Chương 396

Tâm của Lục Thạc bị đả kích.

Lâm Dực nhận được tin tức rất nhanh tiến vào, danh tiếng Lâm Dực không phải ngày một ngày hai, mà trong giới y học ai cũng biết rõ.

“Anh.. mời được đại y sư Lâm Dực.”

Vị bác sĩ nhìn Hồ Cửu bằng ánh mắt tôn sùng.

Mà Hồ Cửu chỉ quan tâm đến bệnh trạng của Dung Vị.

“Cứu được không?”

Hồ Cửu nhìn Lâm Dực, nôn nóng hỏi.

Nhìn phát đồ cùng báo cáo bệnh trạng, Lâm Dực hơi nhíu mày.

“Cần xem trực tiếp.”

“Vị bác sĩ này, tôi có thể vào chứ?”

Tuy ngữ khí vô cùng khách khí, nhưng có chút thị uy.

Các vị bác sĩ ở đây ai dám ngăn cản chứ?

Rất nhanh Lâm Dực đã vào phòng cấp cứu xem xét.

“Mau, chuẩn bị phòng phẫu thuật.”

Trải qua hàng giờ đồng hồ, cuối cùng Lâm Dực cũng một thân mệt mỏi rời phòng.

“Sau này không vận động mạnh, nhưng vẫn có thể đi lại. Chỉ là… cần lưu ý một chút, tôi sẽ ghi ra.”

Lâm Dực nói xong thì đi vào phòng khử trùng thay đồ.

Mà cha mẹ Dung Vị nghe vậy cũng thở phào.

Lục Thạc nhìn đồng hồ giờ cũng đã khuya, cô định rời đi.

“Cha mẹ nuôi, Dung Vị đã ổn. Có một số việc còn cần xử lý, đợi xong sẽ quay lại.”

“Hữu Thủ sẽ chuyển viện cho Dung Vị và sắp xếp cho mọi người về phương Đông. Dù sao ở đó Lâm Dực cũng dễ chiếu cố hơn.”

Hồ Cửu nhanh chóng sắp xếp.

Phòng ngựa vạn nhất, vẫn là để Lâm Dực điều trị đi.

Nói xong Hồ Cửu rời đi, anh cần phải đi về phương Đông gấp.

Các bảo vật có dị động, có lẽ có người giở trò gì đó rồi.

Lục Thạc cũng đang định về nhà, thấy Hồ Cửu bước ra thì vô thức ngăn lại.

“Em có chuyện gì sao?”

Hồ Cửu hơi bất ngờ.

“Em có chuyện gì sao?”

Hồ Cửu hơi bất ngờ.

“Anh lại đi?’

“Định dự hôn lễ em, nhưng em đã không muốn cũng không còn cách nào.”

Anh cười khổ.

Lục Thạc đuối lý, cũng không biết bản thân muốn gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện