Nhìn xung quanh, Trần Giai Linh biết mình ở bệnh viện, nhưng rõ ràng khi ngất đi cô ta vẫn ở căn phòng bẩn thỉu kia.
“Là có người gọi cho mẹ.

Khi mẹ đến con đang ở bệnh viện ở thành phố Gia.

Mẹ nhanh chóng âm thầm đưa con về phương Bắc, điều trị tại bệnh viện tư này.”
Thẩm Thanh Hương nhìn con gái, đau lòng vô cùng.
“Sao con lại…”
Nói tới đây bà cứ rơi nước mắt không thể nói hỏi tiếp.
Nhớ lại cảnh tượng bị hành hạ sỉ nhục như một con chó tối qua, Trần Giai Linh hoảng sợ…
Cô ta cực kỳ sợ hãi.
Tên Chiến thần kia có phải biến thái rồi không?
Hay tâm lý vặn vẹo?
Sao lại đối xử với cô ta như thế chứ?
“Con… mẹ ơi… huhu” Nhưng cô ta cũng không thể nói thành lời.
Cô ta nhớ rõ từng đợt hành hạ, đau từ thể xác đến tinh thần, vô cùng nhục nhã.
Có lẽ đó là ký ức cô sợ hãi không muốn nhớ lại nhất.
Trong lúc mơ hồ Trần Giai Linh bị hai gã đàn ông kia thay nhau hãm hiếp thô bạo.
Từng thớ thịt trên người cô ta bị hai tên đàn ông dơ bẩn kia tận dụng, sử dụng dụng cụ trợ hứng.

Lại còn thêm tên Chiến thần kia, hắn cứ ngồi trên ghế dùng roi da quất vào cô ta.
Còn ép cô ta tự xưng là ‘con chó cái’, còn có gì đó mà ‘con đ* của ta’.
Ban đầu cô ta còn cắn răng chịu đựng.
Không nói những từ dơ bẩn kia.
Nhưng hai gã kia vậy mà… vậy mà… đưa các đồ vật kinh khủng kia vào người cô ta.
Chịu không nỗi cô ta đánh hét to theo lời hắn… ê chề nhục nhã…
Lúc bị cả hai cùng lúc dày vò thì cô ta ngất đi…
Sau đó…
Thì đang ở viện nhìn thấy mẹ mình.
Nhiều lần Trần Giai Linh mơ màng tưởng mình được thoát, nhưng cái đau đớn kéo cô về thực tại.
May mắn giờ thực sự thoát rồi.
“Giai Linh… xem như khổ tận cam lại.

Bên Ban Chính trị nói… Chiến thần chiếu cố, đề cứ gia tộc chúng ta ở vị trí cấp cao nhất, vượt mặt Vinh gia.”
“Còn có… gia sản của chúng ta cũng được Ngài ấy chiếu cố tăng lên gấp ba lần…”
“Chỉ là… đáng sao?”
Thẩm Thanh Hương nghẹn ngào, vừa khóc vừa nói.
Nghe đến lợi ích mà mình có thể đem lại, Trần Giai Linh quên luôn tất cả nhưng gì đã chịu, cảm thấy đáng giá.
“Mẹ… bên kia có nhắc gì đến tên con? Họ có…”
“Có… có… Chiến thần tùy không chỉ đích danh con, nhưng thuộc hạ của Ngài ấy đã nói con sẽ phụ trách trong ban nội các thuộc Ban Chính trị.”
Thẩm Thanh Hương nhìn con gái ham muốn quyền lực đến điên rồi.
“Vậy tốt rồi… không sao, không sao.”
“Con cố tịnh dưỡng, bác sĩ nói con không sao…chỉ là ‘vận động’ quá độ…”
“Bên Vinh thiếu mẹ nói con bị tai nạn nên đưa về đây điều trị… Con… Chuyện này đừng để Vinh thiếu biết.”
Bà ta lo lắng dặn dò.
Dù gì đây cũng là con gái của bà, sao lại không sót.
Nhưng nhìn Trần gia đang dần bước lên một tầm cao mới, đau lòng nhưng vẫn phải nhịn.
“Con biết rồi.”
“Mẹ giúp con kéo dài thời gian một chút.”
“Nói bác sĩ làm mọi cách cho mọi dấu vết trên người con… biến mất nhanh nhất.”
Trần Giai Linh nhanh chóng hiện lên tia tính toán.
“Giai Linh, con điên rồi sao? Con còn muốn gặp tên kia…”
“Mẹ… vậy mẹ muốn con làm sao?”
Thẩm Thanh Hương im lặng, không biết phải làm gì.
Chợt bà ta lóe lên gì đó.
“Con không cần trực tiếp ra mặt nữa.

Tìm một người nào đó… thay con đi.”
“Thay con? Làm sao có thể… hắn sẽ biết…”

Trần Giai Linh không tán thành.
“Phẫu thuật thẩm mỹ.”
Bà ta nhìn con gái nhấn mạnh.
“Chỉ cần tìm người đáng tin, nắm được gia đình người đó trong tay.

Dù sao chúng ta cũng trả một khoản lớn, xong việc… có thể không lo nghĩ tiền bạc.”
“Với lại… tên kia cũng chỉ muốn thỏa mãn… sao có thể để tâm.”
“Nếu chuyện bại lộ, con chỉ cần chối không phải con… con có bằng chứng có kẻ giống con.

Đổ hết tội lỗi lên người kẻ thế thân… không phải tốt rồi sao?”
Thẩm Thanh Hương càng nói càng tự cảm thấy cách này khá hợp lý, có thể một công đôi chuyện.
“Chuyện này… ai nguyện ý chứ?”
Trần Giai Linh trong lòng cũng sợ hãi sự biến thái của vị Chiến thần kia, cô ta muốn thoát còn không được.
“Sẽ có… chỉ cần là kẻ ham tiền, có thứ cần lo… chắc chắn cô ta sẽ nghe theo chúng ta.”
“Nhưng…”
“Để mẹ lo… dù sao cũng nên có khí chất một chút… nếu không rất dễ nhận ra.”
“Được… nhưng khi tìm được người phải để con nhìn qua.”
Trần Giai Linh dặn dò.
Sau khi bàn tính xong, Thẩm Thanh Hương nhanh chóng để Trần Giai Linh tĩnh dưỡng.
Mình nhanh chóng tìm kiếm người có thể giúp con gái.
Chợt!
“Tài xế Chu! Ông còn nhớ cô gái hôm trước chúng ta đến thành phố Gia đón tiểu thư chứ?”
Ông hơi nhíu mày ròi gật gật đầu tỏ vẻ nhớ.
“Ông quay lại thành phố Gia một chuyến, đưa cô ấy về đây.”
Thẩm Thanh Hương nhanh chóng phân phó.
“Vâng.” Người tài xế nhanh chóng nhận nhiệm vụ.
- ......
Mà lúc này ở biệt thự phía Tây, Hữu Thủ cùng Lão Lý đã chờ sẵn, Thanh Ngũ đứng bên cạnh cũng cảm thấy có chút quái lạ.
“Hữu Thủ! Anh thay đổi!”
“Gì chứ? Đổi gì cơ?”
“Anh không thấy bản thân dạo gần đây rất hay đấu khẩu.

Xem đi, anh em từ trong ra ngoài, lớn tới nhỏ đều bị anh nói chợ hãi.”
Thanh Ngũ đây là bất mãn chất vấn.
“Làm gì có? Còn không phải họ làm sai còn không cho tôi nói?” Hữu Thủ không đồng ý cách nói của Thanh Ngũ.
“Luộc trứng hồng đào là sai? Đi giày trắng là sai? Còn có, tên đàn em nấu bếp cũng bị anh dọa sợ tái mét.”
“Hắn từ chỗ nấu ăn pha cà phê rất ngon… Hiện tại thì…”
Thanh Ngũ có chút bất lực.
Lúc trước anh gặp Hữu Thủ là một khí khái sát phạt, không chém thì giết.
Giờ lại thành một bà tám rồi sao?

“Lão Lý! Là ông khiến tôi ra như vậy phải không?” Hữu Thủ liếc mắt nhìn lão già đang ngồi ung dung kia.
“Cậu sắp phải đi phương Bắc đó, cả cậu nữa Thanh Ngũ… suốt ngày chém chém giết giết.

Không miệng lưỡi một chút thì ăn thiệt vào thân.”
“Hữu Thủ, cậu nói đi, trong buổi tiệc vừa rồi, cậu cần đánh ai không?”
Lão Lý hợp tình hợp lý nói.
Không ai có thể cãi được.
“Gì chứ? Tên Chiến thần giả mạo kia có tới đâu, chờ cả buổi rồi.”
Hữu Thủ không phục.
“Long chủ cũng chưa về cơ mà, câu nôn cái gì?”
Lão Lý quăng tới một ánh mắt coi thường.
“Chúng ta còn thiếu gì sao? Sao phải võ miệng, cứ nói chuyện bằng nắm đấm thôi.”
Hữu Thủ nhìn Thanh Ngũ, nói to cho Lão Lý nghe.
Thanh Ngũ gật gật đầu, tỏ vẻ tán thành.
“Nói các cậu không trải sự đời thì không nhận.”
“Long chủ… Ngài về rồi.”
Lúc bọn họ còn đang sôi nổi đồ lỗi cho cho nhau thì Hồ Cửu cùng Túc Trì cũng kịp lúc quay về.
“Mọi người chuẩn bị đi.

Ngay mai chúng ta sẽ tới phương Bắc.”
“Sao gấp vậy?”
Lão Lý hơi bất ngờ.
“Tôi tin rằng sau hôm nay, bọn họ sẽ về phương Bắc.

Kịch hay ở đó!”
Hồ Cửu ung dung nói.
“Vậy… ở đây…” Hữu Thủ lo lắng hỏi.
“Không sao! Có Hoàng Đàn lo liệu.”
“Trong tối nay bọn người giả mạo kia sẽ đến tìm chúng ta thôi.”
Anh nói xong thì nhìn về phía cửa.
Nhếch lên một nụ cười ngông cuồng vốn có, mà anh đã bao lâu giấu giếm..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện