Ảnh Bộ là một loại bộ pháp cực kì huyền diệu cùng nhanh nhẹn. Tuy nhiên đi đôi với tốc độ cực giai lại chính là một cái giá vô cùng đắt. Đó chính là lượng linh lực tiêu hao rất lớn và sự bất tiện khi chỉ có thể di chuyển trong trong bóng tối.
Khi mặt trời khuất dạng, Ảnh Bộ chính là vô địch... Thế nhưng nếu thời gian là ban ngày, Ảnh Bộ lại chính là phế vật. Nói cách khác, thứ này chỉ thực sự hữu dụng mỗi khi đêm xuống mà thôi.
Bằng cách sử dụng Ảnh Bộ, Vũ Trường Phong có thể mau chóng tìm ra tung tích của lớp trưởng lớp cá biệt Kurogane Himiko - đối tượng được yêu cầu theo dõi trong nhiệm vụ của hắn.
Mặc dù hiện tại đã rất khuya nhưng Himiko lại không ở nhà, ngược lại còn choàng khăn kín người rồi lủi thủi đi đâu đó, trông có vẻ khá mờ ám.
Mất khoảng chừng nửa tiếng âm thầm theo dõi, Vũ Trường Phong như đã biết được chân tướng của sự việc. Địa điểm mà Himiko đang tìm đến thật ra cũng không phải nơi xa lạ gì, nhưng nếu phải nói thẳng ra thì nó là hoàn toàn bất hợp pháp. Nơi đó chính là "đấu trường sinh tử" của thế giới ngầm.
Chẳng ai biết là kẻ nào đã tạo ra nơi này. Tuy nhiên, người ta lại có thể đoán rằng nhân vật đứng sau là một kẻ sở hữu địa vị cực lớn với sở thích biến thái. Cũng nhờ vậy nên nơi này mới gần như tàng hình trước con mắt của cảnh sát, hoặc là họ đã sớm biết về nó nhưng lại không thể tiến hành điều tra dưới bàn tay thao túng của kẻ thần bí kia.
"Đấu trường ngầm sao... Hừm, có lẽ thầy hiểu được vì sao em đến đây rồi, Himiko"
Đấu trường ngầm có thể nói là một nơi vừa có quy tắc, nhưng cũng vừa không có quy tắc, và người tiến lên sàn đấu sẽ phải đánh cược tính mạng của chính mình.
Nếu thắng, họ sẽ nhận được một số tiền thưởng cực lớn cùng một cơ hội để làm việc cho những kẻ nhà giàu... Còn nếu thua thì họ sẽ mất mạng, đơn giản vậy thôi.
Lặng lẽ dùng một vài phương pháp che giấu sự tồn tại, Vũ Trường Phong theo chân Himiko tiến vào bên trong khám phá thế giới ngầm. Thật ra ở đây chỉ có mỗi mình hắn đang cảm thấy lạ lẫm mà thôi, bởi vì Himiko lại tỏ ra khá quen thuộc với nơi này, có vẻ như đã đến đây không ít lần.
Nói thật thì Vũ Trường Phong đang có chút hào hứng đấy, vì đây là lần đầu tiên hắn được bước chân vào thế giới ngầm của thời đại này... Trước đó, tất cả những gì hắn biết về những nơi kiểu này chỉ được giới hạn trong game mà thôi.
"Cái mùi này... Hình như là ma túy thì phải. Ở đây còn có cả bọn buôn ma túy sao?" Vũ Trường Phong cau mày, lập tức sử dụng Quy Tức Thuật để chặn đứng nhịp thở của mình: "Đây là chất gây nghiện, không thể tùy tiện hít được... Mặc dù không quá ảnh hưởng đến mình nhưng nếu cô ta mà biết được thì mình coi như toi mạng"
Tiếp tục quan sát nơi này, Vũ Trường Phong không chỉ nhìn thấy khói bụi của chất gây nghiện mà còn nhìn thấy rất nhiều thứ không đáng để nhìn. Mại ***, thuốc lắc, chất kích thích cùng buổi tiệc thác loạn... Tất cả mọi thứ về nơi này chỉ có thể gói gọn trong một chữ "trụy lạc".
Đến khi nhận ra thì toàn bộ sự hào hứng trong hắn đã biến mất, thay vào đó là một loại cảm xúc muốn đốt quách cái ổ bệnh hoạn nghiện ngập này đi cho rảnh nợ.
May thay, mục đích mà Himiko tìm đến đây hoàn toàn không phải là những cái đó. Cô nàng không hề để tâm đến ánh nhìn bẩn thỉu của những người xung quanh, chỉ lặng lẽ đi đăng kí đấu trường sinh tử.
"Này cô gái, em thực sự muốn lên đó nạp mạng sao? Chi bằng nhào vào vòng tay của anh đây, em muốn bao nhiêu tiền anh cũng chiều tất" Một tên say rượu giàu có bắt đầu ve vãn đến chỗ Himiko, một hơi dỗ ngon dỗ ngọt hòng chiếm đoạt cơ thể của cô nàng.
Himiko chỉ cười nhạt, ánh mắt toát lên vẻ khát máu hệt như một con quỷ mắt đỏ: "Xin lỗi nhé, em không cần tiền... Mà em cần cái mạng của anh cơ"
Dứt lời, Himiko rút đao chém đứt cổ tên say rượu một cách vô cùng dứt khoát. Cũng may là tên kia tránh kịp nên mới không bị chém đến mạch máu, bằng không thì hắn ta đã chết oan ngay tại đây rồi.
Con ả này...
Đang định mở miệng chửi bới thì chính bản thân hắn cùng những người xung quanh đều không nhịn được lùi lại, bởi vì thứ khí tràng màu đỏ mà nàng ta toả ra thực sự quá mức đáng sợ, tựa như một con dã thú khát máu đã đến giờ đi săn vậy.
Nàng hôm nay không đến đây vì tiền. Nàng đến đây vì máu! Vũ Trường Phong mắt thấy cảnh này liền khẽ cười, một tay xoa xoa cằm với vẻ mặt khá là... Hài lòng: "Quả nhiên mình không đoán sai, cô nàng này rõ ràng là..."
Boong~
Tiếng gõ trống khua chiêng chát chúa vang lên làm cho mọi người choàng tỉnh dậy, kèm theo đó là thanh âm của MC dẫn chương trình: "Được rồi mọi người, thời gian đã điểm. Đấu trường sinh tử được diễn ra mỗi tháng một lần đến đây xin được phép khai mạc!"
"Húuuuuu~"
"Đêm hôm nay chúng ta có sự tài trợ của XXX, YYY và ZZZ. Tại sao tôi lại nói như vậy hả? Đơn giản là vì ở đây có gián điệp đang nằm vùng thôi~"
MC cợt nhả một chút rồi cười âm hiểm: "Nói tóm lại các đấu sĩ của chúng ta cứ việc thể hiện hết mình, nếu may mắn lọt vào mắt xanh của các vị khách quý thì cho dù có thua mọi người cũng không phải chết... Hoặc trong trường hợp tốt đẹp nhất, mọi người vừa có thể ẵm tiền thưởng vừa có thể hưởng phú quý cả đời! Nghe quá là hấp dẫn có đúng không?"
"Tất nhiên, về những kẻ đang nằm vùng ở đây thì sẽ được ban tổ chức lùng bắt và hành quyết khi buổi lễ sắp sửa bế mạc. Mọi người đừng vội ra về đó~"
Nói xong, MC quay trở về hậu trường trong tiếng vỗ tay reo hò của những người đang đứng bên dưới đấu trường. Quả nhiên những kẻ đang có mặt ở đây không tên nào là tốt đẹp cả, từ trên xuống dưới đều là những thành phần ung nhọt nguy hiểm của xã hội.
"Uầy, tàn nhẫn thật đấy... Nhưng mà ta thích điều đó. Trên đời này không có gì mỹ lệ hơn cái chết đúng không?"
Thật đáng sợ khi câu nói này được thốt ra từ miệng của một người nhân viên văn phòng trông có vẻ khá hiền lành. Nhất là khi anh ta đang đeo một chiếc kính mắt tròn, nhìn rất chi là "mọt sách".
Không thể trông mặt mà bắt hình dong. Kể cả những kẻ sở hữu ngoại hình hiền lành dễ bắt nạt cũng có thể là một tên tâm thần vặn vẹo biến thái.
Càng đáng sợ hơn khi tên nhân viên văn phòng kia chẳng qua chỉ là một thành phần cực nhỏ trong vô số tên tội phạm biến thái đang có mặt ở đây mà thôi. Nếu phải nói thẳng thì tên đó vẫn còn hiền chán, không thể đem ra so sánh với những kẻ đã nhuốm máu trên tay, dưới chân đã giẫm đạp thân xác đồng loại như những kẻ bệnh hoạn này được.
"Hừm... Không biết con nhỏ đó có tự lo được không nhỉ? Trông nhỏ có vẻ như đã từng làm chuyện này không ít lần để thoả mãn cái thể chất đầy sát tính của mình" Vũ Trường Phong trầm tư tự hỏi.
Chà... Thôi thì cứ tùy cơ ứng biến vậy.
Mấy trận đấu đầu tiên thật ra cũng không có gì đặc sắc cả, cơ bản là để lọc sạch những thành phần không biết tự lượng sức mình mà thôi. Và Himiko trong thời kì khát máu hoàn toàn có thể vượt qua giai đoạn này một cách dễ dàng.
Sau khi hấp thụ khoảng ba mạng người, có vẻ như cô nàng đã bình tĩnh lại một chút. Ở nơi này thì nàng có thể giết người uống máu một cách bình thường mà không bị ai bắt bẻ, và bản thân Vũ Trường Phong cũng cảm thấy bọn này rất chướng mắt nên cũng chẳng có ý kiến gì cả.
Giết quách đi cho đỡ chật đất.
Ân, thân là một giáo viên thì hắn không nên có những tư tưởng này nhỉ? Nhưng cũng đành chịu thôi, vì hắn đang ở trong đấu trường ngầm mà, nhập gia tùy tục.
Từ top 64 rồi xuống còn 32, rồi lại còn 16. Đến giai đoạn này thì Himiko đã bắt đầu chạm trán với những đối thủ còn khó nhằn hơn trước đó rất nhiều. Cô nàng giờ đã bị thương, xương sườn bị gãy vài đoạn... Cơ mà do sự khát máu vẫn còn leo thang nên cô ấy không để tâm đến vết thương cho lắm, thậm chí còn không thấy đau nữa là...
Thấy Himiko càng đánh càng hăng, đối thủ của cô ấy là một "kẻ điều khiển bóng" đã bắt đầu có chút thất thế cùng sợ hãi.
Ban đầu, cô ta có thể mượn bóng của Himiko để tạo ra nhiều Himiko khác nhau hòng chống lại chính bản thân đối thủ... Cơ mà càng về sau, phương pháp này lại càng mất đi sự hiệu quả, và thế trận cũng không ngừng ngả về phía Himiko.
"Đã là bóng thì không thể nào mạnh hơn bản thể". Himiko đã nói như vậy trước khi kết liễu đối thủ của mình bằng một nhát chém vào cổ họng, tạo ra một cột máu cao hai mét cùng một cái đầu mỹ lệ đang lăn lóc dưới đất.
"Phù... Có vẻ như tình hình đã ổn định lại được một chút rồi... Mình nên bỏ cuộc tại đây thôi" Himiko thều thào tự nói.
Phải học cho xong buổi học địa ngục của ông ta thì cũng thôi đi... Đến khoảng gần tối thì hung tính của nàng lại phát tác, báo hại nàng bị thương thành như thế này... Đây rõ ràng là đang bào mòn về cả thể chất lẫn tinh thần rồi nha!
Himiko thực sự mệt mỏi, muốn nghỉ ngọc.
"MC, ta muốn bỏ cuộc" Himiko giơ tay lên, yêu cầu từ bỏ quyền thi đấu.
Thanh niên MC có hơi sửng sốt một chút, nhưng rồi hắn ta cũng bình tĩnh đáp lại: "Rất tiếc, các vị khách mời đã không đồng ý cho cô bỏ cuộc rồi... Cơ mà cô cứ yên tâm, họ đã đồng ý bảo hộ tính mạng của cô rồi nên cứ yên tâm đánh tiếp đi"
"Chậc"
Himiko đã nhiều lần ra vào nơi này nên cũng phần nào hiểu được quy tắc của thế giới ngầm. Cô nàng biết rõ mình không thể cứng rắn kháng nghị lại những kẻ đó... Nếu không, kết cục của nàng sẽ rất thê thảm bất kể là nàng đã từng giúp bọn biến thái đó thoả mãn đến đâu.
Trong cái thế giới này, tất cả mọi thứ đều chỉ là một cái thoáng qua. Chỉ có tiền bạc, danh vọng và tính mạng mới là những thứ đứng trên tất cả, đồng thời chi phối tất cả.
Himiko biết rõ điều đó nên cô nàng chỉ có thể chậc lưỡi đầy bất mãn mà không thể làm gì khác được.
"Cứ việc đánh đi. Có tôi ở đây, em có thể quậy phá thế nào cũng được"
Đột nhiên một thanh âm quen thuộc bất chợt vang lên trong đầu làm nàng không khỏi giật mình. Nàng biết chủ nhân của thanh âm này... Một kẻ khiến nàng cảm thấy vô cùng bất mãn về cái nhân cách tệ hại còn hơn cả tấm giẻ rách của lão ta...
Ân, có vẻ như nàng không có tư cách nói những lời này nhỉ? Bản thân nàng cũng chẳng hơn lão ta là bao đâu.
"Sao thầy lại ở đây? Thầy đã theo dõi em ngay từ đầu rồi ư?"
Himiko vừa đáp lại vừa thử kiểm tra xung quanh nhưng nàng không sao tìm ra được bóng dáng của lão thầy giáo mất nết đó.
"Tôi không phủ nhận điều đó. Tôi biết em có vài chỗ kì lạ nên mới lén lút đi theo, và thực tế đã chứng minh những gì tôi đã nghi ngờ là đúng" Vũ Trường Phong nói tiếp: "Bất quá em cứ yên tâm, vấn đề của em không phải không có cách giải quyết... Cơ mà muốn đưa em ra khỏi đây một cách an toàn thì có hơi phiền phức, thầy cần một chút thời gian để chuẩn bị"
"Em có thể tin tưởng thầy không?"
"Tùy em"
Himiko: "..."
Quả nhiên, ông thầy này vẫn tỏ ra không đáng tin cậy y như cũ!
Cơ mà... Cũng chính vì thế nên lão ta mới đáng tin hơn những người khác... Hoặc ít nhất là chỉ mình nàng nghĩ vậy.
"Thầy mau nhanh lên đi, bằng không thì chỉ nhặt được mỗi xác của em thôi đấy"
Khi mặt trời khuất dạng, Ảnh Bộ chính là vô địch... Thế nhưng nếu thời gian là ban ngày, Ảnh Bộ lại chính là phế vật. Nói cách khác, thứ này chỉ thực sự hữu dụng mỗi khi đêm xuống mà thôi.
Bằng cách sử dụng Ảnh Bộ, Vũ Trường Phong có thể mau chóng tìm ra tung tích của lớp trưởng lớp cá biệt Kurogane Himiko - đối tượng được yêu cầu theo dõi trong nhiệm vụ của hắn.
Mặc dù hiện tại đã rất khuya nhưng Himiko lại không ở nhà, ngược lại còn choàng khăn kín người rồi lủi thủi đi đâu đó, trông có vẻ khá mờ ám.
Mất khoảng chừng nửa tiếng âm thầm theo dõi, Vũ Trường Phong như đã biết được chân tướng của sự việc. Địa điểm mà Himiko đang tìm đến thật ra cũng không phải nơi xa lạ gì, nhưng nếu phải nói thẳng ra thì nó là hoàn toàn bất hợp pháp. Nơi đó chính là "đấu trường sinh tử" của thế giới ngầm.
Chẳng ai biết là kẻ nào đã tạo ra nơi này. Tuy nhiên, người ta lại có thể đoán rằng nhân vật đứng sau là một kẻ sở hữu địa vị cực lớn với sở thích biến thái. Cũng nhờ vậy nên nơi này mới gần như tàng hình trước con mắt của cảnh sát, hoặc là họ đã sớm biết về nó nhưng lại không thể tiến hành điều tra dưới bàn tay thao túng của kẻ thần bí kia.
"Đấu trường ngầm sao... Hừm, có lẽ thầy hiểu được vì sao em đến đây rồi, Himiko"
Đấu trường ngầm có thể nói là một nơi vừa có quy tắc, nhưng cũng vừa không có quy tắc, và người tiến lên sàn đấu sẽ phải đánh cược tính mạng của chính mình.
Nếu thắng, họ sẽ nhận được một số tiền thưởng cực lớn cùng một cơ hội để làm việc cho những kẻ nhà giàu... Còn nếu thua thì họ sẽ mất mạng, đơn giản vậy thôi.
Lặng lẽ dùng một vài phương pháp che giấu sự tồn tại, Vũ Trường Phong theo chân Himiko tiến vào bên trong khám phá thế giới ngầm. Thật ra ở đây chỉ có mỗi mình hắn đang cảm thấy lạ lẫm mà thôi, bởi vì Himiko lại tỏ ra khá quen thuộc với nơi này, có vẻ như đã đến đây không ít lần.
Nói thật thì Vũ Trường Phong đang có chút hào hứng đấy, vì đây là lần đầu tiên hắn được bước chân vào thế giới ngầm của thời đại này... Trước đó, tất cả những gì hắn biết về những nơi kiểu này chỉ được giới hạn trong game mà thôi.
"Cái mùi này... Hình như là ma túy thì phải. Ở đây còn có cả bọn buôn ma túy sao?" Vũ Trường Phong cau mày, lập tức sử dụng Quy Tức Thuật để chặn đứng nhịp thở của mình: "Đây là chất gây nghiện, không thể tùy tiện hít được... Mặc dù không quá ảnh hưởng đến mình nhưng nếu cô ta mà biết được thì mình coi như toi mạng"
Tiếp tục quan sát nơi này, Vũ Trường Phong không chỉ nhìn thấy khói bụi của chất gây nghiện mà còn nhìn thấy rất nhiều thứ không đáng để nhìn. Mại ***, thuốc lắc, chất kích thích cùng buổi tiệc thác loạn... Tất cả mọi thứ về nơi này chỉ có thể gói gọn trong một chữ "trụy lạc".
Đến khi nhận ra thì toàn bộ sự hào hứng trong hắn đã biến mất, thay vào đó là một loại cảm xúc muốn đốt quách cái ổ bệnh hoạn nghiện ngập này đi cho rảnh nợ.
May thay, mục đích mà Himiko tìm đến đây hoàn toàn không phải là những cái đó. Cô nàng không hề để tâm đến ánh nhìn bẩn thỉu của những người xung quanh, chỉ lặng lẽ đi đăng kí đấu trường sinh tử.
"Này cô gái, em thực sự muốn lên đó nạp mạng sao? Chi bằng nhào vào vòng tay của anh đây, em muốn bao nhiêu tiền anh cũng chiều tất" Một tên say rượu giàu có bắt đầu ve vãn đến chỗ Himiko, một hơi dỗ ngon dỗ ngọt hòng chiếm đoạt cơ thể của cô nàng.
Himiko chỉ cười nhạt, ánh mắt toát lên vẻ khát máu hệt như một con quỷ mắt đỏ: "Xin lỗi nhé, em không cần tiền... Mà em cần cái mạng của anh cơ"
Dứt lời, Himiko rút đao chém đứt cổ tên say rượu một cách vô cùng dứt khoát. Cũng may là tên kia tránh kịp nên mới không bị chém đến mạch máu, bằng không thì hắn ta đã chết oan ngay tại đây rồi.
Con ả này...
Đang định mở miệng chửi bới thì chính bản thân hắn cùng những người xung quanh đều không nhịn được lùi lại, bởi vì thứ khí tràng màu đỏ mà nàng ta toả ra thực sự quá mức đáng sợ, tựa như một con dã thú khát máu đã đến giờ đi săn vậy.
Nàng hôm nay không đến đây vì tiền. Nàng đến đây vì máu! Vũ Trường Phong mắt thấy cảnh này liền khẽ cười, một tay xoa xoa cằm với vẻ mặt khá là... Hài lòng: "Quả nhiên mình không đoán sai, cô nàng này rõ ràng là..."
Boong~
Tiếng gõ trống khua chiêng chát chúa vang lên làm cho mọi người choàng tỉnh dậy, kèm theo đó là thanh âm của MC dẫn chương trình: "Được rồi mọi người, thời gian đã điểm. Đấu trường sinh tử được diễn ra mỗi tháng một lần đến đây xin được phép khai mạc!"
"Húuuuuu~"
"Đêm hôm nay chúng ta có sự tài trợ của XXX, YYY và ZZZ. Tại sao tôi lại nói như vậy hả? Đơn giản là vì ở đây có gián điệp đang nằm vùng thôi~"
MC cợt nhả một chút rồi cười âm hiểm: "Nói tóm lại các đấu sĩ của chúng ta cứ việc thể hiện hết mình, nếu may mắn lọt vào mắt xanh của các vị khách quý thì cho dù có thua mọi người cũng không phải chết... Hoặc trong trường hợp tốt đẹp nhất, mọi người vừa có thể ẵm tiền thưởng vừa có thể hưởng phú quý cả đời! Nghe quá là hấp dẫn có đúng không?"
"Tất nhiên, về những kẻ đang nằm vùng ở đây thì sẽ được ban tổ chức lùng bắt và hành quyết khi buổi lễ sắp sửa bế mạc. Mọi người đừng vội ra về đó~"
Nói xong, MC quay trở về hậu trường trong tiếng vỗ tay reo hò của những người đang đứng bên dưới đấu trường. Quả nhiên những kẻ đang có mặt ở đây không tên nào là tốt đẹp cả, từ trên xuống dưới đều là những thành phần ung nhọt nguy hiểm của xã hội.
"Uầy, tàn nhẫn thật đấy... Nhưng mà ta thích điều đó. Trên đời này không có gì mỹ lệ hơn cái chết đúng không?"
Thật đáng sợ khi câu nói này được thốt ra từ miệng của một người nhân viên văn phòng trông có vẻ khá hiền lành. Nhất là khi anh ta đang đeo một chiếc kính mắt tròn, nhìn rất chi là "mọt sách".
Không thể trông mặt mà bắt hình dong. Kể cả những kẻ sở hữu ngoại hình hiền lành dễ bắt nạt cũng có thể là một tên tâm thần vặn vẹo biến thái.
Càng đáng sợ hơn khi tên nhân viên văn phòng kia chẳng qua chỉ là một thành phần cực nhỏ trong vô số tên tội phạm biến thái đang có mặt ở đây mà thôi. Nếu phải nói thẳng thì tên đó vẫn còn hiền chán, không thể đem ra so sánh với những kẻ đã nhuốm máu trên tay, dưới chân đã giẫm đạp thân xác đồng loại như những kẻ bệnh hoạn này được.
"Hừm... Không biết con nhỏ đó có tự lo được không nhỉ? Trông nhỏ có vẻ như đã từng làm chuyện này không ít lần để thoả mãn cái thể chất đầy sát tính của mình" Vũ Trường Phong trầm tư tự hỏi.
Chà... Thôi thì cứ tùy cơ ứng biến vậy.
Mấy trận đấu đầu tiên thật ra cũng không có gì đặc sắc cả, cơ bản là để lọc sạch những thành phần không biết tự lượng sức mình mà thôi. Và Himiko trong thời kì khát máu hoàn toàn có thể vượt qua giai đoạn này một cách dễ dàng.
Sau khi hấp thụ khoảng ba mạng người, có vẻ như cô nàng đã bình tĩnh lại một chút. Ở nơi này thì nàng có thể giết người uống máu một cách bình thường mà không bị ai bắt bẻ, và bản thân Vũ Trường Phong cũng cảm thấy bọn này rất chướng mắt nên cũng chẳng có ý kiến gì cả.
Giết quách đi cho đỡ chật đất.
Ân, thân là một giáo viên thì hắn không nên có những tư tưởng này nhỉ? Nhưng cũng đành chịu thôi, vì hắn đang ở trong đấu trường ngầm mà, nhập gia tùy tục.
Từ top 64 rồi xuống còn 32, rồi lại còn 16. Đến giai đoạn này thì Himiko đã bắt đầu chạm trán với những đối thủ còn khó nhằn hơn trước đó rất nhiều. Cô nàng giờ đã bị thương, xương sườn bị gãy vài đoạn... Cơ mà do sự khát máu vẫn còn leo thang nên cô ấy không để tâm đến vết thương cho lắm, thậm chí còn không thấy đau nữa là...
Thấy Himiko càng đánh càng hăng, đối thủ của cô ấy là một "kẻ điều khiển bóng" đã bắt đầu có chút thất thế cùng sợ hãi.
Ban đầu, cô ta có thể mượn bóng của Himiko để tạo ra nhiều Himiko khác nhau hòng chống lại chính bản thân đối thủ... Cơ mà càng về sau, phương pháp này lại càng mất đi sự hiệu quả, và thế trận cũng không ngừng ngả về phía Himiko.
"Đã là bóng thì không thể nào mạnh hơn bản thể". Himiko đã nói như vậy trước khi kết liễu đối thủ của mình bằng một nhát chém vào cổ họng, tạo ra một cột máu cao hai mét cùng một cái đầu mỹ lệ đang lăn lóc dưới đất.
"Phù... Có vẻ như tình hình đã ổn định lại được một chút rồi... Mình nên bỏ cuộc tại đây thôi" Himiko thều thào tự nói.
Phải học cho xong buổi học địa ngục của ông ta thì cũng thôi đi... Đến khoảng gần tối thì hung tính của nàng lại phát tác, báo hại nàng bị thương thành như thế này... Đây rõ ràng là đang bào mòn về cả thể chất lẫn tinh thần rồi nha!
Himiko thực sự mệt mỏi, muốn nghỉ ngọc.
"MC, ta muốn bỏ cuộc" Himiko giơ tay lên, yêu cầu từ bỏ quyền thi đấu.
Thanh niên MC có hơi sửng sốt một chút, nhưng rồi hắn ta cũng bình tĩnh đáp lại: "Rất tiếc, các vị khách mời đã không đồng ý cho cô bỏ cuộc rồi... Cơ mà cô cứ yên tâm, họ đã đồng ý bảo hộ tính mạng của cô rồi nên cứ yên tâm đánh tiếp đi"
"Chậc"
Himiko đã nhiều lần ra vào nơi này nên cũng phần nào hiểu được quy tắc của thế giới ngầm. Cô nàng biết rõ mình không thể cứng rắn kháng nghị lại những kẻ đó... Nếu không, kết cục của nàng sẽ rất thê thảm bất kể là nàng đã từng giúp bọn biến thái đó thoả mãn đến đâu.
Trong cái thế giới này, tất cả mọi thứ đều chỉ là một cái thoáng qua. Chỉ có tiền bạc, danh vọng và tính mạng mới là những thứ đứng trên tất cả, đồng thời chi phối tất cả.
Himiko biết rõ điều đó nên cô nàng chỉ có thể chậc lưỡi đầy bất mãn mà không thể làm gì khác được.
"Cứ việc đánh đi. Có tôi ở đây, em có thể quậy phá thế nào cũng được"
Đột nhiên một thanh âm quen thuộc bất chợt vang lên trong đầu làm nàng không khỏi giật mình. Nàng biết chủ nhân của thanh âm này... Một kẻ khiến nàng cảm thấy vô cùng bất mãn về cái nhân cách tệ hại còn hơn cả tấm giẻ rách của lão ta...
Ân, có vẻ như nàng không có tư cách nói những lời này nhỉ? Bản thân nàng cũng chẳng hơn lão ta là bao đâu.
"Sao thầy lại ở đây? Thầy đã theo dõi em ngay từ đầu rồi ư?"
Himiko vừa đáp lại vừa thử kiểm tra xung quanh nhưng nàng không sao tìm ra được bóng dáng của lão thầy giáo mất nết đó.
"Tôi không phủ nhận điều đó. Tôi biết em có vài chỗ kì lạ nên mới lén lút đi theo, và thực tế đã chứng minh những gì tôi đã nghi ngờ là đúng" Vũ Trường Phong nói tiếp: "Bất quá em cứ yên tâm, vấn đề của em không phải không có cách giải quyết... Cơ mà muốn đưa em ra khỏi đây một cách an toàn thì có hơi phiền phức, thầy cần một chút thời gian để chuẩn bị"
"Em có thể tin tưởng thầy không?"
"Tùy em"
Himiko: "..."
Quả nhiên, ông thầy này vẫn tỏ ra không đáng tin cậy y như cũ!
Cơ mà... Cũng chính vì thế nên lão ta mới đáng tin hơn những người khác... Hoặc ít nhất là chỉ mình nàng nghĩ vậy.
"Thầy mau nhanh lên đi, bằng không thì chỉ nhặt được mỗi xác của em thôi đấy"
Danh sách chương