Edit & Beta: Nguyệt Bạch

Danh phận chủ tớ là hắn định, thế nhưng bây giờ nghe lại cảm thấy chói tai như vậy.

Harvey suy nghĩ một chút, ngữ khí đột nhiên trở nên mềm nhẹ lên: “Em hối hận rồi?”

Ningya nói: “Không có.”

Harvey tiếp tục vẫn duy trì giọng ôn hòa: “Muốn trở lại ôm ấp của Rena?”

“Không phải.”

“Em và Phệ Hồn thú quan hệ không tốt sao?” Thời điểm Nữ thần Quang Minh cùng Tử Thần đánh nhau túi bụi, Phệ Hồn thú cùng Quang Chi Tử là đối thủ cố định.

“Không… Hả?” Ningya không ý thức được hắn đột nhiên xoay chuyển đề tài, dừng một chút mới châm chước nói, “Không được tốt lắm.”

Harvey nói: “Có muốn biến Phệ Hồn thú thành sủng vật đưa cho em, tùy ý sai khiếnhay không.” Dù là Thần Vương, không thể tùy ý thu phục sủng vật của Thần Vương khác để bản thân sử dụng, thế nhưng, có phong ấn Tử Thần lưu lại trên mu bàn tay nhân loại thì không giống như vậy. Phong ấn chuyển đến trên người ai, thì người đó liền có thể sử dụng, với nhân loại nghiên cứu ra Thần khí giống nhau.

Ningya ánh mắt sáng lên: “Có thể sao?”

Harvey nói: “Không nhìn chủ nhân của em là ai.”

Ningya nói: “Như vậy có thể chuyển đến trên người Mundra hay không.” Hôm nay sau khi kết thúc chiến đấu, có mấy người tinh thần lực đã đến cảnh giới, cực có khả năng không kịp tham gia trận chiến đấu tiếp theo, ở tình huống như vậy, tất nhiên phải tìm một vị pháp sư vong linh thực lực hùng hậu, kinh nghiệm phong phú khác. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có Mundra thành danh nhiều năm.

Harvey không nghĩ tới cơ hội tốt như vậy cậu lại đi đẩy cho người khác, lông mày lơ đãng nhíu nhíu: “Em chắc chắn chứ?” Hắn rất muốn đánh đầu Ningya một cái, để cho cậu tỉnh táo lại. Thần sủng như Phệ Hồn thú không phải là trên chợ ra cái giá cao là có thể tóm lấy được, cơ hội ngàn năm có một, cậu lại muốn nhường cho người khác.

Ningya nói: “Phệ Hồn thú là thần thú của Tử Thần, nên để pháp sư vong linh tiếp nhận.”

“Tùy em.” Lòng tốt bị cho rằng lòng lang dạ thú, Harvey cũng không khuyên nữa, trực tiếp ra khỏi lều vải đi tìm Mundra.

Mundra đối diện nhóm thi thể các thần ngẩn người.

Cuộc chiến tranh này chiến lợi phẩm không ít, ngoại trừ Thần Hắc Ám một phần nhỏ thi thể cũng không để lại của thần cuối cùng kia, còn lại không ít có thể sử dụng. Làm cho Mundra cảm thấy hứng thú nhất là thân thể của Thần Người Khổng Lồ. Bọn họ thể tích lớn, hình thể cũng không tồi, dù cho một số bộ phận hỏng rồi, cũng có thể lấy từ trên thân thể người khác đến đây dùng, như vậy hợp lại chắp vá thu thập, vậy mà để cho cậu hợp lại ra ba bộ bán, bán cụ còn dư lại tuy rằng không quá hoàn chỉnh, nhưng cậu lại dùng bộ phận thần khác tu bổ, cuối cùng cũng coi như bổ ra một vu thi tạo hình kỳ quái—— bởi vì chết rồi, nên không có cách nào luyện chế vu yêu.

Lúc Harvey cùng Ningya tiến vào, Mundra đang bôi thuốc nước bảo dưỡng cho bọn họ. Tuy rằng thi thể không có mục nát, không có toả ra mùi thối, thế nhưng nhiều khuôn mặt như vậy dữ tợn với thi thể cùng máu thịt be bét đầu thừa đuôi thẹo đặt ở cùng một chỗ, sinh ra hiệu quả thị giác cùng mùi máu tanh, vẫn khiến cho bọn họ không nhịn được nhíu nhíu mày.

“Xin lỗi, quấy rầy rồi.” Phát hiện Mundra hết sức chuyên chú xoa thi thể, không chút nào phát hiện mình tiến vào, Ningya chủ động mở miệng.

Mundra ngừng tay, mờ mịt ngẩng đầu nhìn bọn họ.

Ningya thấy Harvey không nói lời nào, thì chủ động nói rõ ý đồ đến đây.

Một tia mong đợi cuối cùng của Harvey đối với Ningya cũng tan vỡ, vốn còn hi vọng cậu thời khắc sống còn có thể tỉnh táo một chút, không nghĩ tới ngốc từ đầu đến tận đuôi. Nếu như vậy, hắn cũng không kéo dài, chờ sau khi Rhodes cùng Mundra gật đầu, trực tiếp đem phong ấn trên tay Rhodes dời qua.

Phong ấn cảm nhận được khí tức Thần Hắc Ám có chút không phối hợp, muốn phản kháng, trực tiếp bị Harvey trấn áp. Hắn rõ ràng cảm giác được lực lượng của thần không lớn bằng lúc trước, quả thực là từ khi hắn biết  Tử Thần tới nay, gặp phải thời khắc yếu đuối nhất, không trách Phệ Hồn thú không bị quản thúc, thời điểm ra chiến trường xuất công không xuất lực, nghĩ đến nếu không phải sợ Tử Thần nổi giận, Phệ Hồn thú khả năng ngay cả tình nghĩa cũng sẽ không để ý đến bọn họ.

Harvey biết nhưng không nói ra, còn một mặt đây là chuyện đương nhiên tiếp nhận Ningya nói cám ơn cùng ánh mắt thân mật của Mundra.

Ngược lại  nội tâm Rhodes hết sức phức tạp, lý trí biết là đúng, nhưng tình cảm vẫn còn có chút đau lòng.

Ôi! Phệ Hồn thú của hắn! Hắn còn chưa kịp uy phong mấy ngày.

Phệ Hồn thú thay đổi chủ nhân đối với liên quân mà nói là chuyện tốt, nhưng không có gây nên gợn sóng quá lớn. Hết cách rồi, nhìn qua biểu hiện lúc trước củaPhệ Hồn thú, nhân loại đã không có cách nào đặt cửa ở trên người nó. Coi như nó tăng cao sức chiến đấu, cũng không có thể thay đổi đại cục.

Chân chính để cho Hayden bọn họ ngóng trông lại trông ngóng, đó là Đại ma pháp sư Alberna theo chân Dilin trở về. Hydeine đã từng đối với trận pháp của mình khoe khoang khoác lác, nếu như quả thật có thể thực hiện, như vậy cuộc chiến tranh này nhân loại khả năng còn có một chút hi vọng sống.

Đại ma pháp sư Alberna bị trận pháp của chính mình nhốt mấy tháng, từ lâu cả người đều mỏi mệt, thế nhưng sau khi nghe nói Hydeine suy nghĩ về ma pháp trận, lập tức sinh long hoạt hổ mà vùi đầu vào trong nghiên cứu.

Soso ngủ một giấc, hơi hơi khôi phục một chút tinh thần bỏ chạy đi vây quanh  Dilin. Sau khi nghe nói Đại ma pháp sư Alberna bị trận pháp của chính mình nhốt lại, tò mò hỏi nguyên do.

Dilin giải thích một chút ma pháp trận Đại ma pháp sư Alberna nghiên cứu gần đây, Soso nghe được tỉnh tỉnh mê mê. Cuối cùng Dilin đơn giản tổng kết một phần trải qua cùng kết quả: “Đại ma pháp sư Alberna mất tích, anh tiến vào ma trận pháp mang ông ấy ra ngoài.”

Soso kính nể nhìn cậu: “Dilin giỏi quá. Anh làm sao tìm được đường thế?”

Mặt Dilin có chút đỏ. Trên thực tế, cậu cũng không biết mình làm sao đi ra, sau khi cậu tiến vào trận pháp, dựa vào hiểu biết của bản thân đối với trận pháp, tìm được không ít quý tộc Shamanlier bị mất tích, sau đó còn gặp được Alberna đang cực nổi nóng với ma pháp trận của mình. Sau khi hợp lực, ban đầu là Alberna dẫn đường, dù sao cũng là người sáng lập ma pháp trận, lẽ ra so với người khác phải rõ ràng hơn nhiều. Nhưng sau đó bọn họ phát hiện, hoàn toàn không phải chuyện như thế. Alberna đối vơi trận pháp của chính mình hiểu rất rõ không sai, nhưng mà ma pháp trận thật giống như đối với ông cũng hiểu rất rõ, sống chết không chịu để cho ông đi ra ngoài. Cuối cùng hết cách rồi, Dilin đánh thuận theo linh cảm của mình đi bừa. Nhiều lần Alberna đều chỉ vào sau gáy của cậu chửi ầm lên —— bởi vì Alberna khi đó còn ở cùng cậu, bởi vì Dilin nói không phải cùng một ý. Tựa như nói, Dilin mới vừa nói qua, vào lúc này cần phải đi hướng tây đi, thì người lại gạt đến phía đông. Alberna khi đó cũng đều tuyệt vọng. Mãi mới chờ đến lúc cứu tinh tới, nhưng là cái lộ si, hi vọng dường như bọt biển, chưa cần đâm đã chính mình tan trong không khí.

Tại thời điểm ngoại trừ Dilin ra mọi người đều cảm thấy chính mình lần này sẽ chết ở trong ma pháp trận, Dilin đi ra.

Từ đó về sau, Alberna liền đối với Dilin có vài phần kính trọng.

“Người ngốc có phúc của kẻ ngốc a.”

Đây là lời ông nói với Dilin nhiều nhất.

Soso nghe xong quá trình, cảm thấy khó mà tin nổi: “Anh làm như thế nào?”

Dilin cũng không biết. Đại khái là, Alberna hiểu rất rõ về ma pháp trận lại cũng không biết một tí gì. Trên thực tế, dù cho là chính cậu, đại đa số thời điểm ở trong ma pháp trận cũng không biết bước kế tiếp mình sẽ đi về nơi nào.

Đây là hậu quả của thói quen nhìn Hydeine, luôn cho rằng hắn là ngôi sao mai của mình, cho nên thời điểm không nhìn thấy đối phương, ngay cả phương hướng của bản thân cũng mê man.

Cậu đem suy nghĩ của mình dùng giọng điệu cảm thán nói ra với Soso.

Soso cũng rất ước ao: “Tình cảm của hai người thật tốt.”

Dilin cười nói: “Lẽ nào em và Ciro tình cảm không tốt sao?” Thời điểm Soso cùng với Ciro, cậu là vừa lo lắng cũng vừa căng thẳng. Cậu biết rõ Ciro là người như thế nào, Ciro cũng chưa từng che giấu đi dã tâm cùng dục vọng của mình, nhưng sinh hoạt mấy năm qua của Soso cùng Ciro cậu nhìn ở trong mắt, cũng dần dần yên tâm. Có lẽ Ciro dã tâm lớn, dục vọng nhiều, thế nhưng trong đó nhất định bao gồm cả cùng Soso đầu bạc răng long.

Soso nói: “Em nhớ anh ấy.”

Sau khi nói ra, mới phát hiện mình nhớ nhung khả năng so với trong tưởng tượng còn nhiều hơn. Không phải chỉ là nhớ anh ấy, mà là rất muốn anh.

Mà hoàng đế của đế quốc Kanding được Soso nâng niu nhớ nhung trong lòng, Ciro I bệ hạ vào giờ phút này đang có phần sứt đầu mẻ trán. Bởi vì liên quan đến thạch anh, đế quốc Kanding, Shamanlier cùng Quang Minh thần hội sẽ cùng vương thất cùng quý tộc những quốc gia khác quan hệ cũng có phần không ổn định. Ciro mặc dù biết, nhưng đối đầu với kẻ địch mạnh, cũng không có thời gian để ý tới. Anh chẳng thể nghĩ tới, anh cũng không để ý tới người kia thế mà lại có dã tâm lớn, khiến cho bọn họ dám bí quá hóa liều, ám sát chính mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện