Khoảng hai tiếng sau.

Vẫn như thường lệ, cả lớp cá biệt đều đã nằm đo đất, báo hại cô Raphael phải xuất hiện chữa trị cho từng đứa một.

Với đôi mắt đã chứng kiến mọi thứ từ đầu đến cuối, Lily thật không khỏi sợ hãi trước sức mạnh áp đảo mà tên đại ác ma kia đang nắm giữ... Nhất là khi hắn ta cũng đang nhìn thẳng về phía cô ấy với một nụ cười cực kì khó hiểu.

"Muốn tham gia thử cho biết không?" Vũ Trường Phong cười hỏi.

Lily dùng sức lắc đầu.

"Vậy sao? Tiếc nhỉ..." Vũ Trường Phong khẽ thở dài, phủi phủi lớp bụi trên người đi rồi tiếp tục nói: "Lily, mau ra đây với chú một lát. Chú có chuyện cần nói với con"

Lily khẽ giật mình, muốn bỏ chạy ngay lập tức nhưng khi thấy cả Trần Hoài Nam lẫn Himiko đều đang không gượng dậy nổi, cô bé liền bỏ ngay cái ý định đấy đi.

Cô ấy thầm biết lòng tin mà hai người họ dành cho lão ác ma này hoàn toàn không phải tự nhiên mà có... Hơn nữa, bản thân cô ấy cũng phải dũng cảm lên, bởi vì đó chính là lời hứa của cô ấy.

Theo chân Vũ Trường Phong tìm đến một băng ghế trống, cả hai cùng nhau ngồi xuống rồi lâm vào trầm mặc trong một khoảng thời gian khá lâu. Cuối cùng, Vũ Trường Phong mở miệng bắt chuyện: "Con cảm thấy thế giới này như thế nào?"

"..., Rất tuyệt, con nghĩ vậy..." Lily thành thật trả lời: "Ban đầu, mọi thứ ở đây đều xa lạ đối với con... Điều đó làm cho con cảm thấy có hơi e ngại. Nhưng cũng may là cả anh ấy lẫn chị Himiko đều rất nhiệt tình hướng dẫn, thành ra bây giờ con đã hoàn toàn quen với thế giới này rồi"

"Ờ, chú biết. Nhưng Lily, sự tuyệt vời này cũng được gây dựng nên bởi xương và máu đấy, con ạ..." Vũ Trường Phong nở một nụ cười nhạt nhẽo: "Nếu như con đến đây sớm thêm khoảng bốn trăm năm, con sẽ lập tức nhận ra thế giới này cũng chẳng khá hơn thế giới cũ của con là bao..."

Lily ngây ra: "Hả..."

"Thôi, tạm bỏ qua đoạn lịch sử ấy qua một bên đi, nói đến chuyện của con trước đã"

Khẽ hít sâu một hơi, Vũ Trường Phong chậm rãi nói tiếp: "Nếu như con đã đặt chân vào tế đàn rồi thông qua nó tiến thẳng đến thế giới này... Như vậy tức là con đã phần nào nhận ra thân phận của mình rồi có đúng không?"

"Vâng..." Lily khẽ gật đầu.



"Thế con có muốn biết vì sao Mẫu Thần của thế giới đó... À không, phải nói là mẹ của con chứ. Con có muốn biết lí do vì sao mẹ của con lại chết không?"

"Chú biết sao!?"

Nghe được những lời ấy, Lily lập tức tỏ ra cực kì kích động, đến mức quên hẳn đi nỗi sợ hãi của mình mà dí thẳng mặt về phía Vũ Trường Phong: "Chú có thể nói cho con biết không?!"

"Bây giờ nói cho con thì có vẻ hơi sớm... Nhưng cũng không còn cách nào khác... Đúng, chú biết lí do vì sao mẹ con chết" Vũ Trường Phong quay mặt đi, tiếp tục nói: "Bởi vì chú chính là người đã giết mẹ con"

"Sao... Chứ?"

"Việc này nói ra thì rất dài. Chú sẽ không tiếp tục giải thích gì thêm... Vì càng cố giải thích, chú lại càng trông giống như đang cố gắng biện minh cho hành động của chính mình mà thôi"

Nói đến đây, Vũ Trường Phong từ bên người lấy ra một khối ngọc tương tự như viên ngọc mà Lily đang đeo: "Thay vì nghe chú nói, con vẫn nên lắng nghe những lời mà chính mẹ mình kể lại thì hơn. Bất kể con có đưa ra lựa chọn gì sau đó, hoặc con sẽ xem chú như kẻ thù không đội trời chung... Chú đều sẽ không trách con"

Sau khi trao trả món di vật cuối cùng của mẹ cho Lily, Vũ Trường Phong lặng lẽ rời đi với vẻ mặt như thể vừa trút xuống được phần nào gánh nặng trong lòng.

Hắn biết hiện tại có lẽ không phải thời điểm thích hợp nhất để nói cho con bé toàn bộ sự thật... Nhưng hắn hi vọng trước khi con bé nảy sinh thêm những tình cảm khác đối với thế giới này, con bé sẽ buông bỏ được hoàn toàn chấp niệm đối với quá khứ đen tối của chính mình.

Không để quá khứ trói buộc và mãi mãi tiến về phía trước. Đó chính là những gì hắn muốn ở Lily hiện tại... Cũng là những gì mẹ con bé mong muốn ở trước kia.

Không giống như Vũ Trường Phong đang vô cùng nhẹ lòng, Lily lúc này lại đang mang một tâm trạng cực kì nặng nề khi ngắm nhìn viên đá quý trong tay mình.

Viên đá quý này có ngoại hình lẫn cách điêu khắc đều giống hệt với viên đá quý trên cổ cô ấy. Đó là minh chứng không thể chối cãi rằng thứ này cũng chính là di vật mà người mẹ đã khuất đã để lại cho cô ấy.

"Chú ấy nói mình có căm thù chú ấy cũng chẳng sao..." Lily ngửa đầu, tựa như đang cố gắng để không phải rơi lệ: "Thế nhưng đến cả người mẹ mà mình chưa từng thấy mặt cũng không thể ghét nổi thì thử hỏi làm sao mình có thể..."

Đúng thế, Lily biết rõ cảm xúc trong thâm tâm mình lúc này không phải "thù hận".

"Anh Fidus, mọi người... Hãy nói cho em biết đi, em phải làm gì với mớ cảm xúc hỗn độn này bây giờ?"

"..."

"Có lẽ... Tối nay mình sẽ có được câu trả lời... Đúng không?"

...

...

Một lát sau, thấy Vũ Trường Phong quay trở về mà không có Lily bên cạnh, Trần Hoài Nam ngay lập tức sinh ra một loại dự cảm chẳng lành.

Tuy nhiên còn chưa kịp hỏi, thầy Phong liền đã lên tiếng: "Tối nay nhớ phải trông chừng Lily nhé, thầy vừa cho con bé đối diện với quá khứ của mình lần cuối cùng. Hi vọng là nó sẽ vượt qua được"

"Thầy... Em ấy chỉ vừa mới hồi phục trở lại thôi mà. Làm vậy có tàn nhẫn quá không?"



Thầy Phong lắc đầu nói: "Thay vì cứ để nỗi đau tìm đến một cách nhỏ giọt, thầy cảm thấy cứ để con bé đối diện với tất cả chỉ trong một lần vẫn hơn. Huống hồ trong thời gian ở bên cạnh em, con bé đã hồi phục lại không ít rồi... Cộng thêm phần tính cách kiên cường đó, thầy tin là con bé sẽ vượt qua được thôi"

"Như vậy..."

"Bản thân em cũng phần nào cảm nhận được điều đó mà. Tuy là con bé đang rất tận hưởng cuộc sống ở thế giới này... Thế nhưng phần cảm xúc đó thật sự chỉ chiếm khoảng bảy tám phần mười mà thôi. Mấy phần còn lại của con bé vẫn đang bị trói buộc bởi thế giới cũ... Vì thế, để có thể chặt đứt hoàn toàn chấp niệm của con bé, thầy bắt buộc phải làm vậy"

Trần Hoài Nam trầm mặc.

Xác thực, cậu cũng cảm thấy vậy. Cơ mà cậu lại không quá đồng tình với cách làm "đau dài không bằng đau ngắn" của thầy Phong... Bởi vì cậu cảm thấy Lily vẫn còn quá nhỏ để chịu đựng nỗi đau đó một cách dồn dập như thế này.

Đồng ý là em ấy đã sống hơn nghìn tuổi thật đấy, thế nhưng thời gian em ấy thức tỉnh để có thể ngắm nhìn thế giới lại chiếm được bao nhiêu phần trong số đó đây? Kí ức chính là cơ sở để hình thành một nhân cách... Và chỉ với bấy nhiêu năm thức tỉnh ngắn ngủi, Lily tuyệt đối không thể xây dựng nên được một tâm thế tương xứng với tuổi thật của em ấy.

Nhưng mà... Có một điều mà cậu đồng ý với thầy Phong là em ấy thực sự rất kiên cường. Thậm chí còn kiên cường hơn rất nhiều người lớn trên thế giới này.

Từ cái cách em ấy quyết tâm phá đảo những con game "khổ ***" ấy cho bằng được là Trần Hoài Nam đã phần nào thấy được đức tính đó rồi.

Hơn nữa, lúc còn mải mê chơi game, thi thoảng em ấy có để lộ ra một vài manh mối về quá khứ của mình, về thế giới cũ của em ấy... Và rồi sau khi góp nhặt và phân tích lại toàn bộ, cậu cũng nhanh chóng nhận ra đó là những kí ức đủ để khiến bất cứ ai đều cảm thấy lạnh người.

"Bảo sao em ấy thích chơi thể loại Dark Fantasy... Không sợ cảnh máu thịt kinh dị, lại còn nằng nặc đòi phá đảo với ending tốt nhất có thể nữa chứ..."

Lúc đó, cậu đã nghĩ như vậy.

Rốt cục là điều gì đã khiến cho một cô gái thuần khiết, lương thiện và có phần nhút nhát như Lily trở nên quen thuộc với máu, thịt thối và xác chết đến như thế?

Thú thật, mỗi lần nghĩ đến đây, Trần Hoài Nam đều không khỏi cảm thấy xót xa.

"Tóm lại, tất cả những gì em cần làm bây giờ là chú ý quan sát và an ủi con bé"

Thầy Phong cười nhạt, nói tiếp: "Tôi biết em đang không quá đồng tình với cách làm có phần vội vàng của tôi. Cơ mà tôi làm việc thì chả cần để tâm đến ý kiến của em làm gì đâu. Tôi chính kiểu người tùy tiện như thế đấy, em còn lạ gì nữa?"

Trần Hoài Nam: "..."

Biết ngay mà! Cái lão thầy giáo chết bầm này hoàn toàn không có một chút sự thấu cảm nào cả!

...

...

Sau đó, Vũ Trường Phong tìm đến chỗ Himiko đang được Raphael chữa trị.

Thấy thầy ta tìm đến, Himiko liền mở miệng hỏi với vẻ mặt ngờ vực: "Thầy vừa nói chuyện gì với cậu ấy thế? Thầy lại định bắt nạt cậu ấy rồi có đúng không?"



"Tôi trông giống kiểu người đó lắm hả?"

"Thầy chính xác là kiểu người đó đấy"

Vũ Trường Phong: "..."

Thôi được rồi. Tôi nhận.

"Yên tâm đi, tôi chỉ bàn giao cho thằng nhóc ấy vài công việc quan trọng nằm trong khả năng của cậu ta thôi" Thầy Phong khẽ nhún vai: "Giờ thì đến em này"

Đột nhiên, sắc mặt của Vũ Trường Phong bất chợt thay đổi, trở nên lạnh lẽo hệt như đang thẩm vấn tội nhân: "Em đã không dùng toàn lực, đúng không?"

Himiko giữ im lặng.

"Himiko, tôi biết em không muốn đả kích các bạn khác trong lớp. Tuy nhiên trường hợp của em là trường hợp đặc biệt. Càng cố mò mẫm trong bóng tối một cách ngu ngốc thì càng dễ khiến cho em lẫn những người xung quanh em gặp nguy hiểm... Em đã quên tôi từng nhắc cái gì rồi hay sao?"

Nếu như Himiko lựa chọn đi theo con đường được trải sẵn bởi các tổ tiên... Dĩ nhiên là Vũ Trường Phong sẽ không quan tâm đến chuyện này làm gì cho nhọc công.

Bất quá, Himiko đã lựa chọn một con đường hoàn toàn khác... Một con đường thuộc về chính bản thân cô ấy. Điều đó làm cho mọi hành động của cô ấy đều dễ dàng phát sinh những hậu quả khó lường.

Vì thế, nếu như không có người sở hữu kinh nghiệm phong phú ở bên cạnh theo dõi sát sao... Himiko sẽ rất dễ phạm phải những sai lầm chết người!

Vũ Trường Phong không muốn Himiko chết tức tưởi chỉ vì vô tình nghịch dại hay tẩu hoả nhập ma. Nếu mà chuyện đó thực sự xảy ra thì hắn sẽ gặp phải rất nhiều phiền phức... Nhất là đến từ phía vợ hắn - Hiệu Trưởng của Học Viện Tân Sinh.

Cái bà chằn đó chưa biết khoan nhượng bao giờ đâu. Đáng sợ lắm!

Tóm lại là phải cẩn thận.

Cẩn tắc vô ưu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện