Edit & Beta: Nguyệt Bạch

Harvey nhìn Hydeine cùng Alberna cách đó không xa, ánh mắt tối tăm, từ từ dừng bước, quay đầu lại cười cười: “Em cảm thấy ta muốn làm gì?”

Ningya trong lòng hơi run, huyết dịch trong cơ thể từ nhiệt độ bên trong chiến đấu chậm rãi lạnh xuống, đầu óc tỉnh táo lại, lập tức phát hiện nụ cười của Harvey sau lưng lạnh lẽo, thần sắc không tự chủ toát ra khẩn cầu: “Chúng ta đã nói phải cẩn thận giúp đỡ nhân loại.”

Khóe miệng Harvey hơi vểnh lên, không nhìn ra là cười nhạo hay là cười khẽ: “Em biết mục tiêu của ta. Được rồi, đừng có lộ ra biểu tình tù binh chiến bại ủ rũ nữa, có ta ở đây, em vĩnh viễn không cần lo lắng có ngày đó.”

Đúng vậy, Harvey mạnh mẽ không cần nhiều lời. Ngoại trừ Nữ thần Quang Minh, thì chưa từng gặp người nào trên đời khiến hắn phải ăn quả đắng. Ningya tin tưởng, cuộc chiến tranh này bất kể là nhân loại thắng hay là các thần thắng, Harvey đều sẽ sừng sững không ngã, thậm chí từ giữa chiếm được lợi ích lớn nhất. Chính mình cần phải cao hứng, không phải sao? Bắt đầu từ một khắc lựa chọn Harvey kia, đã thuyết phục chính mình tiếp nhận tác phong của Harvey, nhưng mà, chiến hữu sóng vai vẫn còn ở phía sau ác chiến, trong cơ thể nhiệt huyết sôi trào còn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, dưới chân cậu vẫn như trước đứng trên đất của nhân loại… Đối với Harvey theo bản năng phòng bị là chứng cứ rõ ràng đâm thủng lời nói lừa mình dối người của cậu.

Cậu yêu Harvey.

Cũng yêu nhân loại.

“Thật không có cách nào để bắt em cả.” Harvey đi tới sờ sờ đầu Ningya, “Yêu thích nhân loại đến như vậy à?”

Ningya ngẩng đầu lên, tóc mái màu xám tro che lại con mắt của cậu, khuôn mặt Harvey trong tầm mắt mơ hồ, bất ngờ ôn nhu, đột nhiên hơi ủy khuất: “Nói rồi, phải giúp đỡ nhân loại.”

“Ừ.” Harvey đặt đầu của cậu ở trong ngực của mình, “Nói rồi đây.”

Ningya vùi đầu, cho nên không thấy Harvey ngữ khí ôn nhu đôi mắt lại đang tích tụ gió bão.

Harvey kéo Ningya, xuyên qua chiến trường thật nhanh, đi đến phía sau Thần tộc.

Các thần từ trong hoảng loạn trấn định lại như ban đầu, mấy chục thần tụ tập cùng nhau, áp bách khiến phạm vi tấn công của nhân loại thu nhỏ rất nhiều, phần lớn chiến sĩ bỏ không. Dù cho ma pháp trận hạn chế đại bộ phận thần lực của thần, nhưng chỉ một phần nhỏ này đã là đại đa số nhân loại không cách nào ngang hàng. Thêm vào sau khi thần lực các thần thụ hạn, không lại như lúc trước bất cẩn mà đơn đả độc đấu như vậy, đổi thành từ từ phối hợp đến hiểu ngầm.

Hayden cấp tốc đem nhân loại một lần nữa phân tổ luân chiến đánh xa, mình và Andre thay phiên chỉ huy.

Trong lúc nhất thời, tình hình trận chiến giằng co.

Harvey xuất hiện ở sau lưng trận doanh các thần lại như một bên đao nhọn, trực tiếp đâm rách lớp da ngoài của các thần, chĩa vào trái tim của bọn họ.

Sống lưng Ofi tàn nhẫn run run một chút. Nàng cấp tốc quay đầu xe, vọt tới trước mặt Harvey, nổi giận nói: “Ngươi còn nhớ ngươi là Thần tộc sao?”

Harvey mỉm cười nói: “Ta còn nhớ ta là Thần Vương.”

Thần Vương, một chữ “Vương” đã rạch ra địa vị chênh lệch mà bọn họ không thể vượt qua.

Ofi tâm lý đố kị như vạn kiến gặm nuốt, trên mặt vẫn còn đang cười: “Ngài đến thực hiện chức trách của vương?”

Harvey nói: “Vậy phải xem các ngươi làm sao làm.”

Ningya vẫn đứng ở phía sau hắn trong lòng lạnh lẽo, móng tay bấm bàn tay, dùng đau đớn dời đi sự chú ý của mình, để tránh khỏi kích động. Cậu âm thầm thuyết phục chính mình, Harvey nói như vậy nhất định có lý do của hắn, có lẽ muốn mê hoặc đối phương, hạ thấp cảnh giác của các thần, có lẽ muốn tìm hiểu tin tức. Nhưng mà cậu xây dựng tâm lý nhiều hơn nữa, đều bị đối thoại kế tiếp của bọn họ phá hủy.

Ofi nói: “Tử Thần cố thủ vong linh giới, Hải Thần cố thủ hải dương, Rena không biết tung tích, Thần Vương duy nhất lưu lại Mộng đại lục chỉ có ngài. Trận chiến tranh cùng nhân loại này nên để ngài lãnh đạo.”

Harvey cười nói: “Các ngươi không phải hận ta thấu xương sao?” Không quan tâm chủ động hay bị động, vây các thần ở Đông Côi Mạc đều là thần cách cùng thân thể của hắn.

Người khác hỏi như vậy, Ofi nhất định sẽ thề thốt phủ nhận, dùng từng tràng thật dài để biểu lộ chứng minh mình nhìn đối phương rất vừa mắt, thế nhưng đối với Harvey, chỉ có thể ăn ngay nói thật: “Hận ngài là bởi vì có xung đột lợi ích. Thời điểm khi chúng ta thống nhất lợi ích, chính là chiến hữu tốt nhất, giống như đối phó Tử Thần vậy.”

Cùng Ofi tính lại một lượt Tử Thần thật là một đoạn hồi ức tốt đẹp.

Harvey ánh mắt lóe lóe, đang muốn nói chuyện, cổ tay liền bị Ningya bắt lấy.

Ningya sốt sắng nhìn hắn.

Tâm tình  của Harvey ngay lập tức trở nên kém, cười nhạo nói: “Thiếu chút nữa thì quên mất, quyết định này còn phải được thần phó của ta  đồng ý, mặc dù em ấy đã từng thề son sắt mà nói yêu ta, thuận theo ta, cho ta là trung tâm, vĩnh viễn sẽ không phản bội ta.”

Ở bên trong căng thẳng cao độ Ningya cũng không chú ý tới Harvey len lén thêm một chút lời thề trên người của mình: “Ta cảm thấy nhân loại càng đáng tin hơn.” Dùng thân phận Quang Chi Tử ở Thần tộc lâu như vậy, cậu biết rõ bộ mặt thật của các thần, hai thần thân cận nhất, là Thần Hắc Ám cùng Nữ thần Quang Minh cũng không phải chính trực thần, cái khác càng thêm bất kham, miễn cưỡng nói có thể tin là chính trực, đại khái chỉ có Hải Thần Hoàng, nhưng là Nors đối với Mộng đại lục không hề có hứng thú, sẽ không tham dự vào. Cho nên, về công về tư, Ningya đều cảm thấy liên minh cùng loài người càng thêm đáng tin cậy.

Cậu đem suy nghĩ biểu đạt ra.

Ofi lạnh nhạt nói: “Nhân loại đương nhiên là vì nhân loại nói chuyện.”

“Ngươi nói không sai.” Harvey cười lạnh nói: “Ta là Thần Vương, đương nhiên cũng có thể vì Thần tộc nói chuyện.” Ningya càng vì nhân loại nói chuyện, hắn lại càng nhìn nhân loại không vừa mắt. Rõ ràng cần phải toàn tâm toàn ý đứng sau lưng mình ủng hộ mình không hỏi nguyên do, dựa vào đâu tại mình cùng nhân loại lập trường khiến cho tình thế khó xử? Nếu như vậy, hắn liền giúp cậu hạ quyết tâm, cắt đứt ý muốn của cậu.

Harvey vốn còn đang do dự giữa nhân loại cùng Thần tộc. Ningya nói đúng, so với các thần mượn gió bẻ măng, thấy lợi quên nghĩa, nhân loại yếu ớt dễ dàng khống chế hơn, nhưng đáng tiếc, ma pháp trận của Hydeine đã triệt tiêu đại đa số lợi thế trong tay hắn. Nhân loại nắm giữ năng lực cùng thần chống lại, như vậy tác dụng của chính mình tất nhiên không thể đột xuất. Có thể ngẫm lại sau đó nhân loại sẽ làm sao luận công ban thưởng: Ha! Harvey làm rất đẹp, phân cho ngươi một miếng bánh ngọt lớn nhất… Hắn muốn không phải cái này! Hắn không phải muốn làm anh hùng, mà là Chúa cứu thế! Hắn muốn là miếng bánh ngọt nguyên vẹn, là toàn bộ Mộng đại lục vui lòng phục tùng!

Tại một khắc trước Ningya hỏi mình muốn làm gì, hắn chính xác là muốn phá hỏng ma pháp trận, làm cho nhân loại một lần nữa rơi vào bên trong bị động không còn chút sức đánh trả nào, hiện tại bỏ lỡ thời cơ. Dưới tình huống này, Thần tộc ngược lại là lựa chọn tốt hơn. Dù sao hắn là Thần Vương, trở lại thời đại chúng thần, Tử Thần, Nữ thần Quang Minh cùng Hải Thần đều vắng chỗ, hắn chính là lão đại.

Mới vừa so sánh, Harvey liền cảm thấy mình không cần bị làm khó nữa.

Ofi nói: “Harvey đại nhân, thần cách của ngài chắc vẫn còn đi?”

Harvey nói: “Ngươi đoán xem?”

Áp chế của Thần Vương.

Ofi sắc mặt tái nhợt, thần sắc sung sướng: “Xem ra là ta lo xa rồi.” Đáy lòng lại thật đáng tiếc. Nếu như Harvey mất đi thần cách, như vậy thì không cần kiêng kỵ hắn, chiến dịch cùng nhân loại đánh cho gian nan chút, kéo dài chút, nàng tin tưởng vẫn có thể đánh được. Nhưng mà thần cách của Harvey vẫn còn, hắn chính là nhân tố quan trọng nhất quyết định cuộc chiến tranh này, mình nhất định phải kéo hắn về đây.

Nàng từ trên chiến xa xuống, cung kính quỳ xuống: “Cung nghênh Thần Vương trở về.”

Không quản chân tình hay là giả dối, nàng đều đem tư thái làm đủ.

Ningya nhìn sắc mặt sung sướng của Harvey, tâm lý một trận kinh hoảng. Nếu như Harvey đứng ở phía chúng thần, nhân loại sẽ như thế nào, cả Mộng đại lục sẽ như thế nào? Cậu không dám tưởng tượng.

Ofi đứng dậy nói: “Ma pháp trận của nhân loại khiến người ta rất đau đầu.”

Harvey nói: “Ma pháp trận mạnh mẽ đến đâu cũng có nhược điểm của nó.” Ví dụ như người chủ trì ma pháp trận.

Nhìn  Harvey lấy ra Quang Minh thần cách, Ningya theo bản năng mà thân vươn tay đoạt lại… Harvey kinh ngạc nhìn cậu, Ningya chính mình cũng kinh sợ. Mới vừa rồi hoàn toàn là hành vi theo phản xạ, cho rằng Harvey muốn động thủ với nhân loại, cho nên liền…

Harvey nheo mắt lại: “Em muốn làm gì?”

Làm gì bây giờ? Quang Minh thần cách trong tay như củ khoai lang nóng bỏng tay, lại làm cho đầu óc cậu toả nhiệt tỉnh lại.

Phụ vương mẫu hậu, Leon, Dilin, Soso… Từng khuôn mặt giống như cưỡi ngựa xem hoa chợt lóe trước mắt, cuối cùng hình ảnh cố định ở trên mặt Harvey. Nụ cười luôn luôn mang theo tà khí khinh bỉ cùng cươì nhạo không thấy nữa, thay vào đó là lửa giận trần trụi. Dùng năng lực của Harvey, đoạt lại Quang Minh thần cách dễ như ăn cháo, nhưng hắn không làm như vậy. Hắn giống như một tay thợ săn, bất động thanh sắc cùng đợi tự tay cậu đưa ra lựa chọn.

Nhìn thần sắc Ningya càng ngày càng buông lỏng, Harvey trong lòng bất an, lạnh lùng nói: “Đừng quên thân phận của em, em là thần phó của ta!”

Ningya cười khổ: “Nhưng em cũng là Ningya.” Cậu đem Quang Minh thần cách ném vào trong miệng, nuốt xuống.

Một vệt ánh sáng chợt lóe.

Một thứ cả người tắm bạch quang, bóng người thấy không rõ lắm bộ dáng xuất hiện ở giữa trung tâm Thần tộc cùng nhân loại.

“Quang Chi Tử?!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện