Chương 89. Phiên ngoại IV
Editor: Lăng
Hôm sau quả nhiên hoàng hậu nương nương vẫn đến. Ngày thứ tư ngày thứ năm cũng đều đến nhìn nàng viết chữ, xem có tiến bộ không.
Thục phi sao chịu ngồi yên cho được, bảo nàng cưỡi ngựa bắn tên thì nàng có thể chạy cả ngày trên giáo trường, nhưng bảo nàng đọc sách viết chữ là làm khó nàng quá rồi.
Đến ngày thứ sáu, hoàng hậu thấy từng nét bút của nàng vẫn cong vẹo như thế, không có chút tiến bộ nào thì không khỏi thở dài: "Ta nhớ mấy vị huynh trưởng của ngươii đều bỏ võ theo văn, đi theo đường quan văn mà sao đến phiên ngươi Sở hầu lại không quan tâm chút nào thế?"
Những nét bút trên tờ giấy trắng như tuyết kia xiêu xiêu vẹo vẹo, không hơn gì hài đồng vừa mới nhập học học vỡ lòng là bao. Thục phi cầm bút, nghe vậy bèn làu bàu: "Bản thân cha ta rất giỏi võ nghệ, thật sự là do thái bình đã lâu, võ tướng khó mà lập công tấn chức được nên mới lệnh mấy huynh trường học văn. Ta không cần làm quan, cũng không cần mưu cầu gia quan tiến tước nên cha ta đương nhiên là theo ý ta rồi."
Bên ngoài lại đổ tuyết, khí lạnh ùa vào điện, dù có đốt lò than thì cũng không vô dụng. Hoàng hậu nhìn thử, đúng là đốt ngón tay nàng lạnh đến mức đỏ lên, bèn đưa ống ủ tay của mình cho nàng: "Ngươi làm ấm trước đi."
Thục phi vui vẻ nhận lấy.
Ống ủ tay rất ấm áp, vừa rồi hoàng hậu nương nương còn đang ủ ấm. Thục phi đang muốn sai người đem trà đến thì lại thấy hoàng hậu cầm bút, viết lên giấy.
Người vừa suy nghĩ vừa viết, sau đó nói với Thục phi: "Ngươi học theo bảng chữ mẫu không tốt, chi bằng học theo chữ của ta. Chữ của ta là học được từ phụ thân, có lẽ sẽ hợp với tính tình ngươi hơn."
Thục phi vốn học theo thiếp tự của Vệ phu nhân, chữ Vệ phu nhân được nhiên là rất tốt nhưng lại hơi tao nhã mềm mại. Còn Trịnh thái phó là người tiêu sái, tuy đang ở trong triều nhưng vẫn không thiếu sự thong thả không chịu gò bó trong chốn giang hồ. Hoàng hậu tập viết theo ông nên cũng học được vài phần khí khái, hẳn là sẽ hợp với tính tình Thục phi hơn.
Thục phi không nhìn ra được gì mà khí khái với không khí khái, nhưng khi nàng đứng bên cạnh nhìn, lại cảm giác hoàng hậu viết quả nhiên khiến nàng nhìn thuận mắt, lại càng thích hơn.
"Vẫn là nương nương viết đẹp hơn." Nàng ở bên cạnh vui vẻ nói.
Hoàng hậu vừa viết vừa dạy dỗ nàng: "Ta sao có thể bì với Vệ phu nhân, bà ấy là đại gia thư pháp, thư thánh cũng phải đến học chữ cùng bà ấy. Ngươi đó, lâu lâu cũng phải đọc sách......"
Người lải nhải như thế, nếu là người khác chắc chắn là Thục phi đã thấy phiền từ lâu. Nhưng lời hoàng hậu nương nương nói, nàng không những không thấy phiền mà lại còn rất thích nghe: "Ta cảm thấy nương nương viết rất tốt đó. Vệ phu nhân có phải là đại gia thư pháp hay không thì ta cũng thấy hoàng hậu nương nương viết đẹp nhất."
Người chọn ra những từ thường hay gặp trong thơ rồi viết xuống, để Thục phi luyện trước, rồi lại nói với nàng: "Ngươi học cho đàng hoàng, nếu thắng hội thơ thì ta chắc chắn sẽ thưởng cho ngươi."
Thục phi chẳng để ý thắng hay thua lắm, nhưng vừa nghe hoàng hậu sẽ có thuởng là lập tức có động lực để học thật tốt.
Mấy ngày tiếp theo, nàng không làm gì cả, chỉ vùi đầu viết chữ học thơ, khiến hoàng hậu nhìn thấy rất vui.
Hoàng hậu không thể ngày nào nhàn rỗi như Thục phi được, nếu không rảnh thì sẽ không đến. Thục phi chờ đến tối mà vẫn không thấy nàng đến, bèn trực tiếp tự mình đến điện Nhân Minh.
Nàng chắp thi tập ở sau lưng, lật đến giữa thấy có một chiếc thư thiêm bằng trúc, trên thư thiêm có hương thơm thoang thoảng giống với trên người hoàng hậu. Thục phi cầm thư thiêm trong tay, không khỏi ngây người, nàng ngẩng đầu hỏi: "Hoàng hậu nương nương, cuốn thi tập này ngài đã từng đọc sao?"
*Thư thiêm: Bookmark, thẻ kẹp sách bây giờ
Hoàng hậu đang xem sổ sách do bên dưới dâng lên, nghe vậy thì nhìn về phía tay nàng, rồi lại cúi đầu nhìn sổ sách, mở miệng từ tốn nói: "Khi ta học thơ lúc còn bé đã đọc qua."
Thục phi bèn thầm thở dài trong lòng, câu thơ trúc trắc như vậy, nàng lớn thế này rồi mà vẫn không đọc quen, vậy mà hoàng hậu nương nương khi còn bé đã đọc qua một lượt rồi. Nàng ngẩng đầu, nhìn trên kệ sách xếp hằng hà sa số thư tịch, đó đều là sách mà hoàng hậu nương nương đã đọc qua sao? Cho nên nương nương mới ôn tồn lễ độ như vậy, nói gì cũng đều rất có đạo lý.
Bỗng dưng nàng thấy rất hứng thú với khối lượng sách khổng lồ chưa bao giờ nhìn thấy. Có lẽ khi nàng đọc những thứ này, thì khi nói chuyện với nương nương sẽ không vô tri ngây ngô nữa đâu nhỉ?
Khi nàng đang mất tập trung bỗng hoàng hậu bước đến, rút một tờ giấy trên bàn rồi cuộn lại, gõ nhẹ lên đầu Thục phi một cái.
Thục phi hoàn hồn, ôm đầu ấm ức nói: "Hoàng hậu nương nương, gõ nữa sẽ ngốc hơn đó!"
Hoàng Hậu xụ mặt nhìn nàng.
Thục phi không hề sợ người chút nào, vươn tay kéo ống tay áo hoàng hậu, rầu rĩ nói: "Dù ta thật sự học thuộc quyển thi tập này thì vẫn không biết làm thơ đâu."
"Ngươi cứ học thuộc trước, đến lúc đó sẽ biết." Hoàng hậu nói.
Thục phi cảm thấy người như đang dỗ nàng như trẻ con cho có lệ, lại càng không vui.
Hoàng Hậu không có biện pháp, bèn sai người pha trà sữa đem lên, tự mình đưa đặt vào tay Thục phi, nói với nàng: "Ngoan, nghe lời đi."
Thục phi lập tức không rảnh để quan tâm có làm thơ hay không, nàng chỉ nghe hoàng hậu nương nương thôi. Nương nương nói nàng gì, nàng sẽ làm nấy.
Cứ thế đã đến hội thơ Đông Chí, Thục phi cũng đã luyện được chữ có thể nhìn được, cũng học thuộc cả một tập thơ. Rồi sau đó, quả thực nàng đã thắng.
Hoàng hậu là giám khảo của hội thơ, sau khi ra đề thì người đã đi đến cạnh Thục phi. Người cong lưng như thể đang xem nàng viết thơ gì, nhưng thật ra lại khẽ đọc thơ bên tai nàng. Thục phi thế mới hiểu ra, hóa ra hoàng hậu nương nương bắt nàng học thuộc là vì để nàng quen với luật thơ, để tránh lúc người đọc nàng sẽ nghe nhầm thơ.
Hoàng hậu là đại gia thi văn, thơ do tự người làm đương nhiên là độc nhất vô nhị trong chốn hậu cung nhỏ bé này, khôi thủ đã rơi vào túi Thục phi không hề bất ngờ chút nào.
Thục phi vênh váo trước mặt Đức phi, tâm trạng rất tốt. Trên đường về, nụ cười trên khuôn mặt vẫn không tắt, còn nhẹ giọng oán giận: "Hoàng hậu nương nương à, đề là do ngài ra, nếu lộ đề cho ta từ trước, lại đưa thơ cho ta học thuộc lòng thì ta đã không cần học hết cả quyển thi tập kia rồi."
Hoàng hậu liếc nàng một cái không nhẹ không nặng: "Nếu đưa thơ cho ngươi từ trước, thì sao ngươi có thể diễn như thật trước mắt Đức phi được."
Chỉ sợ đã sớm giương nanh múa vuốt, lộ hết móng vuốt làm Đức phi sinh nghi, sao có thể giữ vững dáng vẻ lo lắng thấp thỏm thế kia được.
Thục phi nghe hiểu, nương nương là đang nói nàng suy nghĩ thiển cận. Nàng cười ngây ngô, cũng không dừng, đột nhiên nhớ đến một chuyện. Hai mắt nàng sáng lên, vui vẻ nói: "Nương nương......"
Hoàng hậu nhìn nàng.
Thục phi giơ hay tay: "Phần thưởng của thần thiếp đâu ạ?"
Hóa ra là nhớ thương chuyện đó, hoàng hậu cười cười: "Ngày mai ngươi chờ ở điện Nam Huân, ta sẽ đến đón ngươi."
Vì câu này mà cả đêm Thục phi ngủ không ngon, sáng sớm ngày hôm sau, chỉ mới đến giờ Mẹo là đã rời giường, ở cạnh cửa chờ hoàng hậu đến. Xuân Nhiên không khỏi khuyên nhủ: "Sao sớm thế được, bên ngoài lạnh lắm, nương nương vào trong điện chờ đi ạ."
Thục phi không chịu, nàng chờ đến tận một canh giờ, chờ đến giờ Thìn thì hoàng hậu mới đến.
Thấy mũi nàng đỏ hết lên, hoàng hậu bèn nói: "Sao lại nóng nảy quá vậy." Rồi đưa lò sưởi tay cho nàng, để nàng lên phượng liễn, lại dùng tay mình sưởi ấm gương mặt lạnh như băng của nàng.
Dọc theo đường đi, Thục phi liên tục hỏi hỏi: "Hoàng hậu nương nương, chúng ta đi đâu thế? Xuất cung sao?"
Nghĩ lại thì e là không có khả năng xuất cung, nàng lại hỏi: "Là ở trong cung có cảnh nào đẹp nên muốn dẫn thần thiếp đi ngắm cảnh sao?"
Hoàng hậu nhắm mắt dưỡng thần suốt dọc đường, không quan tâm đến việc nàng lải nhải. Thục phi lại cảm thấy mình đoán trúng, chắc chắn là đi ngắm cảnh!
Nàng đã vào cung hơn nửa năm, đã đi qua mọi nơi trong cung, nhưng đi cũng hoàng hậu nương nương thì rõ là khác hẳn. Thục phi đã bắt đầu mong đợi.
Đến nơi, phượng liễn dừng lại. Hoạn quan đi theo xốc rèm cửa lên, Thục phi ra khỏi liễn trước. Khi nhìn thấy một khoảng trống trái trước mắt, bỗng nàng ngây dại.
"Hoàng hậu nương nương......" Nàng thấp giọng kêu, ánh sáng trong mắt dần rạng rỡ lên.
Đó là một giáo trường vô cùng rộng lớn, rõ ràng giáo trường đã được dọn sạch sẽ, chỉ còn lại vài tên nội thị.
Bên cạnh có một con bạch mã to lớn đang đứng cúi đầu ăn cỏ khô mà hoạn quan đút cho nó, trên cái giá cao kia còn đặt một cây cung, bên cung còn có một túi tên.
Đây là phần thưởng mà hoàng hậu chuẩn bị cho nàng!
"Thích không?" Hoàng Hậu hỏi.
Thục phi gật đầu thật mạnh, nàng không biết nên nói gì, chỉ biết gật đầu.
Nàng nóng lòng muốn thử nhưng lại nhịn xuống, quay đầu nhìn hoàng hậu chờ người ưng thuận.
"Đi đi......" Hoàng Hậu cười nói.
Thục phi gấp không chờ nổi, vội vàng chạy qua đó, nhận lấy dây cương từ tay hoạn quan, lại dẫm lên bàn đạp xoay người lên ngựa.
Động tác của nàng rất lưu loát, ngồi trên lưng ngựa quen tay vuốt ve bờm ngựa để xoa dịu nó, con ngựa nhanh chóng bình tĩnh lại. Thục phi kẹp bụng ngựa hét lên một tiếng: "Đi!"
Trong chớp mắt, bạch mã chạy chạy như bay, tức thì tư thế nữ tử hiên ngang, phong thái tuyệt luân.
Hoàng hậu đứng nhìn từ xa, bỗng cười lên, khuôn mặt dịu dàng.
"Nên chuẩn bị kỵ trang cho nàng ấy, thiếu sót rồi."
Nữ quan đứng cạnh người nhìn bóng người Thục phi cưỡi như bay, cười nói: "Nếu không phải do nương nương bảo vệ, chỉ e là khi thua cuộc trên hội thơ Đức phi nương nương sẽ có hành động lớn. Khiến cho Thục phi nương nương sẽ không dám ngẩng đầu trong một khoảng rất lâu."
"Với tính của nàng ấy, nếu bị chọc giận như thế cẳng phải sẽ tức đến chết sao?" Hoàng hậu cười nói.
"Nương nương còn xin bệ hạ ân điển này, mượn giáo trường cả ngày." Nữ quan lại nói, "Ngài đối xử với Thục phi nương nương thật tốt đấy ạ."
Ý cười của hoàng hậu phai dần, trong mắt hiện lên sự thương xót: "Ta chỉ cảm thấy nàng hoạt bát ngay thẳng như thế mà lại bị nhốt ở nơi lồng giam bốn bức tường này thì thật đáng thương."
Nữ quan không dám nói nữa.
Thục phi cưỡi ngựa chạy như bay lại đây, vui vẻ vẫy tay với hoàng hậu. Hoàng hậu cũng giơ tay vẫy lại với nàng.
Đây là ngày mà Thục phi hạnh phúc nhất từ khi vào cung, nàng ngồi trên lưng ngựa, chạy một vòng lại một vòng vòng quanh giáo trường rộng lớn này, không sao cho đủ.
Nàng thích cảm giác đón gió trên lưng ngựa, như là bay lên trời, thích gió lạnh thét gào lướt qua, thích sự vui sướng khi nhảy lên bầu trời.
Và nàng lại càng thích mỗi khi nhìn về nơi đó, dáng vẻ hoàng hậu chăm chú nhìn nàng nữa.
Ngày ấy, nàng ở giáo trường bao lâu, hoàng hậu cùng ở cạnh nàng bấy lâu.
Đời này kiếp này nàng không bao giờ quên được ánh mắt hoàng hậu đã đón gió chăm chú dõi theo nàng. Từ đó cho đến nhiều năm sau, mỗi khi nàng nhớ lại cảnh tượng đó đều thấy hạnh phúc. Mà khi hạnh phúc qua đi, lại là nỗi đau thấu tim gan không bao giờ vơi.
Đêm hôm ấy hoàng hậu đã đổ bệnh.
Người đứng lâu trong gió nên bị cảm lạnh.
Lúc Thục phi vội vàng đến thì hoàng đế vừa rời khỏi, nàng được cung nga dẫn đường vào tẩm điện của hoàng hậu, khi đến cửa bỗng nghe nữ quan bên người hoàng hậu nói chuyện.
"Sau này nương nương phải cẩn thận, ngàn lần không thể bị cảm lạnh nữa. Ngài muốn có một đứa bé như vậy thì phải bảo trong thân mình thật tốt mới được."
Con...... Thục phi dừng bước, năm nay nàng chỉ mới tròn mười sáu, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện con cái cả.
Hoàng hậu nương nương muốn có một đứa con của riêng mình sao? Cung nga dẫn đường thấy nàng dừng lại thì hơi khó hiểu, kêu một tiếng: "Thục phi nương nương?"
Bên trong nghe thấy được.
"A Sở......" Giọng hoàng hậu vang lên.
Thục phi vội đi vào trong
Hoàng hậu nằm trên giường, phía sau lót gối cao để dựa vào, trong tay người đang cầm chén ngọc, trong chén có thuốc, vẫn còn đầy ắp. Mùi thuốc lan tỏa, phủ kín cả tẩm điện.
"Hoàng hậu nương nương." Thục phi đứng trước giường hành lễ.
"Không cần đa lễ, lại đây ngồi đi."
Cung nga đem một chiếc ghế thêu đến, Thục phi lại lập tức ngồi xuống cạnh giường.
Hoàng Hậu nhích vào trong: "Ngươi ngồi gần vậy, nếu bị lây bệnh thì phải làm sao bây giờ?"
Thục phi thấp giọng nói: "Người thần thiếp khỏe lắm, không sao đâu ạ."
Nàng biết chắc chắn là vì dẫn nàng đến giáo trường cưỡi ngựa nên hoàng hậu mới bị nhiễm phong hàn. Giáo trường rộng lớn đến vậy nhưng lại không có chỗ nào chắn gió, lạnh hơn nơi khác rất nhiều. Khi đó nàng quá vui, vậy nên đã quên mất thân thể hoàng hậu yếu ớt.
Lòng Thục phi tràn đầy áy náy, nàng lấy chén bạch ngọc trong tay hoàng hậu, nhỏ giọng hỏi: "Hoàng hậu nương nương không uống thuốc sao?
Hơi nóng của chén thuốc đã bay hết, hẳn là lạnh lắm rồi.
Hoàng hậu nghe vậy bèn nhìn chén thuốc nhăn mày.
Nữ quan bên cạnh thấy thế bèn nói: "Nương nương chúng tỳ sợ nhất là đắng, nhưng ngài ấy bị bệnh nên không thể không uống thuốc này được."
Hoàng hậu nương nương sợ đắng sao? Thục phi nghe, không biết vì sao nhưng một nơi nào đó trong lòng mềm nhũn ra. Nàng nhìn thấy có một đĩa ngọc đựng mứt hoa quả, bèn cầm hai tay giơ đến trước mặt hoàng hậu: "Nương nương mau uống thuốc đi, uống xong rồi thì có thể dùng ít đồ ngọt đó."
Hai người ở bên cạnh khuyên, hoàng hậu không có cách nào, chỉ dành bưng thuốc uống một hơi cạn sạch.
Chén ngọc trống không mà đôi mày của hoàng hậu cũng cau chặt lại, Thục phi vội cầm một miếng mứt hoa quả đưa đến môi hoàng hậu. Hoàng hậu nhẹ nhàng cắn mứt hoa quả, môi đụng phải đầu ngón tay Thục phi, chỉ trong chốc lát lại làm đầu ngón tay Thục phi như chạm phải lửa nóng.
Nữ quan cầm chén không lui xuống.
Một tay Thục phi vuốt ve đầu ngón tay của mình, trong lòng thấy hoảng hốt và lại hơi luống cuống.
"Sao lại không nói lời nào?" Hoàng hậu nhẹ giọng hỏi.
Thục phi lấy lại tinh thần, áy náy nói: "Đều là do ta, nếu không phải ta cứ đòi phải cưỡi ngựa thì ngài cũng sẽ không bị cảm lạnh."
Hoàng hậu sửng sốt, ngay sau đó mỉm cười: "Bổn cung tuy sợ lạnh, nhưng thấy tư thái hiên ngang rạng rỡ của ngươi trên lưng ngựa thì trong lòng lại rất vui, vì sự vui vẻ này mà bị cảm lạnh cũng rất đáng giá."
Người không nói những lời linh tinh khách sáo như "Không liên quan đến ngươi, không phải ngươi sai", mà lại nói là người vui vẻ chấp nhận, làm cho Thục phi bỗng chốc cứng họng, tim lai nóng lên.
Qua một hồi lâu, nàng mới nói: "Tối nay ta không đi đâu hết, ta sẽ ở bên cạnh hầu nương nương."
Hoàng hậu không đuổi nàng, lại thấy nàng vẫn sa sút như cũ, như nhớ đến gì đó lại cười nói: "Suýt nữa đã quên." Người gọi cung nhân đến, ra lệnh, "Đem bầu rượu kia đến đây."
Thục phi khó hiểu.
Cung nhân nhanh chóng đem bầu rượu đến, còn lấy hai ly rượu nhỏ. Ly rượu làm bằng ngọc, hoàng hậu thích ngọc, đặc biệt là bạch ngọc, đồ dùng trong điện đa phần là dùng ngọc.
Người mình rót rượu, đưa một ly trong đó cho Thục phi: "Nếm thử......"
Thục phi nhận lấy rồi nhấp một ngụm, khuôn mặt dần giãn ra, nàng vui vẻ nói: "Là ủ bằng hoa lan."
Hoàng hậu hàm chứa ý cười, gật gật đầu.
Là ủ bằng hoa lan mà các nàng cùng ủ.
Ngày mà các nàng mới gặp nhau đã cùng trồng một mảnh phong lan, đến ngày hè hoa lan nở rộ, các nàng lại cùng nhau ngắm hoa.
Rồi sau đó hoa tàn, Thục phi và hoàng hậu gom số hoa còn lại, thêm mật ủ thành rượu và chôn dưới gốc cây thanh tùng trong điện Nhân Minh.
Mà nay tuyết rơi đầy trời, rượu ủ đã thành nên hoàng hậu lấy rượu ra, đun nóng một bầu cùng uống với Thục phi.
Thục phi thích rượu ngon, trong nhà thường xuyên uống rượu cùng các huynh trưởng, bình thường không say. Nhưng hôm nay chỉ nhấp một ngụm, lại thấy dung nhan xinh đẹp nhu hòa dịu dàng cười lên của hoàng hậu, làm cho nàng thấy thần hồn điên đảo, phảng phất như đã say rồi.
Nàng cởi giày vớ, bò lên giường, nằm trên gối hoàng hậu. Hoàng hậu thấy nàng gương mặt hồng hồng, nghĩ là tửu lượng nàng không tốt, chỉ mới một ly đã say thì không khỏi cười cười lắc đầu, sờ lên tóc mai mềm mại của Thục phi.
Thục phi nhìn nhìn người, men say mơ màng: "Hoàng hậu nương nương, ta thích thược dược. Ngày xuân sang năm, thần thiếp lại trồng hoa với ngài, ngài chia ra một nửa để trồng thược dược có được không?"
"Được......" Hoàng hậu ưng thuận ý nàng.
Sau đó đến mùa xuân, hoàng hậu quả nhiên đã chuẩn bị hạt giống thược dược. Ở mảnh đất đó, một nửa trồng phong lan, nửa còn lại trồng thược dược, đợi đến khi hoa nửa lại là một nửa thanh nhã, nửa kia tuyệt diễm, thế nhưng lại hài hòa. nói không nên lời
Đến khi hoa tàn, vẫn là ủ rượu.
Tửu lượng Thục phi vốn kinh người, rượu khác thì trăm ly không say, thế nhưng nếu là rượu hoa lan tự tay hoàng hậu ủ thì chỉ một ly đã khiến nàng say suốt mấy chục năm.
Cũng không biết nàng đã động tâm từ khi nào, rồi lại không biết rễ tình đã đâm sâu từ lúc nào không thể tự kiềm chế. Như thể trong lúc giật mình thì người này đã ở trong lòng nàng.
Đến năm thứ ba, khi tuyết đổ đầy trời thì tình cảm nàng khó mà kiềm chế, bèn cúi người hôn người nọ.
Dung nhan hoàng hậu đại biến, qua sau một lúc lâu mới nói: "Thục phi tự trọng."
Bốn chữ ngắn ngủi nhưng lại khiến người nàng đầy thương tích, nàng không dám đi gặp người nữa, dù cho thỉnh thoảng trên đường thấy thì cùng không dám đối mặt với người.
Tình cảm ngày xưa đã đứt đoạn.
Mãi đến mùa đông năm sau, điện Nhân Minh tặng cho một vò rượu hoa lan, nàng uống một ly, lại khóc không thành tiếng. Hôm ấy nàng mượn men say đến điện Nhân Minh, thấy hoa trong vườn đã lụi tàn, nhưng vẫn nhìn ra được một nửa phong lan, một nửa thược dược.
Không biết từ lúc nào, hoàng hậu đã bước đến sau lưng nàng, Thục phi nắm tay người, ép hỏi liệu trong lòng người từng có nàng chăng?
Nàng từng bước ép sát, hoàng hậu nhắm chặt mắt, không muốn mở miệng.
Thục phi chưa bao giờ tuyệt vọng như vậy, nàng nhìn người, thì thầm: "Ta đã có thai."
Hoàng hậu ngây ngẩn cả người, người cúi đầu nhìn bụng nhỏ của nàng, chậm rãi giơ tay, lòng bàn tay dán bụng nhỏ nàng. Thục phi cảm giác được tay người đang run.
Nàng nhớ đến lần đầu tiên khi gặp hoàng hậu, hoàng hậu đã nói "Khó mà thuận theo lòng mình được".
Đến giờ nàng mới hiểu, không chỉ là hoàng hậu, mà là người trong hậu cung này đều khó mà thuận theo lòng mình được.
"Nàng xem như đây là con ta sinh vì nàng có được không? Để nó gọi nàng là mẫu hậu, nàng có nguyện ý thương nó không?" Thục phi hỏi gần như cầu xin.
Hoàng hậu rút tay về, không nói gì cả.
Đến khi Minh Tô ra đời, Thục phi lại hỏi người lần nữa: "Nàng xem như đây là con ta sinh vì nàng, được không?"
Người vẫn lại trầm mặc.
Thục phi không biết làm thế nào, nàng cũng không biết nên làm sao cho phải. Chỉ cảm thấy có lẽ hoàng hậu chưa bao giờ động tâm với nàng, nếu không thì sao chỉ có vài từ mềm mỏng cũng không chịu lớn lên.
Nàng nuôi nấng Minh Tô lớn lên, còn tránh hoàng hậu hơn cả ngày xưa. Nàng không đi thỉnh an, mỗi khi gặp được nàng cũng đều tránh từ xa. Nàng nghĩ không gặp lại thì có lẽ sẽ tốt hơn.
Chỉ là lâu lâu nửa đêm nằm mộng lại nhớ đến rượu hoa lan, nhớ đến giáo trường, nhớ đến con chữ tự tay người nọ viết xuống giấy, nhớ đến trên hội thơ, người ghé vào tai nàng giúp nàng nàng gian lận, nhớ đến khi người uống thuốc thì lại chau mày, người đoan trang như thế nhưng lại sợ đắng. Nhớ đến rất rất nhiều, nhớ ngày nhớ đêm đến nhớ đến xé lòng.
Cho đến một ngày nọ, nàng dẫn Minh Tô đến Ngự hoa viên chơi, chỉ mới đảo mắt không thấy thì Minh Tô đã chạy ra xa.
Nàng đuổi theo, khi đến khúc ngoặt thì thấy Minh Tô đang đứng trước mặt hoàng hậu.
Hoàng hậu ngồi xuống, dịu dàng hỏi bé con: "Con là Minh Tô sao?"
Năm ấy Minh Tô lên ba, đã nói chuyện rõ ràng, bé cũng không sợ hoàng hậu, nhìn người gật gật đầu.
"Mẫu phi con đâu rồi?" Hoàng hậu lại hỏi.
Minh Tô vẫn không nói chuyện.
Hoàng hậu cũng không trách móc, người sửa lại xiêm y cho Minh Tô, lại đưa tay xoa đầu bé, gọi tên một cung nga lạ mặt bước đến, ra lệnh:
"Dẫn công chúa đi tìm Thục phi đi."
Cung nga hành lễ đáp lời, dắt Minh Tô tay muốn rời đi.
Hoàng hậu khẽ nói: "Khoan đã......"
Hai người lại dừng lại.
Hoàng hậu đi đến trước người Minh Tô, cẩn thận quan sát bé con, lại đưa tay ôm bé, ôm rất lâu mới thả ra.
Rồi sau đó nhẹ nhàng nói: "Minh Tô phải ngoan, phải hiếu thuận với mẫu phi con, có hiểu không?"
Minh Tô gật gật đầu, bé cười nói: "Mẫu phi nói là Minh Tô cũng phải hiếu thảo với mẫu hậu, giống như hiếu thảo với người vậy. Người là mẫu hậu của con sao?"
Hoàng hậu gật đầu, người không nói chuyện, Thục phi trốn sau một bụi cây xum xuê nên không thấy rõ khuôn mặt người.
Đến khi quay về điện Nam Huân thì Minh Tô mới nói: "Mẫu phi, hình như mẫu hậu khóc đó ạ."
Thục phi miễn cưỡng cong môi, hỏi: "Sao lại nói như vậy, người rơi lệ sao?"
Minh Tô lắc lắc đầu: "Không rơi lệ mắt, nhưng Minh Tô cảm thấy mẫu hậu rất đau lòng, lòng mẫu hậu đang khóc."
Thục phi ôm lấy Minh Tô, dựa vào bờ vai nhỏ bé của bé, nước mắt nhanh chóng thấm ướt y phục bé.
Nàng biết, mấy năm nay nàng không tuân thủ quy củ, không qua lại với bên ngoài nhưng vẫn sống rất an lành, không ai dám có chút bất kính nào với nàng cả đều là do hoàng hậu giải quyết thay nàng. Là người giúp nàng chặn lại sự hỗn loạn ầm ĩ bên ngoài, để nàng sống những ngày tháng yên bình.
Thục phi vẫn không khỏi suy nghĩ liệu người có tình cảm không, nhưng lại không dám nghĩ đến.
Mấy ngày sau, nàng dẫn Minh Tô đến điện Nhân Minh, nói với Minh Tô: "Mẫu hậu có học vấn rất sâu, Minh Tô đi theo mẫu hậu đọc sách được không?"
Minh Tô rất ngoan, bé chưa từng làm trái lời nàng nói, bé gật đầu, lại cười, giọng nói non nớt vang lên: "Học vấn của mẫu phi cũng rất sâu."
Thục phi lắc đầu: "Mẫu phi chỉ hiểu da lông thôi."
"Nhưng ngày nào mẫu phi cũng đều đọc sách mà."
"Sách mà mẫu phi đọc, mẫu hậu đều đã đọc qua. Mẫu phi muốn đuổi kịp người nhưng lại vĩnh viễn không đuổi kịp."
Minh Tô cái hiểu cái không.
Bắt đầu từ ngày ấy, ban ngày bé ở điện Nhân Minh, đến chạng vạng thì Thục phi lại đến đón bé về.
Nàng chưa bao giờ vào điện Nhân Minh, chỉ đứng bên ngoài. Cũng như hoàng hậu tiễn Minh Tô cũng chưa bao giờ ra khỏi cửa, chỉ đứng trong cửa.
Các nàng vẫn không gặp lại, nhưng lại bắt đầu cùng nuôi nấng một đứa bé.
Đôi khi Thục phi sẽ suy nghĩ, phải đến khi nào mới có được một câu đồng ý của hoàng hậu nương nương, người sẽ nghĩ Minh Tô là con người sao? Nàng luôn muốn điều đó, nhưng cảm thấy chỉ sợ là nàng vĩnh viễn cũng không có được đôi câu vài lời của hoàng hậu.
Chẳng ngờ ngày ấy lại bất ngờ ập đến.
Hoàng hậu vô cùng nguy nàng, sai người đưa lá thư kia đến, trên đó chỉ có một câu vô cùng đơn giản.
"Bảo trọng thân mình, chăm sóc con của chúng ta cho tốt."
Cũng từ đó về sau, các nàng đã âm dương cách biệt.
Mọi thứ trong cung và trong triều hoàn toàn thay đổi, điện Nhân Minh bị khóa lại, mọi thứ trên thế gian này đều thay đổi.
Mãi đến năm năm sau, hoàng đế lại lập tân hậu, Thục phi đến điện Nhân Minh từ sớm. Nàng nhìn mỗi một cảnh một vật quen thuộc trong điện, nhìn như tham lam, nhưng người nọ cuối cùng vẫn không thể quay về.
Sau khi thỉnh an xong, nàng đến hậu viên, lại thấy thược dược và phong lan trong vườn vẫn đứng cạnh nhau, hệt như trong quá khứ.
Dường như nàng thấy được năm đó, khi hoàng hậu đừng ở ấy, nhìn nàng như một đứa trẻ không rành thế sự, thở dài nói: "Ta là hoàng hậu nên mới không thể làm theo ý mình."
Lại như thể nàng nghe thấy bên tai, người nọ dịu dàng nói: "A Yên, nàng có biết không? Lòng ta có nàng."
Thục phi không biết làm sao mà bản thân lại có thể chịu đựng được từ năm này qua năm khác, nàng thật sự không còn lưu luyến gì ở thế gian này. Mà thứ trói nàng lại, chính là câu nói "Chăm sóc con chúng ta cho tốt" của hoàng hậu.
Như thế nào mới là chăm sóc tốt? Nàng luôn muốn hỏi câu này.
Sau đó Minh Tô đăng cơ, cùng vị thái hậu đó yêu nhau. Hai người ước định chung thân, không hề kiêng dè. Dần dần, trừ bỏ danh phận thì các nàng đã có mọi thứ, mọi người trong cung cũng dần sửa miệng, không gọi là thái hậu nữa mà chỉ gọi nương nương. Rồi sau đó các đại thần trong triều cũng sửa miệng như thế.
Thế gian cam chịu các nàng xứng đôi.
Thế thì cũng nên được xem là chăm sóc tốt rồi đúng không?
Thục phi đến điện Nhân Minh, đào một vò rượu hoa lan dưới gốc cây tùng kia.
Đây là vò cuối cùng, là do năm đó A Lam chôn dưới tàng cây, còn chưa kịp lấy lên. Đã chôn hơn mười năm rồi, đã có thể gọi là ủ lâu năm. Chỉ là, không biết người nọ không ở trước mắt, thì lần này chỉ mình nàng uống liệu có thể làm nàng say mấy năm đây.
Nàng ôm vò rượu vào điện, cho toàn bộ cung nhân ở lại ngoài điện. Nàng đã để lại thư ở điện Nam Huân, Minh Tô đọc xong thì sẽ không làm khó những cung nhân này.
Thục phi đi vào tẩm điện, đến nơi mà năm đó nàng đã gối lên đùi hoàng hậu nương nương, dùng ly bạch ngọc rót cho mình một chén rượu, lại bỏ thuốc mang theo vào rượu.
Trước khi ý thức mơ hồ, hình như nàng đã thấy người nọ ngồi xuống cạnh nàng, khe khẽ thở dài.
Hoàng hậu nương nương, nàng nhẹ giọng kêu.
Dung nhan người nọ dịu dàng, ánh mắt chứa ý cười nhạt, giơ tay vuốt tóc nàng, vẫn là dáng vẻ năm đó.
-----
Tác giả có lời muốn nói: Được rồi, đã kết thúc truyện. Tuy đã viết rất lâu nhưng vẫn rất buồn, vẫn luôn nghĩ có thể viết mãi không xong thì tốt quá. Chỉ là không có buổi tiệc nào lại không tàn, vẫn phải nói nếu có duyên thì gặp lại.
-----
19/01/2022
Trời ơi, đến cuối truyện rồi còn làm người ta buồn là sao hả tác giả. Uhm, tuy bộ truyện này được viết vào năm 2019 nhưng phải đến tháng 8 năm 2021 thì tác giả mới viết xong chương cuối. Haizz, mình đã mua hẳn raw xem thử tác giả có sửa đổi gì không. Nhưng không, tiếc cho cặp đôi này quá. Phải mà có truyện thì mình edit ngay và luôn.
19/02/2022
Vậy là cũng đi hết truyện rồi, khá là xúc động và bồi hồi. Không ngờ lại đăng tròn đúng một tháng kể từ khi làm xong. Lẽ ra nó phải được hoàn thành từ sớm nhưng mình lại bỏ bê nó một thời gian, thậm chí khi làm lại thì còn lười nhác. Sau đó thì mình rất bận, rất mệt luôn, cũng đã nghĩ nên drop rồi đăng tiếp dù khi ấy mình đã làm xong. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì ghét cảnh truyện chưa hoàn lắm, nên ráng mãi ráng đến bây giờ.
Lúc mới bắt đầu edit thì mình đã nghĩ là phải edit truyện của các tác giả mà mình thích, Nhược Hoa Từ Thụ là một trong số đó và cuối cùng thì cũng đã đạt được mục tiêu. Bộ truyện này thật sự rất hay, dù là không được nhiều người biết đến thì mình vẫn vui khi có người đọc và ủng hộ mình. Mình biết truyện còn rất nhiều sai sót nhưng vẫn phải cảm ơn các bạn đã đọc và đã nhắc nhở những sai sót của mình. Hẹn gặp lại trong một tác phẩm khác, có thể cũng là cổ đại của Nhược Hoa hay là một tác giả khác.