Minh Tôn khi còn nhỏ bởi vì rất béo, giống như một quả bóng, cho nên Ma Hoàng rất không muốn nhìn thấy. Nhưng khi Thần đế Trọng Quang vẫn còn ở đây thì, tâm tình của Ma Hoàng còn chưa lộ rõ. Ví dụ như lúc này, Ma Hoàng thừa dịp Trọng Quang đi tắm thì nhấc Bàn Anh đặt lên hai đùi mình, cái yếm màu đỏ đeo ngược, che khuất cái đầu to của Bàn Anh, lộ ra cái bụng trắng nhỏ tròn tròn, còn có một tiểu kê kê đáng yêu ^^.
“Béo thế này! Ngươi lớn lên béo thế này làm gì!? Ta cảnh cáo ngươi, nhanh chóng học đi đường, giảm béo cho ta!”
Làm hại bổn hoàng khi sinh ngươi thì phải chịu tội nhiều như thế! Đủ loại bất mãn tràn ngập trong lòng Ma Hoàng.
Bàn Anh bĩu môi, kháng nghị:
“Ô nha nha nha –“ Ngài bắt nạt người khác! Ma Hoàng cười lạnh:
“Ngươi dám phản kháng lão tử?”
Bàn Anh phát hiện không tốt, vội vàng kéo cái yếm đỏ đắp trên mặt ra, nhét bàn tay nhỏ đầy thịt vào trong miệng, chớp đôi mắt to làm ra vẻ đáng yêu.
Ma Hoàng dựng thẳng nó dậy ôm vào trong lòng, nhéo nhéo hai má đầy thịt của nó, nói:
“Ngoan, nói cho phụ hoàng biết, ban ngày ngươi ở cùng phụ thân thì làm những cái gì?”
Bàn Anh chớp chớp đôi mắt to, tròng mắt đảo loạn.
Ma Hoàng cười lạnh nói:
“Đừng có chơi trò tâm nhãn với ta. Ngươi nói dối một câu bổn hoàng liếc mắt một cái là có thể nhìn ra!”
Bàn Anh lập tức thu hồi vẻ mặt vừa rồi, mặt béo nghiêm chỉnh, bi ba bi bô nói:
“Học, học tập.”
“Học cái gì?”
Ngũ quan của Bàn Anh nhăn lại, mặt béo nhăn lại thành một đoàn, cố gắng nghĩ nghĩ, nói:
“Học…… Gì đó.”
Nói thừa! Nhi tử này sao lại ngu xuẩn như vậy chứ!
Mắt Ma Hoàng trừng lên.
Bàn Anh thấy sắc mặt phụ hoàng không tốt, vội vàng ô nha nha nói:
“Đây…… Đây!”
Vừa nói cánh tay đầy thịt nhỏ bé vừa hợp lại thành pháp quyết, một luồng linh quang lóe lên, trên mặt đất xuất hiện một đồ án.
Ma Hoàng nói:
“Thì ra là thuật lập trận pháp của Thần giới.”
Bàn Anh vặn vẹo thân mình, vùng vẫy muốn xuống. Ma Hoàng nhíu mày, thả nó xuống. Bàn Anh vừa chạm xuống đất, lập tức dùng cả tay lẫn chân đi vào trong trận pháp, miệng mơ hồ không rõ hô lên:
“Khởi!”
Chỉ thấy một luồng ánh sáng xuất hiện, Bàn Anh bị nhấc lên giữa không trung. Nó vui vẻ nhanh chóng lộn một vòng, cái mông nhỏ chúi xuống, luồng ánh sáng kia giống như có lực đàn hồi, bắt đầu tung hứng nó lên.
Bàn Anh cười khanh khách, ở giữa không trung không ngừng nhảy nhót. Luồng ánh sáng kia liền tung nó lên xuống, vui vẻ đến quên trời đất.
Khóe miệng Ma Hoàng run rẩy. Đây mà là pháp thuật gì chứ, rõ ràng chỉ là món đồ chơi nhảy nhảy giường thôi.
“Kỳ lạ, còn có thứ này sao?”
“Xuống đây!”
Ma Hoàng quát khẽ một tiếng, luồng ánh sáng lập tức biến mất, Bàn Anh không kịp đề phòng, ‘bịch’ một tiếng rơi xuống đến. Cũng may nó nhiều thịt, thân thể mạnh mẽ, cũng không bị thương gì cả, nhưng lúc rơi cũng thấy đau, gương mặt nhỏ mếu máo, trong đôi mắt to tràn đầy ánh nước ấm ức.
Ma Hoàng thấy dáng vẻ đáng thương của nhi tử, không khỏi cảm thấy mềm xuống, lại hiếm có được cảm thấy hối hận.
Đúng lúc ấy thì, Trọng Quang cảm nhận được tình hình của nhi tử, đi từ động tiên của mình ra, thấy Bàn Anh ấm ấm ức ức ngồi ở dưới đất, vẻ mặt đáng thương muốn khóc, không khỏi buồn bực nói:
“Trường Đình! Ngươi làm cái gì chứ!”
Vừa nói vừa ôm Bàn Anh vào lòng, hôn lên cái mặt phúng phính của nó:
“Minh Tôn của phụ thân ngoan, con sao rồi?”
Ma Hoàng trầm mặt nói:
“Ngươi cũng chiều nó quá đấy! Không phải chỉ là ngã một cái sao? Nếu chút đau này mà không chịu được, nó sinh ra làm nhi tử của Ma Hoàng ta cũng vô ích!”
Đuôi mày dài của Trọng Quang hơi nhướn, cười lạnh nói:
“Ma Hoàng thật oai phong. Vui vẻ dạy dỗ nhi tử như thế, lại nuôi thêm một đứa đi! Nhi tử của Trọng Quang ta cũng không phải để ngươi tùy tiện làm ngã!”
Ma Hoàng trừng mắt, hít một hơi thật sâu, vẫn là đè nén thu lửa giận lại, vung tay lên nói:
“Đêm rồi, nghỉ ngơi.”
Y không phải là không muốn ra tay với Trọng Quang, nhưng nếu đánh thật thì không có lợi gì. Hơn nữa bản thân mình cũng chưa khôi phục tốt, ra tay chưa chắc đã thắng được còn mất lợi lớn.
Ma Hoàng chưa bao giờ thiếu lý trí, bởi vậy y sáng suốt tránh khỏi đề tài này, dẫn đầu lên giường đi ngủ.
Nói cũng kỳ lạ. Bọn họ một thần một ma, thực ra cũng không cần nghỉ ngơi gì cả. Cái gọi là ban ngày ban đêm, với bọn họ mà nói cũng không có gì khác nhau. Nhưng trong mấy ngày này, hai người dường như giống một đôi phàm nhân bình thường, mặt trời lặn đi nghỉ, mặt trời mọc liền dậy.
Ban đêm ở Ma giới dài vô cùng, tốc độ thời gian trôi qua chậm hơn ngoại giới gấp ba lần, bởi vậy đêm thực sự là rất dài.
Trọng Quang thấy Ma Hoàng nghiêng người nằm xuống giường, ôm lấy cục cưng Minh Tôn béo múp xoa nắn một hồi, thấp giọng cười nói:
“Ngày mai phụ thân sẽ nghĩ cách giúp cục cưng trút giận. Cục cưng đừng có giận phụ hoàng con nữa.”
Bàn Anh Minh Tôn cọ cọ trong lòng phụ thân, ngáp một cái gật gật cái đầu nhỏ.
Ngày hôm sau Ma Hoàng rời giường liền đi xử lý chính sự. Trọng Quang xách Bàn Anh đến trước mặt châu đầu ghé tai thì thầm một hồi, sau đó thả nó ra ngoài. Chính là vào ngày này, Bàn Anh chạy vào điện Thừa Tôn của Anh Hà, náo loạn một hồi, khiến Ma Hoàng phải thừa nhận thân phận và địa vị của nó trước mặt chúng ma.
Hừ hừ. Ngươi không phải là không coi nhi tử này ra gì sao? Bản đế cố tình muốn ngươi phải thừa nhận nó.
Trọng Quang âm thầm cười lạnh. Muốn bắt nạt nhi tử của hắn? Có thể! Nhưng cái giá phải trả cũng đủ lớn!
Đây chính là chân tướng chuyện Minh Tôn béo lần đầu đi ra đã đến phá điện Thừa Tôn.
—— Phiên ngoại chi Bàn Anh – Kết thúc ——
“Béo thế này! Ngươi lớn lên béo thế này làm gì!? Ta cảnh cáo ngươi, nhanh chóng học đi đường, giảm béo cho ta!”
Làm hại bổn hoàng khi sinh ngươi thì phải chịu tội nhiều như thế! Đủ loại bất mãn tràn ngập trong lòng Ma Hoàng.
Bàn Anh bĩu môi, kháng nghị:
“Ô nha nha nha –“ Ngài bắt nạt người khác! Ma Hoàng cười lạnh:
“Ngươi dám phản kháng lão tử?”
Bàn Anh phát hiện không tốt, vội vàng kéo cái yếm đỏ đắp trên mặt ra, nhét bàn tay nhỏ đầy thịt vào trong miệng, chớp đôi mắt to làm ra vẻ đáng yêu.
Ma Hoàng dựng thẳng nó dậy ôm vào trong lòng, nhéo nhéo hai má đầy thịt của nó, nói:
“Ngoan, nói cho phụ hoàng biết, ban ngày ngươi ở cùng phụ thân thì làm những cái gì?”
Bàn Anh chớp chớp đôi mắt to, tròng mắt đảo loạn.
Ma Hoàng cười lạnh nói:
“Đừng có chơi trò tâm nhãn với ta. Ngươi nói dối một câu bổn hoàng liếc mắt một cái là có thể nhìn ra!”
Bàn Anh lập tức thu hồi vẻ mặt vừa rồi, mặt béo nghiêm chỉnh, bi ba bi bô nói:
“Học, học tập.”
“Học cái gì?”
Ngũ quan của Bàn Anh nhăn lại, mặt béo nhăn lại thành một đoàn, cố gắng nghĩ nghĩ, nói:
“Học…… Gì đó.”
Nói thừa! Nhi tử này sao lại ngu xuẩn như vậy chứ!
Mắt Ma Hoàng trừng lên.
Bàn Anh thấy sắc mặt phụ hoàng không tốt, vội vàng ô nha nha nói:
“Đây…… Đây!”
Vừa nói cánh tay đầy thịt nhỏ bé vừa hợp lại thành pháp quyết, một luồng linh quang lóe lên, trên mặt đất xuất hiện một đồ án.
Ma Hoàng nói:
“Thì ra là thuật lập trận pháp của Thần giới.”
Bàn Anh vặn vẹo thân mình, vùng vẫy muốn xuống. Ma Hoàng nhíu mày, thả nó xuống. Bàn Anh vừa chạm xuống đất, lập tức dùng cả tay lẫn chân đi vào trong trận pháp, miệng mơ hồ không rõ hô lên:
“Khởi!”
Chỉ thấy một luồng ánh sáng xuất hiện, Bàn Anh bị nhấc lên giữa không trung. Nó vui vẻ nhanh chóng lộn một vòng, cái mông nhỏ chúi xuống, luồng ánh sáng kia giống như có lực đàn hồi, bắt đầu tung hứng nó lên.
Bàn Anh cười khanh khách, ở giữa không trung không ngừng nhảy nhót. Luồng ánh sáng kia liền tung nó lên xuống, vui vẻ đến quên trời đất.
Khóe miệng Ma Hoàng run rẩy. Đây mà là pháp thuật gì chứ, rõ ràng chỉ là món đồ chơi nhảy nhảy giường thôi.
“Kỳ lạ, còn có thứ này sao?”
“Xuống đây!”
Ma Hoàng quát khẽ một tiếng, luồng ánh sáng lập tức biến mất, Bàn Anh không kịp đề phòng, ‘bịch’ một tiếng rơi xuống đến. Cũng may nó nhiều thịt, thân thể mạnh mẽ, cũng không bị thương gì cả, nhưng lúc rơi cũng thấy đau, gương mặt nhỏ mếu máo, trong đôi mắt to tràn đầy ánh nước ấm ức.
Ma Hoàng thấy dáng vẻ đáng thương của nhi tử, không khỏi cảm thấy mềm xuống, lại hiếm có được cảm thấy hối hận.
Đúng lúc ấy thì, Trọng Quang cảm nhận được tình hình của nhi tử, đi từ động tiên của mình ra, thấy Bàn Anh ấm ấm ức ức ngồi ở dưới đất, vẻ mặt đáng thương muốn khóc, không khỏi buồn bực nói:
“Trường Đình! Ngươi làm cái gì chứ!”
Vừa nói vừa ôm Bàn Anh vào lòng, hôn lên cái mặt phúng phính của nó:
“Minh Tôn của phụ thân ngoan, con sao rồi?”
Ma Hoàng trầm mặt nói:
“Ngươi cũng chiều nó quá đấy! Không phải chỉ là ngã một cái sao? Nếu chút đau này mà không chịu được, nó sinh ra làm nhi tử của Ma Hoàng ta cũng vô ích!”
Đuôi mày dài của Trọng Quang hơi nhướn, cười lạnh nói:
“Ma Hoàng thật oai phong. Vui vẻ dạy dỗ nhi tử như thế, lại nuôi thêm một đứa đi! Nhi tử của Trọng Quang ta cũng không phải để ngươi tùy tiện làm ngã!”
Ma Hoàng trừng mắt, hít một hơi thật sâu, vẫn là đè nén thu lửa giận lại, vung tay lên nói:
“Đêm rồi, nghỉ ngơi.”
Y không phải là không muốn ra tay với Trọng Quang, nhưng nếu đánh thật thì không có lợi gì. Hơn nữa bản thân mình cũng chưa khôi phục tốt, ra tay chưa chắc đã thắng được còn mất lợi lớn.
Ma Hoàng chưa bao giờ thiếu lý trí, bởi vậy y sáng suốt tránh khỏi đề tài này, dẫn đầu lên giường đi ngủ.
Nói cũng kỳ lạ. Bọn họ một thần một ma, thực ra cũng không cần nghỉ ngơi gì cả. Cái gọi là ban ngày ban đêm, với bọn họ mà nói cũng không có gì khác nhau. Nhưng trong mấy ngày này, hai người dường như giống một đôi phàm nhân bình thường, mặt trời lặn đi nghỉ, mặt trời mọc liền dậy.
Ban đêm ở Ma giới dài vô cùng, tốc độ thời gian trôi qua chậm hơn ngoại giới gấp ba lần, bởi vậy đêm thực sự là rất dài.
Trọng Quang thấy Ma Hoàng nghiêng người nằm xuống giường, ôm lấy cục cưng Minh Tôn béo múp xoa nắn một hồi, thấp giọng cười nói:
“Ngày mai phụ thân sẽ nghĩ cách giúp cục cưng trút giận. Cục cưng đừng có giận phụ hoàng con nữa.”
Bàn Anh Minh Tôn cọ cọ trong lòng phụ thân, ngáp một cái gật gật cái đầu nhỏ.
Ngày hôm sau Ma Hoàng rời giường liền đi xử lý chính sự. Trọng Quang xách Bàn Anh đến trước mặt châu đầu ghé tai thì thầm một hồi, sau đó thả nó ra ngoài. Chính là vào ngày này, Bàn Anh chạy vào điện Thừa Tôn của Anh Hà, náo loạn một hồi, khiến Ma Hoàng phải thừa nhận thân phận và địa vị của nó trước mặt chúng ma.
Hừ hừ. Ngươi không phải là không coi nhi tử này ra gì sao? Bản đế cố tình muốn ngươi phải thừa nhận nó.
Trọng Quang âm thầm cười lạnh. Muốn bắt nạt nhi tử của hắn? Có thể! Nhưng cái giá phải trả cũng đủ lớn!
Đây chính là chân tướng chuyện Minh Tôn béo lần đầu đi ra đã đến phá điện Thừa Tôn.
—— Phiên ngoại chi Bàn Anh – Kết thúc ——
Danh sách chương