Chiếc xe màu đen đột nhiên xuất hiện, không có biểu hiện của việc đuổi theo, chỉ đơn thuần giữ khoảng cách với xe của Hồ Cửu.
Anh nhíu mày cảm giác có gì đó bất thường, trước mắt anh cần đảm bảo an toàn cho Lục Thạc.
“Em sau này cứ ở nhà là tốt rồi, nếu đi làm nên đi cùng Hào tổng.” Hồ Cửu dặn dò.
Nghe anh nhắc tới Hào tổng, trong lòng Lục Thạc hơi chột dạ, nhưng cô lại khó hiểu, tại sao lại muốn cô ở nhà.
“Tôi không nghĩ là có vấn đề gì đó mà anh ràng buộc tôi ở nhà.
Nếu là vì chuyện ngày hôm qua thì tôi sẽ cẩn thận hơn.
Dù sao cũng không thể hạn chế tôi đi lại được.”
Lục Thạc quả quyết nói.
Hồ Cửu bên cạnh cũng không biết phải giải thích làm sao cho Lục Thạc hiểu, nhưng cũng không thể nói chuyện của Dung Vị được.
Dù sao thì bản thân anh cũng chưa rõ được hết câu chuyện bên trong, nguy hiểm vẫn ở đó.
Còn về phía Phúc gia bên kia, có lẽ anh nên dẹp luôn gia tộc này rồi, dám có ý đồ xấu với người của anh.
“Được, tùy em.
Anh chỉ đang quan tâm em.” Hồ Cửu thở dài nói.
“Dù sao cũng cảm ơn vì đã cứu tôi.
Sau này tôi tự cẩn thận là được.” Lục Thạc cũng hơi dịu giọng một chút.
Nhưng cô vẫn cảm giác vô cùng bất mãn với Hồ Cửu, lúc trước quả thật cô có tình cảm với anh, chỉ là qua nhiều năm anh bặt vô âm tính thì tình cảm đó với dần, còn lại cũng chỉ là tình nghĩa.
Khi anh về lại làm cô thất vọng vô cùng, từ một thanh niên ưu tú ngày nào giờ lại trở nên bụi bặm phong sương, không hề làm gì ổn định, cứ như những tên côn đồ mà đánh đánh chém chém.
Lục Thạc thở dài.
Rất nhanh bọn họ đã đến biệt thự Nhật Hạ.
Hồ Cửu nhìn thấy chiếc xe kia vẫn ở khoảng cách nhất định, lại cũng không có biểu hiện gì, cũng không thể hiện địch ý.
“Em từ đây đi vào, sau này cẩn thận chút.” Hồ Cửu nhanh chóng mở cửa xe.
Anh cũng không lái xe vào trong như mọi khi, dù sao Lão Lý cũng đã ở đây bảo vệ cha con Lục Thạc, anh cũng yên tâm một chút.
Trước mắt cần xem chiếc xe kia muốn làm gì, để họ biết nơi ở cũng không phải chuyện hay ho gì.
“Anh… không đi vào?” Lục Thạc nhíu mày hỏi.
“Vẫn còn chút chuyện, anh sẽ về nói chuyện với em sau.” Hồ Cửu vẫn nhẹ nhàng nói.
Hiện tại làm rõ mọi chuyện, bảo vệ an toàn mọi người mới là chuyện cần làm, những chuyện khác có thể nói sau.
“Dù sao cha cũng chờ em từ hôm qua, có lẽ rất lo.” Anh như có như không dặn dò cô.
“Ừ.
Cố gắng về sớm, tôi cũng muốn nói chuyện cho rõ với anh.” Lục Tahcj nghiêm nghị nói.
Anh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, dù sao chuyện kia anh cũng chưa biết xử lý thế nào.
Vợ đang muốn ly hôn anh nha, thái độ kiên quyết vô cùng, anh cũng chưa biết phải làm sao.
Chờ Lục Thạc vào trong khuất bóng, anh chắc chắn cô đã an toàn thì bắt đầu lái xe đi tiếp.
Anh chạy tới một đoạn đường cao tốc, chiếc xe đen kia vẫn bám theo anh, tốc độ vẫn duy trì giữ khoảng cách với anh.
“Thú vị.” Hồ Cửu nhếch môi cười.
Anh thắng gấp, cua gắt xe quay ngược lại đối đầu với xe màu đen kia, chiếc xe kia cũng dừng lại.
Cả hai chiếc xe đối đầu nhau, cũng không bên nào chịu tiến tới.
Đột nhiên, Hồ Cửu nhấn ga hết tốc độ, chiếc xe của Hồ Cửu là xe địa hình, nhìn bề ngoài không hề có sự sang trọng bóng bẩy của chiếc xe đắt tiền, nhưng động cơ cực mạnh, đây là xe địa hình, vượt mọi chướng ngại.
Cho nên những chiếc xe đắt tiền ngoài kia thực sự chỉ sang trọng đẳng cấp, còn động cơ thì không thể chuyên dụng bằng xe của anh.
Grừm…
Chiếc xe đen ban đầu không nhúc nhích, nhưng có lẽ cảm thấy Hồ Cửu muốn tông trực diện họ, nên đã đánh lái qua một bên.
Bánh xe ma sát với mặt đường tạo nên từng đợt khói.
Cạch.
Một người đàn ông ăn mặc lịch sự bước xuống xe, tỏ vẻ cung kính cúi đầu về phía xe Hồ Cửu.
“Chúng tôi không có ác ý, chỉ là muốn tìm cơ hội nói chuyện với cậu.” Người đàn ông đứng tuổi cách xe Hồ Cửu khó gần.
Ông ta nói to, đủ để anh nghe thấy.
Hồ Cửu cũng khoan thai bước xuống xe.
“Có chuyện?” Hồ Cửu âm trầm hỏi.
Cả người anh dựa vào xe, cảm giác anh rất tùy tiện nhưng trên người anh luôn có một loại áp lực vô hình.
Người đàn ông lớn tuổi kia nhìn qua cũng là người có hiểu biết, lăn lộn trong xã hội này.
Nhưng nhìn tới Hồ Cửu vẫn vô thức mà cúi đầu.
“Tôi… có thể tới nơi khác nói chuyện không?” Người đàn ông này nhẹ nhàng yêu cầu như sợ Hồ Cửu không chịu đi.
“Không! Cứ nói đi.” Anh không muốn bị sắp đặt.
Đến một nơi nói chuyện chi bằng cứ nói thẳng.
“Đây… chuyện này rất quan trọng… về thân thế của cậu.” Người đàn ông này có chút cẩn trọng, vừa nói vừa quan sát nét mặt của Hồ Cửu.
“Tôi là người Hồ gia, Hồ Lâm… xét về thứ bậc cậu cũng có thể gọi tôi một tiếng chú.” Nói xong lời này Hồ Lâm hơi thở ra một chút..
Anh nhíu mày cảm giác có gì đó bất thường, trước mắt anh cần đảm bảo an toàn cho Lục Thạc.
“Em sau này cứ ở nhà là tốt rồi, nếu đi làm nên đi cùng Hào tổng.” Hồ Cửu dặn dò.
Nghe anh nhắc tới Hào tổng, trong lòng Lục Thạc hơi chột dạ, nhưng cô lại khó hiểu, tại sao lại muốn cô ở nhà.
“Tôi không nghĩ là có vấn đề gì đó mà anh ràng buộc tôi ở nhà.
Nếu là vì chuyện ngày hôm qua thì tôi sẽ cẩn thận hơn.
Dù sao cũng không thể hạn chế tôi đi lại được.”
Lục Thạc quả quyết nói.
Hồ Cửu bên cạnh cũng không biết phải giải thích làm sao cho Lục Thạc hiểu, nhưng cũng không thể nói chuyện của Dung Vị được.
Dù sao thì bản thân anh cũng chưa rõ được hết câu chuyện bên trong, nguy hiểm vẫn ở đó.
Còn về phía Phúc gia bên kia, có lẽ anh nên dẹp luôn gia tộc này rồi, dám có ý đồ xấu với người của anh.
“Được, tùy em.
Anh chỉ đang quan tâm em.” Hồ Cửu thở dài nói.
“Dù sao cũng cảm ơn vì đã cứu tôi.
Sau này tôi tự cẩn thận là được.” Lục Thạc cũng hơi dịu giọng một chút.
Nhưng cô vẫn cảm giác vô cùng bất mãn với Hồ Cửu, lúc trước quả thật cô có tình cảm với anh, chỉ là qua nhiều năm anh bặt vô âm tính thì tình cảm đó với dần, còn lại cũng chỉ là tình nghĩa.
Khi anh về lại làm cô thất vọng vô cùng, từ một thanh niên ưu tú ngày nào giờ lại trở nên bụi bặm phong sương, không hề làm gì ổn định, cứ như những tên côn đồ mà đánh đánh chém chém.
Lục Thạc thở dài.
Rất nhanh bọn họ đã đến biệt thự Nhật Hạ.
Hồ Cửu nhìn thấy chiếc xe kia vẫn ở khoảng cách nhất định, lại cũng không có biểu hiện gì, cũng không thể hiện địch ý.
“Em từ đây đi vào, sau này cẩn thận chút.” Hồ Cửu nhanh chóng mở cửa xe.
Anh cũng không lái xe vào trong như mọi khi, dù sao Lão Lý cũng đã ở đây bảo vệ cha con Lục Thạc, anh cũng yên tâm một chút.
Trước mắt cần xem chiếc xe kia muốn làm gì, để họ biết nơi ở cũng không phải chuyện hay ho gì.
“Anh… không đi vào?” Lục Thạc nhíu mày hỏi.
“Vẫn còn chút chuyện, anh sẽ về nói chuyện với em sau.” Hồ Cửu vẫn nhẹ nhàng nói.
Hiện tại làm rõ mọi chuyện, bảo vệ an toàn mọi người mới là chuyện cần làm, những chuyện khác có thể nói sau.
“Dù sao cha cũng chờ em từ hôm qua, có lẽ rất lo.” Anh như có như không dặn dò cô.
“Ừ.
Cố gắng về sớm, tôi cũng muốn nói chuyện cho rõ với anh.” Lục Tahcj nghiêm nghị nói.
Anh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, dù sao chuyện kia anh cũng chưa biết xử lý thế nào.
Vợ đang muốn ly hôn anh nha, thái độ kiên quyết vô cùng, anh cũng chưa biết phải làm sao.
Chờ Lục Thạc vào trong khuất bóng, anh chắc chắn cô đã an toàn thì bắt đầu lái xe đi tiếp.
Anh chạy tới một đoạn đường cao tốc, chiếc xe đen kia vẫn bám theo anh, tốc độ vẫn duy trì giữ khoảng cách với anh.
“Thú vị.” Hồ Cửu nhếch môi cười.
Anh thắng gấp, cua gắt xe quay ngược lại đối đầu với xe màu đen kia, chiếc xe kia cũng dừng lại.
Cả hai chiếc xe đối đầu nhau, cũng không bên nào chịu tiến tới.
Đột nhiên, Hồ Cửu nhấn ga hết tốc độ, chiếc xe của Hồ Cửu là xe địa hình, nhìn bề ngoài không hề có sự sang trọng bóng bẩy của chiếc xe đắt tiền, nhưng động cơ cực mạnh, đây là xe địa hình, vượt mọi chướng ngại.
Cho nên những chiếc xe đắt tiền ngoài kia thực sự chỉ sang trọng đẳng cấp, còn động cơ thì không thể chuyên dụng bằng xe của anh.
Grừm…
Chiếc xe đen ban đầu không nhúc nhích, nhưng có lẽ cảm thấy Hồ Cửu muốn tông trực diện họ, nên đã đánh lái qua một bên.
Bánh xe ma sát với mặt đường tạo nên từng đợt khói.
Cạch.
Một người đàn ông ăn mặc lịch sự bước xuống xe, tỏ vẻ cung kính cúi đầu về phía xe Hồ Cửu.
“Chúng tôi không có ác ý, chỉ là muốn tìm cơ hội nói chuyện với cậu.” Người đàn ông đứng tuổi cách xe Hồ Cửu khó gần.
Ông ta nói to, đủ để anh nghe thấy.
Hồ Cửu cũng khoan thai bước xuống xe.
“Có chuyện?” Hồ Cửu âm trầm hỏi.
Cả người anh dựa vào xe, cảm giác anh rất tùy tiện nhưng trên người anh luôn có một loại áp lực vô hình.
Người đàn ông lớn tuổi kia nhìn qua cũng là người có hiểu biết, lăn lộn trong xã hội này.
Nhưng nhìn tới Hồ Cửu vẫn vô thức mà cúi đầu.
“Tôi… có thể tới nơi khác nói chuyện không?” Người đàn ông này nhẹ nhàng yêu cầu như sợ Hồ Cửu không chịu đi.
“Không! Cứ nói đi.” Anh không muốn bị sắp đặt.
Đến một nơi nói chuyện chi bằng cứ nói thẳng.
“Đây… chuyện này rất quan trọng… về thân thế của cậu.” Người đàn ông này có chút cẩn trọng, vừa nói vừa quan sát nét mặt của Hồ Cửu.
“Tôi là người Hồ gia, Hồ Lâm… xét về thứ bậc cậu cũng có thể gọi tôi một tiếng chú.” Nói xong lời này Hồ Lâm hơi thở ra một chút..
Danh sách chương