Một đêm này Tiểu Thần cũng không tu luyện như thường lệ, mà chỉ tập trung tế luyện món Pháp khí Tử Mẫu Ngân Tinh Đạn, cùng làm quen với cách thức sử dụng.

Cho đến gần sáng, rốt cuộc hắn cũng miễn cưỡng có thể điều khiển, mặc dù chưa đạt tới mức tùy ý thao khống, nhưng thủy chung cũng đã quen tay, không có cảm giác trở ngại quá nhiều.

Tạm thời mọi việc cũng đã được Tiểu Thần sắp xếp tương đối ổn thỏa, vả lại hắn cũng không muốn nghĩ quá nhiều, trước tiên đi từng bước tính từng bước. Chủ ý của hắn chính là chờ xem sau khi sử dụng công năng kỳ lạ của chiếc nồi đất, tu luyện đến Đoạt Nguyên đại viên mãn, xem đối với Nguyên khí tinh thuần của bản thân có nhất thiết phải sử dụng ngoại lực gọi là Ngũ Tuyệt Khí kia để đột phá hay không, nếu được thì tốt nhất, ngược lại nếu không thì lại tính toán chuyện tiến vào Bá Địa một chuyến.

Thời gian ước hẹn cùng với Triệu Thanh chính là hôm nay, trước khi lên đường, Tiểu Thần một lần nữa thu xếp lại mọi thứ trong trữ vật thủ trạc, đoạn ngồi yên lặng, nhắm mắt dưỡng thần. Cả đêm khu động Tử Mẫu Ngân Tinh Đạn làm hắn có chút quá sức, không giống trước đây chỉ là những hạt thiết đạn tầm thường, để thao không Pháp khí phải tiêu tốn một lượng Nguyên khí nhất định, cho dù Tiểu Thần có bản chất Nguyên khí tinh thuần, nhưng miệt mài cả đêm thực cũng có chút cảm giác ăn không tiêu.

Nữa canh giờ sau, đôi mắt khép hờ của Tiểu Thần đột nhiên mở ra, nhanh chóng đứng lên rời khỏi động phủ. Bên ngoài, cách đó chưng hơn trăm trượng bóng dáng Triệu Thanh từ trên cao đang ngự Thụy Vân Phi tà tà bay đến.

Thoáng thấy bên dưới, thân ảnh Tiểu Thần đang nhìn lên, cảm giác như thể biết có người ghé qua mà đứng đó để chờ đợi, điều này bất giác làm Triệu Thanh kinh nghi, thầm nghĩ trong lòng.

- Tiểu Thần sư đệ này có chút cổ quái, thần thức của Đoạt Nguyên giả làm sao có thể nhận ra hiện diện ngoài trăm trượng? Có lẽ trùng hợp hắn vừa bước ra ngoài...

Nghĩ tới đây, Triệu Thanh liền gạt bõ nghi hoặc ra khỏi đầu, vài cái chớp mắt sau, hắn đã đứng trước mặt Tiểu Thần cười ha hả.

- Sư đệ chờ ta đã lâu chưa, thật ngại quá, trên đường tới đây ta gặp Yến sư huynh, nên đứng lại chào hỏi một tiếng. Khiến sư đệ phải đợi, hy vọng đệ đừng trách.

Tiểu Thần nghe qua lời này, thật thà ôm quyền đáp.

- Triệu sư huynh quá lời! Đệ cũng chỉ vừa tu luyện xong, đang tính đi ra hít thở chút khí trời sáng sớm! Rất may huynh vừa đến. Được rồi hiện tại chúng ta đi...? - Trên đường ta sẽ nói rõ hơn! – Triệu Thanh khoát ta ra hiệu.

Hiểu ý, Tiểu Thần không khách sáo, chân nhẹ đạp xuống, cơ thể như lò xo búng mạnh, xoay hai vòng đã an ổn sóng vai cùng Triệu Thanh trên Thụy Vân Phi.

- Thân thủ tốt thật! Đệ từng tu luyện võ công thế tục? – Triệu Thanh hỏi.

- Ha ha, trước kia đệ có luyện qua một vài môn khinh công của võ giả, bất quá so với Thụy Vân Phi này đúng là trò cười!

Hàm hồ trả lời qua loa, Tiểu Thần vẫn không dấu nổi vẻ hâm mộ với những thứ có thể giúp người khác phi hành, tùy ý bay lượn trên bầu trời. Chuyện tình mà Tiểu Thần hay nghĩ tới nhất chính là có một ngày, chân đạp phi kiếm, ngao du thiên không, lúc mệt ngã người ngồi xuống lại lấy ra vài vò rượu, cảm giác gió mạnh trên trời tạt thẳng vào mặt, lại thưởng thức hảo tửu chắc chắn rất sướng.

Bản thân hắn cũng có một món pháp khí tương tự trong thủ trạc, nhưng chuyện này có liên quan đến nhiều thứ không hay, cho nên Tiểu Thần đến bây giờ vẫn chưa từng lấy phiến kim ngân lưỡng sắc diệp* ra sử dụng. Không thể không nói, điều này Tiểu Thần làm rất đúng, kim ngân diệp đó cùng Thụy Vân Phi chính là đồng dạng, đây là một loại Pháp khí đặc thù, là tiêu ký riêng của mỗi môn phái khác nhau. Bất cẩn hiếu kỳ lấy ra dùng, nếu lỡ có kẻ nào phát hiện thì thật hết đường chối cãi.

(*kim ngân lưỡng sắc diệp: lá cây hai màu vàng bạc. - Đọc lại chương Biến Cố Trên Đường Trở Về)

Thụy Vân Phi chính là một dạng Pháp khí phi hành cấp thấp, mà bất cứ đệ tử nào của Hạo Dương Phái đều có thể dễ dàng đổi lấy bằng điểm cống hiến. Bởi vậy, trong đầu Tiểu Thần lúc này cương quyết sau khi hoàn thành nhiệm vụ cùng với Triệu Thanh, nhất định phải tìm cách đổi lấy một món, ngày sau sẽ tiện hơn cho việc di chuyển.

- Triệu sư huynh! Rốt cuộc nơi chúng ta phải đến cách bao xa? - Tiểu Thần tạm gác lại chuyện trong đầu, mở miệng đề cập tới việc chính.

- Khoảng chừng ba ngàn dặm về phía Đông! Nơi đó gọi là Thiên Phạt Lâm, bên trong có một chỗ kêu bằng U Ám Hồ, Liệt Hồng Quả sinh trưởng gần đó.

- Đoạn đường cũng khá xa nhỉ?

- Đúng vậy, cho nên trước khi tới đó, hai ta sẽ dừng chân tại Thiên Phạt Thành, đợi sáng hôm sau mới tiến vào...

- ...!

- --o0o---

Sau khi lướt qua vài dãy núi trên Bất Hối Sơn, Thụy Vân Phi đem hai người dần dần rời khỏi phạm vi của Hạo Dương Phái, rốt cuộc Tiểu Thần từ miệng Triệu Thanh đã hình dung được phần nào đoạn đường phía trước, cũng như vài địa danh mới nghe qua lần đầu.

Thiên Phạt Lâm theo như Triệu Thanh giới thiệu, truyền thuyết xa xưa kể lại, nơi này ban đầu là thánh địa nổi tiếng của một tông phái thượng cổ nào đó, vì nguyên nhân gì thì không ai biết, chỉ biết có ngày nọ, trời cao giáng xuống tai họa, một tông phái dám tự gọi là Thánh Địa cũng đủ biết được mạnh mẽ đến cỡ nào, vậy mà sau một đêm, hầu như tan thành tro bụi, không còn ai sống sót, thậm chí các di tích cũng bị chấn thành hư vô.

Tuế nguyệt qua đi, những viên gạch cuối cùng của thánh địa, cũng dần phủ lên một lớp tang thương năm tháng, xóa nhòa trong trí nhớ tất cả mọi người. Cộng thêm chuyện, có lẽ trời giáng tai họa làm thiên địa chỗ này biến đổi, nếu có bất cứ thứ lực lượng nào vượt qua Đoạt Nguyên giai, sau khi đi vào khu rừng, Nguyên khí sẽ xảy ra tình trạng sói mòn không có điểm ngừng lại. Thậm chí có người từng thí nghiệm, ném một hạt đan dược đỉnh cấp của cấp độ Viên Nguyệt giai hay sử dụng vào đó, chuyện không ngờ xảy ra khiến hắn kinh hoàng hoảng hốt co chân bỏ chạy. Hạt đan dược nhanh chóng bị hủ thực, dược tính tiêu hao hầu như trở thành phế đan ngay lập tức.

Về sau có người vẫn không tin, tiếp tục tiến vào để tìm lời giải thích xác thực nhất. Hắn dẫn đệ tử Đoạt Nguyên đại viên mãn đồng thời đi tới. Sau nhiều lần thay đổi phương pháp, sau cùng hắn phát hiện, sự thật nơi này rất ma quái, nếu bản thân hắn cầm một thanh trung phẩm pháp khí, chỉ cần cơ thể nằm trong phạm vi Thiên Phạt Lâm, lập tức hắn cùng món Pháp khí đó nhanh chóng bị hủ thực. Ngược lại nếu đồng dạng là đệ tử hắn đi vào, trên tay cũng cầm món Pháp khí đó thì hoàn toàn vô sự. Không có gì ảnh hưởng đến, cho tới khi nếu đệ tử hắn ném bỏ thanh Pháp khí thì tác dụng ma quái kia ở Thiên Phạt Lâm mới lần nữa xuất hiện trên đó.

Điều này mặc nhiên trở thành khúc mắc bí ẩn nhất của toàn bộ Việt Châu hàng vạn vạn năm trở lại đây, bất quá nếu chỉ là Đoạt Nguyên giai thì hoàn toàn bình thường, không hề có gì trở ngại. Có thể mặc sức bay nhảy ở đây, chỉ cần không chạm phải yêu thú thì hoàn toàn bình bình an an.

Cho đến cuối cùng, rốt cuộc nơi này trở thành địa điểm thí luyện của đệ tử cấp thấp các môn phái nhỏ, do hầu như không còn gì đáng giá để những nhân vật lợi hại đếm xỉa đến. 

Bởi vậy, từ ngày đó đến nay cái tên Thiên Phạt Lâm dần dần hình thành, trở thành một nơi đặc biệt của Việt Châu.

- Thật đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra ở nơi này!

Tiểu Thần cảm khái thốt lên.

- Từ từ về sau đệ sẽ còn thấy những chuyện kỳ lạ hơn nữa! Ngày trước ta cũng như đệ, rất hiếu kỳ cùng sợ hãi, bất quá hiện tại cũng đã quá quen thuộc rồi!

Lắc đầu cười nhạt, Triệu Thanh bình thản lên tiếng.

Khi trời đã bắt đầu chuyển dần sang sắc đỏ, mặt trời đang chuẩn bị khuất bóng từ xa. Triệu Thanh nghiêm mặt, thần tình trở nên vô cùng cẩn thận, đoạn mở miệng nhắc nhở.

- Hiện tại chúng ta đã rời xa phạm vi Bất Hối Sơn! Sư đệ cần đề cao cảnh giác hơn! Hạo Dương Phái chúng ta trên cơ bản chính là cái gai của những môn phái khác...!

- Ặc... Lại còn chuyện như vậy? Đệ thực sự không biết điều này, hy vọng sư huynh chỉ giáo! – Tiểu Thần nhíu mày dò hỏi.

Vẫn chưa trả lời Tiểu Thần, Triệu Thanh nhanh chóng điều khiển Thụy Vân Phi đáp xuống một chỗ vắng vẻ. Lúc này mới nói.

- Chúng ta thay đổi y phục một chút, không để kẻ khác nhận ra hai ta là đệ tử Hạo Dương Phái! 

Nói đoạn, Triệu Thanh vội vã lật tay, xuất hiện hai bộ trang phục được hắn cẩn thận chuẩn bị từ trước. Sau đó ném sang cho Tiểu Thần một bộ.

Đợi khi cả hai hoàn toàn trông giống như hai tên tán tu tầm thường nhất, Triệu Thanh mới tiếp tục lên tiếng.

- Hiện tại chúng ta đi bộ tới Thiên Phạt Thành, đến nơi ta sẽ từ từ giải thích cho đệ nghe kỹ càng.

Mặc dù trong lòng dấy lên sự nghi hoặc khó hiểu, nhưng Tiểu Thần cũng không làm ra vẻ gì bất mãn, chỉ nhẹ nhàng đi theo phía sau Triệu Thanh.

Từ chỗ này chỉ còn cách Thiên Phạt Thành một đoạn đường ngắn, khi trời bắt đầu sụp tối, thì cả hai đã dừng chân trước cổng thành. 

Thành trì của giới tu luyện không giống của phàm nhân, ngoại trừ lúc xảy ra sự cố phát sinh mới điều động người tới canh giữ, còn bình thường hầu như đều là để trống.

Bất quá, cho dù cổng thành luôn luôn mở, nhưng bên trong thành, thông thường không thiếu những kẻ tu luyện lui tới, còn chưa kể đến việc thậm chí ở đây lúc nào cũng có cao thủ tọa trấn.

Sự thật là vậy, dọc theo quan lộ xuyên suốt ở đây, Tiểu Thần đảo mắt quan sát mới phát hiện, cho dù trời đã nhá nhem, nhưng hiện giờ vẫn không ít người đang đi lại, lui tới các gian hàng cửa tiệm để mua sắm. Phần lớn cũng là phàm nhân bình thường, nhưng Tiểu Thần thoáng thấy xen lẫn trong đó, tu luyện giả có tu vi Đoạt Nguyên bốn năm tầng hầu như không ít.

Chỉ mới vài bước chân, hắn ra nhận ra được ba bốn kẻ ẩn ẩn có Nguyên lực dao động, mà những kẻ đó cũng nhận thấy hai người Tiểu Thần cùng Triệu Thanh. Có điều, hình như tâm lý đề phòng của tất cả đều rất cao, nên ngoại trừ khẽ liếc mắt ngang qua rồi lập tức chuyển hướng, không chú ý gì đến nhau nữa.

- Bên trong Thiên Phạt Thành nghiêm cấm tranh đấu! Cái này là nguyên tắc đã thành văn của bốn đại môn phái Việt Châu ta định ra từ nhiều ngàn năm trước.

Triệu Thanh giảng giải vài kiến thức cơ bản nhất cho Tiểu Thần, đồng thời dẫn hắn di chuyển loanh quanh qua vài con hẻm nhỏ, rồi dừng chân tại một gian nhà nằm khuất sau dãy phố sấm uất.

- Đêm nay tạm thời nghỉ ngơi tại đây, ngày mai sau khi chuẩn bị thêm vài thứ, chúng ta mới đi vào Thiên Phạt Lâm. 

- Sư huynh! Ngôi nhà này là...! - Tiểu Thần đưa mắt quan sát căn nhà nhỏ trước mắt, hiếu kỳ lên tiếng hỏi thăm.

- Đây là ta cùng vài vị sư huynh đệ dùng tiền mua lại, dù sao cũng thường hay lui tới Thiên Phạt Lâm làm nhiệm vụ, cho nên cần một chỗ ổn định để dừng chân!

Sau thời gian cạn chung trà, cả hai người Tiểu Thần lẫn Triệu Thanh đã yên vị, căn nhà không lớn lắm, chỉ có hai căn phòng nhỏ, cùng một gian chính phía trước. Đồ đạc thực chất cũng không có gì ngoài một bộ bàn ghế cũ kỹ.

Lúc này, Tiểu Thần đang ngồi đối diện với Triệu Thanh, chờ hắn giải thích về vấn đề khi nãy. Vì sao lại cần phải cải trang, đường đường là đệ tử Hạo Dương Phái, làm việc dấu đầu hở đuôi thực tình nói sao cũng không thông.

Không để cho Tiểu Thần đợi quá lâu, Triệu Thanh nhẹ nhàng lên tiếng.

- Cái này không có gì bí mật cả, đệ tử hay thậm chí một vài cao tầng trong phái, khi ra ngoài làm việc đều là như vậy cả thôi. Nói ra thì chúng ta thật xấu hỗ, nhưng biết phải làm sao...

...!

Nữa đêm, Tiểu Thần một mình tựa lưng vào vách phòng, trầm mặc thật lâu. Thủy chung hắn chưa từng nghĩ đến, không ngờ tình cảnh Hạo Dương Phái đã đến mức này bao nhiêu lâu nay.

Theo như lời Triệu Thanh cũng là được nghe kể lại từ những trưởng bối trong phái, chuyện bắt đầu từ mấy trăm năm trước, sau khi Thái Thượng trưởng lão người có tu vi mạnh nhất ở Việt Châu, một đi không trở lại ở trận chiến chống đỡ thú triều xâm lấn.

Liên tiếp phát sinh sự việc, đệ tử Hạo Dương Phái lần lượt bỏ mạng khi rời khỏi phạm vi bản phái.

Chuyện này về sau, được cao tầng điều tra mới rõ ràng. Chính là do ba tông môn còn lại âm thầm dở thủ đoạn, muốn hoàn toàn nuốt trọn Hạo Dương Phái. Bất quá do úy kị lực lượng cao tầng, cùng sự có mặt của Nguyễn Tề mà chưa dám ra tay.

Nhưng mà, chuyện tình độc ác nhất bọn chúng làm ra là liên tục phá đi nguồn máu mới của Hạo Dương Phái, âm thầm trong bóng tối giết hết đệ tử có tiềm năng, tư chất tốt nhất, chính vì lẽ đó, Hạo Dương Phái ngày càng xuống dốc. Mặc cho cao tầng có lực lượng nhất lưu thì đã sao, cũng không thể trở mặt lật ngửa bài khai chiến cùng lúc ba tông môn kia.

Ngược lại, ba tông môn như Thiên Nguyệt Tông, Huyết Ma Môn cùng Bách Thư Môn cũng không dám quyết liệt, sợ cá chết lưới rách, cuối cùng mới tạo thành tình thế như bây giờ.

Lúc này đây Tiểu Thần hơi có chút ý hối hận nảy sinh, không phải hắn không nghĩ tới chuyện hay là bỏ quách đi, đến đâu cũng được, dù sao hắn cũng không quá hứng thú làm cao thủ tiên nhân hay là trường sinh bất tử gì đó. Chủ yếu chỉ cần đến Tinh Đấu giai, có thêm hai trăm năm thọ nguyên, rồi cố gắng trong trăm năm đạt tới Viên Nguyệt giai đại viên mãn, thực hiện lời hứa với lão già xong, thì trời cao mặc hắn bay nhảy.

Bất quá, nói đi thì cũng nói lại, bản tính hắn chính là truy cầu sự thoái mái trong lòng, tự tại muốn làm gì thì làm, chứ cũng không phải là hạng người sợ đầu sợ đuôi, cho nên sau một hồi ngẫm nghĩ, hắn chỉ cười cười bản thân, thì thầm trong miệng.

- Tính ra như vậy cũng khá kích thích chứ! Đại bá từng nói, nam nhi đôi lúc nên làm càn một chút mới thú vị... Hắc hắc...! Hài... Nhắc tới họ lại thèm rượu rồi! Mấy lão quỷ đó có nhớ ta không nhỉ? Hay là giờ đang ngồi thỏa sức ăn uống? Con bà nó... Mấy người này nhất định nhân lúc không có ta, đang ca hát ăn nhậu đây mà! Quá không có nghĩa khí rồi...!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện