Edit: peterpandreammate
Cảnh sát Nga đã tìm được Trương Vĩ, sáng hôm nay anh ta đã về đến Cục cảnh sát thành phố Giang Nguyên tiếp nhận điều tra
Trong phòng thẩm vấn:
Cao Dương và Cố Vãn Sênh phụ trách thẩm vấn, ngồi xuống, không biết sao tự dưng Trương Vĩ hoảng hốt.
Trương Vĩ nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của hai người, không nhịn được nuốt nước miếng, cho bản thân một can đảm, thận trọng hỏi: “Đồng chí cảnh sát, các anh triệu tập tôi đến vì tôi phạm lỗi gì sao?”
Cao Dương cười cười an ủi, nói: “Anh không cần quá căng thẳng, chúng tôi gọi anh trở về để hỏi mấy vấn đề mà thôi”
Trương Vĩ hoài nghi nhìn hai người, Cố Vãn Sênh cũng nở một nụ cười tượng trưng, phối hợp với lời nói của Cao Dương.
Trương Vĩ sợ hãi, sau đó mới nói nói: “Có vấn đề gì các anh cứ hỏi tôi đi, tôi nhất định sẽ phối hợp tốt, nói tất cả những gì tôi biết cho các anh”
“Được, tôi bắt đầu hỏi đây” – Cao Dương ra tín hiệu, hỏi vấn đề đầu tiên – “Tôi hỏi anh, anh đi Nga để làm cái gì?”
“Tôi đi kiếm tiền.” – Trương Vĩ phối hợp trả lời, “Bạn bè tôi ở Nga đi khai thác dầu mỏ, bảo tôi hùn vốn, sau đó tôi liền tham gia”
“Được, vậy vào ngày 27, lúc 5 giờ chiều, anh đã đi đâu, gặp ai?” – Cao Dương gật đầu, tiếp tục hỏi.
“Tôi......” – Nghe hỏi, Trương Vĩ bỗng dưng ngập ngừng một chút.
Nhìn thấy Trương Vĩ do dự, Cao Dương hoài nghi nhíu mày, dò hỏi: “Làm sao vậy? Anh bảo sẽ phối hợp tốt mà?”
“Tôi……. tôi buổi chiều hôm đó đến tiểu khu XX, đi gặp vợ…… vợ cũ của tôi” – Trương Vĩ trả lời đúng sự thật, lúc nói hai chữ “vợ cũ”, anh ta hơi ngập ngừng
“Cô ấy tên gì?”
“Ngô Mẫn Quân.”
“Anh đi gặp Ngô Mẫn Quân làm gì?” – Cao Dương lại hỏi.
“Mẫn Quân cô ấy biết tôi muốn đi Nga, bảo tôi đi qua để tiễn” – Trương Vĩ không chút giấu diếm trả lời.
“Hai người không phải ly hôn rồi sao? Tại sao cô ấy còn muốn tiễn anh?” – Cao Dương đưa ra điểm nghi ngờ
“Chúng tôi không hề muốn ly hôn, thực sự chúng tôi rất yêu nhau, đều là do mẹ của cô ấy ép buộc chúng tôi phải làm vậy” – Trương Vĩ nói, hai tay nắm chặt, trên mặt tràn ngập vẻ ẩn nhẫn cùng nghẹn ngào.
“Vậy sau khi ăn cơm xong anh làm gì?” Cao Dương tiếp tục nói.
“Chúng tôi......” – Trương Vĩ định nói ra gì đó, lại nuốt vào, sau đó ngượng ngùng nhìn vào Cố Vãn Sênh – cô gái duy nhất trong phòng, muốn nói lại thôi.
Cao Dương nhìn ra được anh ta do dự cái gì, cười cười trêu chọc nói:”Anh không cần bận tâm đến cô ấy, đừng nghĩ cô ấy là một cô gái bình thường, những bộ phận trên cơ thể người đã trải qua cái gì, cô ấy biết rõ hơn anh.”
Nghe vậy, Trương Vĩ hoảng sợ nhìn Cố Vãn Sênh, hiển nhiên đã bị chấn động, thoạt nhìn đây là một cô gái dịu dàng thân thiện như vậy lại là một người mỗi ngày tiếp xúc cùng với xác chết.
Cố Vãn Sênh không lạ trước ánh mắt này, cô cười cười nhắc nhở: “Anh tiếp tục đi”
“Được.” – Trương Vĩ hiển nhiên chưa tỉnh khỏi cơn chấn động, anh ta ngơ ngẩn gật gật đầu, sau đó tiếp tục nói, đã không còn ngại nữa: “Chúng tôi lên giường, làm chuyện ấy”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì tôi muốn đến kịp giờ bay nên rời đi.” Trương Vĩ nói.
“Vậy mấy giờ anh rời khỏi nhà của Ngô Mẫn Quân” – Cao Dương hỏi.
“Hmmmm......” – Trương Vĩ nghĩ nghĩ – “Chắc là khoảng 7 giờ 10, bởi vì lúc tôi đến sân bay là hơn 8 giờ”
Cao Dương lật hồ sơ, Trương Vĩ không có nói dối, ngày đó quả thật 8 giờ anh ta có mặt trên máy bay đi Nga.
Anh quay đầu nhìn về phía Cố Vãn Sênh, hai người chạm mắt một cái, trong lòng có chút bối rối, nếu nói như vậy, Trương Vĩ không có thời gian gây án, dù như vậy cũng chưa thể loại khỏi diện tình nghi.
Cao Dương nghiêm trọng nhìn về phía Trương Vĩ, thấy Trương Vĩ có chút hốt hoảng, Cao Dương trịnh trọng nói ra phần trọng điểm của lần thẩm vấn này: “Ngô Mẫn Quân đã chết, nói đi, có phải là anh đã giết cô ta không?” – Cao Dương đột nhiên cao giọng thét lên
“Anh nói cái gì? Mẫn Quân đã chết?” – Nghe được tin nạn nhân là Ngô Mẫn Quân, Trương Vĩ cả người nhất thời trở nên kích động, Cả người anh ta đứng vọt lên, vẻ mặt thảng thốt nhìn Cao Dương, hai mắt đỏ ngầu như muốn nứt ra.
“Đúng vậy, ngay lúc tối anh đi Nga, cô ta đã bị người ta sát hại ở phòng ngủ một cách thê thảm”
“Không! Không! Tôi không tin! Tôi không tin!” – Trương Vĩ trở nên vô cùng kích động, giãy dụa, ra sức bổ nhào về phía hai người, “Mẫn Quân không thể chết! Không thể!”
“Anh bình tĩnh lại đi, tôi đã giải phẫu thi thể rồi, đó là sự thật” – Cố Vãn Sênh bình tĩnh trả lời
“Không! Không!” – Trương Vĩ nện thật mạnh xuống mặt bàn, nước mắt tràn ra, rơi trên mặt đất, anh ta không còn sức lực lực buông thõng trên ghế, bụm mặt khóc lớn – “Không, Mẫn Quân sẽ không chết, Mẫn Quân, Mẫn Quân......”
Khi cảnh sát ở Nga tìm anh ta, trong lòng anh ta còn có một linh cảm không lành, trong lòng cảm thấy hoang mang rối loạn, trên đường quay trở về anh ta nghĩ đến cả ngàn khả năng có thể xảy ra, nhưng lại ngờ được Ngô Mẫn Quân đã chết.
Xem Trương Vĩ đau khổ không ngớt, bộ dạng cực kỳ bi thương, hai người lại không khỏi hoài nghi nhìn nhau
Nhìn bộ dạng anh ta đau lòng không phải là giả, mà nếu không phải anh ta, vậy là ai? Cao Dương nhìn Trương Vĩ đang đau đớn, nói: “Trước tiên anh bình tĩnh lại một chút đã, tôi hỏi anh, có phải là anh giết cô ấy không?”
“Tại sao tôi lại giết cô ấy? Tôi yêu cô ấy như vậy, làm sao giết cô ấy được, tôi đi Nga cũng vì cô ấy, tôi giết cô ấy làm gì chứ?” – Anh ta đau khổ không dứt, ôm đầu nức nở nói.
“Đi Nga vì Ngô Mẫn Quân?” – Cao Dương hỏi.
“Mẹ cô ấy chê tôi không có tiền, không thích tôi, tôi muốn đi qua Nga để kiếm tiền, trở nên giàu có. Mẹ của cô ấy sẽ thích tôi, tôi có thể trở về với cô ấy rồi. Chỉ là….chỉ là” – Nói tới đây, Trương Vĩ vừa mới bình tĩnh lại một chút lại kích động đứng lên, anh ta túm lấy tóc mình, chết lặng, không có một chút cảm giác đau đớn.
Lúc này, cửa phòng thẩm vấn mở, có một người đi đến bên tai Cao Dương thì thầm gì đó rồi rời đi, Cao Dương nghe xong nhìn thoáng qua Trương Vĩ, nghiêng người trầm giọng nói với Cố Vãn Sênh: “Vừa tìm được mấy chứng cứ chứng minh được không phải anh ta, hung thủ là người khác”
Cố Vãn Sênh kinh ngạc nhìn Cao Dương, không phải là do Trương Vĩ giết, thế là ai?
Cao Dương nói: “Trương Vĩ, chúng tôi tìm được bằng chứng anh không giết người”
Trương Vĩ nức nở, không trả lời.
“Tôi hỏi anh một vấn đề cuối cùng, sau đó anh có thể ra về rồi. Sau khi anh ra khỏi nhà của Ngô Mẫn Quân, anh có thấy ai kì lạ hoặc có cử chỉ lén lút xung quanh nhà cô ấy không?” – Cao Dương nói
Trương Vĩ ngẩng đầu, nghĩ ngợi, mệt mỏi lắc đầu: “Không có.”
“Được.” – Cao Dương thấy Cố Vãn Sênh đã ghi chép xong, nói: “Anh có thể về rồi. Đến lúc sau anh có nhớ được gì thì hãy nói với chúng tôi biết”
“Được.” – Trương Vĩ đứng lên, gắt gao nắm tay Cao Dương, rơi nước mắt, vẻ mặt khẩn thiết nói: “Đồng chí cảnh sát, tôi xin anh, nhất định hãy bắt được hung thủ, đòi lại công lý cho Mẫn Quân, tôi xin anh!”
Cao Dương vỗ vai anh ta an ủi, nói: “Anh yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ bắt được hung thủ quy án!”
“Được.”
——
Cố Vãn Sênh trở về văn phòng, Mộ Bắc Tầm đang ở ngồi trên sô pha, cứng nhắc cúi đầu lướt máy tính.
Cố Vãn Sênh đặt mình ngồi xuống đối diện anh, nói: “Trương Vĩ không phải hung thủ.”
Nghe vậy, Mộ Bắc Tầm không thèm ngẩng đầu, trả lời: “Tôi biết.”
“Anh biết?” – Cố Vãn Sênh sững sờ nhìn Mộ Bắc Tầm – “Làm sao mà anh biết được?”
Mộ Bắc Tầm duỗi tay chỉ đầu: “Dựa vào não.”
Cố Vãn Sênh nổi giận cúi gằm, khuôn mặt thanh tú nhăn nhúm, mím môi.
Mộ Bắc Tầm nâng mắt nhìn thoáng qua dáng vẻ này của cô, sau đó buông máy tính xuống, nhìn về phía cô hỏi: “Ngày nghỉ ngày mai cô có dự định gì không?”
Cảnh sát Nga đã tìm được Trương Vĩ, sáng hôm nay anh ta đã về đến Cục cảnh sát thành phố Giang Nguyên tiếp nhận điều tra
Trong phòng thẩm vấn:
Cao Dương và Cố Vãn Sênh phụ trách thẩm vấn, ngồi xuống, không biết sao tự dưng Trương Vĩ hoảng hốt.
Trương Vĩ nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của hai người, không nhịn được nuốt nước miếng, cho bản thân một can đảm, thận trọng hỏi: “Đồng chí cảnh sát, các anh triệu tập tôi đến vì tôi phạm lỗi gì sao?”
Cao Dương cười cười an ủi, nói: “Anh không cần quá căng thẳng, chúng tôi gọi anh trở về để hỏi mấy vấn đề mà thôi”
Trương Vĩ hoài nghi nhìn hai người, Cố Vãn Sênh cũng nở một nụ cười tượng trưng, phối hợp với lời nói của Cao Dương.
Trương Vĩ sợ hãi, sau đó mới nói nói: “Có vấn đề gì các anh cứ hỏi tôi đi, tôi nhất định sẽ phối hợp tốt, nói tất cả những gì tôi biết cho các anh”
“Được, tôi bắt đầu hỏi đây” – Cao Dương ra tín hiệu, hỏi vấn đề đầu tiên – “Tôi hỏi anh, anh đi Nga để làm cái gì?”
“Tôi đi kiếm tiền.” – Trương Vĩ phối hợp trả lời, “Bạn bè tôi ở Nga đi khai thác dầu mỏ, bảo tôi hùn vốn, sau đó tôi liền tham gia”
“Được, vậy vào ngày 27, lúc 5 giờ chiều, anh đã đi đâu, gặp ai?” – Cao Dương gật đầu, tiếp tục hỏi.
“Tôi......” – Nghe hỏi, Trương Vĩ bỗng dưng ngập ngừng một chút.
Nhìn thấy Trương Vĩ do dự, Cao Dương hoài nghi nhíu mày, dò hỏi: “Làm sao vậy? Anh bảo sẽ phối hợp tốt mà?”
“Tôi……. tôi buổi chiều hôm đó đến tiểu khu XX, đi gặp vợ…… vợ cũ của tôi” – Trương Vĩ trả lời đúng sự thật, lúc nói hai chữ “vợ cũ”, anh ta hơi ngập ngừng
“Cô ấy tên gì?”
“Ngô Mẫn Quân.”
“Anh đi gặp Ngô Mẫn Quân làm gì?” – Cao Dương lại hỏi.
“Mẫn Quân cô ấy biết tôi muốn đi Nga, bảo tôi đi qua để tiễn” – Trương Vĩ không chút giấu diếm trả lời.
“Hai người không phải ly hôn rồi sao? Tại sao cô ấy còn muốn tiễn anh?” – Cao Dương đưa ra điểm nghi ngờ
“Chúng tôi không hề muốn ly hôn, thực sự chúng tôi rất yêu nhau, đều là do mẹ của cô ấy ép buộc chúng tôi phải làm vậy” – Trương Vĩ nói, hai tay nắm chặt, trên mặt tràn ngập vẻ ẩn nhẫn cùng nghẹn ngào.
“Vậy sau khi ăn cơm xong anh làm gì?” Cao Dương tiếp tục nói.
“Chúng tôi......” – Trương Vĩ định nói ra gì đó, lại nuốt vào, sau đó ngượng ngùng nhìn vào Cố Vãn Sênh – cô gái duy nhất trong phòng, muốn nói lại thôi.
Cao Dương nhìn ra được anh ta do dự cái gì, cười cười trêu chọc nói:”Anh không cần bận tâm đến cô ấy, đừng nghĩ cô ấy là một cô gái bình thường, những bộ phận trên cơ thể người đã trải qua cái gì, cô ấy biết rõ hơn anh.”
Nghe vậy, Trương Vĩ hoảng sợ nhìn Cố Vãn Sênh, hiển nhiên đã bị chấn động, thoạt nhìn đây là một cô gái dịu dàng thân thiện như vậy lại là một người mỗi ngày tiếp xúc cùng với xác chết.
Cố Vãn Sênh không lạ trước ánh mắt này, cô cười cười nhắc nhở: “Anh tiếp tục đi”
“Được.” – Trương Vĩ hiển nhiên chưa tỉnh khỏi cơn chấn động, anh ta ngơ ngẩn gật gật đầu, sau đó tiếp tục nói, đã không còn ngại nữa: “Chúng tôi lên giường, làm chuyện ấy”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì tôi muốn đến kịp giờ bay nên rời đi.” Trương Vĩ nói.
“Vậy mấy giờ anh rời khỏi nhà của Ngô Mẫn Quân” – Cao Dương hỏi.
“Hmmmm......” – Trương Vĩ nghĩ nghĩ – “Chắc là khoảng 7 giờ 10, bởi vì lúc tôi đến sân bay là hơn 8 giờ”
Cao Dương lật hồ sơ, Trương Vĩ không có nói dối, ngày đó quả thật 8 giờ anh ta có mặt trên máy bay đi Nga.
Anh quay đầu nhìn về phía Cố Vãn Sênh, hai người chạm mắt một cái, trong lòng có chút bối rối, nếu nói như vậy, Trương Vĩ không có thời gian gây án, dù như vậy cũng chưa thể loại khỏi diện tình nghi.
Cao Dương nghiêm trọng nhìn về phía Trương Vĩ, thấy Trương Vĩ có chút hốt hoảng, Cao Dương trịnh trọng nói ra phần trọng điểm của lần thẩm vấn này: “Ngô Mẫn Quân đã chết, nói đi, có phải là anh đã giết cô ta không?” – Cao Dương đột nhiên cao giọng thét lên
“Anh nói cái gì? Mẫn Quân đã chết?” – Nghe được tin nạn nhân là Ngô Mẫn Quân, Trương Vĩ cả người nhất thời trở nên kích động, Cả người anh ta đứng vọt lên, vẻ mặt thảng thốt nhìn Cao Dương, hai mắt đỏ ngầu như muốn nứt ra.
“Đúng vậy, ngay lúc tối anh đi Nga, cô ta đã bị người ta sát hại ở phòng ngủ một cách thê thảm”
“Không! Không! Tôi không tin! Tôi không tin!” – Trương Vĩ trở nên vô cùng kích động, giãy dụa, ra sức bổ nhào về phía hai người, “Mẫn Quân không thể chết! Không thể!”
“Anh bình tĩnh lại đi, tôi đã giải phẫu thi thể rồi, đó là sự thật” – Cố Vãn Sênh bình tĩnh trả lời
“Không! Không!” – Trương Vĩ nện thật mạnh xuống mặt bàn, nước mắt tràn ra, rơi trên mặt đất, anh ta không còn sức lực lực buông thõng trên ghế, bụm mặt khóc lớn – “Không, Mẫn Quân sẽ không chết, Mẫn Quân, Mẫn Quân......”
Khi cảnh sát ở Nga tìm anh ta, trong lòng anh ta còn có một linh cảm không lành, trong lòng cảm thấy hoang mang rối loạn, trên đường quay trở về anh ta nghĩ đến cả ngàn khả năng có thể xảy ra, nhưng lại ngờ được Ngô Mẫn Quân đã chết.
Xem Trương Vĩ đau khổ không ngớt, bộ dạng cực kỳ bi thương, hai người lại không khỏi hoài nghi nhìn nhau
Nhìn bộ dạng anh ta đau lòng không phải là giả, mà nếu không phải anh ta, vậy là ai? Cao Dương nhìn Trương Vĩ đang đau đớn, nói: “Trước tiên anh bình tĩnh lại một chút đã, tôi hỏi anh, có phải là anh giết cô ấy không?”
“Tại sao tôi lại giết cô ấy? Tôi yêu cô ấy như vậy, làm sao giết cô ấy được, tôi đi Nga cũng vì cô ấy, tôi giết cô ấy làm gì chứ?” – Anh ta đau khổ không dứt, ôm đầu nức nở nói.
“Đi Nga vì Ngô Mẫn Quân?” – Cao Dương hỏi.
“Mẹ cô ấy chê tôi không có tiền, không thích tôi, tôi muốn đi qua Nga để kiếm tiền, trở nên giàu có. Mẹ của cô ấy sẽ thích tôi, tôi có thể trở về với cô ấy rồi. Chỉ là….chỉ là” – Nói tới đây, Trương Vĩ vừa mới bình tĩnh lại một chút lại kích động đứng lên, anh ta túm lấy tóc mình, chết lặng, không có một chút cảm giác đau đớn.
Lúc này, cửa phòng thẩm vấn mở, có một người đi đến bên tai Cao Dương thì thầm gì đó rồi rời đi, Cao Dương nghe xong nhìn thoáng qua Trương Vĩ, nghiêng người trầm giọng nói với Cố Vãn Sênh: “Vừa tìm được mấy chứng cứ chứng minh được không phải anh ta, hung thủ là người khác”
Cố Vãn Sênh kinh ngạc nhìn Cao Dương, không phải là do Trương Vĩ giết, thế là ai?
Cao Dương nói: “Trương Vĩ, chúng tôi tìm được bằng chứng anh không giết người”
Trương Vĩ nức nở, không trả lời.
“Tôi hỏi anh một vấn đề cuối cùng, sau đó anh có thể ra về rồi. Sau khi anh ra khỏi nhà của Ngô Mẫn Quân, anh có thấy ai kì lạ hoặc có cử chỉ lén lút xung quanh nhà cô ấy không?” – Cao Dương nói
Trương Vĩ ngẩng đầu, nghĩ ngợi, mệt mỏi lắc đầu: “Không có.”
“Được.” – Cao Dương thấy Cố Vãn Sênh đã ghi chép xong, nói: “Anh có thể về rồi. Đến lúc sau anh có nhớ được gì thì hãy nói với chúng tôi biết”
“Được.” – Trương Vĩ đứng lên, gắt gao nắm tay Cao Dương, rơi nước mắt, vẻ mặt khẩn thiết nói: “Đồng chí cảnh sát, tôi xin anh, nhất định hãy bắt được hung thủ, đòi lại công lý cho Mẫn Quân, tôi xin anh!”
Cao Dương vỗ vai anh ta an ủi, nói: “Anh yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ bắt được hung thủ quy án!”
“Được.”
——
Cố Vãn Sênh trở về văn phòng, Mộ Bắc Tầm đang ở ngồi trên sô pha, cứng nhắc cúi đầu lướt máy tính.
Cố Vãn Sênh đặt mình ngồi xuống đối diện anh, nói: “Trương Vĩ không phải hung thủ.”
Nghe vậy, Mộ Bắc Tầm không thèm ngẩng đầu, trả lời: “Tôi biết.”
“Anh biết?” – Cố Vãn Sênh sững sờ nhìn Mộ Bắc Tầm – “Làm sao mà anh biết được?”
Mộ Bắc Tầm duỗi tay chỉ đầu: “Dựa vào não.”
Cố Vãn Sênh nổi giận cúi gằm, khuôn mặt thanh tú nhăn nhúm, mím môi.
Mộ Bắc Tầm nâng mắt nhìn thoáng qua dáng vẻ này của cô, sau đó buông máy tính xuống, nhìn về phía cô hỏi: “Ngày nghỉ ngày mai cô có dự định gì không?”
Danh sách chương