Tiểu Long Nữ mỉm cười, nói:
- Tiểu nữ nói mình họ Liễu là nói dối tiên sinh đấy. Tiểu nữ họ Long, vì chàng đây họ Dương, nên tiểu nữ mới bảo mình họ Liễu.
Công Tôn cốc chủ càng ghen tức, làm như không nghe thấy mấy câu vừa rồi của nàng, vẫn nói:
- Liễu cô nương, ta...
Mã Quang Tá ngắt lời y:
- Cô nương đã nói rõ nàng họ Long, sao lão còn gọi Liễu cô nương?
Tiểu Long Nữ nói:
- Công Tôn tiên sinh gọi quen miệng rồi, chỉ tại tiểu nữ ban đầu đánh lừa cốc chủ, thôi cứ để Công Tôn tiên sinh gọi sao cũng được.
Công Tôn cốc chủ chẳng lý gì đến lời hai người, vẫn nói:
- Liễu cô nương, gã họ Dương chỉ cần thắng được "Âm dương song nhẫn" trong tay ta, thì ta sẽ để cho gã yên lành ra khỏi sơn cốc. Chuyện riêng giữa ta với cô nương, hai ta bàn định với nhau, không can hệ tới người ngoài.
Tiểu Long Nữ thở dài, nói:
- Công Tôn tiên sinh, tiểu nữ hoàn toàn không muốn động thủ với tiên sinh, song một mình chàng đánh không lại tiên sinh, nên tiểu nữ đành phải giúp chàng.
Công Tôn cốc chủ lông mày dựng ngược, nói:
- Cô nương không sợ mình vừa thổ huyết, cũng đòi tham chiến hay sao?
Tiểu Long Nữ nói:
- Tiểu nữ và chàng đều không có binh khí, tay không đấu với đao kiếm của tiên sinh thì cầm chắc sẽ thua. Tiên sinh là người đại lượng, hãy để hai chúng tôi đi thì hơn.
Kim Luân pháp vương xen vào:
- Công Tôn cốc chủ, nơi đây bao la vạn tượng, chẳng lẽ không có được hai thanh trường kiếm hay sao? Ta đã nhắc tiên sinh ban nãy, hai người ấy song kiếm liên thủ, chỉ e tiên sinh khó giữ nổi mạng sống.
Công Tôn cốc chủ chỉ tay về phía tây, nói:
- Đi sang gian thứ ba đằng kia là kiếm thất, các vị muốn thứ binh khí gì, cứ việc tới đó mà chọn. Chỉ sợ các thứ lợi khí ta cất giữ, quý khách vị tất đã sử dụng được.
Y nói và cười nham hiểm.
Dương Quá và Tiểu Long Nữ nhìn nhau, cùng nghĩ: "Hai ta được ở riêng một chỗ, trong tĩnh thất một lát, rồi chết cũng cam lòng". Bèn dắt tay nhau đi về phía tây, qua cửa hông, đi qua hai gian phòng, đến trước cửa sang gian thứ ba.
Tiểu Long Nữ mắt không rời mặt Dương Quá, thấy cửa phòng đóng kín, không nhìn kỹ, giơ tay đẩy cửa, định bước vào liền, Dương Quá bỗng nghĩ ra điều gì, vội kéo nàng lại, nói:
- Cẩn thận.
Tiểu Long Nữ nói:
- Sao kia?
Dương Quá dùng chân trái đạp vào bậu cửa, chân phải đặt trên khung cửa giây lát, rồi lui ra ngay, không thấy có gì lạ. Tiểu Long Nữ nói:
- Quá nhi sợ cốc chủ muốn ám toán chúng ta ư? Cốc chủ là người tốt, chẳng đến nỗi...
Lời chưa dứt, có hai tiếng lịch kịch, rồi tám thanh kiếm sắc từ trên dưới, hai bên cửa phòng nhất tề lao ra, đan kín khuôn cửa trống, vừa rồi nếu có ai bước vào phòng, võ công cao mấy, cũng khó thoát bị kiếm đâm nát thân.
Tiểu Long Nữ hít một hơi dài, nói:
- Quá nhi, cốc chủ hóa ra độc ác quá chừng, ta đã nhìn lầm hắn rồi. Hai ta khỏi cần tỷ kiếm với hắn làm gì nữa, đi thôi.
Bỗng có tiếng nói sau lưng:
- Cốc chủ mời hai vị vào phòng chọn kiếm.
Hai người ngoảnh lại, thấy tám đệ tử áo xanh chăng lưới gài hung khí chặn hậu, tức là cốc chủ đề phòng hai người bỏ chạy, đã sai người bám theo. Dải lụa có cái chuông của Tiểu Long Nữ đã bị đứt mất dây, không thể dùng để điểm huyệt đám đệ tử áo xanh.
Tiểu Long Nữ nói với Dương Quá:
- Quá nhi bảo trong phòng này còn có gì cổ quái nữa hay không?
Dương Quá hai tay nắm tay nàng, nói:
- Cô cô, lúc này hai ta ở bên nhau, cô cô cảm thấy thế nào? Dẫu ngàn đao vạn kiếm, hai ta cũng được chết bên nhau.
Tiểu Long Nữ cũng lòng đầy trìu mến. Hai người cùng bước vào phòng để kiếm. Dương Quá giơ tay khép cửa lại.
Chỉ thấy nơi đây, trên tường, trên bàn, trên giá, trong tủ, có đủ các kiểu các loại kiếm. Tám chín phần mười là kiếm cổ, hoặc dài bảy thước, hoặc ngắn vài tấc, có thanh han gỉ, có thanh sáng loáng, hai người thoạt nhìn hoa cả mắt, chưa nhìn rõ thế nào.
Tiểu Long Nữ chăm chăm nhìn Dương Quá, rồi đột nhiên nép vào người chàng. Dương Quá ôm chặt nàng, thơm vào môi nàng. Tiểu Long Nữ được chàng hôn, tâm hồn ngây ngất, hai tay đưa lên ôm cổ chàng.
Cửa phòng bỗng mở ra, một đệ tử áo xanh nói to:
- Cốc chủ có lệnh, chọn kiếm xong phải ra khỏi đây không được chần chừ.
Dương Quá đỏ mặt, vội buông hai tay. Tiểu Long Nữ yêu thích Dương Quá, cho rằng việc hai người ôm hôn nhau không có gì quan ngại, nhưng bị người bên cạnh cản trở, mất cả hứng thú. Nàng thở dài, nói khẽ khàng:
- Quá nhi, đợi khi nào đánh bại gã cốc chủ rồi, Quá nhi lại hôn ta nghe.
Dương Quá mỉm cười, gật đầu, đưa tay ôm eo nàng, âu yếm nói:
- Quá nhi hôn cô cô suốt đời cũng không chán. Cô cô chọn kiếm đi nào.
Tiểu Long Nữ nói:
- Binh khí ở đây xem ra quả nhiên đều là dị vật, thứ nào cũng lợi hại, tòa cổ mộ của chúng ta không có nhiều thế này.
Thế là nàng bắt đầu xem các thanh kiếm treo trên tường, muốn chọn hai thanh kiếm sắc, có độ dài và sức nặng thích hợp, để khi liên thủ cùng Dương Quá đấu với kẻ địch sẽ thu hiệu quả cao nhất. Xem đi xem lại, các thanh kiếm đều khác nhau. Nàng vừa xem, vừa hỏi Dương Quá:
- Lúc sắp bước vào đây, sao Quá nhi biết nơi này có ám khí?
Dương Quá nói:
- Quá nhi nhìn sắc diện và ánh mắt của cốc chủ mà đoán. Hắn vốn muốn lấy cô cô làm vợ, nhưng khi nghe cô cô bảo sẽ liên thủ cùng Quá nhi đấu với hắn, thì hắn tính giết luôn cô cô. Một kẻ như hắn, Quá nhi không tin rằng hắn có thiện chí để cho chúng ta dễ dàng chọn binh khí.
Tiểu Long Nữ khe khẽ thở dài, hỏi:
- Chúng mình sử "Ngọc nữ tố tâm kiếm pháp" liệu có thắng nổi hắn hay không?
Dương Quá nói:
- Hắn võ công tuy cao cường, nhưng cũng không thể cao hơn Kim Luân pháp vương. Hai ta liên thủ đã đánh bại Kim Luân pháp vương, chắc cũng sẽ thắng hắn.
Tiểu Long Nữ nói:
- Đúng vậy. Kim Luân pháp vương cứ khích hắn đấu với hai chúng mình là có dụng ý đấy.
Dương Quá mỉm cười, nói:
- Lòng người nham hiểm, cô cô cũng đã bắt đầu hiểu phần nào rồi đấy.
Rồi chàng nói tiếp:
- Quá nhi chỉ lo sức khỏe của cô cô thôi, ban nãy cô cô mới bị thổ huyết.
Tiểu Long Nữ cười tươi như hoa, nói:
- Quá nhi biết không, khi nào đau buồn ta mới bị thổ huyết, bây giờ ta vui lắm, một chút nội thương không đáng ngại. Quá nhi cũng bị thổ huyết, không mệt lắm chứ?
Dương Quá nói:
- Quá nhi được ở bên cô cô thì không còn sợ bất cứ gì nữa.
Tiểu Long Nữ dịu dàng nói:
- Ta cũng thế.
Ngừng một chút, nàng tiếp:
- Gần đây võ công của Quá nhi đại tiến, dạo trước chúng mình đấu với Kim Luân pháp vương còn thắng, huống hồ hôm nay!
Dương Quá cũng cảm thấy trận đấu này mình nhất định thắng, bèn cầm tay nàng, nói:
- Quá nhi muốn cô cô đáp ứng cho một điều, không biết cô cô có chịu hay không?
Tiểu Long Nữ dịu dàng hỏi:
- Quá nhi hà tất phải hỏi ta? Từ lâu ta đã không còn là sư phụ của Quá nhi, mà đã là thê tử của chàng. Chàng bảo sao, thiếp nghe vậy.
Dương Quá nói:
- Thế thì... còn gì bằng... Vậy mà Quá nhi lại không biết.
Tiểu Long Nữ nói:
- Từ cái đêm nọ ở núi Chung Nam, khi chàng và thiếp ân ái với nhau, thiếp đâu còn là sư phụ của chàng? Chàng tuy không chịu lấy thiếp làm vợ, thiếp cũng sớm đã thành vợ của chàng.
Dương Quá không biết đêm nọ ở núi Chung Nam có chuyện gì, nghe nàng đột nhiên nhắc tới, có lẽ lúc này nàng quá xúc động mà nói vậy, chứ chàng hoàn toàn không biết đến trò quái ác của Doãn Chí Bình, nghĩ bụng: "Hôm ấy nghĩa phụ Âu Dương Phong truyền thụ võ công cho ta, đã điểm huyệt nàng, để nàng nằm một chỗ, ta và nàng đâu có ân ái với nhau". Nhưng nghe giọng nói đầy âu yếm của nàng, chàng như người say rượu, nhất thời không nói nên lời.
Tiểu Long Nữ ngả vào ngực chàng, hỏi:
- Chàng muốn thiếp đáp ứng điều gì?
Dương Quá vuốt tóc nàng, nói:
- Sau khi đánh bại cốc chủ, chúng ta sẽ lập tức trở về tòa cổ mộ, sau đó bất luận có chuyện gì, cô cô cũng vĩnh viễn không xa rời Quá nhi.
Tiểu Long Nữ ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt chàng, nói:
- Chẳng lẽ thiếp muốn xa rời chàng hay sao? Chẳng lẽ sau khi xa chàng, thiếp không đau khổ lắm hay sao? Thiếp dĩ nhiên đáp ứng chàng, dù trời có sập xuống, thiếp cũng không xa rời chàng nữa.
Dương Quá cả mừng, định nói, thì có tiếng quát to của một đệ tử áo xanh:
- Đã chọn xong binh khí hay chưa?
Tiểu Long Nữ mỉm cười, nói với Dương Quá:
- Mình chọn nhanh lên thôi.
Nàng xoay người lại, định lấy phắt hai thanh kiếm nào cũng được, bỗng thấy bức tường phía tây và mấy chiếc bàn có vệt cháy sém, thì không khỏi ngạc nhiên.
Dương Quá cười, nói:
- Lão Ngoan đồng từng xông vào gian này, phóng hỏa, vệt cháy sém là vết tích của Lão Ngoan đồng đấy.
Thấy dưới một bức tranh cháy một nửa lộ ra hai bao kiếm, Dương Quá chợt nghĩ: "Hai bao kiếm kia vốn bị bức tranh che lấp, vì bức tranh bị cháy, mới lộ bao kiếm ra. Chủ nhân bố trí như vậy, hẳn đó phải là hai thanh kiếm quý!
Chàng bèn gỡ hai bao kiếm trên tường xuống, đưa cho Tiểu Long Nữ một cái, một cái mình cầm và rút thanh kiếm ra khỏi bao. Kiếm vừa ra khỏi bao, hai người đều cảm thấy lành lạnh. Thân kiếm đen đen, trông như miếng gỗ lim. Tiểu Long Nữ cũng rút thanh kiếm thứ hai ra khỏi bao, thanh này cũng hệt như thanh kiếm thứ nhất. Hai thanh kiếm làm cho hơi lạnh trong phòng tăng hẳn lên, cả hai mũi kiếm không nhọn, cũng không có lưỡi sắc, trông từa tựa một cái roi bằng gỗ. Dương Quá lật lật thân kiếm, thấy khắc hai chữ "Quân tử", còn thanh kiếm Tiểu Long Nữ đang cầm thì khắc hai chữ "Thục nữ". Dương Quá ban đầu không thích hình dạng hai thanh kiếm, nhưng tên của chúng thì thành đôi, nghe quá hay, chàng nhìn Tiểu Long Nữ xem ý nàng thế nào. Tiểu Long Nữ hài lòng, nói:
- Thanh kiếm này không nhọn không sắc, dùng để đấu với cốc chủ rất hợp, hắn từng cứu mạng thiếp, thiếp vốn không muốn đả thương hắn.
Dương Quá cười, nói:
- Tên kiếm "Quân tử Thục nữ" thế này, ta không xứng. Chữ "Quân" phải đổi thành chữ "Lãng" thì hợp với ta hơn.
Nói đoạn giơ kiếm đâm nhứ hai cái, cảm thấy sức nặng rất vừa tay, cực kỳ thuận tiện, bèn nói:
- Được, chúng ta dùng hai thanh kiếm này.
Tiểu Long Nữ tra kiếm vào bao, đang định bước ra khỏi phòng, bỗng thấy lọ hoa trên bàn có những bông hoa cực đẹp, có điều là các bông hoa được cắm lộn xộn không thành kiểu cách gì, nàng bèn tiện tay sửa lại. Dương Quá kêu lên:
- Ấy chết, đừng động tới.
Nhưng đã không kịp. Ngón tay của Tiểu Long Nữ đã bị mấy cái gai đâm phải, nàng kinh ngạc ngoảnh lại, hỏi:
- Tại sao vậy?
Dương Quá nói:
- Đây là hoa Tình, cô cô ở sơn cốc mấy tuần, vẫn chưa biết ư?
Tiểu Long Nữ đưa ngón tay lên miệng, hút chỗ bị gai đâm mấy lần, lắc đầu nói:
- Thiếp không biết. Hoa Tình ư? Là loại hoa quái quỷ gì vậy?
Dương Quá định giải thích, thì nghe đám đệ tử áo xanh luôn mồm thúc giục, thế là hai người trở ra đại sảnh. Công Tôn cốc chủ chờ đã sốt ruột, hầm hầm nhìn đám đệ tử áo xanh, rõ ràng chê trách chúng biện sự bất lực, dành cho đôi thiếu niên nam nữ nhiều thời gian như vậy. Bọn đệ tử đều sợ xanh mặt.
Công Tôn cốc chủ đợi hai người tới gần, nói:
- Liễu cô nương, cô nương chọn được kiếm rồi chứ?
Tiểu Long Nữ rút thanh kiếm "Thục nữ" ra, gật đầu nói:
- Chúng tôi sử dụng hai thanh kiếm cùn này, không dám đấu thật với cốc chủ, chỉ chạm đến người là dừng, như thế được chăng?
Công Tôn cốc chủ giật mình, gằn giọng, hỏi:
- Kẻ nào chỉ dẫn Liễu cô nương chọn kiếm vậy?
Nói rồi y đưa mắt nhìn Công Tôn Lục Ngạc một cái, rồi lại nhìn Tiểu Long Nữ. Tiểu Long Nữ hơi lạ, nói:
- Không ai hướng dẫn chúng tôi cả. Hai thanh kiếm này không được dùng hay sao? Vậy thì chúng tôi đi đổi thanh kiếm khác cũng được.
Công Tôn cốc chủ gườm gườm nhìn Dương Quá, nói:
- Định đi đổi để rề rà hàng nửa ngày nữa chắc? Không đổi nữa, động thủ đi.
Tiểu Long Nữ nói:
- Công Tôn tiên sinh, chúng tôi xin nói rõ trước, hai chúng tôi đơn đả độc đấu với tiên sinh, đều không phải là đối thủ, bây giờ hai đánh một, hóa ra chúng tôi chiếm lợi thế. Chúng tôi thực tình không muốn đối địch với tiên sinh, cũng không muốn tranh thắng bại với tiên sinh để làm gì cả. Chỉ mong tiên sinh đừng ngăn cản, chúng tôi nhận thua và đa tạ tiên sinh.