Thì ra chàng thấy chân trái của thiếu nữ đi hơi khập khiễng, nên từ đầu nàng không chịu rời khỏi lưng lừa. Lòng hiệp nghĩa của Dương Quá trỗi dậy, định ra tay giúp nàng, nhưng chợt nghĩ: "Mình và cô cô đang sống yên lành trong nhà mồ, thì mụ Lý Mạc Sầu tàn ác mò tới mới đến nông nỗi này. Nay thiếu nữ kia lại mạo xưng là cô cô của ta, đòi người ta gọi là "bạch y thiếu nữ xinh đẹp" mà không biết ngượng." Chàng bèn ngoảnh đi, không thèm nhìn nàng ta nữa. Tiếng binh khí va nhau keng keng không dứt, cuối cùng chàng không nén được lòng hiếu kỳ, lại ngoảnh đầu xem, chỉ thấy tình thế đã thay đổi, thiếu nữ tránh bên này bên nọ, chống đỡ nhiều mà tấn công ít. Đột nhiên thiết chùy của lão khất cái họ Hàn bay tới, thiếu nữ nghiêng đầu né tránh, vừa hay trường kiếm của Thân Chí Phàm chém tới, "cạch" khẽ một tiếng, một cái kẹp tóc bằng bạc bị đứt, một nửa mái tóc bị xổ ra. Thiếu nữ nhướn mày, mím môi, đánh trả một đao. Dương Quá thấy cử chỉ nhướn mày, mím môi của thiếu nữ thì xúc động mạnh: "Cô cô lúc giận ta cũng có thần sắc y hệt như thế". Chỉ vì cử chỉ nổi giận của thiếu nữ mà Dương Quá quyết định giúp nàng, chàng nhặt bảy, tám viên sỏi bỏ vào túi. Lúc này thần sắc của thiếu nữ đã giận lắm rồi. Thân Chí Phàm nói:
- Ngươi là thế nào với Xích Luyện Tiên TửLý Mạc Sầu? Nếu không nói thực, đừng trách bọn ta không khách khí!
Thanh loan đao của thiếu nữ bỗng ngoằng ra sau gáy Thân Chí Phàm. Thân Chí Phàm không ngờ bị đòn đó, không kịp chống đỡ. Lão khất cái họ Trần vội kêu:
- Cẩn thận!
Cơ Thanh Hư vội giơ gậy gạt thanh loan đao, mới cứu sống được Thân Chí Phàm. Năm người thấy thiếu nữ sử dụng chiêu số tàn độc, hạ thủ không dung tình nữa. Trong giây lát, thiếu nữ liên tiếp gặp hiểm chiêu.
Thân Chí Phàm cho rằng thiếu nữ có liên hệ với Xích Luyện Tiên Tử Lý Mạc Sầu, nếu để Lý Mạc Sầu biết tin thì tai họa vô cùng, thấy nàng không có trợ thủ, chính là dịp giết người diệt khẩu, bèn liên tiếp đánh vào chỗ yếu hại của nàng.
Dương Quá thấy thiếu nữ bị nguy cấp, không thể chần chừ được nữa, liền nhảy lên lưng trâu, ấn vào mông nó một cái, hai chân chàng quặp chặt ngang bụng trâu. Con trâu đực lồng lên, lao thẳng tới chỗ sáu người.
Sáu người đang mải ác đấu, đột nhiên thấy một con trâu điên xông tới, đều cả kinh, nhảy ra tứ phía né tránh. Dương Quá nằm rạp trên lưng trâu, nhắm đúng các huyệt đạo như Hồn Môn, Thần Đường ở lưng năm nam tử mà búng các viên sỏi, cả năm người cánh tay đều tê dại, binh khí rớt cả xuống đất. Dương Quá đã đánh trâu quay lại sườn núi, từ lưng trâu nhảy xuống đất, miệng kêu ầm ĩ:
- Úi chao, úi chao, con trâu này phát điên mất rồi!
Thân Chí Phàm bị điểm huyệt, binh khí bị rơi khỏi tay, mà không thấy kẻ địch xuất thủ thế nào, tự liệu đó là hành động của trợ thủ thiếu nữ kia, võ công của trợ thủ đó cao minh như thế, y làm sao còn dám ham chiến? May mà hai chân vẫn chưa việc gì, bèn bỏ chạy, miệng gọi:
- Trần đại ca, Hàn huynh đệ, chúng ta đi thôi!
Mấy người còn lại không kịp suy nghĩ, cũng chạy theo. Bì Thanh Huyền hốt hoảng thế nào lại chạy về phía thiếu nữ, Cơ Thanh Hư gọi to:
- Bì sư đệ, đây cơ mà!
Bì Thanh Huyền định quay lại, thì thiếu nữ đã sấn tới, thanh loan đao chém ngang. Bì Thanh Huyền cả kinh, trong tay không có binh khí, vội nghiêng người né tránh, ai dè hướng chém của thanh loan đao bất định, tưởng chém bên này mà lại chém bên kia, tưởng trên hóa dưới, đang phạt ngang lại bổ xuống trước mặt. Bì Thanh Huyền vội giơ tay gạt đi xoẹt một cái, thanh loan đao chém đứt mất bốn ngón tay của y. Y chưa cảm thấy đau ngay, cắm đầu bỏ chạy.
Lão khất cái họ Hàn chạy mươi bước, thấy thiếu nữ không đuổi theo, thì nghĩ thầm: "Tiểu a đầu kia bị thọt chân, làm sao đuổi được kia chứ?" Bèn nhìn chân trái nàng ta một cái, đâu biết rằng cử chỉ đó phạm vào điều đại kỵ của nàng ta, thiếu nữ lập tức nổi cơn lôi đình, quát:
- Quân ăn mày, ngươi tưởng ta không đuổi kịp ngươi ư?
Nàng xoay thanh loan đao mấy vòng, rồi ném vù nó đi, chỉ thấy thanh loan đao loang loáng trong không trung, rồi cắm phập vào vai trái của lão khất cái họ Hàn. Lão ôm vai, để nguyên thanh loan đao mà chạy, lát saunăm người đều đã chạy khuất vào rừng cây.
Thiếu nữ cười khẩy mấy tiếng, lòng đầy hồ nghi: "Không lẽ có người mai phục đâu đây, vì lẽ gì người đó lại giúp ta?" Thanh loan đao bằng bạc nàng ném, cắm vào vai lão khất cái họ Hàn, bất giác tiêng tiếc, cúi nhặt thanh đơn đao mà lão khất cái họ Trần đánh rơi dưới đất, đi tứ phía ngó nghiêng vào rừng cây, chẳng thấy bóng một ai, lại trở về chỗ cũ, thấy Dương Quá đang ngồi dưới đất, mặt mày ủ rũ, miệng kêu trời than khổ.
Thiếu nữ hỏi:
- Này mục đồng, ngươi kêu khổ gì vậy?
Dương Quá nói:
- Con trâu của ta tự dưng nổi điên, bị tuột mất mấy mảng lông, ta về nhà chắc sẽ bị chủ nhân đánh chết mất thôi?
Thiếu nữ nhìn con trâu, thấy lông nó mượt mà, đâu có mất gì, nói:
- Thôi được, coi như con trâu này đã giúp ta một chút, ta đền cho ngươi một đĩnh bạc đây.
Nàng lấy trong bọc ra một thỏi bạc ba lạng, ném xuống đất, tưởng Dương Quá sẽ hoan hỉ cảm tạ, ai dè chàng vẫn mếu máo, lắc đầu không nhặt thỏi bạc.
Thiếu nữ nói:
- Ngươi sao vậy, đồ ngốc, cả một thỏi bạc đấy!
Dương Quá nói:
- Một thỏi chưa đủ.
Thiếu nữ lấy ra một thỏi nữa, ném xuống. Dương Quá cố ý chọc ghẹo, vẫn lắc đầu. Thiếu nữ khó chịu, nhướn mày, sầm mặt, mắng:
- Không chịu à, đồ ngốc!
Nàng quay mình bỏ đi. Dương Quá thấy cử chỉ nổi giận của nàng bất giác máu nóng dâng lên ngực, thấy nôn nao, mắt cay cay, nhớ lại dáng dấp của Tiểu Long Nữ mỗi khi trách cứ chàng, tâm ý đã quyết: "Trong thời gian chưa tìm thấy cô cô, mình phải làm cho cô nương này thỉnh thoảng nổi cáu lên mới được?" Bèn giơ hai tay ôm lấy chân phải nàng ta, nói:
- Không được đi!
Thiếu nữ dùng lực hất, song bị chàng ôm chặt, không thoát ra được, thì càng tức, quát:
- Buông ra! Sao ngươi lại làm như thế?
Dương Quá thấy nàng ta cau có thì càng thích chí, nói:
- Ta không về nhà được, cô cô hãy cứu ta.
Rồi kêu tướng lên:
- Cứu với! Cứu với!
Thiếu nữ vừa bực vừa buồn cười, giơ đao lên quát:
- Ngươi không buông tay ra, ta sẽ chém chết ngươi!
Dương Quá càng ôm chặt hơn, giả bộ khóc lóc, nói:
- Thì cô cô cứ chém chết ta đi cũng được, còn hơn về nhà cũng không sống nổi.
Thiếu nữ hỏi:
- Ngươi muốn gì?
Dương Quá nói:
- Ta không biết, ta đi theo cô cô.
Thiếu nữ nghĩ thầm: "Chẳng tội gì vướng víu với cái tên ngốc này", bèn chém xuống. Dương Quá đoán nàng sẽ không dám chém thật, vẫn cứ ôm chân nàng không thả, nào ngờ nàng xuất thủ tàn nhẫn, một nhát này tuy không định giết chàng, song cũng phải làm cho chàng đau đớn, không dám đeo bám nữa.
Dương Quá chờ đơn đao chỉ còn cách đỉnh đầu vài tấc, liền lăn tránh, miệng la to:
- Ối giết người, giết người!
Thiếu nữ càng tức, sấn tới chém xuống. Dương Quá nằm dưới đất, hai chân đá loạn xạ, mồm kêu:
- Ta chết, ta chết thôi!
Hai chân lấm đất của chàng cứ đá loạn lên, như kẻ đang giãy giụa, thực ra là mấy lần thiếu nữ suýt bị chàng đá trúng cổ tay, nên cũng chưa chém trúng được nhát nào. Dương Quá thấy nàng tức giận, chính là vẻ mặt mình muốn thấy, thì cứ nhìn trân trân như si dại. Thiếu nữ thấy chàng thần sắc kỳ quái, quát:
- Ngươi đứng lên đi!
Dương Quá nói:
- Cô cô có giết ta hay không đã?
Thiếu nữ nói:
- Được, ta sẽ không giết ngươi.
Dương Quá từ từ bò dậy, thở hổn hển, ngầm vận khí bế huyết, khuôn mặt liền tái nhợt như không còn hạt máu, ra điều sợ hãi lắm không bằng. Thiếu nữ đắc ý, nghĩ bụng: "Hừ xem ngươi còn dám đeo bám ta hay không nào?" Nàng giơ đao chỉ mấy ngón tay của Bì Thanh Huyền bị nàng chém đứt rơi dưới đất, nói:
- Người ta hung hăng cỡ mấy, ta cũng còn chém đứt tay bọn chúng nữa là.
Dương Quá giả vờ sợ sệt co rúm người lại. Thiếu nữ gài đao vào lưng, quay đi tìm con lừa đen, nhưng nó đã chạy mất từ hồi nào.
Dương Quá nhặt hai đĩnh bạc cất vào túi, dắt con trâu đi theo sau, gọi:
- Cô cô cho ta theo với.
Thiếu nữ chẳng buồn ngó, đi nhanh hơn, thoáng một lát đã bỏ chàng tụt lại sau rất xa. Nào ngờ vừa ngồi nghỉ, đã thấy chàng cưỡi trâu từ xa phóng tới, miệng gọi:
- Cho ta theo với! Cho ta theo với!
Thiếu nữ cau mày, thi triển khinh công, chạy một mạch mấy dặm liền, tường chàng không tài nào theo kịp, ai dè chẳng mấy chốc lại nghe tiếng gọi văng vẳng "cho ta theo với". Thiếu nữ giận không để đâu cho hết, chạy ngược lại, rút đao giơ sẵn. Dương Quá ôm đầu chạy đi, miệng kêu:
- Úi chao, úi chao!
Thiếu nữ chỉ cần chàng không bám theo, bèn quay người đi tiếp. Đi một hồi, lại nghe sau lưng có tiếng trâu rống, ngoảnh lại, thấy Dương Quá cưỡi trâu ở xa xa phía sau, cách chừng ba, bốn chục bước. Thiếu nữ dừng chân chờ chàng tới, song Dương Quá thấy nàng không đi thì cũng dừng trâu, nàng đi tiếp thì chàng cũng đi theo, nếu nàng vác đao đuổi chàng, thì chàng cắm đầu chạy. Cứ đuổi rồi dừng như thế, trời đã tối mà thiếu nữ vẫn không thoát nổi sự đeo bám của Dương Quá. Thiếu nữ thấy gã mục đồng tuy ngu ngốc, song cước bộ nhanh nhẹn dị thường, nghĩ rằng gã đã quen đi lại ở vùng núi, vậy muốn thoát sự đeo bám, thì phải đả thương cặp giò của gã.
Lại đi mấy hồi nữa, cái chân bên trái của thiếu nữ bị ngắn, càng đi lâu càng mỏi, nàng bèn nghĩ ra một kế, gọi to:
- Thôi được, ta cho ngươi đi theo vậy. Nhưng ngươi phải vâng lời ta.
Dương Quá mừng hỏi:
- Cô cô cho ta đi theo thật chứ?
Thiếu nữ đáp:
- Thật, cần gì phải đánh lừa ngươi? Ta đi bộ mệt rồi, ngươi hãy để ta cùng cưỡi trên lưng trâu.
Dương Quá cưỡi trâu lại gần, trong bóng tối nhập nhoạng thấy mục quang nàng ánh lên, biết là nàng ta không có ý tốt. Thiếu nữ nhún chân phải một cái, khéo léo leo lên lưng trâu, ngồi đằng trước Dương Quá, nghĩ thầm: "Ta mất lừa, thì cưỡi trâu cũng được".
Nàng thúc mạnh đầu bàn chân vào bụng con trâu. Con trâu bị đau lồng lên. Thiếu nữ cười khẩy, đột nhiên thúc cùi chỏ ra phía sau, trúng vào giữa ngực Dương Quá. Dương Quá kêu "Chết rồi!" ngã lộn một vòng ra sau lưng.
Thiếu nữ vô cùng đắc ý, nghĩ thầm: "Tên tiểu tử vô lại để xem lần này ngươi còn bám theo ta được không". Nàng ấn ngón tay vào bụng trâu, con trâu lồng lên nhanh hơn, bỗng nghe tiếng kêu oai oái của Dương Quá ở sau lưng, nàng ngoảnh lại, thấy chàng hai tay túm chặt đuôi con trâu, hai chân không chạm đất, để con trâu đưa đi như bay, mặt mũi lấm lem, trông rất thảm hại, song vẫn không chịu buông đuôi con trâu. Thiếu nữ vô pháp khả thi, liền vung đao định chặt tay chàng, chợt nghe tiếng người huyên náo, thì ra con trâu đã chạy tới một cái chợ. Người chen chúc khá đông, hết lối đi con trâu đành dừng lại.
Dương Quá cố tình làm cho thiếu nữ tức giận để ngắm thần sắc của nàng khi giận dữ. Chàng nằm dưới đất kêu to:
- Ngực ta đau quá, ngươi đánh chết ta rồi!
Dân đi chợ liền bu lại xung quanh. Thiếu nữ chen vào đám đông, định thừa cơ chuồn đi nào ngờ Dương Quá đã ôm chặt lấy chân phải của nàng, nói to:
- Đừng đi, đừng đi!
Mọi người hỏi:
- Làm sao thế? Hai người cãi nhau chuyện gì vậy?
Dương Quá nói:
- Nàng là tức phụ nhi (cô vợ trẻ) của ta, nàng không cần ta, nàng đánh ta.
Một người nói:
- Tức phụ nhi mà đánh phu quân thì còn ra cái thể thống gì?
Thiếu nữ mày liễu dựng ngược, giơ chân trái mà đá. Dương Quá đẩy một người cao lớn ở bên cạnh, khiến cú đá kia trúng vào lưng người ấy. Đại hán nổi giận, mắng:
- Tiểu tặc nhân, đá người hả?
Rồi tung quả đấm to tướng về phía nàng. Thiếu nữ mượn lực ở cùi chỏ của người ấy mà đẩy mạnh, thân hình nặng hai trăm cân của đại hán bay đi, kêu oai oái trên không, rồi rơi xuống đám đông, những người bị đè kêu la ầm ĩ, loạn cả lên.
Thiếu nữ cố sức thoát khỏi Dương Quá, bị chàng ôm chặt lấy chân, làm sao thoát nổi? Thấy năm, sáu người kéo lại chắc là gây khó dễ với nàng, nàng bèn cúi đầu nói:
- Ta đưa ngươi đi thì được chứ gì, buông ra đi.
Dương Quá hỏi:
- Có còn đánh ta nữa thôi?
Thiếu nữ đáp:
- Không đánh nữa.
Dương Quá bấy giờ mới buông tay, bò dậy. Hai người rời đám đông, ra khỏi chợ, nghe tiếng huyên náo sau lưng. Trong lúc vội vã, Dương Quá vẫn dắt theo con trâu đực.
Dương Quá cười hi hi, nói:
- Mọi người cũng bảo tức phụ nhi không được đánh phu quân đó.