Trục Đông Lưu đứng trơ ra trước lời động viên của Ẩm Triều Tịch, đầu hắn si ngốc mờ mịt.

"Tiền bối, ngài có lầm không?" Khúc Duyệt biết không dễ tu luyện Thiên Khuyết kiếm nhưng không ngờ lại biến thái đến mức này, "Ngài thậm chí không biết tầng thứ ba tu luyện như thế nào mà đã khẳng định đây là thanh kiếm đơn giản nhất trong mười hai thần kiếm?"

Nàng phát hiện bản thân Ẩm Triều Tịch cũng là một cái hố, hắn và Thiên Hố kiếm đều cùng một giuộc cho nên thanh kiếm ấy mới chọn hắn. Hoặc có lẽ, ban đầu vẫn là một kiếm tu giả chính trực, nhưng sau khi bị Thiên Hố ảnh hưởng, hắn nảy sinh ý định trả thù xã hội.

Ẩm Triều Tịch ra chiều oan uổng: "Chưa từng có ai thành công, cũng không phải Thiên Khuyết khó tu luyện, chỉ vì nó là một thanh kiếm mẻ, hình dáng bình thường, người biết nhìn hàng lại ít. Vì thế nó bị xem thường, kiếm chủ tổng cộng chỉ hai ba người."

Khúc Duyệt nhăn mày, nói cũng đúng, nếu không gặp phải Quân Chấp thích nhặt nhạnh của rơi, không chừng Thiên Khuyết vẫn còn ngủ vùi trong đống tàn tích nào đó. Dù đã được đặt vào Kiếm Các, nó vẫn như minh chủ phủ bụi trần tận chín trăm năm.

Ẩm Triều Tịch nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Trục Đông Lưu: "Thiếu niên, kiếm của chúng ta là kiếm gần với Thiên Đạo nhất, việc tu luyện chính là quá trình lĩnh ngộ đạo của đất trời. Sỡ dĩ tổ sư gia chế tạo thanh Thiên Khuyết này là vì muốn kiếm chủ nghiệm ra chân lý con người không hoàn mỹ, vạn vật đều có khuyết điểm. Từ cái khổ của "khuyết" mà lĩnh hội được cái đẹp của "khuyết", có "khuyết" mới là viên mãn, hiểu chưa?"

Mỗi chữ đều hiểu, nhưng ghép tất cả lại thì hoàn toàn không hiểu gì, Trục Đông Lưu âm thành rơi lệ trong lòng, nếu sớm biết thế này hắn nhất định sẽ cự tuyệt. Nhưng bây giờ xem ra không còn đường quay lại, hắn chỉ có thể cắn răng mà tiếp nhận. Hắn chắp tay, nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc: "Đa tạ tiền bối chỉ dạy, vãn bối sẽ từ từ lĩnh ngộ."

Nhìn dáng vẻ đáng thương của hắn, Khúc Duyệt lấy từ vòng trữ vật ra một bộ tóc giả, kéo mũ áo choàng của hắn xuống đội lên giúp hắn.

Ẩm Triều Tịch hỏi với vẻ bất lực: "Sau này bị thiếu tay hay thiếu chân thì che đậy thế nào?"

Khúc Duyệt nói: "Từ từ, cho hắn một chút thời gian để thích nghi thôi."

Ẩm Triều Tịch gật đầu: "Nói cũng phải."

Đội tóc giả đi theo sau hai người Khúc Duyệt vào nơi cư trú của đệ tử Phúc Sương trong biệt viện, Trục Đông Lưu cúi đầu vội vàng chạy vào phòng trốn tránh.

Cư Bất Khuất dành riêng một căn viện cho Khúc Duyệt. Thiên Phong có tiền lại xa hoa, căn viện còn lớn hơn căn nhà trên phù không đảo của nàng tại học viện Phúc Sương.

Ẩm Triều Tịch ở lại trong viện của nàng.

Nghe nói Khúc Duyệt đã quay về, Giang Thiện Duy lập tức dẫn theo Bì Bì, cáo biệt Cư Bất Khuất trở về bên cạnh tỷ tỷ nhà mình.

Vừa gặp lại, câu đầu tiên của Khúc Duyệt là hỏi: "Mấy ngày nay có thấy xung quanh đây có gì lạ không?"

Mỗi ngày Quân Chấp chẳng làm gì hết, Liên minh Cửu Quốc đến mời chàng cũng không đi, thần thức liên tục lởn vởn mọi nơi trong biệt viện nhưng đều không phát hiện một chút khí tức nào của Quả Hợp Đạo Ác kia.

"Có gì lạ không à?" Giang Thiện Duy nghiêm túc nghiền ngẫm, lắc đầu: "Không cảm thấy có gì lạ."

"Bì Bì thì sao?" Khúc Duyệt nhìn về phía nó, tính cảnh giác của Bì Bì rất tốt.

"Gần đây hình như xảy ra rất nhiều chuyện, chỗ nào cũng thấy lạ." Bì Bì duỗi cái cổ dài, nhìn bầu trời.

Thiên Phong quốc nháo ầm ĩ nhưng tình hình cụ thể chỉ có người phía trên biết được, những người bên dưới đều không rõ đã xảy ra việc gì. Để tránh tạo ra hỗn loạn, chân tướng bị phong tỏa rất nhanh nhưng tin tức giả lan truyền còn nhanh hơn.



Thông tin đa số người nhận được đều không khớp với thực tế, họ chỉ biết Đường lão tổ chuyển sang ma đạo, bị Vi Tam Tuyệt và các đại lão cấp chín bắt giữ, quốc sư thì ra là một công tử thế gia, chuyện Đường lão tổ chuyển ma là do người nhà của quốc sư chọc ra. Thậm chí không có bao nhiêu người biết được người huấn luyện mới tới của Phúc Sương là em gái ruột của quốc sư Thiên Phong quốc.

Khúc Duyệt nói: "Ý ta là những người hay lui tới gần các ngươi có ai khác lạ với mọi khi không?"

Bì Bì nói ngay: "Có, Trục Đông Lưu sáng nay hắn..."

"Có thể bỏ qua Trục Đông Lưu." Khúc Duyệt xoa xoa ấn đường.

"Vậy thì không có, cả ngày chúng ta bị Cư viện trưởng nhốt trong viện, có gặp được ai đâu!" Bì Bì dang đôi cánh rộng.

"Đúng vậy sư tỷ, từ khi tỷ rời khỏi Phúc Sương, Cư viện trưởng canh giữ ta hệt như canh giữ phạm nhân." Giang Thiện Duy nhân cơ hội cáo trạng, dáng vẻ vô cùng ủy khuất.

Khúc Duyệt giơ ngón tay chọt chọt vào trán hắn: "Lòng tốt bị cậu biến thành lòng lang dạ thú rồi, được Cư viện trưởng canh giữ là việc người khác cầu mà không được."

Trong lòng Giang Thiện Duy đương nhiên hiểu rõ, cũng đã cảm tạ Cư viện trưởng. Cư Bất Khuất không chút nào ra vẻ trưởng bối, tuy trông giữ cậu nhưng đối đãi với cậu hết sức ôn hòa.

Đã lâu không được gặp sư tỷ, Giang Thiện Duy đùa với nàng một chút, cậu le lưỡi, tay xoa xoa trán nói nhỏ: "Ta chả cần, ta thích ở bên cạnh sư tỷ thôi."

"Thôi đừng có nịnh!" Khúc Duyệt mắng nhưng không nhịn được cười, chỉ vào một gian phòng: "Khuya rồi, vào ngủ đi."

"Được."

Nói xong, Khúc Duyệt bỏ lại bọn họ, xoay người đi về phòng mình. Nàng đã vất vả quá sức mấy ngày nay, cần phải nghĩ ngơi thật tốt.

Bì Bì đang tìm chỗ "đất lành" trong sân để ngủ, mắt liếc qua, nhìn thấy Giang Thiện Duy đứng nhìn theo bóng dáng Khúc Duyệt, môi chậm rãi nhếch lên, gương mặt trông hơi cứng nhắc, thoáng có nét của một nụ cười khẩy.

Đối với Bì Bì, Giang Thiện Duy trước nay là một tên hung thần, nhưng khi hắn đứng trước mặt Khúc Duyệt vẫn luôn như một chú cừu non, không thể nào là cười khẩy Khúc Duyệt, vậy không biết cậu ta đang cười khẩy ai.

"Nhìn gì mà nhìn, tiện điểu!" Giang Thiện Duy định quay về phòng, cúi đầu nhìn thấy Bì Bì đang duỗi cổ nhìn mình, lập tức trừng mắt với nó.

Tựa như ảo giác, trong thoáng chốc, Bì Bì chợt nghĩ biểu cảm cười khẩy rất nhỏ kia của Giang Thiện Duy sao mà quyến rũ... Nó giật mình, cảm thấy mình nên đi rửa mắt là vừa.

— đọc truyện tại vymiu.wordpress.com và wattpad để ủng hộ mình edit tiếp tục nhé các bạn ơi —

Mấy ngày sau, vương cung.

Thị nữ vội vã đi vào, nét mặt căng thẳng: "Nương nương! Quốc sư tới!"

Sắc mặt Đường Tố Vân vốn đã tái giờ càng không có chút huyết sắc nào, nhìn về phía Đường Doanh: "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?"

Đường Doanh cúi đầu uống trà, nhẹ nhàng nói: "Không phải tố cáo tỷ, cứ nói theo sự thật là được."

Vừa trở về từ Liên minh, Nguyên Hóa Nhất khoác áo choàng lông vũ bước qua ngưỡng cửa, sắc mặt xanh xao ốm yếu, nhưng nhịp bước vững vàng không nhìn ra sức khỏe có gì suy yếu.

Hắn đứng giữa điện, không hành lễ, nhìn về phía Đường Doanh: "Mấy lời chính nghĩa kia của Thái Hậu là do ngươi bày vẽ?"

Đường Doanh vẫn ngồi bất động.

Nguyên Hóa Nhất nói: "Trước đây ngươi xúc phạm bổn tọa là vì muốn chọc giận bổn tọa, khiến bổn tọa sinh lòng bất mãn với Đường gia, ngươi muốn cảnh tỉnh bổn tọa."

Đường Doanh nói: "Thật xin lỗi Nguyên đại ca, huynh trưởng chết thảm, ta thế đơn lực mỏng, vì an toàn của chính mình mà không dám nói cho huynh biết chân tướng."

Nguyên Hóa Nhất "ừm" một tiếng, sau đó nhìn Đường Tố Vân với ánh mắt sắc bén.

Trong điện chỉ có ba người họ, Đường Tố Vân run rẩy đi tới quỳ gối bên chân hắn: "Nguyên đại ca, ta vốn cũng không bằng lòng, là Đường lão tổ ép gả ta cho tiên vương, sau đó mới nói cho ta biết thân phận của huynh, còn dùng tính mạng của huynh để áp chế ta, ta mới chịu gả..." Nước mắt trào ra, nàng khóc nức nở, "Vân nhi làm tất cả đều vì huynh..."

Nguyên Hóa Nhất hoàn toàn không động lòng: "Đường Doanh, đây cũng là do ngươi dạy nàng?"

Đường Doanh lắc đầu: "Không phải."

Đường Tố Vân nghe vậy càng khóc thê thảm: "Huynh nghĩ kỹ lại sẽ hiểu, người ta muốn gả vẫn luôn là huynh. Sau này ta không dám cho huynh biết sự thật vì sợ huynh thù hận Đường gia của ta, giống như bây giờ, cũng hận cả ta... Ta, ta không muốn thế nên mới gạt huynh..."

Đại điện tràn ngập tiếng nàng ta khóc lóc kể lể, Nguyên Hóa Nhất không nói lời nào, ngẩng đầu nhìn trần điện cao xa khí phái, trong lòng đột nhiên trống rỗng.



Tỉnh táo lại, hắn bỏ mặc chị em Đường gia xoay người rời đi.

Ngồi lên xe kỳ lân, Nguyên Hóa Nhất lệnh: "Đi biệt viện Cửu Quốc."

Xe chạy đến cửa tây bên hông biệt viện thì dừng lại, nơi này gần với chỗ ở của đoàn người Phúc Sương. Khúc Duyệt và Ẩm Triều Tịch vừa bước ra khỏi cửa đúng lúc Nguyên Hóa Nhất đang vén mành bước ra khỏi xe.

Mấy ngày không gặp, Khúc Duyệt thấy khí sắc của hắn tốt hơn một chút so với khi vừa tỉnh lại, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn.

"Tiền bối." Nguyên Hóa Nhất thong thả ung dung chắp tay với Ẩm Triều Tịch, "Vốn nên đích thân tới cửa nói lời cảm tạ, nhưng thân phận của vãn bối không tiện, nếu đi vào sợ lại mang đến phiền toái cho ngài."

"Không sao." Ẩm Triều Tịch mang theo Thiên Hiền kiếm, "Ngươi đến đây hỏi lấy kiếm của ngươi?"

Nguyên Hóa Nhất đáp: "Vâng."

Ẩm Triều Tịch nói: "Mấy ngày nữa đi, vẫn chưa sửa xong."

Nguyên Hóa Nhất đưa tay ra: "Kiếm của vãn bối, vãn bối tự mình sửa."

Ẩm Triều Tịch nghe hắn nói vậy thì không nhiều lời nữa, nâng ngang Thiên Hiền kiếm, đặt vào tay hắn.

Nguyên Hóa Nhất muốn thu Thiên Hiền vào ý thức hải nhưng kiếm trong tay lại không nhúc nhích. Hắn vô cớ sinh ra bực bội, muốn bẻ gãy thanh kiếm trong tay mình.

Ẩm Triều Tịch nói: "Bí quyết để hòa hợp với kiếm bản mệnh, từ cổ chí kim chỉ có một chữ, nhẫn!"

Nguyên Hóa Nhất im lặng.

Khúc Duyệt tha thiết nói: "Quốc sư đại nhân, có thể giúp ta kiểm tra Thiên Phố tìm một con hải yêu không? Lúc chúng ta đi dạo Thiên Phố, bằng hữu Huyễn Ba của ta cũng ở đó, hắn đi theo một tu đạo giả xách bướm mỹ nhân, sau đó thì mất tích luôn."

Khuyên tai bình hoa vẫn còn, pháp lực của Huyễn Ba không biến mất, chứng tỏ tính mạng của hắn không đáng ngại.

"Được." Nguyên Hóa Nhất gật đầu, chuyển sang cầm kiếm bằng một tay, hơi khom người: "Tạm biệt."

Thấy hắn xoay người chuẩn bị bước lên xe, Khúc Duyệt mấp máy môi, muốn gọi hắn lại cùng nhau nói chuyện nhà. Nhưng nhớ lại không khí ngượng ngùng lúc hắn mới tỉnh dậy, nàng buộc mình nuốt xuống hai chữ "Tam Ca" vừa lên đến miệng.

Bước chân Nguyên Hóa Nhất chợt dừng, một tay cầm kiếm, một tay vịn khung xe, do dự một lúc rồi nhìn qua Khúc Duyệt: "Muội, muốn đến phủ quốc sư của ta ở không?"

Khúc Duyệt ngẩn ra, nàng muốn mở miệng nói tiếng "được". Nhưng Quả Hợp Đạo Ác kia có lẽ vẫn còn ở biệt viện, hơn nữa nàng mang thân phận thầy huấn luyện của Phúc Sương, thật không tiện chút nào.

Nguyên Hóa Nhất không hiểu sao mình lại bật thốt ra câu này, trong lúc Khúc Duyệt vẫn còn do dự thì hắn vì thấy xấu hổ không chốn dung thân mà chui nhanh vào trong xe đi mất.

Khúc Duyệt dở khóc dở cười nhìn bóng hắn bỏ chạy trối chết, rồi lại càng thấy đau lòng: "Phụ thân cũng vì lo huynh ấy chịu đựng sự tra tấn thế này mới dùng thẻ bài để gian lận."

"Cho nên ta mới nói tu luyện Thiên Khuyết là đơn giản nhất trong mười hai thanh thần kiếm của sư môn ta. Nhìn qua tưởng như thảm nhất, nhưng thật ra chỉ tổn thương thân thể, không dễ sinh tâm ma, không giống như bọn ta, tinh thần rất dễ suy sụp." Ẩm Triều Tịch khẽ thở dài, "Nếu không tin, sau này nếu gặp được kiếm chủ của những thanh kiếm khác, cô hỏi thử xem nếu bọn họ có thể quay lại và nhất định phải chọn một trong mười hai thanh thần kiếm này, bọn họ sẽ chọn thanh nào? Ta tin đa số kiếm chủ đều sẽ lựa chọn Thiên Khuyết."

Khúc Duyệt nhìn Tam Ca nhà mình, rồi lại nhìn Ẩm Triều Tịch có trái tim tan nát, nghĩ như vậy thì Thiên Khuyết thật đúng là đơn giản nhất.

Nàng và Ẩm Triều Tịch quay về, lại hỏi: "Tiền bối, vì sao ngài bị bắt nhốt vào tầng mười tám vậy? Thần kiếm trong tay ngài đâu thể nào làm chuyện ác được mà, đúng không?"

Ẩm Triều Tịch không đáp, do dự một lát, hỏi: "Ta cũng tò mò, tên tiểu tà tu bạn tù của ta kia, vì sao hắn lại bị bắt?"

"Ngài nói Cửu Hoang?" Khúc Duyệt phát hiện Ẩm Triều Tịch hình như chú ý nhiều đến Cửu Hoang. Nàng nghĩ cũng không có gì khó nói nên kể cho hắn nghe toàn bộ chuyện vụ án năm đó.

Ẩm Triều Tịch chăm chú nghe nàng kể, thường xuyên quan sát biểu cảm của nàng, âm thầm đưa ra phán đoán. Hắn đã nghĩ nhiều rồi, nàng và tên kia không có quan hệ tình nhân. Ít nhất, nàng không có suy nghĩ này.

Ẩm Triều Tịch an tĩnh nghe nàng kể xong, cười nói: "Như vậy thì ta an tâm rồi."

"Tiền bối yên tâm chuyện gì?" Một câu không đầu không đuôi, Khúc Duyệt không suy ra được ý tứ.

Ẩm Triều Tịch nói: "Ban đầu ta tưởng Khúc tiểu cô nương là hoa đã có chủ, nếu gần gũi sẽ khó tránh khỏi nhiều rắc rối."

Khúc Duyệt cười: "Ngài đang trêu đùa vãn bối rồi."



Người tu đạo nào để ý mấy chuyện này.

"Để ta kể cô nghe ta vào Thiên La Tháp thế nào." Ẩm Triều Tịch trầm ngâm một lát rồi chậm rãi nói, "Hơn một nghìn năm trước, sau khi kiếm gãy, ta tiếp tục đi tìm cơ duyên nhưng suốt năm trăm năm vẫn không tìm được. Ta đã đặt ra rất nhiều giả thiết và nghĩ đến một loại khả năng, tuy nhiên không dễ gì gặp được người có duyên, không giống như thu nhận đồ đệ hay kết giao bằng hữu, có thể mang một đám ra thử từng người một. Vì vậy ta đã gian lận một lần."

Giọng hắn pha chút bất đắc dĩ, Khúc Duyệt hoài nghi: "Gian lận ư?"

Ẩm Triều Tịch nhẹ nhàng gật đầu: "Ta dùng tích góp của nửa đời để cầu một vị thiên sư bói cho ta một quẻ. Sau khi diễn giải thiên cơ thì có được một vị trí và hai dòng phán mệnh. Ta lần theo vị trí đến được thế giới của cô, còn hai dòng phán mệnh kia nói rằng cơ duyên của ta nằm bên trong Thiên La Tháp."

Khúc Duyệt kinh ngạc: "Cho nên ngài liền đi ngồi tù trong Thiên La Tháp?"

Ẩm Triều Tịch gật đầu: "Đúng vậy, sau rất nhiều lần tung hoành và nhờ cha cô giúp đỡ, ta mới đạt thành tâm nguyện. Cho nên ta thiếu hắn một phần ân tình. Nhưng cũng nhờ vậy Tam Ca cô có được Thiên Hiền kiếm, xem như huề nhau."

Khúc Duyệt cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi. Nàng vẫn luôn nghi ngờ, số mệnh quả là có thể tính ra được nhưng vận mệnh được đoán ra ấy có chắc sẽ xảy ra? Nếu chắc chắn sẽ xảy ra thì người ta đâu cần nỗ lực làm gì nữa? Thiên Đạo vì sao lại phát cảnh báo cho Giang Thiện Duy?

Ẩm Triều Tịch nói tiếp: "Theo lời phán mệnh, trong vòng bảy trăm năm sẽ có một nữ tử đưa ta ra khỏi tháp, đó chính là người có duyên với ta."

Khúc Duyệt kinh ngạc, nữ tử đưa hắn ra khỏi tháp? Là nàng?

Chà, có khả năng này, vốn dĩ việc giúp giải trừ khúc mắc cho những tù nhân tầng mười tám chính là thử thách cha đã giao cho nàng. Huống chi nàng sở hữu Cửa Tùy Thân, mời nhóm tù nhân ra giúp đỡ, vốn là đôi bên cùng có lợi.

Khúc Duyệt hỏi: "Không biết vãn bối có thể làm gì để giúp ngài?"

Ẩm Triều Tịch đột nhiên dừng bước, quay mặt về phía nàng, chắp tay cúi người, nghiêm chỉnh đứng đắn hành lễ với nàng.

Với tuổi tác của người trước mặt, Khúc Duyệt nào dám nhận lễ, vội khom người đáp lễ: "Tiền bối, sao phải làm vậy?"

Ẩm Triều Tịch vẫn giữ tư thế khom người, hơi ngẩng đầu nhìn về phía nàng, mỉm cười nói: "Mong cô tìm cách làm cho ta yêu cô!"

Khúc Duyệt:???

Ẩm Triều Tịch nói tiếp: "Cùng ta kết nên một đoạn tình duyên triền miên đau khổ, khiến ta vì cô mà hợp kiếm. Sau đó cô lại hồng hạnh xuất tường, cho ta đội nón xanh."

Khúc Duyệt:???

Đôi mắt Ẩm Triều Tịch bốc cháy ngọn lửa hi vọng: "Nghe nói đây là việc khiến nam nhân tổn thương nhất trên đời, cô cảm thấy đề nghị của ta thế nào?"

Khúc Duyệt im lặngtrong giây lát: "Ngài có muốn nghe lời nói thật?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện