Tiểu Long Nữ cười nhạt, nói:

- Ta thổ hết huyết ra thì thôi, có gì mà phải thương tâm như vậy?

Dương Quá nói:

- Cô cô đừng chết.

Tiểu Long Nữ nói:

- Ngươi sợ chết lắm à?

Dưng Quá kinh ngạc, hỏi:

- Đệ tử ấy ư?

Tiểu Long Nữ nói:

- Ta trước khi chết tất nhiên sẽ giết ngươi trước.

Câu này hai năm trước nàng từng nói một lần với Dương Quá, chàng đã quên đi rồi, ai dè bây giờ nàng nhắc lại. Thấy sắc mặt chàng đầy vẻ kinh dị, Tiểu Long Nữ nói:

- Nếu ta không giết ngươi, chết rồi ta còn mặt mũi nào gặp Tôn bà bà? Ngươi một thân một mình trên thế gian, lấy ai chiếu liệu cho ngươi?

Dương Quá trong óc hoảng loạn, không biết nói gì.

Tiểu Long Nữ vẫn cứ thổ huyết, song thần tình lại rất bình tĩnh, tựa hồ chẳng có chuyện gì. Dương Quá chợt nảy một ý, chạy đi rót một bát mật ong lại cho Tiểu Long Nữ uống. Thứ mật ong này quả có thần hiệu, chỉ lát sau nàng không còn thổ huyết nữa, nằm ngủ mê mệt trên giường. Dương Quá phần nào yên tâm, vừa sợ vừa mệt, không chịu thêm được nữa, bèn ngồi bệt xuống đất, tựa lưng vào tường mà ngủ thiếp đi.

Không biết bao lâu sau, đột nhiên chàng cảm thấy cổ họng lành lạnh, chợt choàng tỉnh. Sau hai năm sống trong nhà mồ, tuy chưa thể nhìn rõ mọi vật trong bóng tối rõ như Tiểu Long Nữ, song chàng cũng đã có thể đi lại không cần đèn nến. Chàng mở mắt ra, thấy Tiểu Long Nữ ngồi ở mép giường, tay cầm trường kiếm, mũi kiếm chĩa vào cổ chàng, thì chàng giật mình nói:

- Cô cô! Cô...

Tiểu Long Nữ thản nhiên nói:

- Quá nhi, thương thế của ta không xong mất rồi, bây giờ ta giết ngươi, rồi hai ta cùng đi gặp Tôn bà bà nào! >

Dương Quá chỉ thốt được hai tiếng:

- Cô cô!

Tiểu Long Nữ nói:

- Ngươi thấy sợ lắm à? Đừng lo, nhanh lắm, chỉ đâm một nhát kiếm là xong thôi.

Dương Quá thấy nàng có ánh mắt lạ, biết nàng sẽ lập tức hạ sát thủ, bỗng ham sống vô cùng, chẳng nghĩ ngợi gì hết, vội lăn một vòng, tung chân đá thanh kiếm trong tay nàng.

Tiểu Long Nữ tuy bị nội thương rất nặng, song thân thủ vẫn nhanh nhẹn chẳng khác gì mọi khi, liền nghiêng người tránh cước của chàng, mũi kiếm lại chĩa ngay vào cổ chàng. Dương Quá sử dụng liên tiếp mấy chiêu thuật, nhưng chiêu thức nào cũng bị Tiểu Long Nữ hóa giải, trường kiếm của nàng cứ như ảnh tùy hình, trước sau vẫn cách cổ chàng không đầy ba tấc. Dương Quá sợ vã mồ hôi toàn thân, nghĩ thầm: "Hôm nay không giữ được mạng này, thể nào cũng bị cô cô giết mất thôi". Trong lúc nguy cấp, song chưởng cùng đẩy ra, tưởng nàng bị thương vô lực, chiêu số dẫu tinh diệu, nhưng làm gì có sức để đối chưởng với mình.

Tiểu Long Nữ thừa biết dụng ý của chàng, chỉ né người để chưởng lực của chàng sượt qua bên vai nàng, miệng nói:

- Quá nhi, đấu làm chi?

Mũi kiếm rung vài cái, sử chiêu "Phân hoa phất liễu" cực kỳ xảo diệu, ngỡ đánh bên tả mà thực ra đánh bên hữu, lại đã chĩa thẳng cổ họng Dương Quá. Nàng vận lực, chính đang định đâm chàng, chợt nhìn thấy ánh mắt van lơn của chàng, thì lòng đau thắt lại, trước mắt tối sầm, toàn thân rã rời, keng một tiếng, thanh kiếm rơi xuống nền, nàng liền ngất đi.

Vừa rồi Dương Quá chỉ còn đợi chết, ai dè vào khoảnh khắc cuối cùng, nàng lại ngất đi. Chàng ngẩn ngơ, đúng là tử lý đào sinh, vội chạy ra khỏi nhà mồ. Chỉ thấy ánh nắng chói chang gió nhẹ hoa thơm, chim hót líu lo, khác hẳn quang cảnh âm u ảm đạm trong ngôi cổ mộ.

Dương Quá đã bớt sợ, liền thi triển khinh công, chạy nhanh xuống núi, đường núi càng xuống dưới càng dễ đi hơn, giữa trưa thì chàng đã xuống đến chân núi. Chàng không thấy Tiểu Long Nữ đuổi theo, thì phần nào yên tâm, mới đi chậm lại. Đi một hồi, bụng đói sôi lên từng chập. Chàng từ nhỏ bôn ba giang hồ, kiếm thức ăn là biệt tài của chàng, chàng nhìn tứ phía, thấy sườn núi phía tây có một nương ngô, bèn qua đó bẻ lấy năm bắp ngô. Chàng nhặt mấy que củi, đang định đốt lửa nướng ngô, bỗng nghe sau cây có tiếng bước chân nhè nhẹ, có người đi tới.

Chàng trước tiên giấu vội mấy bắp ngô, để tránh bị nông phu bắt quả tang mình lấy trộm, rồi liếc về phía kia, thấy một đạo cô trẻ trung, mặc đạo bào màu hoàng hạnh, thong thả nhẹ bước tiến lại. Sau lưng đạo cô giắt hai thanh kiếm, sợi dây màu đỏ trên đốc kiếm bay phần phật trước gió. Dương Quá nghĩ đạo cô hẳn là người của cung Trùng Dương trên núi, đa phần là đệ tử của Thanh Tịnh Tản Nhân Tôn Bất Nhị. Chàng đang sợ, không dám sinh sự, cúi đầu làm như đang nhặt củi.

Vị đạo cô kia tới trước mặt, hỏi:

- Này, lên núi đi đường nào?

Dương Quá nghĩ thầm: "Cô nàng là đệ tử phái Toàn Chân, tại sao lại không biết đường lên núi, hẳn là không có ý tốt". Bèn không ngoảnh đầu, đưa tay chỉ lên núi, nói:

- Cứ theo con đường lớn kia mà đi thì được.

Đạo cô thấy chàng nửa thân trên ở trần, cái quần thì cũ quá thể, đang nhặt củi bên đường, đoán chàng là một gã nông phu tầm thường. Nàng tự phụ xinh đẹp, nam giới gặp nàng đều nhìn chằm chằm hồi lâu, gã thiếu niên này lại chẳng thèm nhìn nàng lấy một cái, không lẽ là kẻ mù, bất giác hơi bực, nhưng lại nghĩ thầm: "Bọn nông phu ngu xuẩn thì hiểu cái gì kia chứ?" bèn nói:

- Ngươi đứng lên coi, ta có điều muốn hỏi.

Dương Quá đối với mọi kẻ thuộc phái Toàn Chân trên dưới đều ghét, nên giả bộ câm điếc, làm như không nghe thấy. Đạo cô nói:

- Này tiểu tử ngu ngốc, lời ta nói ngươi có nghe thấy hay không vậy?

Dương Quá đáp:

- Nghe rồi, nhưng ta không thích đứng lên.

Đạo cô thấy chàng nói vậy, thì mỉm cười, nói:

- Ngươi thử nhìn ta coi, ta bảo ngươi đứng lên đó!

Hai câu này thanh âm kiều mị, dịu dàng và ngọt ngào. Dương Quá nghĩ thầm: "Giọng nói này lạ thế?" bèn ngẩng đầu nhìn, thấy nàng da trắng nhuận, má đỏ hồng, đôi mắt long lanh đang nghiêng nghiêng nhìn mình, tựa hồ không hề có ác ý, chàng nhìn một cái rồi lại cúi xuống nhặt củi.

Đạo cô thấy vẻ mặt của chàng hoàn toàn trẻ con, tuy đã nhìn rõ nàng, mà không hề động lòng, thì cũng không giận, nghĩ bụng: "Thì ra là một đứa bé ngây thơ". Nàng lấy trong bọc ra hai đĩnh bạc, gõ vào nhau nghe canh cách, nói:

- Tiểu huynh đệ, ngươi vâng lời ta, ta sẽ cho ngươi hai đĩnh bạc này.

Dương Quá không muốn rắc rối, nhưng nghe lời nói lạ lùng, muốn thử xem dụng ý của đạo cô là gì, bèn giả vờ ngây ngô, cứ trân trân nhìn đĩnh bạc, hỏi:

- Cái thứ sáng sáng ấy là gì vậy?

Đạo cô cười nói:

- Là bạc đấy. Ngươi muốn có quần áo mới, có gạo trắng nấu cơm, có gà mái tơ, đều có thể mang thứ này đi mua được cả.

Dương Quá giả bộ không hiểu, nói:

- Đạo cô lừa ta, ta không tin đâu.

Đạo cô cười nói:

- Ta lừa ngươi hồi nào chưa? Tiểu tử, tên ngươi là gì?

Dương Quá nói:

- Ai cũng gọi ta là Thằng Ngố mà đạo cô không biết à? Thế đạo cô tên là gì?

Đạo cô cười nói:

- Thằng Ngố, ngươi cứ gọi ta là Tiên cô thì được. Mẹ ngươi đâu?

Dương Quá nói:

- Mẹ ta vừa mới chửi ta một trận, đã lên núi kiếm củi rồi.

Đạo cô nói:

- Này, ta cần một cái rìu, ngươi hãy về nhà lấy mang cho ta mượn.

Dương Quá há hốc mồm trợn mắt kinh ngạc, trông càng giống một kẻ ngớ ngẩn, lắc đầu quầy quậy, nói:

- Không được đâu, rìu của nhà ta không cho ai mượn đâu. Cha ta mà biết ta đem cho mượn, sẽ lấy đòn gánh phang ta mất.

Đạo cô cười nói:

- Cha mẹ ngươi nhìn thấy bạc sẽ mừng rơn, không đánh chửi ngươi đâu.

Đoạn ném đĩnh bạc về phía Dương Quá.

Dương Quá giơ tay chộp, nhưng giả vờ chộp hụt, để đĩnh bạc rơi trúng vai, khi đĩnh bạc lăn xuống, chàng lại giơ chân phải chân trái lung tung, miệng kêu:

- Úi chao, úi chao, cô cô đánh ta! Ta đi mách mẹ ta đây!

Rồi chẳng buồn nhặt đĩnh bạc, miệng la ôi ối, chạy vội đi.

Đạo cô thấy chàng ngốc nghếch lại thích thú, mỉm cười cởi dây lưng, vung về phía chân phải của Dương Quá. Dương Quá nghe tiếng gió, ngoảnh đầu lại, thấy thế đến của dải thắt lưng thì kinh ngạc: "Đây là võ công của phái Cổ Mộ ta! Chẳng lẽ nàng không phải là đạo cô phái Toàn Chân?" chàng không tránh, cứ để dải thắt lưng quấn vào chân phải, ngã xuống đất, toàn thân thả lỏng để cho đạo cô kéo tới bên cạnh, trong bụng lo sợ: "Nàng ta lên núi, không lẽ định tấn công cô cô?".

Chàng vừa nghĩ đến Tiểu Long Nữ, không biết lúc này nàng sống chết ra sao, tự nhiên nóng ruột vô cùng, tâm niệm đã quyết, dẫu có bị mất mạng trong tay Tiểu Long Nữ, cũng phải lên gặp nàng cho bằng được. Chàng đang nghĩ vậy, thì đạo cô đã kéo chàng tới trước, thấy chàng tuy mặt mày lấm bẩn, nhưng mi thanh mục tú, nghĩ thầm: "Tên tiểu tử tuy ngớ ngẩn, nhưng rất tuấn tú, đúng là một cái gối thêu hoa, trong nhồi toàn cỏ", nghe chàng la lối ầm ĩ, thì mỉm cười, nói:

- Thằng Ngố, ngươi muốn sống hay muốn chết nào?

Nói rồi rút kiếm, chĩa vào ngực chàng.

Dương Quá thấy nàng sử chiêu "Cẩm bút sinh hoa", chính là kiếm pháp đích truyền của phái Cổ Mộ, thì càng nghi vấn "Người này chắc là đệ tử của sư bá Lý Mạc Sầu, lên núi tìm cô cô của ta, hẳn là không có ý tốt, trông thủ pháp vung dây lưng, rút trường kiếm, thì võ công cao cường đây, mình phải giả bộ ngây ngô đến cùng, để nàng ta không đề phòng". Bèn lộ vẻ hoảng hốt, cầu xin:

- Tiên cô, tiên cô đừng... giết ta, ta vâng lời mà.

Đạo cô cười, nói:

- Tốt, nếu ngươi không vâng lời, ta cho một nhát kiếm là rồi đời.

Dương Quá lắp bắp:

- Ta vâng, ta vâng lời mà.

Đạo cô phất sợi dây lưng một cái, nó đã quấn quanh lưng mình, phong thái thật là phiêu dật, siêu thoát. Dương Quá thầm tán thưởng: "Hay thật" song ngoài mặt hết sức thản nhiên. Đạo cô nghĩ bụng: "Cái Thằng Ngố này làm sao hiểu nổi tài nghệ của ta, nó chả khác gì một kẻ mù", bèn nói:

- Ngươi mau về nhà lấy rìu ra đây.

Dương Quá vâng lời chạy về phía một ngôi nhà tranh trong xóm, cố ý giẫm chân bành bạch vụng về, thân hình ngả ngả nghiêng nghiêng, đạo cô trông rất chướng mắt, dặn với theo:

- Đừng nói cho ai biết đấy, đi mau rồi trở lại ngay, nghe chưa?

Dương Quá ngó vào một ngôi nhà, thấy bên trong không có ai, chắc người ta đi làm ngoài đồng cả rồi. Chàng lấy một cái rìu chẻ củi treo trên vách, thuận tay vớ luôn cái áo cũ vắt trên thành ghế, trở lại chỗ cũ với vẻ ngớ ngớ ngẩn ngẩn.

Chàng tuy đánh lừa đạo cô, trong bụng vẫn nghĩ đến sự an nguy của Tiểu Long Nữ, sắc mặt không giấu được vẻ lo lắng. Đạo cô bực bội, nói:

- Tại sao ngươi cứ xị mặt ra thế? Mau cười lên ta coi!

Dương Quá nhe răng, cười hi hi vài tiếng. Đạo cô hơi cau mày, nói:

- Ngươi hãy đi theo ta lên núi!

Dương Quá vội nói:

- Không, không, mẹ ta dặn ta không được đi lung tung.

Đạo cô quát:

- Ngươi không vâng lời, ta chém chết ngươi bây giờ!

Nói đoạn tay trái véo tai nó, tay phải vung kiếm làm bộ sắp chém xuống. Dương Quá rống lên như heo bị chọc tiết:

- Ta đi, ta đi mà!

Đạo cô nghĩ thầm: "Thằng Ngố ngu như bò này chính là kẻ ta cần dùng". Thế là nàng liền đi lên núi.

Khinh công của nàng không kém, dĩ nhiên nàng đi cực nhanh. Dương Quá thì bước thấp bước cao, lẽo đẽo theo mãi phía sau, đi một hồi lại ngồi bệt xuống, lau mồ hôi, thở hổn hển. Đạo cô luôn miệng giục chàng nhanh chân. Dương Quá nói:

- Đạo cô đi nhanh như thỏ ấy, ta làm sao theo kịp?

Đạo cô thấy mặt trời đã ngả chiều, nóng ruột, quay lại nắm cánh tay chàng mà chạy nhanh lên núi. Dương Quá giả bộ theo không kịp, chân nọ vấp chân kia, đột nhiên đá mạnh vào bắp chân đạo cô một cái.

Đạo cô kêu "ối chao!" quát:

- Ngươi muốn chết hả?

Nhưng thấy chàng thở hồng hộc, đoán là chàng mệt lử thật, bèn đặt tay trái vào lưng chàng mà dìu, thi triển khinh công, đi nhanh lên núi, thấm thoắt đã đi được mấy dặm.

Dương Quá được nàng dìu đi, sau lưng cảm thấy làn da ấm mềm của cơ thể nàng, mũi ngửi thấy mùi hương nữ nhi, chàng không tốn chút hơi sức nào mà được nàng dìu lên núi. Đạo cô chạy một hồi, ngó thấy mặt chàng tươi cười, có vẻ khoái trá lắm, thì tức giận, đẩy chàng ngã phịch xuống đất, quát:

- Ngươi khoái chí lắm hả?

Dương Quá nói:

- Úi chao, đau quá, tiên cô làm cho ta đau mông quá chừng!

Đạo cô vừa bực vừa tức cười, nói:

- Ngươi ngốc nghếch từ khi nào vậy?

Dương Quá nói:

- Từ khi mới sinh ra đấy. Tiên cô này, mẹ ta bảo ta họ Trương, chứ không phải họ Thằng đâu. Còn Tiên cô họ Tiên chứ gì?

Đạo cô nói:

- Ngươi cứ việc gọi ta là Tiên cô, cần gì phải biết họ của ta.

Đạo cô chính là Hồng Lăng Ba, đại đệ tử của Xích Luyện Tiên Tử Lý Mạc Sầu, là tiểu đạo cô từng bị Võ tam nương đánh đuổi trước khi Lý Mạc Sầu tới giết cả nhà Lục Lập Đỉnh.

Dương Quá muốn biết họ tên nàng ta, ai dè nàng ta không chịu tiết lộ.

Đạo cô ngồi xuống một tảng đá, vuốt vuốt mái tóc huyền bị gió thổi rối. Dương Quá liếc nhìn nàng ta, nghĩ thầm: "Đạo cô kể cũng xinh xắn, nhưng chưa bằng Quách bá mẫu, càng thua xa cô cô của ta." Hồng Lăng Ba nhìn Dương Quá, cười nói:

- Thằng Ngố, ngươi ngắm ta để làm gì hả?

Dương Quá nói:

- Ngắm thì ngắm, sao lại hỏi để làm gì? Đạo cô không cho ta ngắm thì thôi, tưởng lạ lắm sao?

Hồng Lăng Ba cười:

- Ừ thì ngươi cứ ngắm đi! Thế nào, ngươi thấy ta có đẹp hay không?

Nàng lấy trong túi ra một chiếc lược bằng ngà voi, chải đầu.

Dương Quá nói:

- Đẹp thì có đẹp, nhưng chưa... chưa được.

Hồng Lăng Ba hỏi:

- Chưa được làm sao?

Dương Quá nói:

- Chưa được... trắng lắm.

Hồng Lăng Ba vốn tự phụ có nước da trắng hồng, nghe chàng nói thế thì không khỏi nổi giận, đứng dậy, nói:

- Thằng Ngố, ngươi muốn chết, ngươi bảo ta chưa đủ trắng trẻo hay sao?

Dương Quá lắc đầu, nói:

- Chưa đủ.

Hồng Lăng Ba quát:

- Ai có thể trắng trẻo hơn ta?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện