Trời tối Phúc Đảm trở về, hai người cùng nhau dùng bữa tối xong, Phúc Đảm lại nhắc nhở nàng đến việc đi đến Điện Khôn Đức thỉnh an, Nguyệt Hoa không tình nguyện đi đến nơi đó một chút nào, nàng cùng Hoàng Hậu đều có khúc mắc, chàng ấy bảo nàng ôm con trai đến Hoàng hậu thỉnh an chẳng khác nào kêu nàng đến đó tìm đường chết.

Phúc Đảm biết rõ từ sau khi xuất hiện chuyện tượng ngọc, Nguyệt Hoa không còn thích tiếp xúc gần với Vương mẫu hậu, hắn cũng đã cho người đi điều tra rõ ràng sự việc, nhưng cũng hoài công vô ích, đến nay hắn vẫn không rõ nguyên nhân tại sao bà lại ra tay hại Nguyệt Hoa.

Nhưng ban sáng, bà đứng trước mặt vua cha không biết do vô tình hay cố ý, lại nhắc đến chuyện Nguyệt Hoa ra cữ đã lâu lại không vào hoàng cung thỉnh an bà, vua cha mắng hắn một trận, hắn không thể làm gì khác hơn là trở về bàn bạc việc này với Nguyệt Hoa, cũng nói với nàng đi đến chỗ của Vương mẫu hậu thỉnh an.

"Nguyệt Hoa ta biết nàng cùng mẫu hậu có khúc mắc, ta cũng không muốn nàng một mình ở điện của bà, nhưng bà đã lên tiếng chúng ta không đến đó không được, tội danh bất hiếu chúng ta không thể gánh nổi", Nguyệt Hoa biết hắn nói không sai, Phúc Đảm có được như ngày hôm nay cũng nhờ vào việc từ nhỏ hắn được bà nhận về nuôi dưỡng, trên danh nghĩa hắn cũng là nửa cái con vợ cả.

Phúc Đảm trong triều nhờ vào thế lực của hoàng hậu cộng sự yêu thích và phó thác của hoàng thượng mới có chỗ đứng vững chắc như ngày hôm nay.

Nếu bây giờ mang tội danh bất hiếu hắn còn chỗ đứng nào ở trong triều đình, tuy rằng Nguyệt Hoa có chút không tình nguyện, nàng vẫn cắn răng đồng ý đi thỉnh an.

Phúc Đảm nhìn thấy nàng đã đồng ý cũng cảm thấy nhẹ lòng, biết rõ ủy khuất Nguyệt Hoa cùng con trai nhưng hiện tại hắn không thể cùng mẫu hậu trở mặt thành thù được.


Phúc Đảm ôm lấy eo Nguyệt Hoa đặt nàng ngồi lên chân mình, nhìn mặt mày nàng nhăn nhó không vui, hắn đau lòng ôm nàng vào lòng ôn nhu nói: "Thôi nào, đi thỉnh an chỉ có một chút, nếu nàng không yên tâm vậy ta đi cùng nàng, chúng ta không cần ngồi lâu ở trong Điện của bà, chỉ cần đi cho có lệ ta cũng dễ bề ăn nói với vua cha, đừng nhăn mày cau có mau già lắm, nàng già rồi ta sẽ không sủng nàng nữa đâu.

"
Nguyệt Hoa trừng mắt đánh lên ngực hắn mắng: "Chàng dám, nếu thật sự chàng không sủng thần thiếp nữa, xem thử thần thiếp có để yên cho chàng không thì biết.

"
Phúc Đảm bị nàng đánh một cú ngay ngực đau muốn nội thương, đưa tay ôm ngực ho khụ khụ, Nguyệt Hoa không nghĩ mình lại ra tay nặng như vậy, nàng cuống quýt nói: "Chàng có sao không, thần thiếp không có dùng sức, chàng có cần kêu thái y đến xem không.

"
Phúc Đảm xua tay nói: "Không cần, đừng chuyện nhỏ xé ra to, nhưng mà nàng ra tay mạnh thật đấy, suýt tí nữa là nàng mang tội danh mưu sát phu quân rồi, nàng có biết hay không hả?"
Nguyệt Hoa cúi đầu nhận lỗi: "Thần thiếp xin lỗi, không phải do thần thiếp cố ý.

Phúc Đảm bẹo má Nguyệt Hoa xem như là trừng phạt: "Không có lần sao nghe không?"
Nguyệt Hoa ngoan ngoãn gật đầu, Phúc Đảm lúc này mới hài lòng tha tội cho nàng, hắn kêu Lê Tức mang chiếc hộp gỗ đưa vào, Lê Tức cung kính dâng lên hai tay, hắn nhận lấy đưa cho Nguyệt Hoa: "Tặng cho nàng, xem thử đi có thích hay không?"
Nguyệt Hoa nhận lấy, nàng nhìn hắn một cái rồi mỉm cười mở hộp quà ra xem, nàng cầm lên nói: "Là một chiếc quạt.

"
Phúc Đảm gật đầu: "A, mấy ngày trước ta thấy nàng cầm quạt gỗ, trông rất đơn điệu, ta bèn cho người đi qua Đại Thanh, mang cái này trở về nàng xem thử có thích không?"
Nguyệt Hoa mở quạt gỗ ra xem, cũng chẳng khác chiếc quạt cũ của nàng là mấy, nàng nhìn kỹ thì thấy có chạm khắc hoa lan rất tinh xảo, nàng quạt thử vài cái, một mùi hương trầm hương nhè nhẹ thoang thoảng bay ra, nhìn là biết thứ này có giá trị không nhỏ, Nguyệt Hoa gấp quạt gỗ lại cười tươi nói: "Quạt gỗ rất đẹp thần thiếp rất thích, đa tạ chàng đã tặng!"
Phúc Đảm phì cười che miệng nói: "Nàng đúng thật là, thích là được rồi còn bày đặt đa tạ hay không đa tạ, ta và nàng còn khách sáo mấy chuyện nhỏ này hay sao.

Nhìn nàng thích như vậy lần sao ta nhờ quan sứ thần mang về thêm vài chiếc, cho nàng tha hồ mà thay đổi.

"

Nguyệt Hoa dự định từ chối, nhưng nàng xem sắc mặt hắn rất đắc ý, sợ lại làm hắn phật lòng nàng đành chiều theo ý hắn, cười tươi lấy lòng hắn: "A, chàng tặng gì thần thiếp cũng thích hết.

"
Phúc Đảm nhướng mày chỉ má mình, Nguyệt Hoa hơi đỏ mặt, sinh hài tử xong rồi nàng cùng hắn chưa bao giờ làm ba cái hành động thân mật quá như vậy trước mặt nhiều người.

Bây giờ trong phòng đám thái giám cung nữ còn đứng, Nguyệt Hoa có chút ngượng ngùng, lại thấy bọn họ cứ cúi đầu xuống không dám nhìn lên, Nguyệt Hoa mới hít sâu một cái đưa môi lên hôn một cái lên má hắn.

Phúc Đảm chơi đùa thành nghiện xem nàng như Phúc Dung mà đùa giỡn, chỉ sang một bên khác, nàng cũng thuận theo cuối cùng là môi hắn, Nguyệt Hoa ngượng chín mặt, muốn quay đầu đi, nhưng hắn đã kéo đầu nàng lại đặt một nụ hôn lên đó.

Nguyệt Hoa cuối cùng thất thủ, bị hôn đến mơ mơ màng màng, không biết bản thân bị đưa lên giường từ lúc nào, đợi đến khi nàng phát hiện thì đã quá trễ rồi, bản thân bị người ta lăn qua lộn lại không biết bao nhiêu lần, nàng cầu xin Phúc Đảm lại không quan tâm, thẹn quá thành giận cắn lên vai hắn, hai người lại bất đầu quấn lấy nhau mãi đến khi canh tý mới ngừng lại.

__________________________
tác giả:
Theo sách sử: Nguyễn Phúc Đảm ba tuổi được Hoàng hậu nuôi đến khi bà mất thì đáng lý con trưởng của Thái tử tức là Hoàng tôn Đán phải là người đứng đầu chịu tang và giữ việc thờ tự, các quan đa số đều đồng tình với việc đó.

Tuy nhiên ý vua muốn truyền ngôi cho Hoàng tử thứ 4 là Đảm (tức vua Minh Mạng sau này) mà không phải là Hoàng tôn Đán, nên muốn giao việc này cho Đảm làm, mới dụ rằng.


Hoàng tử là con của Hoàng hậu, còn có khế khoán ở kia, nên sai làm chủ việc thờ cúng: việc lớn của nước không thể nhất khái câu nệ lễ đích tôn thừa trọng của nhà mọi người.

Quan Tiền quân là Nguyễn Văn Thành cho là lời xưng hô trong văn khấn khó nói.

Vua bảo rằng.

Con phụng mệnh cha để tế mẹ, danh chính ngôn thuận, có gì là không được.

Từ sự việc đó dẫn đến nhiều hệ lụy về sau: Nguyễn Văn Thành bị Gia Long nghi ngờ và bức tử, Hoàng tử Đảm trở thành Thái tử thay vì hai vị đích tôn dòng trưởng, và vụ án loạn luân làm chấn động cả hoàng gia Nguyễn Phước vào năm 1824.

Sách đã ghi vậy, mình chỉ cải biên thêm diễn biến cho hay, không bịa chuyện nói bừa sử sách, mọi người đọc nhớ để ý giùm mình nha hehe~~.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện