Edit & Beta: Nguyệt Bạch
Ngoài cửa sổ sắc trời dần sáng, ánh sáng trắng phau như một tầng lụa mỏng, che ở bên trong phòng tiếp khách. Có ba người đã rất lâu không nhúc nhích, như tượng tạc bằng băng tuyết. Sau một lát, một người trong đó giật giật vai, thay đổi tư thế, vùi ở trong lồng ngực người yêu ngủ tiếp.
Ciro kéo lại quần áo xộc xệch của Soso, che bả vai, ngước mắt nhìn Ningya.
Ningya còn đang ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện bị anh nhìn chăm chăm, mới đưa mắt trở về.
Sáng sớm quá yên tĩnh, thời điểm ánh mắt giao nhau, hai người dường như đều nghe thấy một tiếng va chạm lanh lảnh, sắc bén đâm rách yên lặng, khiến cái đầu ngủ cả đêm từ trong yên lặng giật mình tỉnh giấc.
“Cộc cộc.”
Nhìn hai bọn họ “đầu mày cuối mắt” Harvey không nhịn được gõ bàn một cái nói: “Trong phòng vẫn còn có người khác.”
Ciro phát hiện người trong ngực bị kinh sợ hơi động đậy, bất mãn nhíu mày: “Tin tức các ngươi nói làm người nghe quá kinh hãi, ta cần thời gian để suy nghĩ.”
Harvey nói: “Tùy.” Hắn đứng lên, “Nói cho ta biết Thần khí của Nors ở đâu?”
Mí mắt Ciro khẽ nhấc, lộ ra tinh quang.
Harvey mặt không thay đổi nhìn lại anh, cũng không giải thích.
Ciro ung dung thong thả trả lời: “Nó là quốc bảo.”
Harvey cười nhạo nói: “Chỉ mong nó có thể bảo vệ quốc gia của ngươi.”
Đối mặt với gần như khiêu khích châm chọc của hắn, Ciro coi như không nghe thấy, gọi thị vệ mời bọn họ nghỉ ngơi ở trong hoàng cung.
Ningya vốn đi cùng Harvey, nhưng nghĩ tới thái độ không tỏ rõ ý kiến của Ciro thì không yên tâm một mình quay lại. Lúc này Soso mới vừa tỉnh, đang che miệng nghe Ciro nói chuyện, một cái đầu nhỏ tròn vo vàng óng thỉnh thoảng gật một cái.
Soso nhìn thấy cậu, muốn đứng lên chào hỏi, lại che miệng lại ngay lập tức. Dù trở thành hoàng hậu đế quốc, cậu vẫn không bỏ thói quen trước khi đánh răng thì tuyệt không nói lời nào.
Ciro giải vây cho cậu: “Em ấy phải đi rửa mặt trước.”
Soso áy náy vẫy tay với Ningya, chạy từng bước nhỏ lộn xộn.
Ningya nhìn thấy cửa đóng lại từ bên ngoài, mới hít một hơi nói: “Rất xin lỗi thời điểm tại St Paders đã không rõ ràng cầu viện ngài.” Langzan bị Đông Côi Mạc tấn công, cậu đến Học viện ma pháp St Paders đã ba lần tìm trợ giúp, lần đầu tiên là con trai công tước Shamanlier Dilin, lần thứ hai là hoàng tử đế quốc Kanding Ciro, lần thứ ba là Học viện ma pháp St Paders, bởi vì cậu không dám tiết lộ đại nạn quốc gia đang gặp phải, ngôn từ không rõ ràng đương nhiên không cách nào đạt được sự tin tưởng của người khác, cuối cùng đều thất bại.
Ciro nói: “Lúc đó ta cảm thấy ngươi rất buồn cười, còn bây giờ cảm thấy ngươi rất đáng tôn trọng. Nếu ta là ngươi, cũng sẽ không nói ra sự thật.”
Ningya khẽ thở ra một hơi: “Ở Đông Côi Mạc thật sự có thần.”
Ciro gật đầu nói: “Ta biết.” Hydeine vì quyết chiến cùng Thần Giết Chóc tại Đông Côi Mạc mà vang danh thiên hạ, trở thành đệ nhất Ma Pháp sư được công nhận, Đông Côi Mạc có thần đã không còn là bí mật.
Ningya nói: “Bọn họ có thể tấn công Langzan, thì cũng có thể tấn công Senlisja, Shamanlier, thậm chí là đế quốc Kanding. Bọn họ muốn Mộng đại lục.”
Ciro nghiêm túc nhìn cậu: “Harvey ở đây đóng vai trò gì?”
Ningya nhíu mày.
“Ngươi cũng không cách nào chắc chắn?” Ánh mắt Ciro chìm xuống, “Ta sao không biết sau khi các thần cùng nhân loại lưỡng bại câu thương, liệu có để Thần Hắc Ám ngư ông đắc lợi?”
Ningya cũng không cách nào xác định. Harvey là dạng thần gì, không có người nào so với cậu rõ ràng hơn. Bất kể là xem trong sách, hay là mắt thấy, đều có thể xác định, Harvey tính cách giả dối, chắc chắn sẽ không làm chuyện vì người quên mình. Hắn giúp đỡ nhân loại chắc chắn sẽ không phải vô điều kiện, nói cùng chung mối thù cũng được, nhưng mà Ningya biết rõ, Harvey tuyệt đối không thể không giành lợi ích bên trong.
Ciro nhìn ra mê man trong mắt cậu: “Chờ ngươi xác định được phương thức hợp tác thì hãy tới tìm ta.”
Ningya không có gì để nói, quay người định đi, lại nghe Ciro hỏi: “Ngươi biết tại sao hắn muốn Thần khí của Hải Thần Hoàng không?”
Ningya lắc lắc đầu: “Hắn đã nói qua, bên trong chỉ có một ít phần thần cách của Hải Thần Hoàng, chỉ có thể dùng để đối phó Hỏa thần cung giương hết đà.”
“Là vậy sao.” Ciro rũ mắt không lên tiếng, chờ Ningya đi rồi, con mắt của hắn bỗng nhiên phóng ra tinh quang.
Thần khí nhiều ít có một phần thần cách? Ciro nhẹ nhàng vuốt nhẹ nhẫn bạch kim trên ngón tay mình.
Soso rửa mặt xong đi vào, thì thấy anh sở nhẫn bạch kim trên ngón tay mình ngẩn người: “Anh đang nghĩ gì vậy?”
Ciro đưa tay ra với cậu, chờ sau khi Soso nắm chặt, thuận thế kéo cậu vào trong ngực: “Đang nghĩ tới nhẫn kết hôn của chúng ta.”
Soso càng thêm mờ mịt: “Không phải bởi vì em lúc luyện tập hỏa hệ ma pháp chịu nhiều quấy nhiễu, cho nên phóng ra, dùng cái này thay thế sao?” Cậu vươn ngón tay, nhẫn bạch kim lấp lánh trong nắng sớm.
Ciro nói: “Ta biết.” Anh hôn trán cậu một cái.
Năm đó Hỏa thần Mura chết, thần cách của hắn đã bị Ciro chia ra làm hai, trở thành hai nhẫn kết hôn của anh và Soso. Nếu như Thần khí Hải Thần Hoàng là bởi vì có thần cách của Hải Thần Hoàng, vậy thì, Hỏa thần cũng có thể!
Sau khi Ningya nói chuyện cùng Ciro, tâm sự nặng nề theo sát người hầu đi đến phòng, đi tới cửa, đã thấy một người đứng ngoài cửa ôm ngực, nhìn cả mặt đều là bộ dáng không nhịn được, hiển nhiên đã đợi một lúc lâu.
Người hầu thấy thế, lập tức thức thời rời đi.
Harvey chê cười nói: “Em trở về thật sớm, trời vẫn sáng mà.”
Ningya không có sức lực cùng hắn ầm ĩ, giơ tay muốn mở cửa, bị Harvey dùng thân thể chặn lại.
Harvey nói: “Bạn học cũ gặp mặt, sau thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, ta đương nhiên sẽ bị ném đến sau đầu đi.”
Ningya một đêm không ngủ, lại là nói đến đề tài nghiêm trọng như vậy, cả người đều mệt mỏi, thực sự không muốn cùng hắn dây dưa: “Rốt cuộc anh muốn nói gì?”
“Sau khi các thần cùng nhân loại lưỡng bại câu thương, Thần Hắc Ám liệu có ngư ông đắc lợi…” Sau khi Harvey âm dương quái khí nói xong câu đó, nhìn chằm chằm đôi mắt Ningya, giọng điệu đột nhiên âm trầm lại, “Tại sao không phản bác?”
Câu nói này như một cái dây dẫn, triệt để đốt cháy Ningya uất ức mấy ngày nay. Cậu bỗng nhiên ngẩng đầu: “Phản bác cái gì? Ngay cả tôi cũng không hiểu anh rốt cuộc muốn làm gì, tôi làm sao để phản bác?”
“Không hiểu ta rốt cuộc muốn cái gì?” Harvey đứng thẳng người, từ từ bỏ hai tay xuống, từ trên cao nhìn xuống cậu chằm chằm, “Em thật sự không biết ta rốt cuộc muốn cái gì à?”
Ningya nói: “Anh chưa bao giờ nói, tôi làm sao biết được? Ở thư viện tìm sách là tôi một người vùi đầu tìm, hỏi anh tại sao đến Quang Minh thần hội, anh cũng chưa bao giờ trả lời. Tại sao lại đi quần đảo Pearl, anh chỉ cho tôi một cái đáp án tưởng thật mà lại như giả. Nói chuyện với anh, mỗi lần chưa tới trọng điểm cũng lại bị đánh lạc hướng. Muốn tôi tín nhiệm anh, vậy cơ sở nào để đáng tín nhiệm?”
Oán niệm tích lũy đã lâu một khi bộc phát ra, chính là không thể thu lại.
Ningya cơ hồ không dừng được nói tiếp: “Feta rạch trái tim của tôi…” Lời nói đột nhiên dừng lại. Hình ảnh chính mình nằm trên đất bị rạch tim như nước thuỷ triều rút, từ từ thu về trong đầu, một phút sau, cậu mơ mơ màng màng hỏi, “Tôi mới vừa mới vừa nói gì?”
Harvey theo dõi cậu, ánh mắt sắc bén, tựa như tức giận, lại kỳ lạ nhịn được, nửa ngày mới nói: “Đi theo ta.”
Ningya xoa xoa đầu, cảm thấy đầu của mình xuất hiện một vấn đề rất lớn, không phải nói xong sẽ quên mất mình vừa nói gì, mà là mỗi khi nhớ tới cái gì, rốt cuộc không nhớ ra nổi.
Bất tri bất giác cùng Harvey đi từ trên mặt đất xuống tầng hầm, kỳ lạ là, hoàng cung lớn như vậy, cùng nhau đi trên đường vậy mà không có ai ngăn cản. Cậu nghi ngờ hỏi vấn đề thành tiếng, đưa tới cười nhạo của Harvey: “Ta là Thần Vương.” Nếu như hắn không muốn để cho người khác nhìn thấy, vậy thì tuyệt đối sẽ không có người nhìn thấy.
Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã chạy tới tầng hầm thứ hai.
Ẩm ướt, âm u lạnh lẽo, tối tăm, là ấn tượng của Ningya.
Harvey nói: “Thứ mùi đáng ghét càng ngày càng nặng.”
Ningya giật giật mũi, mơ hồ ngửi thấy từng tia một vị mặn, đúng lúc này, phía trước đột nhiên truyền tới tiếng kêu chói tai: “Là ai? Là ai đến? Nhanh thả ta ra ngoài!” Âm thanh sự thê thảm, còn hơn cả tiếng heo bị chọc tiết.
Harvey đẩy một cửa sắt rỉ sét loang lổ ra, đi vào một nhà kho. Ningya kinh ngạc phát hiện, âm thanh lại từ mặt sau một khối vải trắng trong góc truyền tới.
“Há, ngươi là ai? Tại sao hơi thở của ngươi giống như, giống như…”
“Giống như cái gì?” Harvey kéo vải trắng xuống. Giấu ở phía dưới vải trắng là một gương đồng cao gần hai mét chạm khắc khoa văn bằng bạc, toả ra ánh sáng yếu ớt. Hắn gõ gõ mặt gương: “Đi ra.”
Ningya tò mò thò đầu ra, còn chưa nhìn thấy rõ bóng của mình, đã thấy trong gương từ từ xuất hiện một bóng đen mơ hồ.”Ngươi là ai?” Cậu ngạc nhiên hỏi.
“Ngươi là ai? Ta là yêu quái biển Puka!” Bóng đen trong gương không nhịn được nói, “Ta đã bị hỏi quá nhiều câu như vậy!”
Ningya nói: “Yêu quái biển?”
Harvey nhìn qua có chút không cao hứng: “Thần khí ở đâu?”
Puka nói: “Ta không biết.”
Ánh mắt Harvey ngưng lại, từ giữa gương nứt ra một cái khe.
“A!” Puka điên cuồng rít gào.
Harvey nói một cách lạnh lùng: “Còn phát ra âm thanh nào nữa, ta sẽ khiến ngươi tan xương nát thịt.”
Tiếng thét chói tai đột nhiên dừng. Puka cẩn thận từng ly từng tí nhìn hắn, như đang nhìn một tay đao phủ hung tàn mất nhân tính vô tình nhất trên thế giới này.
Harvey hỏi: “Thần khí ở đâu?”
Puka nói: “Ta thật sự không biết. Đám nhân loại kia đã từng hủy nó đi một phần. Thời điểm đánh Hỏa Thần, ta đã nói cho bọn họ biết cách dùng Thần khí, nhưng mà xoay lưng một cái, bọn họ không chỉ đem trao đổi ‘tình bạn’ lúc trước cho ta từ trong bụng ta đánh về, còn giấu ta ở cái chỗ không thấy mặt trời này. Ta thật nhớ hoàng hậu Samantha, nếu như nàng vẫn còn, cái thằng nhóc hoàng đế kia sẽ không đăng cơ, ta cũng sẽ không rơi vào kết cục thảm như vậy.”
Harvey nói: “Đưa ta đi tìm Thần khí.”
Puka nói: “Ta được lợi ích gì? Ta làm là giao dịch đồng giá, nếu như ngươi muốn ta hỗ trợ, nhất định phải dùng thứ gì đó trên người của ngươi đổi lấy. Ví dụ như, lương tri của ngươi.”
Harvey nở nụ cười: “Được, nếu như ngươi tìm thấy.”
Ningya lặng lẽ nghĩ: E rằng ở trong bụng của cún rồi.
Làm sao có thể không tìm được?
Puka tự tin duỗi ra một vòi từ trong gương, từ từ thăm dò vào trong thân thể Harvey…
Ngoài cửa sổ sắc trời dần sáng, ánh sáng trắng phau như một tầng lụa mỏng, che ở bên trong phòng tiếp khách. Có ba người đã rất lâu không nhúc nhích, như tượng tạc bằng băng tuyết. Sau một lát, một người trong đó giật giật vai, thay đổi tư thế, vùi ở trong lồng ngực người yêu ngủ tiếp.
Ciro kéo lại quần áo xộc xệch của Soso, che bả vai, ngước mắt nhìn Ningya.
Ningya còn đang ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện bị anh nhìn chăm chăm, mới đưa mắt trở về.
Sáng sớm quá yên tĩnh, thời điểm ánh mắt giao nhau, hai người dường như đều nghe thấy một tiếng va chạm lanh lảnh, sắc bén đâm rách yên lặng, khiến cái đầu ngủ cả đêm từ trong yên lặng giật mình tỉnh giấc.
“Cộc cộc.”
Nhìn hai bọn họ “đầu mày cuối mắt” Harvey không nhịn được gõ bàn một cái nói: “Trong phòng vẫn còn có người khác.”
Ciro phát hiện người trong ngực bị kinh sợ hơi động đậy, bất mãn nhíu mày: “Tin tức các ngươi nói làm người nghe quá kinh hãi, ta cần thời gian để suy nghĩ.”
Harvey nói: “Tùy.” Hắn đứng lên, “Nói cho ta biết Thần khí của Nors ở đâu?”
Mí mắt Ciro khẽ nhấc, lộ ra tinh quang.
Harvey mặt không thay đổi nhìn lại anh, cũng không giải thích.
Ciro ung dung thong thả trả lời: “Nó là quốc bảo.”
Harvey cười nhạo nói: “Chỉ mong nó có thể bảo vệ quốc gia của ngươi.”
Đối mặt với gần như khiêu khích châm chọc của hắn, Ciro coi như không nghe thấy, gọi thị vệ mời bọn họ nghỉ ngơi ở trong hoàng cung.
Ningya vốn đi cùng Harvey, nhưng nghĩ tới thái độ không tỏ rõ ý kiến của Ciro thì không yên tâm một mình quay lại. Lúc này Soso mới vừa tỉnh, đang che miệng nghe Ciro nói chuyện, một cái đầu nhỏ tròn vo vàng óng thỉnh thoảng gật một cái.
Soso nhìn thấy cậu, muốn đứng lên chào hỏi, lại che miệng lại ngay lập tức. Dù trở thành hoàng hậu đế quốc, cậu vẫn không bỏ thói quen trước khi đánh răng thì tuyệt không nói lời nào.
Ciro giải vây cho cậu: “Em ấy phải đi rửa mặt trước.”
Soso áy náy vẫy tay với Ningya, chạy từng bước nhỏ lộn xộn.
Ningya nhìn thấy cửa đóng lại từ bên ngoài, mới hít một hơi nói: “Rất xin lỗi thời điểm tại St Paders đã không rõ ràng cầu viện ngài.” Langzan bị Đông Côi Mạc tấn công, cậu đến Học viện ma pháp St Paders đã ba lần tìm trợ giúp, lần đầu tiên là con trai công tước Shamanlier Dilin, lần thứ hai là hoàng tử đế quốc Kanding Ciro, lần thứ ba là Học viện ma pháp St Paders, bởi vì cậu không dám tiết lộ đại nạn quốc gia đang gặp phải, ngôn từ không rõ ràng đương nhiên không cách nào đạt được sự tin tưởng của người khác, cuối cùng đều thất bại.
Ciro nói: “Lúc đó ta cảm thấy ngươi rất buồn cười, còn bây giờ cảm thấy ngươi rất đáng tôn trọng. Nếu ta là ngươi, cũng sẽ không nói ra sự thật.”
Ningya khẽ thở ra một hơi: “Ở Đông Côi Mạc thật sự có thần.”
Ciro gật đầu nói: “Ta biết.” Hydeine vì quyết chiến cùng Thần Giết Chóc tại Đông Côi Mạc mà vang danh thiên hạ, trở thành đệ nhất Ma Pháp sư được công nhận, Đông Côi Mạc có thần đã không còn là bí mật.
Ningya nói: “Bọn họ có thể tấn công Langzan, thì cũng có thể tấn công Senlisja, Shamanlier, thậm chí là đế quốc Kanding. Bọn họ muốn Mộng đại lục.”
Ciro nghiêm túc nhìn cậu: “Harvey ở đây đóng vai trò gì?”
Ningya nhíu mày.
“Ngươi cũng không cách nào chắc chắn?” Ánh mắt Ciro chìm xuống, “Ta sao không biết sau khi các thần cùng nhân loại lưỡng bại câu thương, liệu có để Thần Hắc Ám ngư ông đắc lợi?”
Ningya cũng không cách nào xác định. Harvey là dạng thần gì, không có người nào so với cậu rõ ràng hơn. Bất kể là xem trong sách, hay là mắt thấy, đều có thể xác định, Harvey tính cách giả dối, chắc chắn sẽ không làm chuyện vì người quên mình. Hắn giúp đỡ nhân loại chắc chắn sẽ không phải vô điều kiện, nói cùng chung mối thù cũng được, nhưng mà Ningya biết rõ, Harvey tuyệt đối không thể không giành lợi ích bên trong.
Ciro nhìn ra mê man trong mắt cậu: “Chờ ngươi xác định được phương thức hợp tác thì hãy tới tìm ta.”
Ningya không có gì để nói, quay người định đi, lại nghe Ciro hỏi: “Ngươi biết tại sao hắn muốn Thần khí của Hải Thần Hoàng không?”
Ningya lắc lắc đầu: “Hắn đã nói qua, bên trong chỉ có một ít phần thần cách của Hải Thần Hoàng, chỉ có thể dùng để đối phó Hỏa thần cung giương hết đà.”
“Là vậy sao.” Ciro rũ mắt không lên tiếng, chờ Ningya đi rồi, con mắt của hắn bỗng nhiên phóng ra tinh quang.
Thần khí nhiều ít có một phần thần cách? Ciro nhẹ nhàng vuốt nhẹ nhẫn bạch kim trên ngón tay mình.
Soso rửa mặt xong đi vào, thì thấy anh sở nhẫn bạch kim trên ngón tay mình ngẩn người: “Anh đang nghĩ gì vậy?”
Ciro đưa tay ra với cậu, chờ sau khi Soso nắm chặt, thuận thế kéo cậu vào trong ngực: “Đang nghĩ tới nhẫn kết hôn của chúng ta.”
Soso càng thêm mờ mịt: “Không phải bởi vì em lúc luyện tập hỏa hệ ma pháp chịu nhiều quấy nhiễu, cho nên phóng ra, dùng cái này thay thế sao?” Cậu vươn ngón tay, nhẫn bạch kim lấp lánh trong nắng sớm.
Ciro nói: “Ta biết.” Anh hôn trán cậu một cái.
Năm đó Hỏa thần Mura chết, thần cách của hắn đã bị Ciro chia ra làm hai, trở thành hai nhẫn kết hôn của anh và Soso. Nếu như Thần khí Hải Thần Hoàng là bởi vì có thần cách của Hải Thần Hoàng, vậy thì, Hỏa thần cũng có thể!
Sau khi Ningya nói chuyện cùng Ciro, tâm sự nặng nề theo sát người hầu đi đến phòng, đi tới cửa, đã thấy một người đứng ngoài cửa ôm ngực, nhìn cả mặt đều là bộ dáng không nhịn được, hiển nhiên đã đợi một lúc lâu.
Người hầu thấy thế, lập tức thức thời rời đi.
Harvey chê cười nói: “Em trở về thật sớm, trời vẫn sáng mà.”
Ningya không có sức lực cùng hắn ầm ĩ, giơ tay muốn mở cửa, bị Harvey dùng thân thể chặn lại.
Harvey nói: “Bạn học cũ gặp mặt, sau thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, ta đương nhiên sẽ bị ném đến sau đầu đi.”
Ningya một đêm không ngủ, lại là nói đến đề tài nghiêm trọng như vậy, cả người đều mệt mỏi, thực sự không muốn cùng hắn dây dưa: “Rốt cuộc anh muốn nói gì?”
“Sau khi các thần cùng nhân loại lưỡng bại câu thương, Thần Hắc Ám liệu có ngư ông đắc lợi…” Sau khi Harvey âm dương quái khí nói xong câu đó, nhìn chằm chằm đôi mắt Ningya, giọng điệu đột nhiên âm trầm lại, “Tại sao không phản bác?”
Câu nói này như một cái dây dẫn, triệt để đốt cháy Ningya uất ức mấy ngày nay. Cậu bỗng nhiên ngẩng đầu: “Phản bác cái gì? Ngay cả tôi cũng không hiểu anh rốt cuộc muốn làm gì, tôi làm sao để phản bác?”
“Không hiểu ta rốt cuộc muốn cái gì?” Harvey đứng thẳng người, từ từ bỏ hai tay xuống, từ trên cao nhìn xuống cậu chằm chằm, “Em thật sự không biết ta rốt cuộc muốn cái gì à?”
Ningya nói: “Anh chưa bao giờ nói, tôi làm sao biết được? Ở thư viện tìm sách là tôi một người vùi đầu tìm, hỏi anh tại sao đến Quang Minh thần hội, anh cũng chưa bao giờ trả lời. Tại sao lại đi quần đảo Pearl, anh chỉ cho tôi một cái đáp án tưởng thật mà lại như giả. Nói chuyện với anh, mỗi lần chưa tới trọng điểm cũng lại bị đánh lạc hướng. Muốn tôi tín nhiệm anh, vậy cơ sở nào để đáng tín nhiệm?”
Oán niệm tích lũy đã lâu một khi bộc phát ra, chính là không thể thu lại.
Ningya cơ hồ không dừng được nói tiếp: “Feta rạch trái tim của tôi…” Lời nói đột nhiên dừng lại. Hình ảnh chính mình nằm trên đất bị rạch tim như nước thuỷ triều rút, từ từ thu về trong đầu, một phút sau, cậu mơ mơ màng màng hỏi, “Tôi mới vừa mới vừa nói gì?”
Harvey theo dõi cậu, ánh mắt sắc bén, tựa như tức giận, lại kỳ lạ nhịn được, nửa ngày mới nói: “Đi theo ta.”
Ningya xoa xoa đầu, cảm thấy đầu của mình xuất hiện một vấn đề rất lớn, không phải nói xong sẽ quên mất mình vừa nói gì, mà là mỗi khi nhớ tới cái gì, rốt cuộc không nhớ ra nổi.
Bất tri bất giác cùng Harvey đi từ trên mặt đất xuống tầng hầm, kỳ lạ là, hoàng cung lớn như vậy, cùng nhau đi trên đường vậy mà không có ai ngăn cản. Cậu nghi ngờ hỏi vấn đề thành tiếng, đưa tới cười nhạo của Harvey: “Ta là Thần Vương.” Nếu như hắn không muốn để cho người khác nhìn thấy, vậy thì tuyệt đối sẽ không có người nhìn thấy.
Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã chạy tới tầng hầm thứ hai.
Ẩm ướt, âm u lạnh lẽo, tối tăm, là ấn tượng của Ningya.
Harvey nói: “Thứ mùi đáng ghét càng ngày càng nặng.”
Ningya giật giật mũi, mơ hồ ngửi thấy từng tia một vị mặn, đúng lúc này, phía trước đột nhiên truyền tới tiếng kêu chói tai: “Là ai? Là ai đến? Nhanh thả ta ra ngoài!” Âm thanh sự thê thảm, còn hơn cả tiếng heo bị chọc tiết.
Harvey đẩy một cửa sắt rỉ sét loang lổ ra, đi vào một nhà kho. Ningya kinh ngạc phát hiện, âm thanh lại từ mặt sau một khối vải trắng trong góc truyền tới.
“Há, ngươi là ai? Tại sao hơi thở của ngươi giống như, giống như…”
“Giống như cái gì?” Harvey kéo vải trắng xuống. Giấu ở phía dưới vải trắng là một gương đồng cao gần hai mét chạm khắc khoa văn bằng bạc, toả ra ánh sáng yếu ớt. Hắn gõ gõ mặt gương: “Đi ra.”
Ningya tò mò thò đầu ra, còn chưa nhìn thấy rõ bóng của mình, đã thấy trong gương từ từ xuất hiện một bóng đen mơ hồ.”Ngươi là ai?” Cậu ngạc nhiên hỏi.
“Ngươi là ai? Ta là yêu quái biển Puka!” Bóng đen trong gương không nhịn được nói, “Ta đã bị hỏi quá nhiều câu như vậy!”
Ningya nói: “Yêu quái biển?”
Harvey nhìn qua có chút không cao hứng: “Thần khí ở đâu?”
Puka nói: “Ta không biết.”
Ánh mắt Harvey ngưng lại, từ giữa gương nứt ra một cái khe.
“A!” Puka điên cuồng rít gào.
Harvey nói một cách lạnh lùng: “Còn phát ra âm thanh nào nữa, ta sẽ khiến ngươi tan xương nát thịt.”
Tiếng thét chói tai đột nhiên dừng. Puka cẩn thận từng ly từng tí nhìn hắn, như đang nhìn một tay đao phủ hung tàn mất nhân tính vô tình nhất trên thế giới này.
Harvey hỏi: “Thần khí ở đâu?”
Puka nói: “Ta thật sự không biết. Đám nhân loại kia đã từng hủy nó đi một phần. Thời điểm đánh Hỏa Thần, ta đã nói cho bọn họ biết cách dùng Thần khí, nhưng mà xoay lưng một cái, bọn họ không chỉ đem trao đổi ‘tình bạn’ lúc trước cho ta từ trong bụng ta đánh về, còn giấu ta ở cái chỗ không thấy mặt trời này. Ta thật nhớ hoàng hậu Samantha, nếu như nàng vẫn còn, cái thằng nhóc hoàng đế kia sẽ không đăng cơ, ta cũng sẽ không rơi vào kết cục thảm như vậy.”
Harvey nói: “Đưa ta đi tìm Thần khí.”
Puka nói: “Ta được lợi ích gì? Ta làm là giao dịch đồng giá, nếu như ngươi muốn ta hỗ trợ, nhất định phải dùng thứ gì đó trên người của ngươi đổi lấy. Ví dụ như, lương tri của ngươi.”
Harvey nở nụ cười: “Được, nếu như ngươi tìm thấy.”
Ningya lặng lẽ nghĩ: E rằng ở trong bụng của cún rồi.
Làm sao có thể không tìm được?
Puka tự tin duỗi ra một vòi từ trong gương, từ từ thăm dò vào trong thân thể Harvey…
Danh sách chương