Sự mất tích của Lý Lăng Phong làm cả Thục Sơn Kiếm Phái loạn thành một đống.
Để nhanh chóng ổn định cục diện, mấy vị trưởng lão chức cao quyền trọng của Thục Sơn Kiếm Phái sau khi bàn bạc gấp rút, quyết định tạm thời đưa Lý Kinh Nhạn lên làm chưởng môn, chưởng quản Thục Sơn Kiếm Phái.
Đám trưởng lão nhất trí cho rằng, Lý Kinh Nhạn là đại đệ tử của Lý Lăng Phong, tuổi còn rất trẻ, tu vi đã khá thâm hậu, tiền trình không thể hạn lượng.
Ngoài ra, Lý Kinh Nhạn cũng từng giúp đỡ Lý Lăng Phong xử lý sự vụ trong Thục Sơn Kiếm Phái, hẳn tương đối hiểu biết đối với những sự vụ này, là người thích hợp với chức chưởng giáo.

Cho dù Lý Kinh Nhạn tuổi còn rất trẻ, kinh nghiệm hơi mỏng, bất quá, nhờ đám trưởng lão bọn họ giúp đỡ, hẳn có thể ổn định được tình hình.
Lại nói, Lý Kinh Nhạn chỉ là tạm thời thay ngôi chưởng giáo, nếu Lý Lăng Phong đột nhiên trở về, vậy tự nhiên là tốt nhất, vạn nhất từ đây không có tin tức, Lý Kinh Nhạn có thể tiếp tục tạm giữ chức cho tới khi có đủ kinh nghiệm chính thức trở thành chưởng giáo.
Ngày hôm đó, dưới sự chứng kiến của tất cả đệ tử Thục Sơn Kiếm Phái, Lý Kinh Nhạn vào ở trong Kim Liên điện, tạm thay chức chưởng giáo.
Lý Kinh Nhạn ngồi trong Kim Liên điện, từ trên cao nhìn xuống những đệ tử Thục Sơn bái kiến mình, trong lòng đầy sự tự hào và mừng rỡ khó hình dung nổi.
Hắn đã có được lực lượng quyền lợi mà trong mơ cũng muốn, mơ ước của hắn đã thực hiện được hai cái.

Hắn tin chắc, chỉ cần mình nỗ lực, liền có thể ôm Tôn Tiểu Lan vào lòng, thực hiện ước mơ thứ ba.
Sau khi nghi thức tiếp nhiệm cử hành xong, đám đệ tử Thục Sơn toàn bộ lui khỏi Kim Liên điện, Lý Kinh Nhạn vẫn ngồi trong đại điện, cẩn thận nhớ lại cảm giác vui vẻ vừa rồi.

Chính vào lúc này, một lá bùa màu vàng kim chẳng biết từ đâu bay vào trong điện, đến cạnh hắn.
Liền đó, ảnh ảo thần bí từ trong lá bùa hiện ra.
“Chúc mừng, Lý Kinh Nhạn, không ngờ lại trừ diệt được một vị đỉnh phong cường giả, thành công tiếp nhiệm chức chưởng giáo Thục Sơn Kiếm Phái.

Ha ha, ta quả nhiên không nhìn nhầm ngươi, ngươi đúng là một kẻ tâm ngoan thủ lạt, có thể làm được đại sự.

Bao nhiêu năm nay ta dốc lòng dạy dỗ ngươi tu luyện Đại Xích Huyết Ma Công, xem ra không lãng phí.


Tu chân giới này cuối cùng cũng sắp thay đổi rồi.”
Lý Kinh Nhạn hơi biến sắc mặt, hết sức không vui hỏi: “Sao ngươi lại tới? Nếu bị đệ tử Thục Sơn bắt gặp thì phải làm sao?”
“Yên tâm, trước khi ta tới đã cẩn thận điều tra, gần đây không có đệ tử Thục Sơn, sẽ không có ai phát hiện.” Ảnh ảo đó không để ý nói.
“Hừ, nói thì dễ nghe, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.

Nếu vạn nhất bị người khác nhìn thấy, hỏi ta làm sao giải thích?” Lý Kinh Nhạn hừ nhẹ một tiếng “Ta mạo hiểm to lớn, chẳng dễ dàng gì mới thu được thành công, không muốn bị hủy trong một ngày như vậy!”
“Lý Kinh Nhạn, ngươi tốt nhất nên nhớ cho ta!” Giọng của ảnh ảo thần bí đột nhiên trở nên độc ác, đầy ý cảnh cáo “Ta có thể giúp đỡ ngươi thành công, cũng có thể dễ dàng hủy diệt ngươi! Ngươi hút cạn chân khí của sư tôn ngươi, làm ra chuyện đại nghịch bất đạo, một khi đồn ra, sẽ có hậu quả gì, ngươi hẳn phải rõ ràng.”
Lý Kinh Nhạn tái mặt, một khi chuyện hắn làm ác giết thầy bị lộ ra, hắn sẽ trở thành chuột qua đường, mọi người đánh đập.

Thiên hạ rộng lớn như thế sẽ không còn chỗ cho hắn sống.

Những môn nhân bằng hữu của Lý Lăng Phong tuyệt đối sẽ dốc hết toàn lực truy sát hắn.
Lý Kinh Nhạn bỗng hiểu, từ đầu hắn đã rơi vào bẫy của ảnh ảo thần bí.

Thật ra, kẻ thu được nhiều lợi nhất trong chuyện này chính là ảnh ảo thần bí, mà bản thân hắn bất quá chỉ là con rối của ảnh ảo thần bí mà thôi.
Lý Kinh Nhạn muốn phản kháng, nhưng lại không dám phản kháng, bởi vì ảnh ảo thần bí này đã nắm chắc nhược điểm trí mạng của hắn, khiến hắn không thể không cúi đầu nghe theo.
“Ta biết rồi, sau này ta sẽ nghe ngài phân phó.”
Lý Kinh Nhạn vội vàng thu lại vẻ huênh hoang của mình, làm ra vẻ khiêm nhường, thái độ thay đổi hết sức nhanh gọn, không hề chậm chạp chút nào.
“Ngươi biết là tốt.” Ảnh ảo thần bí lạnh lùng nói “Đúng rồi, Lý Kinh Nhạn, Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo đang hiệu triệu các đại môn phái trên tu chân giới một lần nữa tập hợp lại, phát động chiến tranh đối với Ma Tông.

Ta yêu cầu ngươi kiên định đứng về phe Thiên Sư đạo, tiến công Ma Tông.”
“Ngài không phải là người của Ma Tông sao?”
Lý Kinh Nhạn hơi ngạc nhiên, độc dược và bí thuật ảnh ảo thần bí này giao cho hắn, rất nhiều thứ đều đến từ Ma Tông.


Hắn vốn cho rằng ảnh ảo thần bí này là nhân vật cao tầng của Ma Tông, nhưng nghe ý tứ của ảnh ảo thần bí nói, dường như hoàn toàn không phải như vậy.

Điều này khiến hắn không khỏi hơi hồ đồ.
“Thân phận của ta, ngươi không cần biết.

Ngươi chỉ cần làm theo lời ta phân phó là được.” Ảnh ảo thần bí nói xong liền biến mất không thấy, lá bùa màu vàng kim đó liền hóa thành một luồng khói đen tan trong không trung.

Lý Kinh Nhạn nhìn luồng khói đen tan ra, trong lòng đột nhiên dâng lên một trận hối hận.
Tuy hắn có quyền lợi và lực lượng cường đại, địa vị trái lại còn thấp hơn trước đây, trở thành nô lệ của người ta!
Sớm biết trước ngày hôm nay, ngày xưa cần gì làm thế?
Chỉ là bây giờ hối hận đã muộn, hắn chỉ có thể tiếp tục đi theo con đường này.
Tin tức Lý Lăng Phong mất tích, Lý Kinh Nhạn tiếp nhận vị trí chưởng giáo không giấu được bao lâu, đã như một cơn lốc quét khắp tu chân giới, gây nên chấn động to lớn trong tu chân giới!
Lý Lăng Phong, một trong Tứ đại đỉnh phong cường giả, không ngờ lại mất tích!
Chuyện này thật lớn quá mức!
Cơ hồ tất cả tu chân giả đều tự mình suy đoán nguyên nhân Lý Lăng Phong đột nhiên mất tích, đồng thời nghe ngóng khắp nơi, xem chưởng giáo mới của Thục Sơn Kiếm Phái có thân phận lai lịch ra sao.
Triệu Thụy, Đôn Triệt và Tôn Tiểu Lan cũng biết được tin tức Lý Lăng Phong mất tích.
Ban đầu khi ba người vừa nghe được tin này đều giật nảy mình, cơ hồ không dám tin.

Bởi vì khi Lý Lăng Phong bảo bọn họ đi Long Âm tự, biểu hiện vật hết sức bình thường, sao có thể nói mất tích là mất tích?
Bọn họ đều cảm thấy chuyện này hết sức kì quặc.

Tôn Tiểu Lan không có tâm tình tiếp tục ở lại Long Âm tự, muốn trở về Thục Sơn Kiếm Phái tìm hiểu rõ tình hình.

Triệu Thụy và Đôn Triệt cũng tương đối có hảo cảm với Lý Lăng Phong, vì vậy cũng muốn làm rõ ràng chuyện này, bèn cùng Tôn Tiểu Lan trở về Thục Sơn.
Sau khi tới Thục Sơn, ba người bỗng phát hiện Thục Sơn Kiếm Phái vắng vẻ đìu hiu, những đệ tử Thục Sơn ngự kiếm bay qua bay lại như thoi giữa các đỉnh núi giống như đột nhiên biến mất, chẳng thấy một bóng.
Cả Thục Sơn to lớn chỉ có mây trắng lững lờ và và những con chim kì dị chẳng biết từ đâu bay qua không trung.
“Đây là chuyện gì?” Đôn Triệt trợn to mắt bò, hết sức kì quái lầm bầm: “Nhiều người như vậy, đi đâu hết rồi?”
“Đúng vậy, không phải nói, chỉ có Lý Lăng Phong mất tích thôi sao? Sao những người khác cũng không thấy?” Triệu Thụy cũng cảm thấy nghi hoặc.
“Có phải Thục Sơn Kiếm Phái xảy ra chuyện lớn gì không?” Tôn Tiểu Lan không khỏi hơi lo lắng, dù cô được Lý Lăng Phong thu làm đệ tử mới mấy tháng ngắn ngủi, nhưng đã có cảm giác thuộc về Thục Sơn Kiếm Phái rất mạnh.
Ba người vừa bay vừa tìm trong Thục Sơn, mắt thấy sắp bay tới Kim Liên điện, cuối cùng cũng phát hiện một đệ tử Thục Sơn cưỡi phi kiếm bay về phía này.
Triệu Thụy mừng rỡ trong lòng, vội vàng gọi tên đệ tử Thục Sơn đó lại, hỏi thăm rốt cuộc Thục Sơn xảy ra chuyện gì, vì sao lại trống trơn thế này.
Tên đệ tử Thục Sơn đó thấy Triệu Thụy, biết Triệu Thụy là khách quý của chưởng giáo tiền nhiệm Thục Sơn Lý Lăng Phong, vì vậy không dám chậm trễ.

Hắn vội vàng nói với Triệu Thụy, tuyệt đại bộ phận môn nhân đê tử của Thục Sơn đều được tân nhiệm chưởng giáo Lý Kinh Nhạn mang tới Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo, tham gia buổi họp mặt do Thiên Sư đạo cử hành.

Cho nên Thục Sơn Kiếm Phái mới trống trơn như thế.
Nghe nói, buổi họp mặt đó là do Long Hổ Thiên Sư Trương Tụng Li của Thiên Sư đạo tự mình triệu tập, mục đích là để kháng cự với Ma Tông.
Các môn phái trên tu chân giới đều hết sức xem trọng, phái một lượng lớn đệ tử đến tham gia.
Triệu Thụy hiểu rõ tình hình, vung tay cho tên đệ tử Thục Sơn đó rời đi.
“Lý Kinh Nhạn không ngờ lại thành chưởng giáo mới của Thục Sơn Kiếm Phái, điều này không phải là một tin tức tốt.” Hắn lắc lắc đầu.
“Thằng cha hai mặt ba dao đó sao lại trở thành chưởng giáo mới? Mấy người của Thục Sơn Kiếm Phái đó đều mù hết rồi à?” Đôn Triệt rất bất mãn càu nhàu.
Triệu Thụy phân tích: “Đại khái là vì hắn giỏi hai mặt ba dao, hắn mới trở thành chưởng giáo Thục Sơn Kiếm Phái được.

Bởi vì người khác không nhìn ra được bộ mặt thật của hắn, đến sư tôn Lý Lăng Phong của hắn cũng bị hắn gạt, huống chi người khác.”
Tôn Tiểu Lan nghe được tin này, im lặng không nói gì, sắc mặt khó coi.
Triệu Thụy phát hiện ra, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Lan tỉ, chị sao rồi?”
Tôn Tiểu Lan do dự một hồi rồi mới nhỏ giọng nói: “Ta không ngờ, Lý Kinh Nhạn lại trở thành chưởng giáo Thục Sơn Kiếm Phái.


Hắn đã từng muốn khinh bạc ta, nhưng lại bị sư tôn phát hiện, phạt hắn hối lỗi ở Tư Quá Phong trăm năm.

Đây cùng là lý do vì sao sư tôn lại phái ta đi Long Âm tự.

Bây giờ Lý Kinh Nhạn đã thành chưởng giáo, chỉ sợ sau này ta không cách nào ở lại Thục Sơn Kiếm Phái nữa rồi.”
“Cái gì? Lý Kinh Nhạn động tay động chân với chị! Tiểu Lan tỉ, sao chị không nói sớm!” Triệu Thụy vừa nghe liền tức giận, lông mày dựng thẳng lên, mắt lóe hàn quang.
Tôn Tiểu Lan là nữ nhân của hắn, Lý Kinh Nhạn lại có tà tâm với Tôn Tiểu Lan, thậm chí còn muốn động tay động chân, đúng là chán sống rồi!
“Đúng vậy! Tôn Tiểu Lan, chị phải nói sớm với chúng tôi.

Tên khốn đáng chết ấy, không ngờ lại dám động đến nữ nhân của Triệu Thụy huynh đệ.

Nếu ta sớm biết, tuyệt đối sẽ vặn cái đầu hắn xuống!” Đôn Triệt cũng tức giận bừng bừng lớn giọng phụ họa.
Tôn Tiểu Lan nhìn hai người một cái, nhẹ nhàng thở dài: “Ta biết các ngươi sẽ như vậy, nên mới không nói với các ngươi.

Nếu không, các ngươi nhất định sẽ đi tìm Lý Kinh Nhạn gây phiền phức, sư tôn và ta bị kẹp ở giữa, đều không dễ làm người.

Vạn nhất ngươi đả thương hắn, trở mặt với Thục Sơn Kiếm Phái, thêm một đại địch, càng bất lợi với các ngươi.

Dẫu sao Lý Kinh Nhạn cũng không thành công, ta cảm thấy nên bỏ qua thôi.”
“Bỏ qua? Sao có thể bỏ qua như vậy được.” Triệu Thụy lạnh mặt “Lúc Lý Kinh Nhạn chưa đắc thế đã dám huênh hoang, cả gan làm bậy.

Bây giờ hắn đã là chưởng giáo của Thục Sơn Kiếm Phái, chị cho rằng hắn sẽ dễ dàng bỏ qua cho chị sao?”
Tôn Tiểu Lan trầm mặc, cô cảm thấy Triệu Thụy nói không sai, với tính cách của Lý Kinh Nhạn, chỉ sợ sẽ không bỏ qua cho cô.
Triệu Thụy thấy Tôn Tiểu Lan không phản đối, bèn lạnh nhạt nói: “Dẫu sao cũng không có chuyện gì, vậy chúng ta cứ đi Long Hổ Sơn tham gia náo nhiệt thôi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện