Tiêu Chiến gật gật đầu, rồi sau đó hộ tống Khương Vũ Nhu trở về, đang đi nửa đường, Khương Vũ Nhu đột nhiên nhớ tới cái gì, nháy mắt to hỏi: “Đúng rồi? Kim gia bị huỷ diệt có phải có quan hệ tới anh không?”

Khương Vũ Nhu vẫn luôn có chút nghi hoặc với thân phận Tiêu Chiến, cảm thấy anh cứ thần thần bí bí.

Tiêu Chiến nhàn nhạt cười nói: “Kỳ thật không có quan hệ nhiều lắm, anh

chỉ là đi tuần bộ tổng tư báo án, vừa lúc bọn họ đã sớm nhằm vào Kim gia, nghe xong liền đem người một lần diệt trừ thế lực vài thập niên của Kim gia.”

Khương Vũ Nhu bản tín bán nghi gật gật đầu, cuối cùng hai người về tới Lãng Nguyệt Sơn trang.

Lúc Khương Vũ Nhu chăm sóc Cacao, Tiêu Chiến nói với Long Nhất: “Nói Hàn Lợi Dân tới Lãng Nguyệt Sơn trang một chuyến."

Đối với Tiêu Chiến mà nói, hạng mục Kim gia lưu lại, anh muốn lấy bao nhiêu đều dễ như trở bàn tay! Thực mau, Hàn Lợi Dân mặc một bộ đường bình thường tự mình lái xe jeep xuất hiện ở Lãng Nguyệt Sơn trang.

Nếu như bị người ngoài biết, tất nhiên sẽ kinh hách rớt cằm!

Đây chính là thiếu tả đóng giữ Tô Hàng, bao nhiêu người muốn nịnh bợ đều căn bản không thấy được mặt.

“Thuộc hạ Hàn Lợi Dân, không biết Bắc Lương Vương kêu tôi tới là có chuyện gì?”

Hàn Lợi Dân tiến vào chuyện thứ nhất phải làm chính là nghiêm chỉnh củi chào, rồi sau đó cung kính nửa khom lưng đứng ở trước mặt Tiêu Chiến.

Trước mặt vị này, chính là Bắc Lương vương thống ngự 30 vạn Phá Long Quân Bắc Lương! Là một sát thần

Hàn Lợi Dân kỳ thật cũng có chút sợ hãi, thái dương thấm ra một tia mồ hội lạnh, lo lắng có phải chính mình xử lý chuyện Kim gia có vấn đề chọc giận chủ soái Bắc Lương này hay không.

“Hàn Lợi Dân, hạng mục Kim gia lưu lại đều ở trên tay ông đúng không?". Tiêu Chiến vô cảm hỏi.



“Đúng vậy, chủ soái có cái gì phân phó?” Hàn Lợi Dân chạy nhanh nói.

Đến bây giờ, trong lòng ông còn nơm nớp lo sợ hơn!

Khí thế Tiêu Chiến quá mạnh, cho dù ngồi ở chỗ kia, Hàn Lợi Dân đều cảm thấy chính mình không thở nổi!

“Kim gia lưu lại hạng mục hợp tác, chọn ra một ít để Khương Vũ Nhu tiếp nhận. Nhớ kỹ, chỉ có thể để Khương Vũ Nhu tiếp nhận, những người khác một mực không được!" Tiêu Chiến lạnh lùng nói.

“Vâng... Thuộc hạ đã hiểu." Hàn Lợi Dân đáp nhanh, tuy rằng trong lòng có chút nghi vấn nhưng ông cũng không dám truy vấn, làm theo là được.

“Không có chuyện nữa, ông về đi.” Tiêu Chiến nhàn nhạt nói.

Hàn Lợi Dân lại do dự nói: “Chủ soái, thuộc hạ có cái yêu cầu quá đáng. Ba ngày sau, Tô Hàng có hội giao lưu danh nhân nhân vật nổi tiếng, là thuộc hạ tổ chức, mục đích là để chúc mừng những thế gia cùng xí nghiệp lấy được hạng mục của Kim gia. Đây là mấy cái thiệp mời, thuộc hạ muốn mời chủ soái cùng phu nhân cùng đến.”

Tiêu Chiến nhìn thoáng qua, nói: “Để đó đi, có thời gian tôi sẽ đi."

“Vâng!” Hàn Lợi Dân cúi chào nói, rồi sau đó rời khỏi Lãng Nguyệt Sơn trang.

Cho đến khi rời khỏi Lãng Nguyệt Sơn trang, cảm giác không khoẻ trên người Hàn Lợi Dân mới biến mất, phía sau lưng đã bị mồ hôi lạnh làm ướt.

Mà bên này, trong biệt viện Khương gia.

Khương Mỹ Nghiên tức giận đánh nát không ít đồ vật, nói với Khương Văn Kì: “Ba! Chẳng lẽ chúng ta cứ ngồi chờ chết như vậy? Nếu Khương Vũ Nhu trở lại Khương gia thì con làm gì còn cơ hội?"

Khương Văn Kì lại nhàn nhạt nhấp một ngụm trà, cười nói: “Mỹ nghiên đừng nóng giận. Ba đã sai người điều tra qua, Tiêu Chiến chính là một người xuất ngũ trở về mà thôi, thế lực gì cũng không có. Tiêu gia đã sớm diệt môn ở 5 năm trước, cậu ta chỉ là một cái tang gia khuyển, có thể nhấc lên được cái bọt sóng gì? Hạng mục Kim gia lưu lại, bọn họ không có khả năng lấy được!”

“Thật sự sao?” Khương Mỹ Nghiên nghe vậy, giữa mày hiện lên ý cười lạnh, nói: “Hừ! Con biết mà, Khương Vũ Nhu là một cái đồ đê tiện, đời này cũng đừng nghĩ trở lại Khương gial”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện