Phúc Đảm vừa mới trở về nghe được thái giám báo lại chuyện lúc sáng, hắn tức giận đập tay lên bàn nói: "Các ngươi làm việc cái kiểu gì vậy hả?.
Làm sao cho một cung nữ lén lút vào chính viện mà cũng không hay biết, vô dụng như thế này ta còn cần các ngươi để làm gì?"
Thái giám hoảng sợ dập đầu liên tục nói: "Ông hoàng tha tội, bọn nô tài biết lỗi rồi, ông hoàng tha tội.
"
Lê Tức thấy ông hoàng tức giận như vậy, hắn cũng hoảng sợ đến chân mềm, vội bò ra đằng trước quỳ gối kêu oan: "Ông hoàng thứ tội, thật sự nô tài cũng không biết con nô tì kia lại giở trò phản chủ, lúc đầu nô tài đã quan sát rất kỹ lưỡng chính viện! Không ngờ lại xảy ra cớ sự này , ông hoàng xin hãy bớt giận", Lê Tức nói xong cúi đầu mặt dán gạch không dám ngẩng đầu lên.
Phúc Đảm nhìn Lê Tức hừ lạnh một tiếng, dù sao cũng là người thân tính, hắn cũng không nghĩ Lê Tức dám to gan làm trò phản chủ trước mặt hắn, hắn mở miệng nói: "Đứng lên đi, sau hôm nay toàn bộ đi đến hình phòng nhận phạt, mỗi người nhận lãnh hai mươi đại bản, từ đây đến lúc nguyên cơ sinh, ta không muốn nhìn thấy bất cứ cái miêu nị gì rõ chưa.
"
Lê Tức cùng tên tiểu thái giám vui mừng, vội dập đầu tạ ơn, Lê Tức đứng lên đi ra đằng sau Phúc Đảm đứng, trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn, nếu nguyên cơ xảy ra chuyện thật như vậy không phải cả đám cùng chết hết sao, may mắn trời phật phù hộ người không xảy ra chuyện gì, đúng là may mắn thật.
Phúc Đảm lấy tay xoay chiếc nhẫn trên tay hỏi: "Đều tra trong phòng ả ta được tới đâu rồi.
"
Lê Tức biết từ ả ta trong miệng hắn nói chính là chỉ Tiểu Hồng, vội nhanh chóng trả lời: "Lúc sáng nguyên cơ chờ người lục soát phòng ả ta, phát hiện có rất nhiều thuốc dành cho thai phụ sau khi sinh dùng, nô tài cũng đem đến thái y viện hỏi thử, thuốc này nếu thai phụ uống nhiều sẽ không ảnh hưởng gì tới đứa bé khi sinh ra, nhưng về phần người mẹ uống nhiều sẽ dẫn tới! " , hắn ngập ngừng không dám nói tiếp.
Phúc Đảm trừng mắt hỏi: "Tại sao lại không nói tiếp, dẫn tới gì?"
Lê Tức không dám giấu nữa, cúi thấp đầu đáp: "Dạ, dẫn tới sau khi sinh xong xuất huyết cho tới chết ạ!"
Phúc Đảm nghe xong sắc mặt âm trầm tới cực điểm, Lê Tức đổ mồ hôi yên lặng né sang một bên, cứ nghĩ hắn sẽ nổi trận lôi đình nhưng ngược lại hắn chỉ hỏi: "Nguyên cơ uống được bao nhiêu rồi?"
Lê Tức đáp: "Còn may mắn Nguyên cơ chưa dùng đến, phòng bếp nhỏ toàn là người thân cận, không có cơ hội cho tiện tì kia ra tay, lúc sáng tiện tì kia bị Nguyên cơ bắt được, có tật giật mình sợ lộ ra chân tướng hoặc giả biết mình không thể sống sót nên cố ý làm vậy muốn chết chung với nguyên cơ, trên đường áp giải sợ tội nên tự sát rồi ạ!"
Phúc Đảm thở phào nhẹ nhõm, hắn nhắm mắt lại nói: "Không uống là tốt rồi, các ngươi xử lý sạch sẽ đi, đừng làm ô uế chỗ của ta.
"
Lê Tức vội vàng muốn mau chóng giải quyết mọi chuyện, hắn vừa mới quay đi đã bị ông hoàng giữ lại: "Khoan đã, chuyện mấy ngày trước ta giao cho ngươi, ngươi tìm được chưa, rốt cuộc là ai dâng sớ trình báo cho hoàng thượng.
"
Lê Tức mới nhớ tới chuyện này, đi trở về cúi đầu đáp: "Dạ, nô tài đã đều tra rõ ràng, chính là xuất phát từ quang lộc tự thiếu khanh Phạm đại nhân ạ!"
Phúc Đảm nhíu mày, lạnh nhạt nói: "Là nàng ta, hừ đúng là nhìn bề ngoài không thể đoán được, ta cứ nghĩ là Trần Thị làm mọi chuyện chứ, được rồi ngươi lui ra đi.
"
Lê Tức cúi đầu lui ra ngoài, hắn thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn lại hướng bên trong thầm nghĩ Phạm Thị kỳ này tiêu chắc rồi, viết thư báo cho người nhà vào cung dâng sớ, kiểu này thất sủng trong nay mai, may mắn lúc trước hắn không chọn đi theo nàng ta mà đi theo nguyên cơ, nếu không thì bây giờ không biết còn đứng được đây không.
Đừng trách Lê Tức vui vẻ khi người gặp họa, ở trong cung này người nào mà không có lòng riêng, việc dẫm cao đạp thấp là chuyện bình thường, làm nô tài như bọn họ phải biết tính toán lựa chủ mà theo, như vậy mới có thể sống sót ở cái nơi này.
Phúc Đảm trở vào phòng ngủ, nhìn thấy Nguyệt Hoa nằm ngủ ngon giấc trên giường, hắn nhẹ nhàng lại gần.
Nguyệt Hoa giấc ngủ không sâu, lúc hắn trở lại nàng đã phát hiện, mở mắt ra nhìn hắn cười nói: "Chàng trở lại rồi à!"
Phúc Đảm gật đầu, đưa tay vuốt tóc mai nàng hỏi: "Mệt sao không ngủ thêm đi?"
Nguyệt Hoa lắc đầu muốn ngồi dậy, Phúc Đảm nhíu mày để tay không cho nàng ngồi dậy nói: "Nàng cứ nằm đi ngồi dậy làm gì? Cẩn thận lại động thai khí nữa bây giờ.
"
Nguyệt Hoa nằm trở lại, nắm lấy tay hắn cười nói: "Chàng lại lo lắng rồi, thần thiếp không yếu đuối đến như vậy đâu, nghỉ ngơi một ngày rồi nằm cũng cảm thấy chán mà.
"
Phúc Đảm nghe Nguyệt Hoa nói như vậy, bất đắc dĩ điểm cái mũi nàng nói: "Nàng đúng là không thể nói nổi, ta đây là lo lắng cho ai chứ, không phải nàng cùng con của chúng ta", hắn nói xong nhìn xuống bụng Nguyệt Hoa, một tay vuốt ve mơn trớn bụng nàng, cúi đầu áp tai lên bụng nàng trò chuyện: "Con nay có ngoan hay không, có làm mẫu thân đau nữa hay không đó?"
Hài tử trong bụng giống như nghe hiểu lời hắn nói, vung tay chân lên đá mạnh trả lời hắn, Phúc Đảm cười ha hả nhìn Nguyệt Hoa.
Nguyệt Hoa bị hài tử đá đến phát đau, nhíu mày nhìn Phúc Đảm nói: "Nó không ngoan chút nào , đá thần thiếp rất đau nha.
"
Phúc Đảm nghe nàng nói như vậy, hắn vui mừng nói: "Vậy sao, vậy ta kêu nó ngoan ngoãn lại một chút, được không", Nguyệt Hoa tính bảo thôi, nhưng nhìn hắn hào hứng như vậy nàng cũng không nỡ để hắn mất hứng, nàng nằm yên mặc kệ hắn cứ áp tai lên bụng nàng trò chuyện cùng với hài tử.
Bên kia Phạm Thị mệt mỏi cứ nôn mửa không thôi, Phỉ Thúy lo lắng hỏi: "Chủ tử ngài không sao chứ, ngài cứ nôn mửa suốt như vậy cũng không phải là tốt đâu, có cần nô tì đi tìm ông hoàng đến đây xem thử hay không?"
Phạm Thị tay ôm bình nôn tiếp vào trong đó, nàng lắc đầu nói: "Không cần lúc sáng bên chính viện gặp chuyện, ông hoàng chắc chắn đang ở bên đó, bây giờ ngươi qua đến đó không phải làm mất lòng nguyên cơ à, được rồi ta nôn một tí cũng cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi, ngươi lấy ít mơ chua lại đây đi.
"
Phỉ Thúy nhanh tay chạy đi lấy mơ chua lại cho Phạm Thị, Phạm Thị hài lòng nhận lấy mơ chua ăn vào, nàng vui vẻ nghĩ khi ông hoàng biết được tin nàng mang thai sẽ là bộ mặt như thế nào.
Không biết khuôn mặt Phúc Đảm như thế nào nhưng chắc chắn sẽ không cảm thấy vui là được.
Làm sao cho một cung nữ lén lút vào chính viện mà cũng không hay biết, vô dụng như thế này ta còn cần các ngươi để làm gì?"
Thái giám hoảng sợ dập đầu liên tục nói: "Ông hoàng tha tội, bọn nô tài biết lỗi rồi, ông hoàng tha tội.
"
Lê Tức thấy ông hoàng tức giận như vậy, hắn cũng hoảng sợ đến chân mềm, vội bò ra đằng trước quỳ gối kêu oan: "Ông hoàng thứ tội, thật sự nô tài cũng không biết con nô tì kia lại giở trò phản chủ, lúc đầu nô tài đã quan sát rất kỹ lưỡng chính viện! Không ngờ lại xảy ra cớ sự này , ông hoàng xin hãy bớt giận", Lê Tức nói xong cúi đầu mặt dán gạch không dám ngẩng đầu lên.
Phúc Đảm nhìn Lê Tức hừ lạnh một tiếng, dù sao cũng là người thân tính, hắn cũng không nghĩ Lê Tức dám to gan làm trò phản chủ trước mặt hắn, hắn mở miệng nói: "Đứng lên đi, sau hôm nay toàn bộ đi đến hình phòng nhận phạt, mỗi người nhận lãnh hai mươi đại bản, từ đây đến lúc nguyên cơ sinh, ta không muốn nhìn thấy bất cứ cái miêu nị gì rõ chưa.
"
Lê Tức cùng tên tiểu thái giám vui mừng, vội dập đầu tạ ơn, Lê Tức đứng lên đi ra đằng sau Phúc Đảm đứng, trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn, nếu nguyên cơ xảy ra chuyện thật như vậy không phải cả đám cùng chết hết sao, may mắn trời phật phù hộ người không xảy ra chuyện gì, đúng là may mắn thật.
Phúc Đảm lấy tay xoay chiếc nhẫn trên tay hỏi: "Đều tra trong phòng ả ta được tới đâu rồi.
"
Lê Tức biết từ ả ta trong miệng hắn nói chính là chỉ Tiểu Hồng, vội nhanh chóng trả lời: "Lúc sáng nguyên cơ chờ người lục soát phòng ả ta, phát hiện có rất nhiều thuốc dành cho thai phụ sau khi sinh dùng, nô tài cũng đem đến thái y viện hỏi thử, thuốc này nếu thai phụ uống nhiều sẽ không ảnh hưởng gì tới đứa bé khi sinh ra, nhưng về phần người mẹ uống nhiều sẽ dẫn tới! " , hắn ngập ngừng không dám nói tiếp.
Phúc Đảm trừng mắt hỏi: "Tại sao lại không nói tiếp, dẫn tới gì?"
Lê Tức không dám giấu nữa, cúi thấp đầu đáp: "Dạ, dẫn tới sau khi sinh xong xuất huyết cho tới chết ạ!"
Phúc Đảm nghe xong sắc mặt âm trầm tới cực điểm, Lê Tức đổ mồ hôi yên lặng né sang một bên, cứ nghĩ hắn sẽ nổi trận lôi đình nhưng ngược lại hắn chỉ hỏi: "Nguyên cơ uống được bao nhiêu rồi?"
Lê Tức đáp: "Còn may mắn Nguyên cơ chưa dùng đến, phòng bếp nhỏ toàn là người thân cận, không có cơ hội cho tiện tì kia ra tay, lúc sáng tiện tì kia bị Nguyên cơ bắt được, có tật giật mình sợ lộ ra chân tướng hoặc giả biết mình không thể sống sót nên cố ý làm vậy muốn chết chung với nguyên cơ, trên đường áp giải sợ tội nên tự sát rồi ạ!"
Phúc Đảm thở phào nhẹ nhõm, hắn nhắm mắt lại nói: "Không uống là tốt rồi, các ngươi xử lý sạch sẽ đi, đừng làm ô uế chỗ của ta.
"
Lê Tức vội vàng muốn mau chóng giải quyết mọi chuyện, hắn vừa mới quay đi đã bị ông hoàng giữ lại: "Khoan đã, chuyện mấy ngày trước ta giao cho ngươi, ngươi tìm được chưa, rốt cuộc là ai dâng sớ trình báo cho hoàng thượng.
"
Lê Tức mới nhớ tới chuyện này, đi trở về cúi đầu đáp: "Dạ, nô tài đã đều tra rõ ràng, chính là xuất phát từ quang lộc tự thiếu khanh Phạm đại nhân ạ!"
Phúc Đảm nhíu mày, lạnh nhạt nói: "Là nàng ta, hừ đúng là nhìn bề ngoài không thể đoán được, ta cứ nghĩ là Trần Thị làm mọi chuyện chứ, được rồi ngươi lui ra đi.
"
Lê Tức cúi đầu lui ra ngoài, hắn thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn lại hướng bên trong thầm nghĩ Phạm Thị kỳ này tiêu chắc rồi, viết thư báo cho người nhà vào cung dâng sớ, kiểu này thất sủng trong nay mai, may mắn lúc trước hắn không chọn đi theo nàng ta mà đi theo nguyên cơ, nếu không thì bây giờ không biết còn đứng được đây không.
Đừng trách Lê Tức vui vẻ khi người gặp họa, ở trong cung này người nào mà không có lòng riêng, việc dẫm cao đạp thấp là chuyện bình thường, làm nô tài như bọn họ phải biết tính toán lựa chủ mà theo, như vậy mới có thể sống sót ở cái nơi này.
Phúc Đảm trở vào phòng ngủ, nhìn thấy Nguyệt Hoa nằm ngủ ngon giấc trên giường, hắn nhẹ nhàng lại gần.
Nguyệt Hoa giấc ngủ không sâu, lúc hắn trở lại nàng đã phát hiện, mở mắt ra nhìn hắn cười nói: "Chàng trở lại rồi à!"
Phúc Đảm gật đầu, đưa tay vuốt tóc mai nàng hỏi: "Mệt sao không ngủ thêm đi?"
Nguyệt Hoa lắc đầu muốn ngồi dậy, Phúc Đảm nhíu mày để tay không cho nàng ngồi dậy nói: "Nàng cứ nằm đi ngồi dậy làm gì? Cẩn thận lại động thai khí nữa bây giờ.
"
Nguyệt Hoa nằm trở lại, nắm lấy tay hắn cười nói: "Chàng lại lo lắng rồi, thần thiếp không yếu đuối đến như vậy đâu, nghỉ ngơi một ngày rồi nằm cũng cảm thấy chán mà.
"
Phúc Đảm nghe Nguyệt Hoa nói như vậy, bất đắc dĩ điểm cái mũi nàng nói: "Nàng đúng là không thể nói nổi, ta đây là lo lắng cho ai chứ, không phải nàng cùng con của chúng ta", hắn nói xong nhìn xuống bụng Nguyệt Hoa, một tay vuốt ve mơn trớn bụng nàng, cúi đầu áp tai lên bụng nàng trò chuyện: "Con nay có ngoan hay không, có làm mẫu thân đau nữa hay không đó?"
Hài tử trong bụng giống như nghe hiểu lời hắn nói, vung tay chân lên đá mạnh trả lời hắn, Phúc Đảm cười ha hả nhìn Nguyệt Hoa.
Nguyệt Hoa bị hài tử đá đến phát đau, nhíu mày nhìn Phúc Đảm nói: "Nó không ngoan chút nào , đá thần thiếp rất đau nha.
"
Phúc Đảm nghe nàng nói như vậy, hắn vui mừng nói: "Vậy sao, vậy ta kêu nó ngoan ngoãn lại một chút, được không", Nguyệt Hoa tính bảo thôi, nhưng nhìn hắn hào hứng như vậy nàng cũng không nỡ để hắn mất hứng, nàng nằm yên mặc kệ hắn cứ áp tai lên bụng nàng trò chuyện cùng với hài tử.
Bên kia Phạm Thị mệt mỏi cứ nôn mửa không thôi, Phỉ Thúy lo lắng hỏi: "Chủ tử ngài không sao chứ, ngài cứ nôn mửa suốt như vậy cũng không phải là tốt đâu, có cần nô tì đi tìm ông hoàng đến đây xem thử hay không?"
Phạm Thị tay ôm bình nôn tiếp vào trong đó, nàng lắc đầu nói: "Không cần lúc sáng bên chính viện gặp chuyện, ông hoàng chắc chắn đang ở bên đó, bây giờ ngươi qua đến đó không phải làm mất lòng nguyên cơ à, được rồi ta nôn một tí cũng cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi, ngươi lấy ít mơ chua lại đây đi.
"
Phỉ Thúy nhanh tay chạy đi lấy mơ chua lại cho Phạm Thị, Phạm Thị hài lòng nhận lấy mơ chua ăn vào, nàng vui vẻ nghĩ khi ông hoàng biết được tin nàng mang thai sẽ là bộ mặt như thế nào.
Không biết khuôn mặt Phúc Đảm như thế nào nhưng chắc chắn sẽ không cảm thấy vui là được.
Danh sách chương