Bước vào bên trong Bách Bảo Lâu, lúc này Tiểu Thần mới có thể quan sát được khối kiến trúc này một cách tường tận nhất. Bách Bảo Lâu được xây dựng khá đơn giản, không có gì quá cầu kỳ phức tạp, chính giữa là khoảng không gian hình tròn thoáng đãng, xung quanh cấu tạo bằng loại đá gì đó chỉ một màu đen tuyền, nhìn lên cao rõ ràng nơi đây chia làm ba tầng riêng biệt, đứng ở giữa có thể đưa mắt ngắm nhìn hầu như tất cả. Hình dung tựa hồ không khác một cái giếng là mấy.
Ở tầng dưới cùng, sau khi bước qua cánh cửa, Tiểu Thần đi tới bên cạnh chiếc quầy dựng ngang lối đi lên cầu thang, có lẽ đây cũng chính là lối đi thông đến tầng hai.
Mắt thấy Tiểu Thần từ cửa bước vào, vị trung niên mập mạp đang lười biếng chống hai tay dưới cằm bỗng dưng hồ hởi hơn hẳn, cặp mắt sáng rỡ lật đật vội vàng đứng bật dậy, xoa xoa bàn tay với nhau, cười tươi như lâu lắm rồi không có thấy qua khách quý.
- Tiểu hữu mau mau vào đây, người cần mua gì, ở đây ta có tất cả từ đan dược, phù lục, cho đến pháp khí các kiểu?...
Tiểu Thần thoáng nhìn qua gương mặt phì nhiêu của vị trung niên, hai khối mỡ bên má như run lên theo từng lời nói, bất giác khiến hắn cảm thấy buồn cười. Có điều, Tiểu Thần cũng không dám thất kính chút nào, không nên xem thường bất kỳ ai ở đây, bởi vì trong lúc nhìn đến, Tiểu Thần cảm nhận được áp lực đến từ người này sâu không lường được. Nhanh chóng chắp tay từ tốn nói.
- Đệ tử Tiểu Thần ra mắt tiền bối, đệ tử là người mới, không biết tiền bối là vị sư bá nào của bổn môn? Nghe tới đây, vị trung niên mập mạp hơi khựng người lại, cảm giác hồ hởi ban nãy biến mất hơn phân nữa, bất quá hả cũng không quá thể hiện xem thường ra bên ngoài, chỉ nhẹ nhàng trả lời.
- À! Ra là đệ tử mới! Ngươi là kẻ hôm qua do Lâm sư huynh đưa đến sao?
- Vâng đúng là đệ tử! - Tiểu Thần không nhanh không chậm đáp.
- Ta họ Nguyên, tên Thùy Vân, gọi ta một tiếng tiền bối được rồi, không cần phải câu nệ bối phận gì cả! – Nguyên Thùy Vân nhàn nhạt nói tiếp.
Cảm thấy vị trung niên này có chút tùy ý, không giống với những người Tiểu Thần gặp qua, nhưng mà như vậy lại càng hợp ý với Tiểu Thần, hắn vốn rất thích loại tính cách như vậy.
Đang lúc định mở miệng hỏi tiếp vài chuyện, thì Nguyên Thùy Vân đã vội vã lên tiếng, do cảm thấy tên tiểu tử mới như Tiểu Thần không phải là loại tài chủ giàu có, một kẻ chân ướt chân ráo vừa gia nhập thì làm gì có tiền để mua sắm chút ít đồ đạc, cùng lắm chỉ là do hiếu kỳ muốn nhìn xem để mở rộng tầm mắt mà thôi.
- Ngươi cứ loanh quanh xem cho đã mắt đi, xong rồi thì lui ra, đừng phiền ta thanh tu...!
- Ách! Đệ tử...! - Tiểu Thần chưng hửng, có chút ý định nổi cáu.
Bất quá, Tiểu Thần cũng không lộ ra vẻ khó chịu, chỉ cười cười rồi quay người đi tới những chiếc kệ trưng bày đầy những loại vật dụng thiên kỳ bách quái mà hắn ngày thường chưa thấy bao giờ.
Những chiếc kệ này sắp thành hình vòng cung, dựa vào vách đá xung quanh Bách Bảo Lâu, dựng cao đến hơn mười trượng, lại ngăn cách bằng một bậc thềm có lan can, trên đó lại sắp xếp những hàng kệ gỗ không khác gì ở đây, nối cao liên tiếp. Cứ như vậy tạo thành ba tầng riêng biệt.
Ở tầng một đa số chỉ là chai lọ các thứ, có vài kệ gỗ dựng đầy những loại binh khi phát ra quang mang nhàn nhạt, vừa nhìn đủ biết đây là pháp khí có vẻ lợi hại.
Tiểu Thần say mê ngắm nhìn, lui tới vài vòng, bất quá cũng chỉ nhìn bằng mắt mà thôi, khi hắn muốn đưa tay chạm vào một thanh trủy thủ tóat ra hàn khí lành lạnh thì bỗng dưng có một lớp chắn vô hình chấn cho tay Tiểu Thần văng ngược trở ra, bởi vậy hắn mới biết, tất cả những thứ này đều có cấm chế bảo vệ.
Sau một khoảng thời gian, Tiểu Thần khá thỏa mãn, cất bước quay lại chiếc quầy, lúc này Nguyên Thùy Vân đã gục mặt xuống, còn khe khẽ ngân nga từng tiếng ngáy đều đặn.
- Khụ! Nguyên tiền bối...
Đang mơ màng, khóe miệng cười mĩm như thể đang mơ một giấc mơ rất đẹp, Nguyên Thùy Vân bị thanh âm Tiểu Thần gọi giật mình tỉnh lại, nhíu nhíu mày nhìn qua rồi bực mình cất giọng.
- Ngươi còn chưa đi? Con mẹ ngươi, ta đã bảo để cho ta thanh tu rồi mà... Cái tên tiểu tử khốn kiếp, có tin ta một tát đánh bay ngươi ra bên...
- Đệ tử muốn mua ít đồ...!
- Khụ! Khụ! Ta đang mơ ngủ, trong giấc mơ ta đang đại chiến với kẻ địch... Khụ! Ban nãy không phải nói với hiền chất... Nào nào, hiền chất muốn mua gì...? Ta làm chủ bớt một thành làm quen...!
Tiểu Thần cười khổ, hiện tại hắn mới biết hắn loanh quanh ở Khứ Trần Đảo tưởng rằng đã đủ vô sĩ, hiện tại sau khi đến đây, gặp gỡ nhiều người hắn mới rõ cái gì là thiên ngoại hữu thiên.
- Đệ tử muốn mua ít đồ, nhưng trước hết không biết ở đây thanh toán...
Không đợi Tiểu Thần nói hết, Nguyên Thùy Vân như đã hiểu ý, vội vội vàng vàng hớn hở giới thiệu, đôi bàn tay không ngừng xoa xoa bóp bóp lại với nhau, khóe miệng treo nụ cười cực kỳ hèn mọn.
- Hắc hắc! Bách Bảo Lâu có đầy đủ mọi thứ, thanh toán chủ yếu dựa vào điểm cống hiến, nhưng tốt nhất bây giờ vẫn là Nguyên thạch.
- Đệ tử đã hiểu, không rõ ở đây có loại pháp khi đặc thù như vậy, hoặc giả như có thể chế tạo loại tương tự hay không?
Nói đoạn Tiểu Thần xoay cổ tay, đột nhiên xuất hiện một nắm đạn sắt như hạt đậu, đưa qua cho Nguyên Thùy Vân quan sát.
Cầm lấy một trong số những hạt đạn sắt kia, Nguyên Thùy Vân hơi nhíu nhíu nhãn mục, lại ngẩng mặt nhìn tới Tiểu Thần hiếu kỳ, rồi lâm vào trầm tư.
Bên này Tiểu Thần vẫn giữ nguyên thái độ yên lặng, chờ đợi Nguyên Thùy Vân trả lời.
Khoảng vài giây sau, Nguyên Thùy Vân tằng hắng lên tiếng.
- Loại pháp khí như vậy thật sự rất đặc thù! Hiếm khi xuất hiện! Bổn môn cũng không chuyên về luyện chế pháp khí, rất khó! Rất khó.
Vừa nghe được đáp án, lòng Tiểu Thần hơi trùng xuống đáng tiếc, lắc đầu ý định về sau từ từ tìm cách.
Có điều dòng suy nghĩ chưa dứt, bên tai hắn thanh âm Nguyên Thùy Vân lại vang lên.
- Ngươi đừng vội chán nản, ta cũng không nói là không có cách!
Thần tình đột ngột thay đổi, có điều Tiểu Thần nhìn ra trong ánh mắt tên mập mạp này vừa lóe lên điểm xảo trá, cho nên Tiểu Thần không làm ra vẻ gấp gáp, chỉ cười cười hàm ý chờ hắn ta nói tiếp.
Khá bất ngờ với thái độ của Tiểu Thần, Nguyên Thùy Vân tựa hồ đác đoán sai, đang chuẩn bị chờ Tiểu Thần năn nỉ liền há mồm cắn một ngụm thật to, rốt cuộc không được như ý làm hắn có chút sượng.
- Trước tiên nói cho ta nghe ngươi có yêu cầu gì về loại pháp khí này!
Lúc này Tiểu Thần mới chầm chậm gật đầu, lên tiếng.
- Đệ tử không am hiểu về pháp khí, nhưng mà chỉ có một yêu cầu duy nhất đó chính là... Cứng! Là tuyệt đối cứng rắn, còn về phần khác, cứ tùy ý tiền bối!
- Chỉ đơn giản như vậy? – Nguyên Thùy Vân nghi hoặc hỏi lại.
- Đúng vậy, yêu cầu của đệ tử chỉ có như vậy! – Tiểu Thần nhún vai đáp lời.
Nhìn sâu vào đôi mắt Tiểu Thần, Nguyên Thùy Vân nhàn nhạt tiếp tục nói.
- Ta sẽ tự mình luyện chế giúp ngươi, nguyên liệu thì ngươi phải tự trả bằng Nguyên thạch, còn tiền công ta không lấy, ngược lại ngươi giúp ta một việc! Thế nào?
- Tiền bối có thể nói qua cụ thể đệ tử có thể giúp điều gì chứ? – Tiểu Thần chưa vội đồng ý, hỏi lại.
- Ngươi yên tâm! Chuyện này ban đầu ta cũng tính nhờ người khác, có điều vì loại pháp khí này của ngươi nên ta mới thay đổi ý định. Bất quá ngươi không cần phải đáp ứng, tám tháng sau nếu ngươi trong tỷ đấu nội môn dành được một suất cho lần đại hội Bá Địa hẵng hay.
Mặc dù vẫn không hiểu nguyên nhân gì khiến Nguyên Thùy Vân lại tin tưởng một kẻ vừa nhập môn, có thể dành được chiến thắng tám tháng sau, nhưng mà Tiểu Thần cũng không thèm quan tâm, được hay không thì hắn cũng chẳng mất gì, chuyện tốt vậy mấy khi rơi xuống, không lẽ lại bỏ qua.
- Tốt! Đệ tử đồng ý! Còn giá tiền của nguyên liệu?
- Nếu bàn về cứng rắn, vậy phải kể đến Tinh Ngân và Huyền Thiết. Phẩm chất cao hơn cũng có, có điều cao hơn thì kể cả ta cũng chưa từng thấy. Thêm nữa đối với cảnh giới của ngươi thì hai loại này đã quá sức... Ha ha... Ngàn Năm Huyền Thiết một cân giá năm trăm Nguyên thạch! Tinh Ngân một cân một ngàn ba trăm Nguyên thạch!
- Cái gì?...
Tiểu Thần há mồm kinh hãi, hắn không nghĩ tới giá thành lại cao tới mức dọa người như vậy!
Mồ hôi tự dưng trào ra, ướt đẫm hết tấm lưng, Tiểu Thần thở hổn hển, cười cười xu nịnh nói.
- Ha ha, tiền bối anh minh thần võ, nhân từ phúc hậu... Ngài xem... Có thể bớt chút đỉnh...
- Không thể! Giá này là của môn phái đưa ra, ta tối đa chỉ kiếm được chưa tới nữa thành... Khụ!
- Thật sự giá này quá cao... Đệ tử làm gì có đủ...
- Quên đi, làm ăn thì dù cha con cũng nên rõ ràng...
- Đây là ăn cướp nha...
- Rồi sao, có làm hay không???
...!
Sau một hồi phun nước bọt vô ích, cò kè mặc cả không được chỗ tốt gì, Tiểu Thần chỉ còn có cách mắng thầm tên mập chết bầm keo kiệt. Đoạn cắn răng lấy ra thanh Đoản Đao mà ngày đó trong vô danh lâm hắn “hôi” được của hai tên trong ma đạo chém giết lẫn nhau.
- Thanh đao này tiền bối mua được bao nhiêu? Hừ!
Ánh mắt quét qua, Nguyên Thùy Vân kinh hô chụp lấy rồi chăm chú quan sát, sau khi xác định được hắn mới hết hồn lẩm bẩm.
- Là trung phẩm Pháp Khí! Tiểu tử ngươi thật giàu có nha!
- Không dám! Là do đệ tử xảo hợp nhặt được mà thôi! – Tiểu Thần nhún vai nhàn nhạt đáp.
Bỉu môi xem thường tên tiểu tử nói phét khoác lác trước mắt, Nguyên Thùy Vân hàm hồ cất giọng.
- Nhặt được? Vận cứt chó à? Tùy ý ra đường là nhặt được trung phẩm Pháp Khí? Con mẹ ngươi thật biết phét lác... Dẫn ta đi nhặt với, ta bái ngươi làm thầy...
Lắc đầu tùy ý để Nguyên Thùy Vân muốn nói gì nói, Tiểu Thần không tranh cãi, hắn là nói thật, còn ai muốn nghĩ gì thì nghĩ.
Ban đầu hắn cũng toan tính đem ra tất cả, nhưng sau khi cân nhắc, cuối cùng Tiểu Thần chỉ dám lôi ra thanh đoản đao để phòng vạn nhất. Bởi vì cấu tạo của đoản đảo rất bình thường, là một loại hình thái thông dụng nhất. Thật ra mà nói cũng là do hắn quá cẩn thận, chuyện giết người đoạt bảo ở tu luyên giới này xảy ra như cơm bữa, nên cũng chả ai rãnh rỗi đi tra xét vật này rốt cuộc là của ai. Ngoại trừ những thứ quá đặc thù, hoặc quá quý giá, còn lại thì chưa chắc vật đó cũng đã là của kẻ đã chết kia.
Nói cách khác, thậm chí có khi thanh đoản đao này cũng không chừng không phải là của một trong hai tên ngày đó tự giết nhau, mà là của một kẻ nào đó bị gã cướp đoạt qua.
- Tiền bối định giá món pháp khí này bao nhiêu?
Khá đau đầu với tình hình bây giờ, Nguyên Thùy Vân cũng đã nghĩ tới chuyện ép giá, đường đường chính chính thu thanh pháp khí này vào túi, có điều ngước lên nhìn thấy nụ cười lém lỉnh của Tiểu Thần khiến hắn ẩn ẩn hiểu rõ, khó có thể ăn được tên tiểu tử này.
- Khụ! Đừng có nói là ta ỷ lớn ăn hiếp ngươi, thanh đao này giá ba ngàn Nguyên Thạch, bất quá nó đã bị nhiễm quá nhiều huyết sát lệ khí, cần phải thanh tẩy lại mới có thể để kẻ bình thường dùng! Ừm! Tính ngươi chẵn hai ngàn Nguyên thạch! Thế nào...
- Thành giao!
Tiểu Thần không chần chờ, hắn quá kinh hãi với giá tiền này rồi, tức là lúc này hắn trừ hết các khoản vẫn còn dư ra bảy trăm Nguyên Thạch, đó là tính tới chuyện luyện chế đạn sắt bằng Tinh Ngân, nếu làm bằng Huyền Thiết thì còn dư nhiều hơn.
Có tiền thì phải dùng loại tốt nhất chứ, không lẽ lại làm loại rẻ tiền, lúc này đây Tiểu Thần mới đúng là kiểu mấy tên nhà giàu mới nổi, cười hắc hắc nhìn tới Nguyên Thùy Vân xoa tay, chờ xem tên mập mạp này nói gì.
Nguyên Thùy Vân cũng không đắn đo, lật cổ tay lấy ra một túi nhỏ ném qua cho Tiểu Thần, đoạn nhanh chóng thu thanh pháp khí vào vòng tay trữ vật. Bên kia Tiểu Thần đón lấy túi Nguyên Thạch cũng không thèm kiểm tra lại, đồng dạng thu vào.
Hành động này bất giác làm Nguyên Thùy Vân hơi có chút cảm tình với Tiểu Thần nhiều hơn.
Đôi khi có những thứ tưởng chừng nhỏ nhặt, nhưng lại hơn trăm ngàn lời nói dư thừa. Cái đó gọi là niềm tin lẫn nhau, dù chỉ là lần đầu tiếp xúc.
Gật đầu, Nguyên Thùy Vân mở miệng.
- Được rồi, đồ vật của ngươi ba ngày sau quay lại đây lấy. Hiện tại ta muốn nhanh chóng xử lý pháp khí kia.
Nhận ra lời nói đuổi khách, Tiểu Thần chắp tay cáo từ rồi quay lưng đi khỏi.
Bước ra bên ngoài hắn mới thở phào một hơi, đoạn nhanh chóng xác định phương hướng tìm đường quay về động phủ.
Lần này Tiểu Thần chuẩn bị đạn sắt, chính là loại vũ khí thuận tay nhất của hắn, không ngoài việc hắn đã hứa với tên gầy như que củi Triệu Thanh. Giúp gã hoàn thành nhiệm vụ gì đó.
Sở dĩ phải làm như vậy cũng bởi vì Tiểu Thần sau khi nhận ra thực lực của bản thân so với những kẻ ở đây quá yếu đuối. Mặc dù hiện tại có chiếc nồi thần bí, nhưng không thể ngày một ngày hai liền có thể trở thành thiên hạ đệ nhất, cho nên nếu không thể tăng lên cảnh giới thì phải bằng mọi cách tăng lên thực lực.
- -o0o—
Cùng lúc Tiểu Thần lững thững rảo bước trở về, thì bên trong Bách Bảo Lâu, trung niên Nguyên Thùy Vân đang cũng kính chắp tay cúi đầu trước một lão già cũng mập mạp không kém, khuôn mặt tròn ỉnh đang cười ha hả.
- Sư phụ! Vì sao lão nhân gia ngài lại truyền âm cho đệ tử bảo tên tiểu tử đó chấp nhận một lời hứa? Hắn ta mới chỉ là Đoạt Nguyên ngũ cấp thôi mà!
- Ha ha! Thùy Vân, con ở đây nên không biết chuyện ban nãy xảy ra ở Chánh Điện, Lâm sư đệ của con đã báo cho ta biết mọi chuyện. Cho nên ta đã âm thầm đi tới đây quan sát... Hầy... Hỏa Phong cùng Vũ Phong đồng thời có Yến Nhất Phi cùng Hàn Thủy thật làm cho người khác hâm mộ!
Cảm thấy không hiểu những lời vừa rồi, Nguyên Thùy Vân ngẫm nghĩ trong lòng.
- Tiểu tử đó ngoài việc thoạt nhìn có chút ranh ma, còn lại thì quá bình thường, theo lời sư phụ nói, hắn làm sao có thể so sánh được với hai tên Yến Nhất Phi cùng Hàn Thủy.
Ở tầng dưới cùng, sau khi bước qua cánh cửa, Tiểu Thần đi tới bên cạnh chiếc quầy dựng ngang lối đi lên cầu thang, có lẽ đây cũng chính là lối đi thông đến tầng hai.
Mắt thấy Tiểu Thần từ cửa bước vào, vị trung niên mập mạp đang lười biếng chống hai tay dưới cằm bỗng dưng hồ hởi hơn hẳn, cặp mắt sáng rỡ lật đật vội vàng đứng bật dậy, xoa xoa bàn tay với nhau, cười tươi như lâu lắm rồi không có thấy qua khách quý.
- Tiểu hữu mau mau vào đây, người cần mua gì, ở đây ta có tất cả từ đan dược, phù lục, cho đến pháp khí các kiểu?...
Tiểu Thần thoáng nhìn qua gương mặt phì nhiêu của vị trung niên, hai khối mỡ bên má như run lên theo từng lời nói, bất giác khiến hắn cảm thấy buồn cười. Có điều, Tiểu Thần cũng không dám thất kính chút nào, không nên xem thường bất kỳ ai ở đây, bởi vì trong lúc nhìn đến, Tiểu Thần cảm nhận được áp lực đến từ người này sâu không lường được. Nhanh chóng chắp tay từ tốn nói.
- Đệ tử Tiểu Thần ra mắt tiền bối, đệ tử là người mới, không biết tiền bối là vị sư bá nào của bổn môn? Nghe tới đây, vị trung niên mập mạp hơi khựng người lại, cảm giác hồ hởi ban nãy biến mất hơn phân nữa, bất quá hả cũng không quá thể hiện xem thường ra bên ngoài, chỉ nhẹ nhàng trả lời.
- À! Ra là đệ tử mới! Ngươi là kẻ hôm qua do Lâm sư huynh đưa đến sao?
- Vâng đúng là đệ tử! - Tiểu Thần không nhanh không chậm đáp.
- Ta họ Nguyên, tên Thùy Vân, gọi ta một tiếng tiền bối được rồi, không cần phải câu nệ bối phận gì cả! – Nguyên Thùy Vân nhàn nhạt nói tiếp.
Cảm thấy vị trung niên này có chút tùy ý, không giống với những người Tiểu Thần gặp qua, nhưng mà như vậy lại càng hợp ý với Tiểu Thần, hắn vốn rất thích loại tính cách như vậy.
Đang lúc định mở miệng hỏi tiếp vài chuyện, thì Nguyên Thùy Vân đã vội vã lên tiếng, do cảm thấy tên tiểu tử mới như Tiểu Thần không phải là loại tài chủ giàu có, một kẻ chân ướt chân ráo vừa gia nhập thì làm gì có tiền để mua sắm chút ít đồ đạc, cùng lắm chỉ là do hiếu kỳ muốn nhìn xem để mở rộng tầm mắt mà thôi.
- Ngươi cứ loanh quanh xem cho đã mắt đi, xong rồi thì lui ra, đừng phiền ta thanh tu...!
- Ách! Đệ tử...! - Tiểu Thần chưng hửng, có chút ý định nổi cáu.
Bất quá, Tiểu Thần cũng không lộ ra vẻ khó chịu, chỉ cười cười rồi quay người đi tới những chiếc kệ trưng bày đầy những loại vật dụng thiên kỳ bách quái mà hắn ngày thường chưa thấy bao giờ.
Những chiếc kệ này sắp thành hình vòng cung, dựa vào vách đá xung quanh Bách Bảo Lâu, dựng cao đến hơn mười trượng, lại ngăn cách bằng một bậc thềm có lan can, trên đó lại sắp xếp những hàng kệ gỗ không khác gì ở đây, nối cao liên tiếp. Cứ như vậy tạo thành ba tầng riêng biệt.
Ở tầng một đa số chỉ là chai lọ các thứ, có vài kệ gỗ dựng đầy những loại binh khi phát ra quang mang nhàn nhạt, vừa nhìn đủ biết đây là pháp khí có vẻ lợi hại.
Tiểu Thần say mê ngắm nhìn, lui tới vài vòng, bất quá cũng chỉ nhìn bằng mắt mà thôi, khi hắn muốn đưa tay chạm vào một thanh trủy thủ tóat ra hàn khí lành lạnh thì bỗng dưng có một lớp chắn vô hình chấn cho tay Tiểu Thần văng ngược trở ra, bởi vậy hắn mới biết, tất cả những thứ này đều có cấm chế bảo vệ.
Sau một khoảng thời gian, Tiểu Thần khá thỏa mãn, cất bước quay lại chiếc quầy, lúc này Nguyên Thùy Vân đã gục mặt xuống, còn khe khẽ ngân nga từng tiếng ngáy đều đặn.
- Khụ! Nguyên tiền bối...
Đang mơ màng, khóe miệng cười mĩm như thể đang mơ một giấc mơ rất đẹp, Nguyên Thùy Vân bị thanh âm Tiểu Thần gọi giật mình tỉnh lại, nhíu nhíu mày nhìn qua rồi bực mình cất giọng.
- Ngươi còn chưa đi? Con mẹ ngươi, ta đã bảo để cho ta thanh tu rồi mà... Cái tên tiểu tử khốn kiếp, có tin ta một tát đánh bay ngươi ra bên...
- Đệ tử muốn mua ít đồ...!
- Khụ! Khụ! Ta đang mơ ngủ, trong giấc mơ ta đang đại chiến với kẻ địch... Khụ! Ban nãy không phải nói với hiền chất... Nào nào, hiền chất muốn mua gì...? Ta làm chủ bớt một thành làm quen...!
Tiểu Thần cười khổ, hiện tại hắn mới biết hắn loanh quanh ở Khứ Trần Đảo tưởng rằng đã đủ vô sĩ, hiện tại sau khi đến đây, gặp gỡ nhiều người hắn mới rõ cái gì là thiên ngoại hữu thiên.
- Đệ tử muốn mua ít đồ, nhưng trước hết không biết ở đây thanh toán...
Không đợi Tiểu Thần nói hết, Nguyên Thùy Vân như đã hiểu ý, vội vội vàng vàng hớn hở giới thiệu, đôi bàn tay không ngừng xoa xoa bóp bóp lại với nhau, khóe miệng treo nụ cười cực kỳ hèn mọn.
- Hắc hắc! Bách Bảo Lâu có đầy đủ mọi thứ, thanh toán chủ yếu dựa vào điểm cống hiến, nhưng tốt nhất bây giờ vẫn là Nguyên thạch.
- Đệ tử đã hiểu, không rõ ở đây có loại pháp khi đặc thù như vậy, hoặc giả như có thể chế tạo loại tương tự hay không?
Nói đoạn Tiểu Thần xoay cổ tay, đột nhiên xuất hiện một nắm đạn sắt như hạt đậu, đưa qua cho Nguyên Thùy Vân quan sát.
Cầm lấy một trong số những hạt đạn sắt kia, Nguyên Thùy Vân hơi nhíu nhíu nhãn mục, lại ngẩng mặt nhìn tới Tiểu Thần hiếu kỳ, rồi lâm vào trầm tư.
Bên này Tiểu Thần vẫn giữ nguyên thái độ yên lặng, chờ đợi Nguyên Thùy Vân trả lời.
Khoảng vài giây sau, Nguyên Thùy Vân tằng hắng lên tiếng.
- Loại pháp khí như vậy thật sự rất đặc thù! Hiếm khi xuất hiện! Bổn môn cũng không chuyên về luyện chế pháp khí, rất khó! Rất khó.
Vừa nghe được đáp án, lòng Tiểu Thần hơi trùng xuống đáng tiếc, lắc đầu ý định về sau từ từ tìm cách.
Có điều dòng suy nghĩ chưa dứt, bên tai hắn thanh âm Nguyên Thùy Vân lại vang lên.
- Ngươi đừng vội chán nản, ta cũng không nói là không có cách!
Thần tình đột ngột thay đổi, có điều Tiểu Thần nhìn ra trong ánh mắt tên mập mạp này vừa lóe lên điểm xảo trá, cho nên Tiểu Thần không làm ra vẻ gấp gáp, chỉ cười cười hàm ý chờ hắn ta nói tiếp.
Khá bất ngờ với thái độ của Tiểu Thần, Nguyên Thùy Vân tựa hồ đác đoán sai, đang chuẩn bị chờ Tiểu Thần năn nỉ liền há mồm cắn một ngụm thật to, rốt cuộc không được như ý làm hắn có chút sượng.
- Trước tiên nói cho ta nghe ngươi có yêu cầu gì về loại pháp khí này!
Lúc này Tiểu Thần mới chầm chậm gật đầu, lên tiếng.
- Đệ tử không am hiểu về pháp khí, nhưng mà chỉ có một yêu cầu duy nhất đó chính là... Cứng! Là tuyệt đối cứng rắn, còn về phần khác, cứ tùy ý tiền bối!
- Chỉ đơn giản như vậy? – Nguyên Thùy Vân nghi hoặc hỏi lại.
- Đúng vậy, yêu cầu của đệ tử chỉ có như vậy! – Tiểu Thần nhún vai đáp lời.
Nhìn sâu vào đôi mắt Tiểu Thần, Nguyên Thùy Vân nhàn nhạt tiếp tục nói.
- Ta sẽ tự mình luyện chế giúp ngươi, nguyên liệu thì ngươi phải tự trả bằng Nguyên thạch, còn tiền công ta không lấy, ngược lại ngươi giúp ta một việc! Thế nào?
- Tiền bối có thể nói qua cụ thể đệ tử có thể giúp điều gì chứ? – Tiểu Thần chưa vội đồng ý, hỏi lại.
- Ngươi yên tâm! Chuyện này ban đầu ta cũng tính nhờ người khác, có điều vì loại pháp khí này của ngươi nên ta mới thay đổi ý định. Bất quá ngươi không cần phải đáp ứng, tám tháng sau nếu ngươi trong tỷ đấu nội môn dành được một suất cho lần đại hội Bá Địa hẵng hay.
Mặc dù vẫn không hiểu nguyên nhân gì khiến Nguyên Thùy Vân lại tin tưởng một kẻ vừa nhập môn, có thể dành được chiến thắng tám tháng sau, nhưng mà Tiểu Thần cũng không thèm quan tâm, được hay không thì hắn cũng chẳng mất gì, chuyện tốt vậy mấy khi rơi xuống, không lẽ lại bỏ qua.
- Tốt! Đệ tử đồng ý! Còn giá tiền của nguyên liệu?
- Nếu bàn về cứng rắn, vậy phải kể đến Tinh Ngân và Huyền Thiết. Phẩm chất cao hơn cũng có, có điều cao hơn thì kể cả ta cũng chưa từng thấy. Thêm nữa đối với cảnh giới của ngươi thì hai loại này đã quá sức... Ha ha... Ngàn Năm Huyền Thiết một cân giá năm trăm Nguyên thạch! Tinh Ngân một cân một ngàn ba trăm Nguyên thạch!
- Cái gì?...
Tiểu Thần há mồm kinh hãi, hắn không nghĩ tới giá thành lại cao tới mức dọa người như vậy!
Mồ hôi tự dưng trào ra, ướt đẫm hết tấm lưng, Tiểu Thần thở hổn hển, cười cười xu nịnh nói.
- Ha ha, tiền bối anh minh thần võ, nhân từ phúc hậu... Ngài xem... Có thể bớt chút đỉnh...
- Không thể! Giá này là của môn phái đưa ra, ta tối đa chỉ kiếm được chưa tới nữa thành... Khụ!
- Thật sự giá này quá cao... Đệ tử làm gì có đủ...
- Quên đi, làm ăn thì dù cha con cũng nên rõ ràng...
- Đây là ăn cướp nha...
- Rồi sao, có làm hay không???
...!
Sau một hồi phun nước bọt vô ích, cò kè mặc cả không được chỗ tốt gì, Tiểu Thần chỉ còn có cách mắng thầm tên mập chết bầm keo kiệt. Đoạn cắn răng lấy ra thanh Đoản Đao mà ngày đó trong vô danh lâm hắn “hôi” được của hai tên trong ma đạo chém giết lẫn nhau.
- Thanh đao này tiền bối mua được bao nhiêu? Hừ!
Ánh mắt quét qua, Nguyên Thùy Vân kinh hô chụp lấy rồi chăm chú quan sát, sau khi xác định được hắn mới hết hồn lẩm bẩm.
- Là trung phẩm Pháp Khí! Tiểu tử ngươi thật giàu có nha!
- Không dám! Là do đệ tử xảo hợp nhặt được mà thôi! – Tiểu Thần nhún vai nhàn nhạt đáp.
Bỉu môi xem thường tên tiểu tử nói phét khoác lác trước mắt, Nguyên Thùy Vân hàm hồ cất giọng.
- Nhặt được? Vận cứt chó à? Tùy ý ra đường là nhặt được trung phẩm Pháp Khí? Con mẹ ngươi thật biết phét lác... Dẫn ta đi nhặt với, ta bái ngươi làm thầy...
Lắc đầu tùy ý để Nguyên Thùy Vân muốn nói gì nói, Tiểu Thần không tranh cãi, hắn là nói thật, còn ai muốn nghĩ gì thì nghĩ.
Ban đầu hắn cũng toan tính đem ra tất cả, nhưng sau khi cân nhắc, cuối cùng Tiểu Thần chỉ dám lôi ra thanh đoản đao để phòng vạn nhất. Bởi vì cấu tạo của đoản đảo rất bình thường, là một loại hình thái thông dụng nhất. Thật ra mà nói cũng là do hắn quá cẩn thận, chuyện giết người đoạt bảo ở tu luyên giới này xảy ra như cơm bữa, nên cũng chả ai rãnh rỗi đi tra xét vật này rốt cuộc là của ai. Ngoại trừ những thứ quá đặc thù, hoặc quá quý giá, còn lại thì chưa chắc vật đó cũng đã là của kẻ đã chết kia.
Nói cách khác, thậm chí có khi thanh đoản đao này cũng không chừng không phải là của một trong hai tên ngày đó tự giết nhau, mà là của một kẻ nào đó bị gã cướp đoạt qua.
- Tiền bối định giá món pháp khí này bao nhiêu?
Khá đau đầu với tình hình bây giờ, Nguyên Thùy Vân cũng đã nghĩ tới chuyện ép giá, đường đường chính chính thu thanh pháp khí này vào túi, có điều ngước lên nhìn thấy nụ cười lém lỉnh của Tiểu Thần khiến hắn ẩn ẩn hiểu rõ, khó có thể ăn được tên tiểu tử này.
- Khụ! Đừng có nói là ta ỷ lớn ăn hiếp ngươi, thanh đao này giá ba ngàn Nguyên Thạch, bất quá nó đã bị nhiễm quá nhiều huyết sát lệ khí, cần phải thanh tẩy lại mới có thể để kẻ bình thường dùng! Ừm! Tính ngươi chẵn hai ngàn Nguyên thạch! Thế nào...
- Thành giao!
Tiểu Thần không chần chờ, hắn quá kinh hãi với giá tiền này rồi, tức là lúc này hắn trừ hết các khoản vẫn còn dư ra bảy trăm Nguyên Thạch, đó là tính tới chuyện luyện chế đạn sắt bằng Tinh Ngân, nếu làm bằng Huyền Thiết thì còn dư nhiều hơn.
Có tiền thì phải dùng loại tốt nhất chứ, không lẽ lại làm loại rẻ tiền, lúc này đây Tiểu Thần mới đúng là kiểu mấy tên nhà giàu mới nổi, cười hắc hắc nhìn tới Nguyên Thùy Vân xoa tay, chờ xem tên mập mạp này nói gì.
Nguyên Thùy Vân cũng không đắn đo, lật cổ tay lấy ra một túi nhỏ ném qua cho Tiểu Thần, đoạn nhanh chóng thu thanh pháp khí vào vòng tay trữ vật. Bên kia Tiểu Thần đón lấy túi Nguyên Thạch cũng không thèm kiểm tra lại, đồng dạng thu vào.
Hành động này bất giác làm Nguyên Thùy Vân hơi có chút cảm tình với Tiểu Thần nhiều hơn.
Đôi khi có những thứ tưởng chừng nhỏ nhặt, nhưng lại hơn trăm ngàn lời nói dư thừa. Cái đó gọi là niềm tin lẫn nhau, dù chỉ là lần đầu tiếp xúc.
Gật đầu, Nguyên Thùy Vân mở miệng.
- Được rồi, đồ vật của ngươi ba ngày sau quay lại đây lấy. Hiện tại ta muốn nhanh chóng xử lý pháp khí kia.
Nhận ra lời nói đuổi khách, Tiểu Thần chắp tay cáo từ rồi quay lưng đi khỏi.
Bước ra bên ngoài hắn mới thở phào một hơi, đoạn nhanh chóng xác định phương hướng tìm đường quay về động phủ.
Lần này Tiểu Thần chuẩn bị đạn sắt, chính là loại vũ khí thuận tay nhất của hắn, không ngoài việc hắn đã hứa với tên gầy như que củi Triệu Thanh. Giúp gã hoàn thành nhiệm vụ gì đó.
Sở dĩ phải làm như vậy cũng bởi vì Tiểu Thần sau khi nhận ra thực lực của bản thân so với những kẻ ở đây quá yếu đuối. Mặc dù hiện tại có chiếc nồi thần bí, nhưng không thể ngày một ngày hai liền có thể trở thành thiên hạ đệ nhất, cho nên nếu không thể tăng lên cảnh giới thì phải bằng mọi cách tăng lên thực lực.
- -o0o—
Cùng lúc Tiểu Thần lững thững rảo bước trở về, thì bên trong Bách Bảo Lâu, trung niên Nguyên Thùy Vân đang cũng kính chắp tay cúi đầu trước một lão già cũng mập mạp không kém, khuôn mặt tròn ỉnh đang cười ha hả.
- Sư phụ! Vì sao lão nhân gia ngài lại truyền âm cho đệ tử bảo tên tiểu tử đó chấp nhận một lời hứa? Hắn ta mới chỉ là Đoạt Nguyên ngũ cấp thôi mà!
- Ha ha! Thùy Vân, con ở đây nên không biết chuyện ban nãy xảy ra ở Chánh Điện, Lâm sư đệ của con đã báo cho ta biết mọi chuyện. Cho nên ta đã âm thầm đi tới đây quan sát... Hầy... Hỏa Phong cùng Vũ Phong đồng thời có Yến Nhất Phi cùng Hàn Thủy thật làm cho người khác hâm mộ!
Cảm thấy không hiểu những lời vừa rồi, Nguyên Thùy Vân ngẫm nghĩ trong lòng.
- Tiểu tử đó ngoài việc thoạt nhìn có chút ranh ma, còn lại thì quá bình thường, theo lời sư phụ nói, hắn làm sao có thể so sánh được với hai tên Yến Nhất Phi cùng Hàn Thủy.
Danh sách chương