Ngay khi ba người Tiểu Thần bỏ lại đám loạn thạch phía sau lưng, sau đó đặt chân vào quầng sáng dịch chuyển, chỉ nháy mắt, bọn hắn đã xuất hiện tại một địa phương tương đối kỳ lạ.

Cũng vẫn là lối đi không khác bao nhiêu so với lúc trước, thế nhưng hiện tại ở đây không rõ từ đâu xuất hiện tràn ngập sương mù mờ mờ ảo ảo, loáng thoáng đằng trước mặt, Tiểu Thần nhíu mày cũng chỉ có thể thấy được bóng lưng của vài người, rất khó để xác định những kẻ đó rốt cuộc là ai.

Còn chưa kịp thời định thần để quan sát nơi này có gì đặc biệt ngoài vấn đề hạn chế tầm mắt nữa hay không, thì đột nhiên quanh cơ thể của từng người trong số tất cả, lập tức bị những quang mang xanh lục phủ xuống bao trùm toàn bộ vào bên trong.

Thứ ánh sáng nhu hòa vừa lóe lên, tức khắc biến mất sau lớp màn mê vụ, vẫn chưa hết, kéo theo sau đó là những kẻ bên cạnh Tiểu Thần cũng đồng dạng mất tung mất tích, tựa như trống rỗng hòa mình vào không khí.

Tiểu Thần giật mình biến sắc, không còn thấy Yến-Triệu hai tên đâu nữa, vội vàng điều động thất thải nhãn mục giáo giác ngó quanh. Bất quá, cho dù hắn đã vận dụng đến cực hạn mà khả năng cho phép, nhưng rồi một chút tăm hơi của đồng bọn cũng chẳng thể nào phát hiện.

Tình trạng này đồng thời phát sinh ở tất cả những người còn lại.

Bất đắc dĩ, Tiểu Thần cũng chỉ đành cắn răng tiếp tục tiến lên. Đi một bước tính một bước, chậm chạp rề rà cũng không thể giải quyết được bất cứ vấn đề nào hết, chưa kể, còn ở lại thêm một giây nào, ai biết có hay không lại lần nữa lăn ra một khối thạch cầu khác? Bởi vậy, Tiểu Thần nhanh chóng ổn định lại tâm lý, âm thầm cầu chúc cho hai tên kia gặp nhiều may mắn, còn bản thân thận trọng đi tới, tập trung tinh thần, đưa mọi giác quan vào trạng thái đề phòng cao nhất, không buông bỏ bất cứ dấu hiệu bất thường hay khả nghi nào ở xung quanh.

Xét trên khía cạnh nào đó, thì Tiểu Thần cũng xem như đang chơi gian lận, Bất Hối Thông Đạo chuyên dùng để khảo nghiệm các tố chất của mỗi đệ tử tiến vào, ở đây cho dù là ai cũng sẽ lâm vào trạng thái tương tự như nhau.

Tuy nhiên, Tiểu Thần thì khác, cho dù hắn không thể dùng được cảnh giới Đoạt Nguyên cửu tầng từ Pháp môn Tiêu Diêu Quyết, nhưng kỳ lạ một điều, là đối với Thần Thể Quyết thì vẫn có thể tùy ý sử dụng một cách bình thường.

Dựa vào Thần Thể Quyết đệ lục tầng, nói vô địch ở chỗ này thì Tiểu Thần không dám cam đoan, bất quá, chỉ để bảo vệ bản thân an toàn thì hắn đây rất tự tin, không có quá nhiều sự lo lắng. Bởi vì rõ ràng một chuyện, thông đạo này làm ra chính là nhắm vào khả năng lớn nhất của đệ tử, là để khảo nghiệm tư chất, không phải là chỗ để cho đệ tử Hạo Dương Phái đi tìm cái chết, do đó, chắc chắn các nguy cơ xuất hiện tại đây, có cổ quái đến cỡ nào cũng chỉ nằm ở một mức độ cố định mà thôi.

Khoảng chừng nữa canh giờ tiếp theo, cuối cùng Tiểu Thần đã vượt qua được đám sương mù, thế nhưng, ngay lúc này, trong ánh mắt hắn, mọi thứ cảnh vật đột ngột thay đổi.

Thông đạo sâu hun hút, bỗng dưng xoắn lại tựa hồ như không gian vốn dĩ đang an tĩnh, bị một lực lượng vô hình nắm lấy rồi vặn thật mạnh.

Đại não Tiểu Thần nổ vang một tiếng, hắn quỵ xuống, hai mắt trợn ngược rồi từ từ nhắm lại, ý thức dần chìm vào màn đen sâu thẳm.

Rất lâu sau...!

- Tỉnh dậy! Tiểu tử thúi! Dậy mau!

Tiểu Thần ngơ ngác, đưa hai tay dụi dụi mắt, đoạn hé nhẹ, ánh sáng từ mặt trời rọi thẳng vào khe hẹp trong nhãn mục khiến hắn nhăn mày, ngáp dài lên tiếng.

- Oáp! Tên nào phá hỏng giấc mơ của ta? Hử?

Bốp!

Một cái vỗ vào đầu như trời giáng!

- Láo toét, đã ăn cắp rượu của ta, chạy đến đây ngủ thẳng cẳng, lại còn mơ với mộng?

- Ăn cắp rượu? Sao nghe quen tai quá!

Tiểu Thần thoáng bàng hoàng, vội vàng ngồi bật dậy, cố mở cặp mắt đang còn nặng trĩu, khó khăn lắm mới rướn lên được chút xíu, hắn ngó quanh. Thế nhưng, khi ánh mắt đảo đến đâu thì miệng hắn há to đến đó.

Cảnh sắc này, mùi vị này, cảm giác này, vô cùng quen thuộc!

- Là... Là... Khứ Trần Đảo?

Tiểu Thần lắp bắp, nhanh chóng quay sang người bên cạnh, lúc này hắn càng kinh hãi hơn.

- Tứ thúc?

- Là ta! Không lẽ ngươi thực sự uống hết mấy vò Bách Quả Tửu kia liền say đến ngơ người rồi? Hắc hắc! Lần này xem ngươi chạy đi đâu?

Lê Hành chống nạnh, ưỡn ngược, nhếch miệng cười dữ tợn, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng vào tên ôn con trước mặt, thần tình toát ra vẻ vui mừng tột độ.

Tuy nhiên Tiểu Thần vẫn chưa hết sợ hãi, trong đầu rối vò không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Đây rõ ràng là như thế nào? Tình cảnh này trước đây hắn đã từng trải qua, tại sao lại một lần nữa xuất hiện trở lại. Nói là quay ngược thời gian, có cho Tiểu Thần thêm ngàn lần tưởng tượng cũng không dám nghĩ đây là sự thật.

Chỉ có thể giải thích, là ảo giác, là huyễn thuật!

- Huyễn thuật thật ghê gớm! - Tiểu Thần lầm bầm trong miệng, đoạn ngừng lại đôi chút, liếc liếc mắt như thể hiểu ra vấn đề đến phía Lê Hành, sau đó hắn tiếp tục nói.

- Tứ thúc, con say quá! Hắc hắc, ngài không ngại thử bạt tai con một phát xem?

- Đánh ngươi?

Lê Hành từ đầu đến cuối vẫn kiên nhẫn đứng bên cạnh, dự tính chờ cho Tiểu Thần hoàn toàn tỉnh táo, sau đó mới ra tay dạy dỗ một phen lên bờ xuống ruộng, thế nhưng, lúc này, thằng ôn con ngày thường trơn như lươn, hiện tại mở mồm nói mình đánh hắn, bất giác khiến cho Lê Hành nảy sinh ngờ vực.

Đưa tay rờ rờ lên trán Tiểu Thần, lão tứ ngơ ngẩn thì thào.

- Ngươi có bệnh rồi!

- Nào nào! Thử xem biết ngay có phải ảo giác do huyễn thuật làm ra hay không? Hắc hắc!

Tiểu Thần chụp lấy bàn tay Lê Hành, không khách khí vỗ vỗ vào bên má trái, đoạn lên tiếng.

- Tứ thúc nhắm chuẩn xác chỗ này!

- Ngươi chắc chứ?

- Chắc chắn!

- Không thù dai, không bỏ thuốc xổ vào rượu của ta?

- Tuyệt đối không!

- Vậy ta ra tay đây!

- Nhanh...

Chữ nhanh lên còn chưa dứt lời...

Bốp...

- Á... Đau...!

- Ha ha sướng thật! Đã tay quá! Chờ lát, ta đi gọi mấy tên kia cùng nhau ban cho ngươi ước nguyện...

- Á... Thôi... Thần sai rồi...

- ----o0o-----

Mặt trời đứng bóng, gió biển thổi rì rào, tiếng sóng vỗ vang thành những âm thanh thân quen đã lâu chưa nghe thấy.

Dưới chân là nền cát trắng, vẫn lối nhỏ đó, vẫn cảnh vật hai bên.

Tiểu Thần lẽo đẽo theo sau bóng lưng Lê Hành, bàn tay xoa xoa vết hằn trên khuôn mặt, đôi mắt chứa đầy sự nghi hoặc khó hiểu.

Trong lòng là cả một mớ bòng bong.

- Chuyện gì đây? Vì sao mọi thứ chân thật như thế?

Liếc về phía sau, Lê Hành bĩu môi, cười dài.

- Đáng đời, ai bảo dám trộm rượu của ta!

Tiểu Thần nhe răng cười lại, thế nhưng cũng không đáp lời, vẫn chỉ âm thầm đeo theo sau lưng tứ thúc, có điều, hiện tại hắn biết, bản thân dường như đã dính vào một vòng lẩn quẩn nào đó, bằng chứng chính là thủ trach trên tay vẫn còn, sức mạnh, tu vi cảnh giới đều đủ.

Tuy nhiên, đây chắc chắn không phải là ảo ảnh, mà là hiện thực.

Dưới thất thải nhãn mục, không có chuyện huyễn thuật tầm thường qua mắt được Tiểu Thần, ít nhất đến bây giờ hắn đều cho là vậy. Nếu đây là huyễn thuật vượt khỏi khả năng của đôi mắt hắn ta, vậy thì còn thí luyện cái rắm, đệ tử vào đây còn ai đủ khả năng vượt qua cửa ải kiểu như thế này.

Nhưng mà, để phân tích cặn kẽ, Tiểu Thần tạm thời không biết phải bắt đầu từ đâu.

Rốt cuộc, hắn đành thở dài, ném những vấn đề không giải thích được qua một bên.

- Mặc kệ, dù sao lâu rồi mình không về thăm nhà... Thật nhớ các người!

Còn đang mãi mê với những suy nghĩ trong đầu, Lê Hành đột nhiên cất tiếng cười cười.

- Ngươi bớt quậy lại một chút, sang tháng cùng chúng ta đi vào đất liền, hắc hắc, muốn đi phải nghe lời chúng ta.

Tiểu Thần gãi đầu, nét mặt thoáng đỏ, buộc miệng đáp lại.

- Này! Chẳng phải lại tính bắt con giả trang làm nữ nhân hay sao?

- Ngươi nghe chúng ta nói chuyện?

- Hắc hắc! Xem như là vậy!

- Con bà ngươi, tiểu quỷ!

Không mất bao lâu thời gian, hai người đã quay lại những mái nhà tranh quen thuộc, Tiểu Thần đứng bên ngoài, bần thần ngắm nhìn, trong lòng biết bao dư vị bỗng nhiên dâng lên. Tận sâu trong thâm tâm hắn, tiếng lòng văng vẳng.

- Cuối cùng ta tu luyện, trở thành Đoạt Nguyên Giả là đúng hay sai, mục đích sống ban đầu của ta... Rốt cuộc có còn hay không?

Thở dài, Tiểu Thần ngập ngừng mãi mới nhấc được đôi chân nặng trĩu bước vào bên trong.

Cuộc sống bình dị, thư thái chung quy cũng được Tiểu Thần một lần nữa nếm trải.

Người đời vẫn nói, có không giữ, mất rồi hoài công tìm kiếm cũng trở thành vô ích. Nếu cuộc sống một lần nữa lặp lại, vậy thì Tiểu Thần hắn đây chấp thuận một lần nữa, để hoàn thành tâm nguyện, cũng như hoàn thành sự quan tâm của mình dành cho những người quan trọng nhất bên cạnh.

Bỏ qua tranh đấu, âm mưu quỷ kế của thế giới ngoài kia, ở đây chỉ có tiếng cười, chỉ có niềm vui, có tất cả những gì mà Tiểu Thần từng mong muốn.

Bất quá, hắn biết, hắn vẫn luôn ghi nhớ, những thứ này đã từng xuất hiện, hắn chỉ là một kẻ bên ngoài, nếu không muốn nói, hắn chỉ là một lữ khách đi ngang dòng sông tuế nguyệt, thay thế Tiểu Thần của thời điểm đó, Tiểu Thần nhưng không phải Tiểu Thần, bởi vì hắn biết, bản thân hắn đã thay đổi.

- Tiểu tử, thời gian này thấy ngươi thay đổi quá, nói sao nhỉ? Ngươi ngoan hơn rất nhiều... Ha ha! Giống y cha ngươi năm xưa rồi! - Trần Quốc cười khùng khục, dốc vò rượu lên miệng tu ừng ực sảng khoái.

Xung quanh, mấy người như nhị thúc, tam thúc cũng gật đầu khen ngợi, lão ngũ thì ú ớ đưa ngón cái biểu lộ tán dương đối với Tiểu Thần, chỉ có Lê Hành là bĩu môi, thật ra, ngày trước Tiểu Thần càn rỡ, lại hay giở thói chôm chỉa, thế nhưng lúc đó lão tứ hắn đây mặc dù hậm hực, bất quá lại thích thú khoái chí hơn, vì có người biết thưởng rượu như Tiểu Thần để ý, không như đám kia chỉ biết ngửa cổ tu lấy tu để. Hiện tại, những ngày vừa qua, Tiểu Thần như thể đổi tính đổi nết, biết quan tâm lo lắng, lại thể hiện như một người trưởng thành trải qua nhiều sóng gió, thật khiến lão không biết nên vui hay buồn.

Duy nhất lão lục Vô Diện, mặc nhiên đôi lúc dùng ánh mắt khác thường quan sát Tiểu Thần từ trên xuống dưới, đôi khi còn chép miệng than thở những từ ngữ khó hiểu trong khóe miệng.

Cho đến một ngày, bảy người đứng bên hải hạp, tiếng sóng vỗ đì đùng vào những gờ đá, Tiểu Thần cùng ba vị thúc thúc lên thuyền đi vào thành trấn để mua nhu yếu phẩm.

Chuyến đi này, Tiểu Thần biết, chính là một mốc thời gian cực kỳ quan trọng, là ngã rẽ cuộc đời hắn, là điều kiện tất yếu để hắn bước lên con đường tu luyện.

Hắn vẫn hóa trang thành thiếu nữ, vẫn đi vào Thanh Thạch Thành, gặp gỡ Ngô tiểu thư, thực hiện giao kèo, sau đó lại cùng Ngô Tam Bảo, tấn công vào sào huyệt của đám thổ phỉ Hắc Phong Trại.

Mọi chuyện vẫn bình bình thường thường diễn ra, chỉ duy nhất Tiểu Thần là kẻ đã đoán trước được tất cả. Hắn là người ngoài cuộc!

Mãi tới khi, hắn đơn giản diệt sát đám ấu trùng ký sinh chỉ với một cái vung tay, không giống với khi trước, phải cực khổ triền đấu. Tại hang động nơi tên đại đương gia kia để lại, mọi thứ trong đó một lần nữa xuất hiện trong mắt Tiểu Thần.

Bất quá, khi Tiểu Thần đạt được đến tay vài món đồ kia, thì thủ trạc bỗng nhiên run lên, sau khi Tiểu Thần đưa thần thức vào mới phát hiện, tất cả những thứ đồng dạng đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn tồn tại thứ hắn vừa đoạt được vừa rồi là vẫn lẳng lặng nằm im trên chiếc thạch sàn.

Tất cả đều nằm trong dự đoán, Tiểu Thần thản nhiên cười, cười thật to. Hắn chắc chắn vì nguyên nhân nào đó khiến bản thân quay ngược thời gian, trở về thời điểm gần một năm trước đây.

Chỉ là!

- Nếu vậy... Rốt cuộc ta của thời gian đó đã đi đâu? Nếu ta hiện tại vẫn là ta, vậy thì Tiểu Thần của một năm trước... Chẳng lẽ... Đã chết! Đã biến mất vào hư vô... Không thể nào? Không thể nào! Không thể nào!...

Sự sợ hãi xâm chiếm tâm trí, sự nghi hoặc bao phủ suy nghĩ, Tiểu Thần ngồi đó cho đến tản sáng, cả khuôn mặt trở nên tái xanh, ánh mắt đỏ ngầu. Hắn lại thì thào.

- Làm sao để quay lại hiện tại... Nếu ta vẫn là ta... Đây là quá khứ, không được, nếu đây là quá khứ, ta thay đổi sự việc, sẽ dẫn đến hiện tại thay đổi! Nếu vậy... Nguy! Nếu ta ở đây đến thời điểm gần một năm sau, vậy thì Tiểu Thần ở thời điểm đó đi vào bên trong Thông Đạo, “hắn” sẽ quay lại, nói không chừng ta sẽ biến mất như Tiểu Thần lúc này... Không ổn... Cũng không đúng, nếu Tiểu Thần quá khứ đã biến mất, vậy làm sao ta còn có thể ngồi đây? Rốt cuộc là “hắn” đi đâu... Chỉ tìm thấy hắn, ta mới có cơ hội quay về hiện tại... Đúng vậy... Chắc chắn là vậy rồi!

Dường như đã mơ hồ nhìn ra được chút manh mối, Tiểu Thần đứng phắt dậy, xoa xoa mặt mày mầy lần, đoạn nhanh chóng rời khỏi. Hắn biết, không thể để bản thân gặp bất cứ sai lầm nào, đặc biệt là thay đổi những việc từng phát sinh.

Sau lần này, chính là đi nhờ xe ngựa, và gặp tên Lưu Quang!

Rất nhanh chóng, thời gian mặc dù đã trễ hơn so với lúc trước, thế nhưng lúc này Tiểu Thần cũng không phải chỉ là một tiểu tử bình thường, mà là một Đoạt Nguyên giả, càng là Đoạt Nguyên giả lợi hại trong số lợi hại. Chưa qua bao lâu, Tiểu Thần đã ung dung thả từng bước trên quan lộ, ánh mắt nhìn về đám bụi mù từ đằng xa, hắn cười cười đưa tay vẩy vẩy...

Mọi sự một lần nữa tiếp tục phát sinh!

Tiểu Thần yên vị đối diện với hai người một già một trẻ, hắn cười cười, trong lòng cảm khái, đưa tay với chung trà trên chiếc bàn đặt chính giữa, thản nhiên uống cạn, đoạn mở lời.

- Đa tạ hai vị đã cho đi nhờ xe!

- Công tử hà tất khách sáo, ra đường bằng hữu lỡ đường, Lưu mỗ làm sao không tiện cho đi nhờ xe! Không biết công tử xuất thân từ thư hương môn đệ nhà nào!

- Thần đây chỉ là có các vị trưởng bối dạy bảo một chút! Cũng không phải xuất thân từ danh gia đại tộc, Lưu công tử không cần phải khiêm nhường!

Ngay lúc đó, lão già vẫn luôn im lặng, đột nhiên cất tiếng.

- Vị công tử này, thoạt nhìn hình như là người tu luyện?

Liếc mắc sang lão già, Tiểu Thần ẩn ẩn thấy được linh quang thoáng hiện, biết hắn cũng là đồng đạo, vừa rồi chính là dùng Thấu Thị để quan sát, bất quá, Tiểu Thần cũng chẳng nề hà hay là lo sợ, bởi lẽ lần gặp gỡ này cũng không có gì to tát đối với con đường tương lai của hắn, chung quy cũng chỉ như bình thủy tương phùng, chỉ cần có gặp nhau là đủ, miễn không lệch ra quỹ đạo vốn có thì Tiểu Thần đây mặc kệ là ai phát hiện hắn đang ẩn giấu điều gì.

Chắp tay theo lễ nghi đồng đạo, Tiểu Thần gật đầu, thoải mái thừa nhận bản thân.

- Đúng vậy, chẳng hay vị đây xuất thân môn phái nào?

- Không dám! Tiểu lão nhân hữu lễ! Chúng ta là môn hạ của Lưu gia! Cũng chỉ là một tiểu gia tộc không mấy tên tuổi... Kính xin đừng chê cười! Ngược lại, không rõ bằng hữu từ xa như thể chính là đáng chờ chúng ta, không biết có điều chi chỉ giáo!

Nói tới đây, lão già âm trầm rờ tay vào bên dưới lớp áo rộng thùng thình.

Tuy nhiên, Tiểu Thần chỉ nhàn nhạt cười, đoạn nhẹ nhàng đáp lại.

- Nếu ta nói, giữa chúng ta trước đây từng có duyên phận, hai người các ngươi tin không?

Lão già im lặng, không phủ định cũng không khẳng định, bên cạnh lão, Lưu Quang bất giác thốt lên.

- Tiểu đệ tin! Trên đời có những thứ không phải muốn giải thích thì có thể giải thích! Sự việc có hoặc không cũng không phải bằng lời nói liền có thể thuyết phục. Tất cả nghe thì buồn cười, nhưng tiểu đệ nhận thức, để tin hoặc không chỉ cần theo bản tâm là được, ta tin huynh!

Lưu Quang nhìn thẳng vào Tiểu Thần, rõ ràng từng chữ.

- Ta đùa đó! - Tiểu Thần lắc đầu.

- Ngươi... – Lão già tức giận, xù râu quát lớn.

- Được rồi! Ta đến đây thôi, trước khi đi ta có điều nhắc nhở... Xem như cảnh báo cũng được, góp ý cũng được, hoặc là các ngươi xem ta đánh rắm cũng tốt! Gần một năm sau, ngươi...

Tiểu Thần chỉ tay vào khuôn mặt ngơ ngác của Lưu Quang, sau đó nói tiếp.

- Nếu nghe đến ba chữ Vận Khí Châu, lập tức có bao xa tránh bao xa! Ta nói vậy thôi, tin hay không tùy ngươi!

Nói đoạn, tấm màn bên cạnh cửa sổ tung lên, thân hình Thần biến mất.

Chỉ còn tiếng nói vọng theo của Lưu Quang!

- Huynh là đệ tử ở đâu...

- Ha ha... Một nơi mà ngươi không dám cũng không muốn vào! Ta là người Hạo Dương Phái!

Tiểu Thần cười to đáp lại, thế nhưng ba chữ Hạo Dương Phái vừa được hắn nhấn mạnh, liền tức khắc cả bầu trời đột nhiên vang lên mười hai tiếng sấm, oanh oanh liệt liệt chấn động cả một vùng rộng lớn bên ngoài Thanh Thạch Thành.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện