Chương 426

Nhưng rất nhanh, vẻ mặt anh có chút nghiêm trọng, mày cau lại.

“Có lẽ chúng ta phải tiến vào rừng, sẽ vất vả một chút, chỉ cần chịu đựng qua tối hôm nay… mai sẽ ổn.”

Hồ Cửu nói xong nắm tay Lục Thạc tiếp tục đi.

Nhưng đi một đoạn, váy của cô quá mức bất tiện không thể nào kéo lê mãi như thế, Lục Thạc cũng sẽ mất sức.

Hồ Cửu nhìn xung quanh một chút, sau đó lấy trong túi áo một con dao mini, thường thì con dao này có lẽ dùng để gọt giũa cái gì đó thôi.

Nhưng hiện tại nó lại vô cùng có ích.

Anh ra tay nhanh gọn, cắt xé một phần váy của Lục Thạc vứt một bên, rồi kéo cô tiếp tục đi.

Nhưng dù sao Lục Thạc từ nhỏ làm gì đã chịu cực như vậy?

Suy cho cùng nếu không bị Lục gia hắt hủi thì cô đúng là một tiểu thư chân chính rồi.

“Em… không ổn rồi.”

“Em… không ổn rồi.”

Lục Thạc thở dốc.

Hồ Cửu hơi để ý xung quanh, nếu như là một mình anh thì việc hành quân đường rừng hay thoát khỏi đám người kia vô cùng dễ dàng.

Chỉ là với Lục Thạc thì có lẽ vô cùng khó khăn.

“Được rồi. Anh cõng em, đi một đoạn, chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi.”

Hồ Cửu nhìn qua sắc trời có lẽ cũng đã gần chiều, đi một đoạn nữa theo rêu mọc ở đây thì có thể đến được thượng nguồn, vậy thì có thể ra khỏi rừng về lại căn cứ.

Không biết hiện tại Từ Chấn Nam cùng Hữu Thủ, Túc Trì đã bắt đầu hành động chưa?

Nhưng chỉ cần bọn họ có kế hoạch thì anh tin sẽ ổn.

Việc còn lại chính là không để bản thân làm vật cản, mà bọn họ cần nhất lúc này là thoát khỏi phạm vi bom có thể tàn phá, khoảng cách này chưa gọi là an toàn.

Chưa kể ở sau còn có một nhóm người đang truy lùng họ.

Lục Thạc hơi ái ngại nhưng quả thực không còn cách nào khác.

Hồ Cửu quỳ ngồi để cô leo lên.

Tuy trong lòng cô có vô vàn hoài nghi muốn làm rõ, chỉ là cô biết làm gì cũng tiêu hao thể lực.

Bây giờ chỉ có im lặng không phiền tới Hồ Cửu.

‘Em.. liên lụy anh rôi.”

“Thì sao chứ? Ai bảo em là vợ anh.”

Nghe câu này, lòng Hồ Cửu như ấm áp trở lại.

“Thực ra em là đi tìm anh.”

“Em xin lỗi lúc trước không tin tưởng anh.”

Lục Thạc thều thào nói, hơi ấm phả vào tai Hồ Cửu.

“Không sao, em cũng quay về với anh rồi đó thôi.”

Lục Thạc thều thào nói, hơi ấm phả vào tai Hồ Cửu.

“Không sao, em cũng quay về với anh rồi đó thôi.”

Nghe được lời này, Hồ Cửu cũng không còn thấy mệt mỏi nữa.

“Em cố gắng một chút nữa. Chúng ta cần đi thêm một đoạn, nếu có chỗ có thể nghỉ ngơi anh sẽ để em nghỉ ngơi một chút.”

Quả thực anh có thể dùng trận pháp cùng ẩn thuật, nhưng mà bên kia Ngài Tuệ cũng không ngốc.

Mà trong rừng, trận pháp có lợi hại đến đâu cũng không tránh được các con vật có độc.

Mà rừng này khá ẩm ướt, nếu không tìm nơi khô ráo nghỉ chân, thì tới đêm các độc vật sẽ đi kiếm ăn, mà người bọn họ chính là toát ra một cỗ hương khí vô cùng đặc biệt.

Thu hút độc vật là chuyện sớm muộn.

“Ngài Tuệ, nếu tiếp tục đi sâu vào rừng… e là không ổn.”

Một tên thuộc hạ nói.

Đừng nhìn khu rừng này bình thường, ban ngày cũng thôi đi, đêm xuống quả thực vắt, muỗi cùng bò cạp, rắn rết cứ như có linh tính, sẽ đi tìm mục tiêu.

Bọn họ không phải chưa từng gặp qua, bột huỳnh hoàng có thể tránh được chút tạm thời, không thể tránh hoàn toàn.

Cho nên nếu có thể, bọn họ muốn rút về khi trời còn sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện