Về câu trả lời chính xác ấy à... Thật đáng tiếc khi nó đã xuất hiện ngay trong sáng hôm sau, cụ thể là khi Himiko vừa mới ngủ dậy với tư thế choàng tỉnh.
Căng thẳng, bồn chồn và rạo rực. Đủ loại cảm xúc kì lạ không ngừng trào dâng trong lòng khiến cho cô ấy thật sự không thể ngồi yên. Cô ấy hiểu rõ cảm giác này mang ý nghĩa gì, rằng bản năng đang mách bảo cô ấy có mối nguy hiểm đang đến gần.
Thực tế thì không chỉ mình cô ấy, một số người khác trong nhóm cũng bắt đầu tỉnh lại trước mối đe doạ đang âm thầm ẩn mình trong không gian.
Trước tình hình ấy, Trần Hoài Nam suy tư một chút rồi nhăn nhó nói ra: "Tôi ghét phải nói điều này nhưng có lẽ chúng ta nên rời khỏi đây một thời gian. Ngày thứ hai không phải một ngày thích hợp để đụng độ với quái vật hay ma thú đâu... Chỉ hi vọng căn nhà gỗ nhỏ này sẽ không bị chúng phá vỡ đi thôi"
Hoa Tử Ngọc: "..."
Biết vậy nàng đã không xây luôn rồi... Cũng may là nàng đã không đặt quá nhiều tâm huyết vào căn nhà nhỏ này.
Tại sao nàng không sớm nhận ra rằng một nơi nguy hiểm như thế này thật sự không nên xây nhà cơ chứ? Kinh nghiệm sinh tồn trước kia đã trôi đi đâu hết rồi? "Quái đản thật, gần đây mình cứ có gì đó kì lạ lên, không còn bình thường như lúc còn ở nhà nữa" Hoa Tử Ngọc lẩm bẩm.
Tiếng lẩm bẩm của cô nàng rất nhỏ, đủ để không một ai ở đây có thể nghe thấy.
Trần Hoài Nam cũng tinh tế nhận ra nét mặt khó chịu của Hoa Tử Ngọc, lập tức tiến tới cúi đầu xin lỗi cô nàng vì đã suy nghĩ không đủ chu toàn. Tuy nhiên Hoa Tử Ngọc lại tỏ ra khá thờ ơ với chuyện này, thế là mọi chuyện liền trôi qua mà không có bất kì mâu thuẫn gì nảy sinh.
Một lúc sau, cả bọn gần mười người đã nhanh chóng rời khỏi khu vực căn nhà gỗ để chuyển sang khu vực lân cận. Dù vậy thì cảm giác chèn ép kia vẫn không hề biến mất, ngược lại còn đang càng lúc càng nặng nề thêm. Từ đó, cả bọn đều ý thức được rằng một trận khổ chiến là chuyện không thể tránh khỏi rồi.
Himiko: "Có thứ gì đó đang đến"
Nghe Himiko nhắc nhở, nhóm phụ trách chiến đấu nhanh chân bước ra phía trước nhằm che chắn cho đội hậu cần phía sau. Himiko thì cầm đao, Limia thì chỉ đơn giản là nắm đấm, Edgar thì là một tấm khiên cùng cây giáo, Dạ Trầm Uyên thì hai thanh dao ngắn trên tay, và cuối cùng là Ikki... Vũ khí của cậu ta là bùa chú!
"Lát nữa các cậu nhớ đừng đứng quá sát nhau, tôi có vài thứ muốn thử nghiệm" Trần Hoài Nam khẽ nhắc nhở.
"Là thứ cậu đã loay hoay tối hôm qua sao? Cơ mà chuyện đó có phần nguy hiểm đấy, lỡ đâu có quái vật lọt qua thì phiền to" Limia tỏ ra không quá ủng hộ.
"Yên tâm, chúng tôi tuy không giỏi chiến đấu nhưng năng lực chiến đấu cũng không phải bằng không đâu"
"Được, tôi tin cậu"
Chỉ không lâu sau đó, từ bên trong khu rừng rậm rạp không ngừng truyền ra tiếng rầm rập rầm rập hệt như tiếng thứ gì đó đang hành quân. Xoạt~ một tiếng, một chú thỏ trắng đáng yêu cute đã nhảy ra khỏi bụi cỏ dại, chớp chớp cặp mắt long lanh làm cả bọn chết lặng: "..."
Thỏ trắng?
Chỉ trong một giây mất cảnh giác, chú thỏ trắng đáng yêu kia đã bất chợt chồm tới, lộ nguyên hình là một con quái vật với cái mồm rộng sâu không thấy đáy, kèm theo đó là đống răng nhọn dính đầy nước bọt, doạ cho cả bọn sợ hết hồn.
Đơn giản mà nói thì cảnh tượng trước đó và cảnh tượng lúc này sở hữu một độ chênh lệch hình tượng lớn đến khủng khiếp, trực tiếp đánh thẳng vào tâm lí của cả bọn khiến cho họ kém chút nữa đã hét toáng lên vì sợ hãi.
"Cmn!"
Limia vô thức chửi thề bằng tiếng bản địa rồi ra sức vung một đấm đánh tan xác con thỏ quái vật. Cũng may là thứ này tuy đáng sợ nhưng chiến lực lại không cao lắm, có thể dễ dàng đánh bại nếu như chúng hành động đơn lẻ.
Đúng thế.
Đó chỉ là trong trường hợp đơn lẻ mà thôi.
"Thôi xong rồi"
Ngay sau khi con thỏ đầu tiên bị đánh bại, một bầy thỏ khổng lồ tầm hơn trăm con đã xuất hiện nối tiếp theo nó tựa như đang phủ trắng cả một cánh rừng. Tất cả chúng đều sở hữu một ngoại hình cực kì đáng yêu vô hại, và càng đáng sợ hơn là chúng còn biết cách tận dụng vẻ ngoài đó như một món vũ khí săn mồi.
"Loài thỏ này có máu đỏ, nhiều khả năng là ăn được ấy chứ... Hoặc ít nhất thì hương vị không dở tệ dở hại như con hươu kia" Edgar liếm môi.
"Để coi chúng ta còn mạng mà ăn không đã, số lượng này hình như có hơi khoa trương rồi đấy" Ikki nửa cười nửa hưng phấn, trông giống như đã tìm được bao cát để trút giận: "Ở đây tôi còn mười mấy tấm lôi phù tồn kho này, ai muốn ăn thịt thỏ nướng chín thì mời nói một tiếng!"
Sung như cây súng, Ikki đã xung phong lao lên đầu tiên trước cả một kẻ cuồng chiến đấu như Himiko.
Himiko khẽ tặc lưỡi một tiếng rồi cũng chạy theo săn giết lũ thỏ.
Những người khác cũng giống như vậy... Chỉ là họ trông có phần dè chừng hơn so với hai nhân vật kia.
Nguyên nhân đơn giản chỉ vì họ không thuộc tuýp người cuồng chiến đấu, và bản thân họ cũng hiểu rất rõ rằng lũ thỏ khi chiến đấu với số lượng áp đảo sẽ trở nên khó nhằn đến mức nào.
Thôi vậy, đã đâm lao thì phải cố mà theo lao, nhỡ có bị trầy xước một chút chắc cũng chẳng sao đâu nhỉ?
Nghĩ như thế, những người còn lại cũng lao lên hỗ trợ, chỉ có nhóm hậu cần đang bận bịu loay hoay một bên thì phòng thủ, một bên lại chuẩn bị rất nhiều thứ nhằm hỗ trợ cho nhóm chiến đấu. Trong đó có mấy bình độc dược do Trần Hoài Nam tự tay điều chế tối hôm qua.
Nếu phải nói thẳng ra thì đây là một công trình vô cùng kì công luôn đó nha. Trong trường hợp không có bất kì phương tiện hỗ trợ nào, Trần Hoài Nam có thể tự mình bào chế ra độc dược mà không bị dính đòn đã là rất khá rồi!
Nếu đổi lại là người khác, có lẽ vị "giáo sư" đó đã ngỏm củ tỏi trước cả khi độc dược ra đời luôn ấy chứ chẳng đùa!
...
...
Mất khoảng nửa tiếng hì hục đánh nhau, đàn thỏ ăn thịt người đội lốt dễ thương đã bị nhóm bạn diệt gọn. Mặc dù họ có thể quét sạch được cả đàn thỏ thật đấy, thế nhưng cái giá mà họ phải trả để làm được việc đó cũng không hề nhỏ chút nào.
Cá nhân Himiko thì không dính bao nhiêu thương tích, tuy nhiên những người còn lại thì không được may mắn như vậy. Edgar đã bị cắn thủng vài lỗ trên tấm khiên, đồng thời dưới chân bê bết máu cũng là do bị lũ thỏ cắn trúng.
Ikki thì nhờ đợt xả hàng tồn kho nên cũng không đến nỗi quá mức thảm hại. Chẳng qua là trên hai tay cậu ta cũng xuất hiện vài cái lỗ máu sâu hun hút, may mắn kịp thời cầm máu mà thôi.
Dạ Trầm Uyên thì nhờ vào kĩ thuật chiến đấu mang tính chất lén lút nên cũng không có nhiều thương tích trên người, có lẽ chỉ đứng sau Himiko về độ "sạch sẽ".
Bất quá... Riêng Limia thì lại là một câu chuyện hoàn toàn khác.
Cậu ta không có vũ khí, càng không có mũ giáp hay thứ gì đó có khả năng bảo vệ. Cậu ta chỉ có mỗi đôi tay rắn chắc và một thể hình cao lớn khoẻ mạnh, đủ sức để nghiền nát mọi kẻ địch trước mặt.
Sức mạnh thể chất thật đáng sợ!
Nhưng trong trường hợp không có sự bảo vệ, cậu chính là người chịu nhiều thương tích nhất trong cả đám bạn!
Số lượng vết cắn xuất hiện trên người cậu ta thật sự nhiều đến không đếm xuể, cơ mà may mắn thay là hầu hết trong số chúng đều khá nông, không đủ sức khiến cậu mất máu đến mất mạng.
"Mau thu dọn xác của chúng rồi rời khỏi đây thôi"
Trần Hoài Nam cũng bị thương đôi chút nhưng vẫn cố nén đau lê thân đi tiếp với vẻ mặt nghiêm trọng: "Trận đấy vừa rồi đã gây ra động tĩnh không nhỏ, nhiều khả năng sẽ dẫn dụ thứ khác tới đó. Tốt nhất là chúng ta nên chuồn khỏi chỗ này càng sớm càng tốt"
"Các cậu cũng nhớ đừng để máu rơi xuống mặt đất... Điều đó nguy hiểm lắm đấy"
"Hiểu rồi, cậu đừng nói nữa, làm ơn" Lưu Hiên vừa tập trung chữa trị cho những người bị thương vừa nói: "Càng nói, tớ lại càng thống hận ông ta. Mới có ngày thứ hai đã như thế này rồi... Đợi đến ngày thứ bảy chắc một mảnh xương chúng ta cũng không thể để lại mất!"
Xác thực, mới chỉ một bầy thỏ "yếu ớt" thôi mà đã đủ sức hành cả bọn thành thế này rồi... Tình hình trước mắt hiện giờ thực sự không mấy lạc quan.
"Dẫu sao thì chúng ta cũng phải cố gắng sinh tồn, không thể chết một cách dễ dàng như thế được!" Trần Hoài Nam nói.
Cơ mà nói xong, cậu lại không kìm được mà trút một ngụm thở dài.
Ha...
Bi ai thật đấy...
Tự dưng có chút muốn khóc.
...
...
Lúc này, ở khu chung cư của thầy Phong.
"Anh này, hình như bọn nhỏ vừa bị tập kích xong á, anh có nghĩ mình nên để tâm đến bọn nhỏ một chút hay không?"
Vũ Trường Phong ngồi trước TV, một tay không ngừng bấm nút một tay đưa bim bim vào miệng: "Kệ đi em ơi, bọn chúng tự lo được mà"
Na La: "..."
"Em gái mà biết sẽ buồn lắm đó anh" Tiểu Na La tiến tới ngồi xuống bên cạnh Vũ Trường Phong, vừa ăn vặt vừa nói: "Giá như năm đó anh cũng hung hăng tàn nhẫn với em như vậy... Nhưng bây giờ thì hình như em hết cơ hội rồi ha..."
Tiểu Na La đang tỏ ra rất tiếc nuối "về một điều gì đó trong quá khứ".
"Đừng nói anh, bản thân em cũng là một kẻ đầu óc không bình thường đấy" Vũ Trường Phong chậc lưỡi với với điệu bộ ấm ức: "Dạng trưởng thành thì không thèm dùng, ngược lại chỉ muốn dùng dạng loli để bẫy anh. Bộ em muốn thấy cảnh anh đi bóc lịch lắm hả?"
"Fufu, dạng loli cảm giác tuyệt hơn nhiều đó anh, tốt cho cả em lẫn anh luôn đó!" Tiểu Na La tươi cười hớn hở: "Chỉ ngoại trừ việc mỗi lần đi với anh đều phải mang theo căn cước cho các chú công an xem mà thôi. Còn lại mọi thứ đều tuyệt vời, không có gì để bàn cãi~"
"Có đấy, anh đã gặp phải chướng ngại tâm lí rất rất lớn mỗi khi em giở trò. Vì thế, làm ơn em hãy bình thường lại một chút đi, coi như anh cầu xin em"
"Hong~ Dạng trưởng thành đã có em gái lo liệu rồi, em cứ thích làm loli cơ~ Như thế mới đủ bộ đúng hong~?"
Vũ Trường Phong tự biết cô ấy sẽ trả lời như thế nên cũng không thèm nói gì thêm.
Kính coong~
"Anh cứ chơi đi, để em đi mở cửa!"
Nói xong, Tiểu Na La lon ton nhảy xuống khỏi ghế sofa rồi chạy thẳng đến cửa ra vào để đón khách.
Vị khách lần này sở hữu một ngoại hình trông khá là quen thuộc. Đó là một người đàn ông trẻ tuổi trong một bộ quân phục công an vô cùng lịch sự, mặt mũi hầm hầm, mắt sắc mày kiếm, làm người ta có cảm giác không hề thân thiện như những chú công an thường xuyên đến đây hỏi thăm.
"A..."
Tiểu Na La giả vờ tỏ ra sợ hãi, lên tiếng kêu gọi người đàn ông duy nhất trong nhà: "Anh ơi! Vị khách này đáng sợ quá!"
Chú công an nghe thế liền đen hết cả mặt.
Vũ Trường Phong: "..."
Diễn đạt đó em, mời về chỗ.
"Khục, tôi trông đáng sợ đến thế ư?"
"Hya!"
Tiểu Na La một bộ giật thót tim, bịch bịch chạy thẳng về phía Vũ Trường Phong rồi nấp ngay bên cạnh hắn ta với "ánh mắt" cún con chứa đầy sự sợ hãi. Thậm chí ngay cả chính Vũ Trường Phong còn suýt chút bị bộ dạng này của cô ấy đánh lừa.
"Anh đến đây có chuyện gì? Nói trước luôn, tôi không phải ấu ***"
Chú công an: "..."
"Tôi đã không định bắt anh. Cơ mà anh đột nhiên nói như thế làm tôi bắt đầu có chút nghi ngờ anh rồi đấy"
Căng thẳng, bồn chồn và rạo rực. Đủ loại cảm xúc kì lạ không ngừng trào dâng trong lòng khiến cho cô ấy thật sự không thể ngồi yên. Cô ấy hiểu rõ cảm giác này mang ý nghĩa gì, rằng bản năng đang mách bảo cô ấy có mối nguy hiểm đang đến gần.
Thực tế thì không chỉ mình cô ấy, một số người khác trong nhóm cũng bắt đầu tỉnh lại trước mối đe doạ đang âm thầm ẩn mình trong không gian.
Trước tình hình ấy, Trần Hoài Nam suy tư một chút rồi nhăn nhó nói ra: "Tôi ghét phải nói điều này nhưng có lẽ chúng ta nên rời khỏi đây một thời gian. Ngày thứ hai không phải một ngày thích hợp để đụng độ với quái vật hay ma thú đâu... Chỉ hi vọng căn nhà gỗ nhỏ này sẽ không bị chúng phá vỡ đi thôi"
Hoa Tử Ngọc: "..."
Biết vậy nàng đã không xây luôn rồi... Cũng may là nàng đã không đặt quá nhiều tâm huyết vào căn nhà nhỏ này.
Tại sao nàng không sớm nhận ra rằng một nơi nguy hiểm như thế này thật sự không nên xây nhà cơ chứ? Kinh nghiệm sinh tồn trước kia đã trôi đi đâu hết rồi? "Quái đản thật, gần đây mình cứ có gì đó kì lạ lên, không còn bình thường như lúc còn ở nhà nữa" Hoa Tử Ngọc lẩm bẩm.
Tiếng lẩm bẩm của cô nàng rất nhỏ, đủ để không một ai ở đây có thể nghe thấy.
Trần Hoài Nam cũng tinh tế nhận ra nét mặt khó chịu của Hoa Tử Ngọc, lập tức tiến tới cúi đầu xin lỗi cô nàng vì đã suy nghĩ không đủ chu toàn. Tuy nhiên Hoa Tử Ngọc lại tỏ ra khá thờ ơ với chuyện này, thế là mọi chuyện liền trôi qua mà không có bất kì mâu thuẫn gì nảy sinh.
Một lúc sau, cả bọn gần mười người đã nhanh chóng rời khỏi khu vực căn nhà gỗ để chuyển sang khu vực lân cận. Dù vậy thì cảm giác chèn ép kia vẫn không hề biến mất, ngược lại còn đang càng lúc càng nặng nề thêm. Từ đó, cả bọn đều ý thức được rằng một trận khổ chiến là chuyện không thể tránh khỏi rồi.
Himiko: "Có thứ gì đó đang đến"
Nghe Himiko nhắc nhở, nhóm phụ trách chiến đấu nhanh chân bước ra phía trước nhằm che chắn cho đội hậu cần phía sau. Himiko thì cầm đao, Limia thì chỉ đơn giản là nắm đấm, Edgar thì là một tấm khiên cùng cây giáo, Dạ Trầm Uyên thì hai thanh dao ngắn trên tay, và cuối cùng là Ikki... Vũ khí của cậu ta là bùa chú!
"Lát nữa các cậu nhớ đừng đứng quá sát nhau, tôi có vài thứ muốn thử nghiệm" Trần Hoài Nam khẽ nhắc nhở.
"Là thứ cậu đã loay hoay tối hôm qua sao? Cơ mà chuyện đó có phần nguy hiểm đấy, lỡ đâu có quái vật lọt qua thì phiền to" Limia tỏ ra không quá ủng hộ.
"Yên tâm, chúng tôi tuy không giỏi chiến đấu nhưng năng lực chiến đấu cũng không phải bằng không đâu"
"Được, tôi tin cậu"
Chỉ không lâu sau đó, từ bên trong khu rừng rậm rạp không ngừng truyền ra tiếng rầm rập rầm rập hệt như tiếng thứ gì đó đang hành quân. Xoạt~ một tiếng, một chú thỏ trắng đáng yêu cute đã nhảy ra khỏi bụi cỏ dại, chớp chớp cặp mắt long lanh làm cả bọn chết lặng: "..."
Thỏ trắng?
Chỉ trong một giây mất cảnh giác, chú thỏ trắng đáng yêu kia đã bất chợt chồm tới, lộ nguyên hình là một con quái vật với cái mồm rộng sâu không thấy đáy, kèm theo đó là đống răng nhọn dính đầy nước bọt, doạ cho cả bọn sợ hết hồn.
Đơn giản mà nói thì cảnh tượng trước đó và cảnh tượng lúc này sở hữu một độ chênh lệch hình tượng lớn đến khủng khiếp, trực tiếp đánh thẳng vào tâm lí của cả bọn khiến cho họ kém chút nữa đã hét toáng lên vì sợ hãi.
"Cmn!"
Limia vô thức chửi thề bằng tiếng bản địa rồi ra sức vung một đấm đánh tan xác con thỏ quái vật. Cũng may là thứ này tuy đáng sợ nhưng chiến lực lại không cao lắm, có thể dễ dàng đánh bại nếu như chúng hành động đơn lẻ.
Đúng thế.
Đó chỉ là trong trường hợp đơn lẻ mà thôi.
"Thôi xong rồi"
Ngay sau khi con thỏ đầu tiên bị đánh bại, một bầy thỏ khổng lồ tầm hơn trăm con đã xuất hiện nối tiếp theo nó tựa như đang phủ trắng cả một cánh rừng. Tất cả chúng đều sở hữu một ngoại hình cực kì đáng yêu vô hại, và càng đáng sợ hơn là chúng còn biết cách tận dụng vẻ ngoài đó như một món vũ khí săn mồi.
"Loài thỏ này có máu đỏ, nhiều khả năng là ăn được ấy chứ... Hoặc ít nhất thì hương vị không dở tệ dở hại như con hươu kia" Edgar liếm môi.
"Để coi chúng ta còn mạng mà ăn không đã, số lượng này hình như có hơi khoa trương rồi đấy" Ikki nửa cười nửa hưng phấn, trông giống như đã tìm được bao cát để trút giận: "Ở đây tôi còn mười mấy tấm lôi phù tồn kho này, ai muốn ăn thịt thỏ nướng chín thì mời nói một tiếng!"
Sung như cây súng, Ikki đã xung phong lao lên đầu tiên trước cả một kẻ cuồng chiến đấu như Himiko.
Himiko khẽ tặc lưỡi một tiếng rồi cũng chạy theo săn giết lũ thỏ.
Những người khác cũng giống như vậy... Chỉ là họ trông có phần dè chừng hơn so với hai nhân vật kia.
Nguyên nhân đơn giản chỉ vì họ không thuộc tuýp người cuồng chiến đấu, và bản thân họ cũng hiểu rất rõ rằng lũ thỏ khi chiến đấu với số lượng áp đảo sẽ trở nên khó nhằn đến mức nào.
Thôi vậy, đã đâm lao thì phải cố mà theo lao, nhỡ có bị trầy xước một chút chắc cũng chẳng sao đâu nhỉ?
Nghĩ như thế, những người còn lại cũng lao lên hỗ trợ, chỉ có nhóm hậu cần đang bận bịu loay hoay một bên thì phòng thủ, một bên lại chuẩn bị rất nhiều thứ nhằm hỗ trợ cho nhóm chiến đấu. Trong đó có mấy bình độc dược do Trần Hoài Nam tự tay điều chế tối hôm qua.
Nếu phải nói thẳng ra thì đây là một công trình vô cùng kì công luôn đó nha. Trong trường hợp không có bất kì phương tiện hỗ trợ nào, Trần Hoài Nam có thể tự mình bào chế ra độc dược mà không bị dính đòn đã là rất khá rồi!
Nếu đổi lại là người khác, có lẽ vị "giáo sư" đó đã ngỏm củ tỏi trước cả khi độc dược ra đời luôn ấy chứ chẳng đùa!
...
...
Mất khoảng nửa tiếng hì hục đánh nhau, đàn thỏ ăn thịt người đội lốt dễ thương đã bị nhóm bạn diệt gọn. Mặc dù họ có thể quét sạch được cả đàn thỏ thật đấy, thế nhưng cái giá mà họ phải trả để làm được việc đó cũng không hề nhỏ chút nào.
Cá nhân Himiko thì không dính bao nhiêu thương tích, tuy nhiên những người còn lại thì không được may mắn như vậy. Edgar đã bị cắn thủng vài lỗ trên tấm khiên, đồng thời dưới chân bê bết máu cũng là do bị lũ thỏ cắn trúng.
Ikki thì nhờ đợt xả hàng tồn kho nên cũng không đến nỗi quá mức thảm hại. Chẳng qua là trên hai tay cậu ta cũng xuất hiện vài cái lỗ máu sâu hun hút, may mắn kịp thời cầm máu mà thôi.
Dạ Trầm Uyên thì nhờ vào kĩ thuật chiến đấu mang tính chất lén lút nên cũng không có nhiều thương tích trên người, có lẽ chỉ đứng sau Himiko về độ "sạch sẽ".
Bất quá... Riêng Limia thì lại là một câu chuyện hoàn toàn khác.
Cậu ta không có vũ khí, càng không có mũ giáp hay thứ gì đó có khả năng bảo vệ. Cậu ta chỉ có mỗi đôi tay rắn chắc và một thể hình cao lớn khoẻ mạnh, đủ sức để nghiền nát mọi kẻ địch trước mặt.
Sức mạnh thể chất thật đáng sợ!
Nhưng trong trường hợp không có sự bảo vệ, cậu chính là người chịu nhiều thương tích nhất trong cả đám bạn!
Số lượng vết cắn xuất hiện trên người cậu ta thật sự nhiều đến không đếm xuể, cơ mà may mắn thay là hầu hết trong số chúng đều khá nông, không đủ sức khiến cậu mất máu đến mất mạng.
"Mau thu dọn xác của chúng rồi rời khỏi đây thôi"
Trần Hoài Nam cũng bị thương đôi chút nhưng vẫn cố nén đau lê thân đi tiếp với vẻ mặt nghiêm trọng: "Trận đấy vừa rồi đã gây ra động tĩnh không nhỏ, nhiều khả năng sẽ dẫn dụ thứ khác tới đó. Tốt nhất là chúng ta nên chuồn khỏi chỗ này càng sớm càng tốt"
"Các cậu cũng nhớ đừng để máu rơi xuống mặt đất... Điều đó nguy hiểm lắm đấy"
"Hiểu rồi, cậu đừng nói nữa, làm ơn" Lưu Hiên vừa tập trung chữa trị cho những người bị thương vừa nói: "Càng nói, tớ lại càng thống hận ông ta. Mới có ngày thứ hai đã như thế này rồi... Đợi đến ngày thứ bảy chắc một mảnh xương chúng ta cũng không thể để lại mất!"
Xác thực, mới chỉ một bầy thỏ "yếu ớt" thôi mà đã đủ sức hành cả bọn thành thế này rồi... Tình hình trước mắt hiện giờ thực sự không mấy lạc quan.
"Dẫu sao thì chúng ta cũng phải cố gắng sinh tồn, không thể chết một cách dễ dàng như thế được!" Trần Hoài Nam nói.
Cơ mà nói xong, cậu lại không kìm được mà trút một ngụm thở dài.
Ha...
Bi ai thật đấy...
Tự dưng có chút muốn khóc.
...
...
Lúc này, ở khu chung cư của thầy Phong.
"Anh này, hình như bọn nhỏ vừa bị tập kích xong á, anh có nghĩ mình nên để tâm đến bọn nhỏ một chút hay không?"
Vũ Trường Phong ngồi trước TV, một tay không ngừng bấm nút một tay đưa bim bim vào miệng: "Kệ đi em ơi, bọn chúng tự lo được mà"
Na La: "..."
"Em gái mà biết sẽ buồn lắm đó anh" Tiểu Na La tiến tới ngồi xuống bên cạnh Vũ Trường Phong, vừa ăn vặt vừa nói: "Giá như năm đó anh cũng hung hăng tàn nhẫn với em như vậy... Nhưng bây giờ thì hình như em hết cơ hội rồi ha..."
Tiểu Na La đang tỏ ra rất tiếc nuối "về một điều gì đó trong quá khứ".
"Đừng nói anh, bản thân em cũng là một kẻ đầu óc không bình thường đấy" Vũ Trường Phong chậc lưỡi với với điệu bộ ấm ức: "Dạng trưởng thành thì không thèm dùng, ngược lại chỉ muốn dùng dạng loli để bẫy anh. Bộ em muốn thấy cảnh anh đi bóc lịch lắm hả?"
"Fufu, dạng loli cảm giác tuyệt hơn nhiều đó anh, tốt cho cả em lẫn anh luôn đó!" Tiểu Na La tươi cười hớn hở: "Chỉ ngoại trừ việc mỗi lần đi với anh đều phải mang theo căn cước cho các chú công an xem mà thôi. Còn lại mọi thứ đều tuyệt vời, không có gì để bàn cãi~"
"Có đấy, anh đã gặp phải chướng ngại tâm lí rất rất lớn mỗi khi em giở trò. Vì thế, làm ơn em hãy bình thường lại một chút đi, coi như anh cầu xin em"
"Hong~ Dạng trưởng thành đã có em gái lo liệu rồi, em cứ thích làm loli cơ~ Như thế mới đủ bộ đúng hong~?"
Vũ Trường Phong tự biết cô ấy sẽ trả lời như thế nên cũng không thèm nói gì thêm.
Kính coong~
"Anh cứ chơi đi, để em đi mở cửa!"
Nói xong, Tiểu Na La lon ton nhảy xuống khỏi ghế sofa rồi chạy thẳng đến cửa ra vào để đón khách.
Vị khách lần này sở hữu một ngoại hình trông khá là quen thuộc. Đó là một người đàn ông trẻ tuổi trong một bộ quân phục công an vô cùng lịch sự, mặt mũi hầm hầm, mắt sắc mày kiếm, làm người ta có cảm giác không hề thân thiện như những chú công an thường xuyên đến đây hỏi thăm.
"A..."
Tiểu Na La giả vờ tỏ ra sợ hãi, lên tiếng kêu gọi người đàn ông duy nhất trong nhà: "Anh ơi! Vị khách này đáng sợ quá!"
Chú công an nghe thế liền đen hết cả mặt.
Vũ Trường Phong: "..."
Diễn đạt đó em, mời về chỗ.
"Khục, tôi trông đáng sợ đến thế ư?"
"Hya!"
Tiểu Na La một bộ giật thót tim, bịch bịch chạy thẳng về phía Vũ Trường Phong rồi nấp ngay bên cạnh hắn ta với "ánh mắt" cún con chứa đầy sự sợ hãi. Thậm chí ngay cả chính Vũ Trường Phong còn suýt chút bị bộ dạng này của cô ấy đánh lừa.
"Anh đến đây có chuyện gì? Nói trước luôn, tôi không phải ấu ***"
Chú công an: "..."
"Tôi đã không định bắt anh. Cơ mà anh đột nhiên nói như thế làm tôi bắt đầu có chút nghi ngờ anh rồi đấy"
Danh sách chương