Chương 438

“Trong phòng Bạch Long có mật thất dẫn tới chỗ chứa bom. Nằm dưới ao sen!”

Hồ Cửu cũng không có thời gian giải thích nhiều.

“Vâng!”

Nhận lệnh Hữu Thủ nhanh chóng đi về phía ao sen để đón đội của Từ Chấn Nam.

“Chiến thần! Quay lại rồi?”

Bạch Long ngồi trong phòng, vẫn nhàn nhã thưởng trà, hương sen thoang thoảng làm người ta vô cùng thư giãn.

Hồ Cửu nhếch mép cười.

“Sen thanh khiết, không hợp với ông.”

Bạch Long tay đang cầm ly trà thì dừng lại.

“Tôi không quan tâm ông vì lý do gì mà làm vậy, nhưng hôm nay… có lẽ nên đặt dấu chấm hết.”

Ánh mắt Hồ Cửu lạnh nhạt nhìn ông ta, dù sao anh cũng từng nghĩ nể mặt Lão Bạch vài phần, anh cũng sẽ có thể khuyên nhủ ông ta tự buông tay.

Hoặc tự chủ động từ bỏ, may ra được chút khoan hồng với chuyện ông ta đã làm.

Chỉ là…

Chuyện này đã đi quá xa rồi.

Không thể quay đầu, Bạch Long đi đến bước này, xem như là không còn đường quay đầu, ông ta chính là tự tay cắt đứt con đường của mình.

“Chiến thần! Cậu quá tự tin!”

Bạch Long nhẹ cười, cứ như ông ta phảng phất như không màn gì cả.

“Đúng! Vì tôi là Chiến thần, tôi có cơ sở để tự tin!”

“Còn ông? Lấy gì tự tin? Là vài ký bom đặt dưới hầm này, hay là… vài lọ thuốc sinh học.”

Hồ Cửu chất vất, từng bước ép sát, không cho Bạch Long một con đường thối lui.

“Xem ra cậu biết khá nhiều. Nhưng biết thì sao chứ? Bom vẫn ở đây, mà thuốc thì…”

Nói xong hắn nhếch miệng cười, vô cùng bí ẩn, Hồ Cửu cảm nhận được Bạch Long đã tự tin như vậy thì chắc chắn có lý do để hắn tự tin như thế.

Chỉ là khi nhắc tới thuốc sinh học, có vẻ như hắn có ẩn giấu gì đó…

“Tôi nói rồi, từng thứ một, tôi đều muốn dẹp.”

“Ông có thể tư lợi, ông cũng có thế tìm kiếm quyền lực. Nhưng ảnh hưởng tới Đông Uy, ảnh hưởng tới cục diện chung, chắc chắn ông chỉ có một đường duy nhất.”

Hồ Cửu cứng rắn nói.

Dù là Long chủ, chỉ là muốn bảo đảm cho cuộc sống bình an cho người thân cùng những người từng đồng hành cùng anh mà thôi.

Muốn đảm bảo cho họ một đời an yên sau khi cống hiến hết sức.

Nhưng nếu đã là động tới an nguy đất nước, thì Hồ Cửu chắc chắn sẽ không thể bỏ qua.

Thậm chí là sẽ cho họ nhận lấy sự trừng trị thích đáng.

“Hoặc ông tự mình dẫn tôi đi đến mật thất.”

“Hoặc…”

Hồ Cửu nói đến đây thì Bạch Long đã đứng dậy, kéo đi chiếc chiếu trúc dưới chỗ ngồi.

Tại đó lộ ra một cửa hầm.

“Cậu muốn đi? Tôi dẫn.”

Bạch Long ánh mắt tự tin nhìn Hồ Cửu.

Mà khi này Hồ Cửu hơi nhíu mày cũng đi theo, đồng thời làm một ám hiệu cho mọi người bên ngoài âm thầm theo dõi phía sau.

“Đi thôi!”

Hồ Cửu khí thế không giảm, khoan thai vô cùng.

Không có chút sợ hãi.

Trong lòng anh biết, Bạch Long có thể dễ dàng để anh vào đây thì đã có chuẩn bị, cũng sẽ có hậu chiêu.

Nhưng cũng không sao, Hồ Cửu muốn biết hồ lô của hắn có gì, hắn còn muốn làm tới mức nào.

“Ngài không sợ sao? Chiến thần?”

Bạch Long dò hỏi.

Ông ta cười mỉm, có chút bí hiểm, cũng có chút tán thưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện