Nguyệt Hoa còn chưa kịp dùng bữa đã bị hai tên nghịch tử chạy vào phá đám, nàng há hốc mồm khi nghe thấy Phúc Yến chất vấn mình: "Mẫu thân sao người có thể quá đáng như vậy, chúng con cũng là con của người mà sao người có thể thoải mái đi du ngoạn mà bỏ mặc chúng con ở lại đây một mình cơ chứ, thử hỏi có quá đáng lắm hay không?"
Khác với Phúc Yến hùng hổ, Phúc Dung đứng một bên phụ họa: "Đúng, mẫu thân quá đáng lắm nha.

"
Nguyệt Hoa nhìn hai tên nghịch tử mà tức muốn hộc máu, nàng thầm hận nghĩ hai đứa này không phải là do mình sinh, ừ dù cho Phúc Yến thật sự không phải do nàng sinh ra thật nhưng nó cũng không phải là do nàng nuôi dưỡng, mà khoan đã ai là người nói cho hai đứa nhỏ biết, nàng muốn trượng trách mấy người lắm mồm lắm miệng này.

Kế hoạch hoàn mỹ đi ra ngoài du ngoạn mà không cần giữ con nhỏ của nàng đã bị mấy tên lắm mồm phá hỏng hết rồi, thật là nóng máu mà.

Nàng híp mắt nguy hiểm lên tiếng: "Phúc Yến nói cho mẫu thân nghe ai là người nói cho con biết mẫu thân và phụ thân sẽ ra ngoài du ngoạn hả.

"
Phúc Yến nhìn ánh mắt Nguyệt Hoa tự nhiên khớp lại, hắn không thể lên tiếng nói được lời nào nữa, hắn mếu máo quay đầu nhìn Phúc Dung cầu cứu.


Nguyệt Hoa cũng quay phắt đầu qua nhìn Phúc Dung, Phúc Dung không khỏi nở nụ cười khổ, hắn không ngờ tam đệ nhà mình lại là mèo giấy, mới bị mẫu thân hù dọa có chút xíu đã khai ra hắn rồi.

Phúc Dung xoay chuyển tròng mắt tìm đối sách để ứng phó với mẫu thân nhà mình, nhưng đáng tiếc trong đầu hắn lúc này không nghĩ được kế sách nào chu toàn hết cách hắn đành tạm thời mượn dùng hạ sách vậy, hắn ngẩng đầu đôi mắt đáng thương nhìn mẫu thân: "Mẫu thân không những muốn bỏ Phúc Dung còn hung hăng với Phúc Dung nữa, Phúc Dung không ở đây nữa đâu Phúc Dung muốn vào hoàng cung tìm tổ mẫu", Phúc Dung còn giả vờ khóc nức nở muốn đi vào cung tìm Bà Nhị Phi.

Nguyệt Hoa vừa nhìn thấy Phúc Dung khóc lớn đòi đi gặp tổ mẫu mồ hôi lạnh rơi xuống như mưa, mẫu phi mà biết chuyện này nàng còn đường sống ở đây nữa à, Nguyệt Hoa cứng đờ khuôn mặt nhìn Phúc Dung rồi lên tiếng bảo: "Không được vào hoàng cung, mẫu thân đã bảo bao nhiêu lần không được đi vào cung mách lẻo rồi mà, Phúc Dung lại đây mẫu thân lau mặt cho con khóc gì mà khuôn mặt dính nước mắt nước mũi tùm lum à.

"
Phúc Dung cũng thông minh biết chiêu khổ nhục kế của mình đã thành công hắn cũng không làm nũng muốn vào hoàng cung nữa, hắn ngoan ngoãn đi lại chỗ mẫu thân đứng yên cho mẫu thân giúp mình lau nước mắt.

Nguyệt Hoa lau mặt cho Phúc Dung xong ngồi trở lại trên ghế, nàng không khỏi đau đầu nhìn hai đứa nhỏ mặt ủ mày chê ở trước mặt nàng, nàng thở dài bảo: "Phúc Dung, Phúc Yến các con chạy đến đây trách mẫu thân không bằng đợi Phụ thân các con trở về rồi mở miệng xin chàng ấy một tiếng , việc ra ngoài thị sát cũng không phải việc mà mẫu thân có thể tự quyết định.

"
Phúc Dung cùng Phúc Yến nhìn nhau rồi cùng lúc thở dài, hai người làm sao không biết việc này phải có sự chấp thuận của Phụ thân nhà mình kia chứ, nhưng ngặt một nỗi hai người lại không dám mở miệng xin phụ thân, mới vừa gặp mặt thôi hai người tay chân cứng đờ rồi làm sao mà mở miệng được kia chứ.

Phúc Dung cùng Phúc Yến đều mếu máo nhìn lại phía mẫu thân, cả hai đều ăn ý lộ ra vẻ đáng thương chạy đến ôm chân mẫu thân mà nài nỉ.

Phúc Dung :"Mẫu thân người thương hai đứa con đi mà, người mở miệng nói với phụ thân một tiếng giúp chúng con cùng người đi ra ngoài thị sát tuần tra, đi mà mẫu thân.

"
Phúc Yến: "Mẫu thân người không thương Phúc Yến nữa sao, người chỉ cần nói có vài câu là phụ thân sẽ đồng ý ngay mà.


"
Nguyệt Hoa bị tiếng nài nỉ của hai đứa làm cho sững sờ, nàng ngây ngốc gật đầu đồng ý lúc nào không hay.

Phúc Dung cùng Phúc Yến vừa nhìn thấy mẫu thân gật đầu đồng ý ra mặt giúp hai người bọn họ nói chuyện với Phụ thân, cả hai vui mừng hớn hở vỗ tay cười lớn.

Nguyệt Hoa không khỏi tự đánh đầu mình một cái nàng lại bị hai tên nhóc con này xỏ mũi dắt đi nữa rồi, nàng ưu thương hướng ánh mắt về phía hai tên nhóc đang hoan hô cười lớn kia mà thầm oán trách.

Đợi đến khi trời tối Phúc Đảm trở về Nguyệt Hoa nặng nhẹ mở miệng dò xét thử tâm tình của Phúc Đảm: "Chàng tẩy rửa xong rồi có thoải mái không không bằng để thần thiếp xoa bóp hai vai cho chàng nha.

"
Phúc Đảm tâm tình cũng không tồi gật đầu đồng ý cho phép Nguyệt Hoa xoa bóp đầu vai của mình, Nguyệt Hoa vừa xoa bóp vừa hơi cúi đầu đánh giá sắc mặt của Phúc Đảm.

Nguyệt Hoa cảm nhận được tâm tình của Phúc Đảm hôm nay không phải xấu lắm, nàng cẩn thận mở miệng lên tiếng: "Thần thiếp vừa gặp hai đứa nhỏ, chàng có biết hai đứa nhỏ vừa mới xin thần thiếp cái gì không.

"
Phúc Đảm đang ngồi nhắm mắt chỉ mở miệng trả lời nàng: "Hai đứa lại muốn cái gì nữa à.


"
Nguyệt Hoa mỉm cười nói: "Muốn đồ vật thì không có chỉ là bọn nhỏ muốn đi theo hai người chúng ta ra ngoài thành xem thử bá tánh bên ngoài kinh thành là như thế nào, chàng thấy cho hai đứa nhỏ đi theo chúng ta có được hay không.

"
Phúc Đảm mở mắt ra hắn nghiêng đầu nhìn Nguyệt Hoa mỉm cười nói: "Là Phúc Dung bày trò nữa phải không.

"
Nguyệt Hoa ngay lập tức bảo vệ con trai lên tiếng phủ nhận liền: "Tất nhiên là không phải rồi, chàng đừng nghĩ xấu cho bọn nhỏ chứ, sự việc là như vầy chàng chỉ cho một mình thần thiếp đi theo chàng rồi những lúc chàng ra ngoài thị sát dân chúng một mình thần thiếp ở lại không phải thần thiếp sẽ rất nhàm chán sao, không bằng để Phúc Dung cùng Phúc Yến đi theo thần thiếp có hai đứa nhỏ thần thiếp sẽ không còn sợ nhàm chán nữa cũng sẵn tiện dạy cho bọn nhỏ biết bên ngoài kinh thành là như thế nào luôn, như vậy không phải là nhất cử lưỡng tiện à.

"


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện