra bốn năm món ăn đơn sơ đang còn bốc khói nghi ngút, kế bên là hai vò rượu thoang thoảng hương thơm như được ủ bằng hàng chục loại hoa quả khác nhau. Có điều, với cái không khí như vậy bình thường sẽ tràn ngập thanh âm, nhưng trước mắt thoạt nhìn có đôi chút bộ dáng thập thò như kiểu sợ ai đó phát hiện.
- Lão tứ, ngươi nhắm chừng hai cân Ngũ Cốc Tửu đó cầm chân tiểu quỷ được bao lâu?
Giọng nói ồm ồm của nam tử râu ria chầm chậm phát ra.
Hóa ra đây chính là Trần Quốc năm xưa chia tay Lạc Trường Phong bên bến đò nhỏ. Nhưng mà lúc này đây gương mặt hắn đã ẩn hiện dấu vết tuế nguyệt đi qua, tóc đã lấm tấm có sợi bạc trắng, từ trên trán kéo xuống mắt trái một vết sẹo hình dáng con rết, thoáng nhìn thật làm người đối diện không khỏi hết hồn.
Cúi cúi đầu hơi ngó nghiêng trước sau vài lần, nam nhân để tóc dài búi cao được gọi là lão tứ khoảng chừng hơn năm mươi tuổi nhẹ giọng.
- Tiểu quỷ này tửu lượng càng lúc càng cao, ta cũng không dám chắc... Khốn kiếp, lần này hai vò Bách Quả Tửu nhất định không có phần hắn...
Nghe âm thanh chát chúa của lão tứ, dường như giận đến ngứa răng, cả đám không khỏi gật đầu tựa chút đồng cảm cùng tức giận.
Đám người này ban đầu đi theo Trần Quốc cũng chỉ với thân phận không khác gì hộ vệ trung thành tận tâm với chủ, khi đó Trần Quốc bị hoàng đế Lý Thiền hạ lệnh truy nã chạy đôn chạy đáo khắp nơi, không biết có phải do đệ đệ kết nghĩa là Lạc Trường Phong có động tay động chân gì không, mà hắn dưới sự đuổi giết gắt gao vẫn cứ tiêu diêu tự tại.
Mãi về sau, khi Lạc Trường Phong nhận được tin Tống Quốc cấu kết Mộc Hàn Cung phất cờ dấy binh, cảm thấy sự tình trong đó có nhiều điều nghiêm trọng, hắn mới giao hài tử Tiểu Thần cho Trần Quốc đem đến Khứ Trần Đảo tạm thời ẩn cư.
Thời gian năm tháng trôi qua tình cảm sáu người dần thân thiết, đã tự nhiên xưng huynh đệ lúc nào không hay. Mỗi một tên trong đám này cho dù trên giang hồ tên tuổi cũng không lớn, trong quân đội cũng chỉ là kẻ bình thường, nhưng bổn sự vặt vãnh thì nhiều vô kể.
Về Trần Quốc thì không nói nhiều, hắn lăn lộn lên tới chức Tướng Quân trong quân thì cũng không phải loại bình thường.
Lão nhị Thiết Ưng lợi hại nhất của hắn chính là tài bắn cung, cái gì mà nhất tiễn hạ song điêu với hắn chỉ là trò con nít, chỉ cần tầm mắt hắn nhìn đến được thì con mồi chưa bao giờ tránh thoát.
Lão tam Bành Dực là đầu bếp chính ở đây, đối với hắn nấu ăn mới là điều hạnh phúc nhất. Không cần những thứ cao xa như yến sào tay gấu, với hắn rau dại hay vài ba con cá nhỏ dưới suối qua trù nghệ cũng đủ khiến người trông thấy chảy đầy nước dãi. Có người từng kể hắn cùng lão bản Tiên Thủ của Hải Thiện Cư đã từng thi thố, cuối cùng ai thắng ai thua thì lại không kẻ nào biết.
Lão tứ Lê Hành thì mọi người cũng biết rồi, hắn không có gì hơn ngoài nghề ủ rượu gia truyền mấy đời, sau có chiến loạn hắn mới nhập ngũ vào trong quân đội dưới trướng Trần Quốc, cái tên râu ria này từ lúc biết kỷ nghệ ủ rượu của Lê Hành, liền không nói không năng chụp hắn nhét đến cạnh mình, giao cho nhiệm vụ duy nhất, sản xuất rượu!
Lão Ngũ không có tên, càng không có những kỹ thuật như mấy người kia, hắn bị câm từ lúc còn nhỏ trải qua một cơn bạo bệnh để lại hậu quả, lại không biết chữ nghĩa gì cả, khi còn là tên lính quèn trong quân đội thì người khác cũng chỉ gọi hắn là thằng câm, khách sáo chút cũng chỉ gọi anh câm. Nhưng mà hắn trung thành, sự trung thành tuyệt đối, Trần Quốc còn có thể ngồi đây chính là nhiều lần Lão Ngũ dùng mạng mình đổi lấy. Bởi vậy, trong lòng mọi người đối với hắn rất kính phục cùng quan tâm.
Lão lục Vô Diện, từ xưa đến nay tất cả mọi kẻ quen biết đều gọi hắn như vậy, gọi là vô diện bởi vì mỗi lần gặp hắn đều là mang một dáng vẻ khác nhau, không biết đâu mới thực sự chính xác gương mặt thật của hắn, có lẽ cũng chỉ có mấy huynh đệ thân thiết lúc này mới biết rõ. Nghe hắn kể từ khi còn nhỏ hắn được một vị thái giám già cáo lão hồi hương về an hưởng những ngày cuối cùng dạy cho thủ thuật hóa trang.
Hóa trang, nghe thì có vẻ không làm được tích sự gì trong thời đại này, nếu nghĩ vậy thật lầm to. Cứ cách vài ba tháng, đám người Trần Quốc thay phiên nhau lên thuyền đi về đất liền, tiến vào thành thị thôn trấn nào đó để trao đổi một ít sản vật đánh bắt được, cùng thu mua những nhu yếu phẩm cần thiết cho cuộc sống. Bản thân Trần Quốc vẫn đang mang trên người lệnh truy sát, Lạc Trường Phong sau năm đó nghe thiên hạ đồn đãi đã trốn khỏi Hùng Quốc. Lúc này mà đám Trần Quốc dám lộ diện chính là tự tìm đường chết. Do đó tầm quan trọng của Lão lục trong đám người chính là quan trọng vào bậc nhất.
- -o0o—
Trong lúc cả đám rôm rả nói chuyện trên trời dưới đất, chuyện mặt trăng mặt trời, chuyện mấy cô gái mới gặp hồi tháng trước, lại đến chuyện con chó con mèo đuổi nhau thì phía ngoài cửa tiếng chậc lưỡi vang lên, khiến cả đám nhao nhao vơ vén tất cả chén dĩa trên ban giấu đi rồi lập tức tạo ra bộ dáng ngẩng đầu ngước nhìn xà nhà, kiểu như đang đau đầu suy nghĩ tới quốc gia đại sự.
- Ta nói sao tứ thúc lần này lại dễ dàng bỏ qua, mới đuổi theo được dặm đường thì bỏ về, nguyên lai mấy vị ở đây bày tiệc... Thật không có nghĩa khí mà...
Đột nhiên thiếu niên cúi đầu thổn thức làm thành một tràng nức nở.
- Ta đường đường Lạc Gia nhất mạch, cha ta Lạc Trường Phong một đời khí vũ hiên ngang, ta ngọc thụ lâm phong tiêu sái thật thà, tâm như nhật nguyệt chiếu rọi sáng chói, ta bất phàm anh minh, thông minh đỉnh ngộ tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả* có thiên địa chứng giám, ta thấy mấy vị đều đã già rồi, uống rượu nhiều không tốt. Huhu, ta chỉ bất đắc dĩ mới làm vậy để tránh các vị uống rượu quá nhiều mà sinh bệnh tật... Hầy, ta thật tâm đó...
(*Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả: trước đây không có ai bằng, sau này cũng vậy)
Miệng thì thao thao bất tuyệt trong sự ngỡ ngàng của cả đám, hắn vừa nhè nhẹ bước tới bên cạnh Vô Diện, cười hắc hắc vô sĩ cất giọng.
- Ta nói đúng không lục thúc?
Bất giác như chưa tỉnh khỏi đoạn thanh âm tự sướng của tên tiểu tử khốn kiếp trước mắt, Vô Diện không tự chủ gật gật đầu.
- Phải... Phải...
Rồi bất chợt mặt hắn đỏ gắt, sau ót nổi gân xanh như nhận thấy thất thố, đồng thời cả đám Trần Quốc cũng chợt bừng tỉnh giận dữ đập bàn hét toáng lên, nước miếng bay phèo phèo khắp nơi, mặt người nào người nấy hắc tuyến* treo đầy.
(*Hắc tuyến: hơi khó giải thích giống truyện tranh vẽ khuôn mặt có bốn năm gạch đen, khi nhân vật nào đó phát cáu nhưng không phát tiết được)
- Con mẹ ngươi tiểu tử khốn nạn, ngươi ăn cắp cũng đã đành, tháng trước còn bỏ hai con bò cạp vào vò rượu, hại ta chỉ húp cháo hơn mười ngày...
- Sao ngươi bảo ngươi đi vào rừng bất cẩn bị độc trùng cắn... Con mẹ ngươi lão đại, ra là ngươi thời gian qua vụng trộm uống rượu của ta... Đến, đến đây lão tử cùng người đại chiến ba trăm hiêp...
- Tiểu tử kia lấy hai vò Bách Quả Tửu bỏ chạy rồi, nhanh... Bắt lấy hắn... Dcm hai tên kia còn đánh nhau...
Tới cả như nhân vật Lão ngũ ngày thường trầm ổn bình tĩnh lúc này đây cũng giận điên người, không chửi bới thành lời được để hạ hỏa tức đến sùi bọt mép ú ớ nằm vật ra sàn nhà.
...!
Tiếng hò hét nhao nhao vang ầm cả một góc đảo, xóa tan cái tĩnh lặng của màn đêm.
Mãi gần sáng, Trần Quốc mệt đến muốn chết dựa vào góc nhà, thẩn thờ rên rĩ.
- Ta dạy dỗ con của Lạc đệ thành ra cái dạng gì vầy nè trời...?
- -o0o--
Đâu đó trên đảo!
Nơi vách núi dựng đứng gần trung tâm Khứ Trần Đảo, Tiểu Thần đang nhảy nhót qua lại trên từng mô đá nhấp nhô, nếu có ai ở đây trông thấy chắc sẽ trợn mắt há mồm đập tay khen hảo khinh công. Từng bước chân của hắn đang không ngừng tiến sâu vào phía bên trong, nơi có một vết nứt trên vách đá cheo leo. Gọi là vết nứt thực chất chỗ này rộng cỡ một trượng lại sâu hun hút, cảm giác đi đến cuối chắc sẽ vào đến trong lòng ngọn sơn nhai này.
Có ác liệt tang thương thế nào thì người mất đi không thể quay trở lại, người còn sống thì vẫn phải tiếp tục sống. Thủy chung mọi sự vẫn tiếp diễn bình bình thường thường, như chiếc bánh xe trên đường vô tình sốc nẩy rồi lại quay đều lăn tròn tiến tới nơi nó phải đến.
Là ai đúng ai sai?
Đau thương mất mát của những người còn lại, hay hân hoan vui sướng vì thắng lợi vẫn còn được đứng đó nhìn kết quả. Chung quy cũng do lý niệm khác nhau mà thôi, chiến tranh vốn dĩ chẳng thể phân biệt đúng sai rạch ròi.
Một Giang Thanh Y bất chấp dùng tính mạng để mưu cầu cơ nghiệp cho nữ nhi là sai sao?
Một Lạc Trường Phong phụ tử ly tán để toàn tâm toàn ý đối địch, để không thể vướng bận mà hết lòng bảo vệ non sông là sai ư?
Một Lý Mục tâm cơ bài bố mấy mươi năm, hòng lưu giữ triều đại cho con cháu thêm vài trăm năm thì sai chỗ nào?
Nếu bản thân mỗi chúng ta ở vào địa vị những người đó, thử hỏi ta nên làm ra hành động gì mới phải? Nếu bắt buộc phải tìm ra cái sai của những kẻ đó, có lẽ cái sai duy nhất của tất cả bọn họ đều như nhau.
Đó là cố chấp!
Cố chấp bởi vì có mục đích, trách nhiệm và hoài bão.
Vẫn là câu nói muôn thuở, lý niệm bất đồng sẽ dẫn đến con đường bất đồng, tư thù cá nhân mảy may chỉ là hạt cát nhỏ của người tầm thượng mượn lấy để bạo biện cho bản thân.
- -o0o—
Ngoài khơi, điểm nhỏ giữa hải dương bao la vô tận như thể được phóng to lên trong ánh mắt...
Loáng thoáng ở đâu tiếng chim muông hòa cùng thanh âm rì rào của sóng biển.
Đột nhiên!
- Tiểu tử kia, con bà ngươi! Đứng lại cho ta... Trả rượu cho ta...
- Ta nói tứ thúc thật nhỏ mọn... Có mỗi hai vò rượu, thúc làm như chết cha chết mẹ, gào gào làm gì chứ... Haha
- Chỉ trong một tuần ngươi trộm của lão tử hơn mười vò, ngươi coi... Huhu ta cực khổ lắm mới ủ được chừng đó...
Từng dấu chân một chạy một đuổi in trên nền cát trắng, văng vẳng tiếng cười đùa làm náo động một mảnh không gian. Thoang thoảng đôi lúc lại nghe tiếng hét ấm ức như chực chờ rơi nước mắt.
...!
Chiều vàng nắng nhẹ, gió chiều âu yếm vuốt lên gò má thiếu niên đang ngã mình nằm bắt chéo chân trên phiến đá cạnh hàng dừa. Thanh âm lao xao của từng phiến lá như lời ru dịu dàng đưa hắn vào cơn mơ, đôi mắt lim dim miệng ngậm cọng cỏ bất giác lâu lâu lại nhẹ mĩm cười ấm áp, trong lúc mơ màng như thể choáng váng hắn bật thốt.
- Cha... Nó chứ... Rượu nặng thật! Tay nghề tứ lão quỷ ngày càng lợi hại.
Lồm cồm ngồi dậy tung mình nhảy xuống phiến đá, lắc lắc đầu như để men rượu vơi đi phần nào, đưa bàn tay che mắt nhìn về phía mặt trời chỉ còn thấp thoáng nơi phía tây, nhẹ nhàng vỗ mông cho sạch bụi, rồi ưỡn ngực rất phong cách nhắm hướng xa rảo bước khoan thai.
Thoáng nhìn thanh niên trước mặt cũng không có gì nổi bật cho lắm, độ chừng mười bốn mười lăm tuổi gì đó, thân hình dong dỏng, cảm giác cao hơn những thiếu niên cùng tuổi rất nhiều, làn da ngăm đen khỏe mạnh do sớm chiều ngâm mình dưới cái nắng cùng từng làn hơi biển. Đôi mắt tinh nghịch trong suốt đôi lúc xoay tròn tựa như vừa nghĩ ra chủ ý quỷ quái rồi hặc hặc cười to. Tất cả hành động tương phản hoàn toàn với tổng thể gương mặt góc cạnh đầy chính khí của hắn.
Nơi thiếu niên này sinh sống không ai biết tự khi nào đã có tên Khứ Trần Đảo, chỉ nhớ là đã lưu truyền trong miệng người dân vùng duyên hải này rất rất lâu. Còn bắt nguồn từ đâu thì có kiếm đến người già nhất ở thôn xóm vùng biển này cũng chỉ tậm tịt lắc đầu mà thôi.
Khứ Trần* tên như ý nghĩa, nơi đây cách xa đất liền, bao quanh rất nhiều đá ngầm khiến thuyền bè khó khăn cập bến, trên đảo lại nổi danh vô số độc trùng độc thảo. Bởi vậy cho tới tận hôm nay vẫn không ai nguyện ý tiến đến để khai hoang phát triển.
(*Khứ Trần: cách xa, bỏ qua trần thế)
Cách đây hơn mười năm trước, cái nơi khỉ ho cò gáy này lại xuất hiện một đám sáu người, à chính xác là bảy người tính luôn một hài tử bụ bẫm đáng yêu. Đến đây dựng nhà khai phá một đám rừng thành trang viên, bất quá nói vậy cho có vẻ rầm rộ phô trương chút thôi, cũng chỉ là đốn dăm ba gốc cổ thụ, dọn dẹp cho quang đãng rồi dựng vài căn nhà tranh vách nứa, bao quanh bằng tường đất xiêu vẹo nuôi mấy con gà con heo làm thực phẩm cho những ngày mưa bão. Tưởng chừng tạm bợ vậy mà đám người đã ở lại hơn mười năm...
Trong gian nhà tương đối rộng rãi nhất nằm chính giữa, lúc này sáu người đang vui vẻ ngồi quanh chiếc bàn đá, cười nói đùa giỡn vô cùng tùy ý. Trên bàn bày ra bốn năm món ăn đơn sơ đang còn bốc khói nghi ngút, kế bên là hai vò rượu thoang thoảng hương thơm như được ủ bằng hàng chục loại hoa quả khác nhau. Có điều, với cái không khí như vậy bình thường sẽ tràn ngập thanh âm, nhưng trước mắt thoạt nhìn có đôi chút bộ dáng thập thò như kiểu sợ ai đó phát hiện.
- Lão tứ, ngươi nhắm chừng hai cân Ngũ Cốc Tửu đó cầm chân tiểu quỷ được bao lâu?
Giọng nói ồm ồm của nam tử râu ria chầm chậm phát ra.
Hóa ra đây chính là Trần Quốc năm xưa chia tay Lạc Trường Phong bên bến đò nhỏ. Nhưng mà lúc này đây gương mặt hắn đã ẩn hiện dấu vết tuế nguyệt đi qua, tóc đã lấm tấm có sợi bạc trắng, từ trên trán kéo xuống mắt trái một vết sẹo hình dáng con rết, thoáng nhìn thật làm người đối diện không khỏi hết hồn.
Cúi cúi đầu hơi ngó nghiêng trước sau vài lần, nam nhân để tóc dài búi cao được gọi là lão tứ khoảng chừng hơn năm mươi tuổi nhẹ giọng.
- Tiểu quỷ này tửu lượng càng lúc càng cao, ta cũng không dám chắc... Khốn kiếp, lần này hai vò Bách Quả Tửu nhất định không có phần hắn...
Nghe âm thanh chát chúa của lão tứ, dường như giận đến ngứa răng, cả đám không khỏi gật đầu tựa chút đồng cảm cùng tức giận.
Đám người này ban đầu đi theo Trần Quốc cũng chỉ với thân phận không khác gì hộ vệ trung thành tận tâm với chủ, khi đó Trần Quốc bị hoàng đế Lý Thiền hạ lệnh truy nã chạy đôn chạy đáo khắp nơi, không biết có phải do đệ đệ kết nghĩa là Lạc Trường Phong có động tay động chân gì không, mà hắn dưới sự đuổi giết gắt gao vẫn cứ tiêu diêu tự tại.
Mãi về sau, khi Lạc Trường Phong nhận được tin Tống Quốc cấu kết Mộc Hàn Cung phất cờ dấy binh, cảm thấy sự tình trong đó có nhiều điều nghiêm trọng, hắn mới giao hài tử Tiểu Thần cho Trần Quốc đem đến Khứ Trần Đảo tạm thời ẩn cư.
Thời gian năm tháng trôi qua tình cảm sáu người dần thân thiết, đã tự nhiên xưng huynh đệ lúc nào không hay. Mỗi một tên trong đám này cho dù trên giang hồ tên tuổi cũng không lớn, trong quân đội cũng chỉ là kẻ bình thường, nhưng bổn sự vặt vãnh thì nhiều vô kể.
Về Trần Quốc thì không nói nhiều, hắn lăn lộn lên tới chức Tướng Quân trong quân thì cũng không phải loại bình thường.
Lão nhị Thiết Ưng lợi hại nhất của hắn chính là tài bắn cung, cái gì mà nhất tiễn hạ song điêu với hắn chỉ là trò con nít, chỉ cần tầm mắt hắn nhìn đến được thì con mồi chưa bao giờ tránh thoát.
Lão tam Bành Dực là đầu bếp chính ở đây, đối với hắn nấu ăn mới là điều hạnh phúc nhất. Không cần những thứ cao xa như yến sào tay gấu, với hắn rau dại hay vài ba con cá nhỏ dưới suối qua trù nghệ cũng đủ khiến người trông thấy chảy đầy nước dãi. Có người từng kể hắn cùng lão bản Tiên Thủ của Hải Thiện Cư đã từng thi thố, cuối cùng ai thắng ai thua thì lại không kẻ nào biết.
Lão tứ Lê Hành thì mọi người cũng biết rồi, hắn không có gì hơn ngoài nghề ủ rượu gia truyền mấy đời, sau có chiến loạn hắn mới nhập ngũ vào trong quân đội dưới trướng Trần Quốc, cái tên râu ria này từ lúc biết kỷ nghệ ủ rượu của Lê Hành, liền không nói không năng chụp hắn nhét đến cạnh mình, giao cho nhiệm vụ duy nhất, sản xuất rượu!
Lão Ngũ không có tên, càng không có những kỹ thuật như mấy người kia, hắn bị câm từ lúc còn nhỏ trải qua một cơn bạo bệnh để lại hậu quả, lại không biết chữ nghĩa gì cả, khi còn là tên lính quèn trong quân đội thì người khác cũng chỉ gọi hắn là thằng câm, khách sáo chút cũng chỉ gọi anh câm. Nhưng mà hắn trung thành, sự trung thành tuyệt đối, Trần Quốc còn có thể ngồi đây chính là nhiều lần Lão Ngũ dùng mạng mình đổi lấy. Bởi vậy, trong lòng mọi người đối với hắn rất kính phục cùng quan tâm.
Lão lục Vô Diện, từ xưa đến nay tất cả mọi kẻ quen biết đều gọi hắn như vậy, gọi là vô diện bởi vì mỗi lần gặp hắn đều là mang một dáng vẻ khác nhau, không biết đâu mới thực sự chính xác gương mặt thật của hắn, có lẽ cũng chỉ có mấy huynh đệ thân thiết lúc này mới biết rõ. Nghe hắn kể từ khi còn nhỏ hắn được một vị thái giám già cáo lão hồi hương về an hưởng những ngày cuối cùng dạy cho thủ thuật hóa trang.
Hóa trang, nghe thì có vẻ không làm được tích sự gì trong thời đại này, nếu nghĩ vậy thật lầm to. Cứ cách vài ba tháng, đám người Trần Quốc thay phiên nhau lên thuyền đi về đất liền, tiến vào thành thị thôn trấn nào đó để trao đổi một ít sản vật đánh bắt được, cùng thu mua những nhu yếu phẩm cần thiết cho cuộc sống. Bản thân Trần Quốc vẫn đang mang trên người lệnh truy sát, Lạc Trường Phong sau năm đó nghe thiên hạ đồn đãi đã trốn khỏi Hùng Quốc. Lúc này mà đám Trần Quốc dám lộ diện chính là tự tìm đường chết. Do đó tầm quan trọng của Lão lục trong đám người chính là quan trọng vào bậc nhất.
- -o0o—
Trong lúc cả đám rôm rả nói chuyện trên trời dưới đất, chuyện mặt trăng mặt trời, chuyện mấy cô gái mới gặp hồi tháng trước, lại đến chuyện con chó con mèo đuổi nhau thì phía ngoài cửa tiếng chậc lưỡi vang lên, khiến cả đám nhao nhao vơ vén tất cả chén dĩa trên ban giấu đi rồi lập tức tạo ra bộ dáng ngẩng đầu ngước nhìn xà nhà, kiểu như đang đau đầu suy nghĩ tới quốc gia đại sự.
- Ta nói sao tứ thúc lần này lại dễ dàng bỏ qua, mới đuổi theo được dặm đường thì bỏ về, nguyên lai mấy vị ở đây bày tiệc... Thật không có nghĩa khí mà...
Đột nhiên thiếu niên cúi đầu thổn thức làm thành một tràng nức nở.
- Ta đường đường Lạc Gia nhất mạch, cha ta Lạc Trường Phong một đời khí vũ hiên ngang, ta ngọc thụ lâm phong tiêu sái thật thà, tâm như nhật nguyệt chiếu rọi sáng chói, ta bất phàm anh minh, thông minh đỉnh ngộ tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả* có thiên địa chứng giám, ta thấy mấy vị đều đã già rồi, uống rượu nhiều không tốt. Huhu, ta chỉ bất đắc dĩ mới làm vậy để tránh các vị uống rượu quá nhiều mà sinh bệnh tật... Hầy, ta thật tâm đó...
(*Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả: trước đây không có ai bằng, sau này cũng vậy)
Miệng thì thao thao bất tuyệt trong sự ngỡ ngàng của cả đám, hắn vừa nhè nhẹ bước tới bên cạnh Vô Diện, cười hắc hắc vô sĩ cất giọng.
- Ta nói đúng không lục thúc?
Bất giác như chưa tỉnh khỏi đoạn thanh âm tự sướng của tên tiểu tử khốn kiếp trước mắt, Vô Diện không tự chủ gật gật đầu.
- Phải... Phải...
Rồi bất chợt mặt hắn đỏ gắt, sau ót nổi gân xanh như nhận thấy thất thố, đồng thời cả đám Trần Quốc cũng chợt bừng tỉnh giận dữ đập bàn hét toáng lên, nước miếng bay phèo phèo khắp nơi, mặt người nào người nấy hắc tuyến* treo đầy.
(*Hắc tuyến: hơi khó giải thích giống truyện tranh vẽ khuôn mặt có bốn năm gạch đen, khi nhân vật nào đó phát cáu nhưng không phát tiết được)
- Con mẹ ngươi tiểu tử khốn nạn, ngươi ăn cắp cũng đã đành, tháng trước còn bỏ hai con bò cạp vào vò rượu, hại ta chỉ húp cháo hơn mười ngày...
- Sao ngươi bảo ngươi đi vào rừng bất cẩn bị độc trùng cắn... Con mẹ ngươi lão đại, ra là ngươi thời gian qua vụng trộm uống rượu của ta... Đến, đến đây lão tử cùng người đại chiến ba trăm hiêp...
- Tiểu tử kia lấy hai vò Bách Quả Tửu bỏ chạy rồi, nhanh... Bắt lấy hắn... Dcm hai tên kia còn đánh nhau...
Tới cả như nhân vật Lão ngũ ngày thường trầm ổn bình tĩnh lúc này đây cũng giận điên người, không chửi bới thành lời được để hạ hỏa tức đến sùi bọt mép ú ớ nằm vật ra sàn nhà.
...!
Tiếng hò hét nhao nhao vang ầm cả một góc đảo, xóa tan cái tĩnh lặng của màn đêm.
Mãi gần sáng, Trần Quốc mệt đến muốn chết dựa vào góc nhà, thẩn thờ rên rĩ.
- Ta dạy dỗ con của Lạc đệ thành ra cái dạng gì vầy nè trời...?
- -o0o--
Đâu đó trên đảo!
Nơi vách núi dựng đứng gần trung tâm Khứ Trần Đảo, Tiểu Thần đang nhảy nhót qua lại trên từng mô đá nhấp nhô, nếu có ai ở đây trông thấy chắc sẽ trợn mắt há mồm đập tay khen hảo khinh công. Từng bước chân của hắn đang không ngừng tiến sâu vào phía bên trong, nơi có một vết nứt trên vách đá cheo leo. Gọi là vết nứt thực chất chỗ này rộng cỡ một trượng lại sâu hun hút, cảm giác đi đến cuối chắc sẽ vào đến trong lòng ngọn sơn nhai này.
Danh sách chương