Trên vạn tu chân giả trên quảng trường cứ thế nhìn Triệu Thụy đi về phía Lý Kinh Nhạn, trong mắt đầy kinh ngạc.
Bọn họ không biết tu chân giả mặc áo khoác đen này rốt cuộc là thần thánh phương nào, không ngờ lại dám trực tiếp khiêu chiến Lý Kinh Nhạn nhạn gần như đã điên cuồng.
Theo bọn họ thấy, điều này không khác gì tự sát, chết một cách lãng phí, đúng lá chuyện chỉ có kẻ điên mới làm!
Bất quá, trong đó cũng có một số tu chân giả cảm thấy hết sức xấu hổ.
Tu chân giả trên quảng trường, số lượng tới hơn vạn! Trong đó thậm chí còn có tới mấy tu chân cường giả Độ Kiếp kì! Nhưng trên vạn tu chân giả này lại đều sợ uy thế của Lý Kinh Nhạn không ai dám bước ra khiêu chiến Lý Kinh Nhạn!
Bây giờ, bọn họ thấy tu chân giả áo đen này đột nhiên kiên cường bước ra khỏi đám đông, khiêu chiến với Lý Kinh Nhạn, trong lòng bọn họ ít nhiều gì cũng cảm thấy hơi xấu hổ.
Lý Kinh Nhạn đầu tiên là bị hành động của Triệu Thụy làm cho hơi ngẩn ra.
Bất quá, chờ khi hắn nhìn thấy cách ăn mặc của Triệu Thụy, lại âm âm cười một tiếng, nói: “Giấu đầu lòi đuôi! Bằng vào ngươi cũng dám đấu với ta?”
Triệu Thụy mặc áo khoác, mang mặt nạ, rất dễ cho rằng hắn muốn tránh kẻ thù, không dám lộ mặt ra, cho nên Lý Kinh Nhạn thập phần khinh thường Triệu Thụy.
Triệu Thụy im lặng lấy mặt nạ xuống, cởi áo khoác ra, lộ ra bộ mặt thật.
“Ồ? Đó không phải là Triệu Thụy sao?” Có tu chân giả vừa nhìn liền nhận ra Triệu Thụy.
“Triệu Thụy! Chính là cường giả thứ năm trên tu chân giới đã đánh chết Hoa Dương Chân Quân ấy?”
“Đúng! Chính là hắn!”
“Chẳng trách hắn dám bước ra khiêu chiến Lý Kinh Nhạn! Ngoại trừ tứ đại đỉnh phong cường giả ra, cũng chỉ có hắn mới dám phân cao thấp với Lý Kinh Nhạn!”
Lý Kinh Nhạn lúc này cũng đã nhìn rõ mặt mũi Triệu Thụy, sắc mặt liền thay đổi, hung quang trong mắt bắn ra xung quanh!

“Triệu Thụy! Là ngươi!”
“Không sai! Là ta!” Triệu Thụy lạnh lùng nhìn hắn nói “Lý Kinh Nhạn, ngày đó Huyền Linh đại sư đã cảm thấy ngươi hai mặt ba dao, dương phụng âm vi, tâm thuật bất chính.

Không ngờ ngươi lại làm ra chuyện khi sư diệt tổ! Uổng cho Lý chưởng giáo xem trọng ngươi như vậy! Ngươi đúng là không bằng cầm thú! Ta hối hận khi đó đã không nhắc nhở Lăng Phong chưởng giáo cẩn thận đề phòng.

Nếu không, cũng không tới mức mắc phải độc thủ của ngươi!”
“Hừ, họ Triệu kia, bây giờ nói những thứ này, không cảm thấy quá muộn sao?” Lý Kinh Nhạn cười âm nhu, trong nụ cười mang vài phần hung ác “Khi đó ta sợ ngươi, bởi vì thực lực không bằng ngươi.

Bây giờ ta đã là Độ Kiếp kì cường giả, chỉ mạnh hơn chứ không yếu hơn ngươi! Khi đó chịu nhục vì ngươi, ta phải đòi lại gấp đôi!”
Khí thế lăng lệ bỗng từ trên thân Lý Kinh Nhạn tán phát ra, khuếch tán ra xung quanh.
Những tu chân giả gần đó không kịp trở tay, bị khí thế cường đại đánh bay lên, bay ra thật ra mới nặng nề rơi xuống, điên cuồng phun máu tươi.
Những tu chân giả khác kinh hoảng la lên, vội vã lui lại, lui ra mấy ngàn mét để tránh vạ lây.
Triệu Thụy hơi động thần sắc, tuy hắn khinh thường cách làm người của Lý Kinh Nhạn, nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận, lực lượng của Lý Kinh Nhạn đã hơn hẳn khi xưa, đã nâng cao có tính nhảy vọt.
Triệu Thụy trong lòng xem trọng, nhưng thần sắc trên mặt vẫn bình thường như cũ, đối mặt với khí thế cuồng mãnh của Lý Kinh Nhạn, giống như ngọn núi trong sóng dữ, đứng yên bất động.
Lý Kinh Nhạn hung ngoan nhìn chằm chằm Triệu Thụy, đằng sau vẻ mặt hung ngoan lại là cẩn thận và cảnh giác cực độ.

Sư tôn Lý Lăng Phong của hắn, khi còn là đỉnh phong cường giả, đã hết sức khen ngợi Triệu Thụy, hắn tự nhiên càng thêm cố kị Triệu Thụy.
Thật ra, trên tu chân giới, người mà hắn cố kị nhất chính là Triệu Thụy!
Bởi vì, trong tứ đại đỉnh phong cường giả, Lý Lăng Phong đã phế, Thiên Âm đại sư đã thoái ẩn, Trương Tụng Li đang bế quan, Ma Đế lại càng chưa từng ló mặt trên tu chân giới.
Chỉ cần Triệu Thụy không xuất hiện, với thực lực trước mắt của hắn, đơn đả độc đấu, không ai là đối thủ của hắn!
Bằng vào một mình hắn, đủ để dọa lui trên vạn tu chân giả trên quảng trường!
Thế nhưng, trời không chiều lòng hắn, Triệu Thụy mà hắn cố kị nhất vẫn cứ xuất hiện trước mặt hắn vào thời khắc mấu chốt nhất này.
Lý Kinh Nhạn càng thêm oán hận Triệu Thụy, hắn phải dùng hết toàn lực tiêu diệt địch nhân lớn nhất trên đời này đi.
Hắn bắt chỉ quyết, chỉ lên trời một cái, chỉ thấy sáu thanh phi kiếm màu sắc khác nhau từ trong Trữ vật giới chỉ của hắn bay nhanh ra, cùng hợp một hàng với thanh ám hồng phi kiếm ban đầu của hắn.
Bảy thanh phi kiếm tán phát ra bảy loại ánh sáng khác nhau, kiếm khí lăng lệ từ trên kiếm tán phát ra, cho dù những tu chân giả bàng quan cách mấy ngàn mét vẫn có thể cảm nhận rõ ràng kiếm khí đó giống như thực chất, đâm vào má phát đau.
Trên vạn tu chân giả bàng quan đều không khỏi âm thầm lo sợ trong lòng, uy lực của bảy thanh phi kiếm này không ngờ lại lớn như vậy! Lý Kinh Nhạn còn chưa thôi động phi kiếm, cách xa như vậy, kiếm khí đã lăng lệ thế này!
Nếu bọn họ ở gần hơn chút nữa, chẳng phải sẽ bị kiếm khí cắt thành mảnh vụn sao!
Đến cả mấy vị Độ Kiếp kì cường giả khác cũng âm thầm cảm thấy may mắn vừa rồi mình không ra mặt, nếu không, khi bảy thanh phi kiếm của Lý Kinh Nhạn xuất ra, bọn họ chỉ sợ đã chống không được.
Đồng thời với may mắn, mấy cường giả này cũng lờ mờ cảm thấy sự cố kị của Lý Kinh Nhạn đối với Triệu Thụy.
Bởi vì, Lý Kinh Nhạn đánh chết bốn trưởng lão của Thục Sơn, vẫn chỉ dùng một thanh phi kiếm đã nhẹ nhàng giải quyết.


Nhưng khi đối mặt với Triệu Thụy, ngay lần đầu tiên Lý Kinh Nhạn đã sử dụng tới bảy thanh phi kiếm!
Trong Thục Sơn Kiếm Phái, tu vi càng cao thâm, số phi kiếm đồng thời sử dụng càng nhiều.

Phi kiếm càng nhiều, uy lực của pháp thuật thi triển ra càng lớn.

Mỗi khi tăng thêm một thanh phi kiếm, uy lực tăng lên không chỉ một lần hai lần, mà là năm lần, mười lần, thậm chí mấy chục lần!
Bất quá, muốn tăng thêm một thanh phi kiếm cũng khó khăn dị thường.

Cho dù là tăng thêm một thanh phi kiếm, cũng phải trải qua quá trình gian khổ tu luyện lâu dài.
Còn như đồng thời khống chế mấy thanh phi kiếm, hoàn toàn phát huy uy lực mạnh nhất, tu vi không tới một cảnh giới nhất định, căn bản là không làm được!
Mà Lý Kinh Nhạn đồng thời lấy ra bảy thanh phi kiếm, ngoại trừ thể hiện uy lực kinh người ra, sự xem trọng đối với Triệu Thụy càng không biết tới trình độ nào!
Trong khi mọi người sợ hãi trong lòng, Lý Kinh Nhạn khép hai ngón tay lại, bắt thủ ấn, chỉ vào Triệu Thụy một cái, miệng quát lớn: “Thất Tinh Trục Nguyệt!”
Chỉ thấy bảy thanh phi kiếm đó bỗng toát ra quang mang chói mắt, từ bảy góc độ khiến người ta khó tưởng tượng bắn về phía Triệu Thụy.
Tốc độ của bảy thanh phi kiếm nhanh như vậy, vượt xa lắc tốc độ âm thanh.
Triệu Thụy còn chưa nghe thấy tiếng phi kiếm phá không, mấy thanh phi kiếm đó đã bắn tới gần hắn!
Chính vào lúc này, Triệu Thụy lấy Cửu Tiêu Lôi Đình thương từ trong Càn Khôn giới chỉ ra, vung lên trước người một cái.
Tử Điện Lôi Long uy vũ gào rít xông ra từ trong Cửu Tiêu Lôi Đình thương, bảo vệ bên cạnh Triệu Thụy.

“Tùng tùng tùng”
Bốn vuốt của Tử Điện Lôi Long cùng chụp, đồng thời chụp trúng bốn thanh phi kiếm.

Tiếp đó, miệng nó há ra, dùng sức cắn một cái, lại cắn lấy một thanh phi kiếm, nó lắc mình, dùng đuôi hóa thành mấy tia chớp bắn về phía hai thanh phi kiếm còn lại.
Hai thanh phi kiếm cuối cùng đều bị đánh rớt xuống.
“Ào!”
Trên vạn tu chân giả đang xem đều nhao lên từng đợt.
Thất Tinh Trục Nguyệt cũng tính là tuyệt học mũi nhọn trong Thục Sơn Kiếm Phái, uy lực to lớn!
Trong mắt những tu chân giả này, ngoại trừ tứ đại đỉnh phong cường giả ra, bất cứ ai đối mặt với kiếm trận cường đại này đều phải thoái lui ba xá.
Thế nhưng, Thất Tinh Trục Nguyệt cường đại như vậy lại bị Triệu Thụy đánh tan dễ dàng, không hề thương tổn đến Triệu Thụy tí nào!
Đám tu chân giả có mặt sớm đã nghe qua thanh danh của Triệu Thụy, nhưng thật sự biết thực lực của hắn lại chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Vì vậy, bọn họ đều không biết tu vi của Triệu Thụy rốt cuộc đã tới cảnh giới nào.
Bây giờ thấy Triệu Thụy dễ dàng đánh tan Thất Tinh Trục Nguyệt như vậy, mới thể hội sâu sắc cái gì gọi là thịnh danh không giả!
Triệu Thụy không hổ là cường giả thứ năm trên tu chân giới!
Thực lực của hắn đúng là cường đại giống như lời đồn, thậm chí còn cường đại hơn!
Trong khi mọi người đều kinh ngạc than thở, Triệu Thụy hơi ngẩng đầu, nhìn Lý Kinh Nhạn, lạnh nhạt nói: “Lý Kinh Nhạn, bằng vào chút bản sự đó của ngươi? Chiêu vừa rồi không đáng coi đâu, lợi hại hơn chút đi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện