Chương 429

Lục Thạc bất ngờ,

Dù gì Bạch Thố cũng được Bạch Long đích thân nuôi dạy, lại thêm ở khu này trong thời gian lâu như vậy.

Sao có thể không rõ độc?

Nhưng quả thật cô không cảm nhận gai có độc.

Mà loại cây kia cũng chỉ là cây thường, sao lại có độc được.

“Không thể! Cây này chỉ đơn giản là loại gai thông thường, sao có thể có độc.”

Bạch Thố nhíu mày.

“Cô biết hết sao? Tất nhiên gai không độc, vậy phải xem quần áo, hay có gì đó dính độc… hoặc nói đúng hơn có người rải độc ở khu vực này.”

Nhìn Bạch Thố, anh chợt nhận ra cô sống cũng không hề dễ dàng.

Một cô gái nhìn đơn thuần như vậy lại có thể nhận biết độc từ cây, am hiểu đường rừng, xem ra cũng vất vả không ít.

“Càng không có khả năng.”

“Ai có thể…”

Nhưng nói đến đây cô chợt im bặt.

Quả thật cô sơ ý quên mất một chuyện, lúc trước vì muốn ngăn chặn người đi vào đây hoặc có người thoát ra, khu rừng này đã bị Ngài Thiện rải một loại độc, loại này không tác dụng với ai cả, chỉ có tác dụng với cây cối.

Nếu không cẩn thận bị thương, cây cối sẽ tải một lượng độc vào người từ vết thương này.

Xem ra… gậy ông đập lưng ông.

“Nghĩ ra rồi?”

Bạch Thố gật gật đầu.

“Quả thật là rải độc.”

Cô chỉ có thể công nhận, nhưng ánh mắt nhìn Hồ Cửu càng nóng bóng hơn.

Hồ Cửu quá xuất sắc!

Đoạn đối thoại của cả hai không nhiều, nhưng đủ làm cho Lục Thạc thấy lạc lõng.

Cô cảm giác như bản thân mình không thể xen vào đối thoại ngắn ngủi ấy.

Trong lòng cô có gì đó hơi khó chịu, nhưng lý trí đã buộc cô áp chế sự khó chịu ấy.

“Đừng nhúc nhích!”

Hồ Cửu nghiêm giọng, sau đó cẩn thận xé một mảnh vải nhỏ trên áo cột chặt động mạch trên miệng vết thương, sau đó dùng dao hơ nóng trên lửa, rạch một đường nhỏ trên vết thương.

“Chịu đau một chút.”

Bạch Thố đau đến phát khóc, mà Lục Thạc nhìn thấy thì sợ hãi không thôi.

Nhìn con dao cứa vào da thịt trắng nõn, Lục Thạc không chịu đựng được phải quay mặt đi.

Sau đó…

‘Anh Hồ Cửu…”

‘Anh…”

Cả Lục Thạc cùng Bạch Thố lên tiếng.

Nhưng Hồ Cửu đang dùng miệng hút lấy máu độc trên vết rạch.

Nhưng Hồ Cửu đang dùng miệng hút lấy máu độc trên vết rạch.

Làm xong, anh lại lấy một lọ nhỏ trong túi, uống một ngụm.

“Ổn rồi.”

Giọng nói vẫn lạnh nhạt.

Mà vết thương kia cũng đã không còn bầm tím nữa, Lục Thạc giúp đỡ băng bó cho Bạch Thố.

“Trời sáng một chút thì cô nên về đi! Ở đây không an toàn.”

Hồ Cửu vẫn không nhịn được mà lên tiếng.

Anh thật tâm không muốn dính dáng tới Bạch Thố nữa.

Mà vào tai Lục Thạc cứ như là Hồ Cửu đang quan tâm Bạch Thố vậy.

Cô cúi đầu giấu đi sự không vui.

Bạch Thố mắt ngấn lệ, muốn cùng anh nói chuyện một chút nhưng lại nhìn thấy có Lục Thạc.

“Chị Lục Thạc, em biết anh Hồ Cửu yêu thương chị nhất, nói ra lời này bản thân em biết là quá đáng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện