Thai nhi bị phụ mẫu đè ép, rốt cuộc bị bắt di chuyển xuống phía dưới.

Trọng Quang phát hiện biện pháp này có thể dùng được, không khỏi vô cùng kinh hỉ, tay phải cùng lúc phát ra linh lực trợ giúp Ma Hoàng đẩy thai nhi trong bụng xuống.

Trong miệng Ma Hoàng phát ra tiếng rên rỉ gắng sức, hàm răng cắn chặt, hai mắt nhắm nghiền..

Tay trái Trọng Quang xoa cái bụng lớn của y, thật cẩn thận giúp hắn xoa nắn, miệng dịu dàng cổ vũ:

“Trường Đình, dùng chút lực! Lại dùng chút lực!”

Ai ngờ lúc này Ma Hoàng linh quang chợt lóe, đột nhiên khôi phục thần trí.

Y thấy rõ tình hình của chính mình, tay phải đặt bên người không thể động đậy, tay trái lại bị Trọng Quang nắm, thân dưới cũng không thể động, giống như là bị giữ chặt, hai đùi dùng tư thế cực kỳ khuất nhục mở rộng ra hai bên cái bụng tròn trịa.

Trong đôi mắt tím ánh xanh u ám của y bùng lên một cỗ lửa giận, nói như đinh đóng cột:

“Ta, không, sinh!”

Nói xong y dùng sức vặn vẹo thân thể, điều động ma lực không còn lại mấy trong cơ thể, muốn thoát khỏi trói buộc của Trọng Quang.

Trọng Quang vừa sợ vừa giận. Sợ chính là vì không ngờ rằng Ma Hoàng lại khôi phục thần trí, giận chính là vì dưới loại tình huống như thế này mà y còn không nghĩ cách phối hợp sinh hài tử. Vọng động ma lực cạn kiệt, là muốn cá chết lưới rách sao? Vì thế Trọng Quang không chút do dự búng tay đọc bí quyết, than nhẹ nói:

“Đại diễn mê huyễn thuật!”

Một màn sương khói bao phủ lên người Ma Hoàng, rồi tan đi.

Vẻ mặt của Ma Hoàng dần dần thay đổi.

Hai mắt y tràn ngập sương mù, trong ngực truyền ra tiếng thở dốc ồ ồ, ý thức mơ hồ nghĩ, ta đang làm gì đây? Ta, ta… Ta đang sinh hài tử? Đúng rồi, ta là một nữ nhân, ta là… Ta là thê tử của hắn, ta đang vì phu quân của ta mà sinh hài tử.

Đại diễn mê huyễn thuật là một loại huyễn thuật cực kỳ cao thâm, nó có thể căn cứ theo ý chí của người thi thuật cùng với tình trạng của người chịu thuật, tự hành triển khai một huyễn thuật phù hợp với ý nguyện của người thi thuật nhất.

Nếu song phương đang đối chiến, nguyện vọng của người thi thuật là giết chết đối phương, huyễn thuật kia sẽ khiến người chịu thuật rơi vào ảo cảnh nào đó không thể không tự sát. Nếu nguyện vọng của người thi thuật chỉ là bao vây đối thủ, vậy người chịu thuật sẽ bị nhốt trong một loại ảo cảnh khác không thể tự thoát ra được.

Vốn có sức mạnh cùng thể lực ngang với Trọng Quang của Ma Hoàng mà nói, tuyệt sẽ không dễ dàng rơi vào ảo cảnh. Nhưng tình huống lúc này là đặc biệt, Ma Hoàng không hề có sức phản kháng liền bị huyễn hoặc.

Nguyện vọng của Trọng Quang là hy vọng Ma Hoàng có thể phối hợp mà sinh hạ đứa nhỏ. Hắn không biết Ma Hoàng rơi vào loại ảo cảnh nào, chỉ thấy đôi mắt của Ma Hoàng khi nhìn về phía mình trở nên cực kỳ dịu dàng, thậm chí khóe miệng còn nhếch lên cười cười, gọi một tiếng:

“Phu quân.”

Trọng Quang run lên, thiếu chút nữa là hất tay Ma Hoàng ra.

Ma Hoàng cực kỳ dịu dàng mà đứt quãng nói:

“Phu quân yên tâm, ta, ta nhất định có thể… có thể sinh hạ hài tử của chúng ta.”

Gương mặt Trọng Quang vặn vẹo một chút, yên lặng quay đầu đi.

Nhìn gương mặt tràn ngập nam tính của Ma Hoàng, gương mặt anh tuấn ma mị lại chân thành thâm tình nhìn thẳng mình gọi phu quân, Trọng Quang cảm thấy thần tâm mình đã tu luyện hàng tỷ năm, cũng có chút không nhận nổi.

Ma Hoàng một khi đã ‘giác ngộ’, tình thế quả nhiên có sự đổi khác cực lớn.

Thai nhi tuy rằng thân mang đủ hai loại huyết mạch thần ma, linh lực rất mạnh, không dễ khống chế, nhưng Ma Hoàng dù sao cũng là ‘mẫu’ đã mang nó, vả lại thân thể mạnh mẽ, lấy sức mạnh thân thể đè ép nó, cho dù nó không cam không chịu, cũng bị ép phải di chuyển xuống dưới.

Lúc Ma Hoàng cố sức sắc mặt liền chuyển thành màu tím bầm, hai mắt sắc bén, cắn chặt khớp hàm, rõ ràng là cố gắng dùng sức. Nhưng thai nhi lại quá mức to béo, thân dưới của y tuy đã được Trọng Quang thay đổi kết cấu, nhưng vẫn là khung xương của nam nhân, muốn thai nhi to béo khó chịu lại không chịu hợp tác này đi qua, thật là quá mức miễn cưỡng.

Ma Hoàng đau đến mức hai mắt mờ mịt, trong ngực truyền ra tiếng thở dốc ồ ồ, đau đớn hô lên:

“Phu quân, ta đau quá…”

Trọng Quang một bên run, một bên nói:

“Đừng ngừng lại, tiếp tục dùng lực.”

Hắn ngừng lại một chút, rốt cuộc nhịn không được nói:

“Đừng gọi ta là phu quân, gọi ta là Côn Hạo.

Ma Hoàng lập tức hai mắt đẫm lệ, ủy khuất nói:

“Phu quân, ngươi đang giận sao?”

Trọng Quang đang ở giữa mấy khối quái thạch cực nóng, lại cảm thấy lạnh lẽo từng cơn.

Hắn cố ý không để ý tới, nhưng cúi đầu thấy Ma Hoàng ủ rũ, thần tình ủy khuất, đành phải chắt chặt răng, nặn ra một nụ cười nói:

“Trường Đình nói cái gì đó, ta sao lại có thể giận dữ với ngươi chứ? Nhưng mà gọi tên của ta, không phải là càng thêm thân thiết sao?”

Trên mặt Ma Hoàng lại xuất hiện một mạt đỏ ửng, nhỏ giọng nói:

“Người ta thích gọi ngươi là phu quân. Ngươi chính là phu quân của ta mà.”

Trời đất ơi! Quỷ thần ơi! Trường Đình ngươi rốt cuộc bị nhốt ở trong loại ảo cảnh nào vậy chứ!!!

Trọng Quang kêu to trong lòng, gương mặt vặn vẹo, thiếu chút nữa không trụ nổi.

“Đau –“

Ma Hoàng lại lớn tiếng kêu đau, cơ thể căng cứng, cái bụng lại run run.

Trọng Quang vội dịu dàng an ủi.

“Trường Đình không sợ, chờ đứa nhỏ sinh ra là được rồi. Chịu đựng a.”

Ma Hoàng nhíu mày khóc kêu:

“Phu quân, ta không muốn sinh! Không muốn sinh! Người ta đau quá a!”

Thân mình Trọng Quang lung lay, lau mồ hôi lạnh không tồn tại trên trán, cổ vũ chính mình: đứa nhỏ vẫn phải bắt Ma Hoàng y sinh, kêu hai tiếng phu quân thì làm sao chứ? Hắn đường đường là Thần đế, còn sợ không chịu được sao?

Hắn cắn răng tiếp tục dỗ dành an ủi Ma Hoàng, không ngừng cổ vũ y.

Ma Hoàng đứt quãng nghẹn ngào nói:

“Ngươi, ngươi trước giờ đều gọi người ta là Đình… Đình nhi. Hiện giờ lại gọi xa lạ như vậy, có phải… có phải là có đứa nhỏ rồi, liền không thích ta nữa?”

Trọng Quang bình tĩnh nói:

“Ai nói thế? Ta yêu nhất là Đình nhi, đứa bé này sao có thể so sánh được với ngươi.”

“Vậy, nếu ta đây… sinh, sinh không được thì làm sao bây giờ?”

Trọng Quang kiên định nói:

“Vậy không cần nó nữa! Ai cũng không thể so sánh với Đình nhi của ta!”

Mắt Ma Hoàng sáng ngời, vẻ mặt thoáng chốc tràn đầy nhu tình mật ý, tràn ngập sức mạnh nói:

“Phu quân yên tâm, ta biết phu quân mong chờ đứa bé này đã lâu, ta nhất định sẽ vì phu quân sinh… sinh hạ hài tử ra!”

Có những lời này của ngươi là được rồi, đừng lãng phí khí lực nói hưu nói vượn nữa, nhanh chóng sinh hài tử đi!

Trọng Quang rống to trong lòng.

Ma Hoàng giãy dụa đứt quãng thật lâu, thai nhi rốt cuộc cũng xuống đến xương chậu.

Lúc này trận chiến thực sự mới bắt đầu.

Trọng Quang cũng không biết gì về con đường sinh sản, mặc dù hắn đã thay đổi kết cấu thân dưới của Ma Hoàng, nhưng không có thay đổi khung xương hình thể của y. Mà thai nhi muốn được sinh ra, phải đi qua xương chậu nhỏ hẹp kia.

Dáng người của Ma Hoàng vô cùng mạnh mẽ oai hùng, đường cong tuyệt đẹp, vai rộng mông nhỏ, lưng dày rộng, cơ ngực nảy nở, một đôi chân dài liêu nhân (thật kỳ quái, cái từ này chui đâu ra vậy?)

Dáng người này tuyệt đối là nam nhân trong nam nhân, cho dù Trọng Quang không thừa nhận cũng không được, bản thân mình so với y trông cũng lộ vẻ gầy gò hơn. Nhưng lúc này gặp phải chuyện sinh sản, dáng người của Ma Hoàng lại thua thiệt nhiều.

Thần thức của Trọng Quang có thể nhìn thấy cái đầu mập mạp của thai nhi đã đi vào vùng xương chậu của Ma Hoàng, khó có thể chui vào được một chút, không khỏi lắp bắp kinh hãi, lúc này mới phát hiện bản thân hình như đã nghĩ mọi chuyện rất đơn giản.

Hiện tại thai nhi đã bị đẩy xuống vị trí này, mắt thấy sắp ra đến nơi rồi, cũng không cáu kỉnh nữa, thân mình béo tròn từng chút từng chút một bị đẩy ra ngoài.

Hông của Ma Hoàng phát ra tiếng động ‘khách khách’, đó là tiếng phát ra khi xương bị kéo căng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện