Edit & Beta: Nguyệt Bạch
Toà nhà này, có thể là cung điện của các vị thần.
Ningya rũ mắt, tránh đi Ofi nhìn chăm chú.
Ofi đưa tay ra, nhẹ nhàng nâng cằm của cậu lên: “Ngươi bây giờ đi tới một nơi có thể lấy lại công đạo cho ngươi.”
Ningya mím môi.
Ofi nhìn môi cậu bong ra da trắng, ghét bỏ thu tay về, khẽ cười quay người, đi về trên bảo tọa: “Thế nhưng, ta không thể nghe một phía lời nói châm ngòi của ngươi đã định tội cho Siton. Để cho các ngươi đối chất với nhau đi. Naya, gọi Siton đến đây.”
Ningya thấy Naya sau một đường mang theo nụ cười ngọt ngào mặt biến sắc, thất thanh nói: “Ta?”
Ofi mỉm cười nói: “Ngươi đưa hắn đến, không phải muốn quy hàng ta sao? Hay là ta hiểu nhầm rồi? Lẽ nào, ngươi đang lợi dụng ta sao? Nữ thần Được mùa thân ái của ta.”
“Đương nhiên không phải.” Naya hoảng sợ cúi thấp đầu, khom người lùi về sau.
Nàng đi rồi, Ningya được mời vào ngồi.
Hoa quả tươi ngon lần lượt đưa đến trên bàn, mâm đựng trái cây bên cạnh còn bày một khối bánh mì dày.
Ningya mịt mờ nuốt một ngụm nước miếng, thời điểm Ofi mời cậu ăn lần thứ hai, rốt cuộc đưa tay ra. Dù cho đói bụng đến cực độ, cậu vẫn duy trì lễ nghi tao nhã từ tốn dùng cơm như trước. Hơn nữa, đói bụng quá lâu khiến dạ dày không thể chịu được lượng ăn bình thường, ăn một chút đã ngừng lại.
Trong cung điện những người khác túm năm tụm ba chuyện trò, Ofi ngồi trên chỗ cao nhất, quan sát mọi người. Thời điểm khi Ningya nhìn sang, nàng đã đưa mắt kéo trở về, nhìn thẳng cậu, biểu hiện thiện ý.
Cửa lần thứ hai bị đẩy ra, trong điện yên tĩnh lại.
Ầm ầm.
Tiếng xích nặng nề quét trên đất, đột ngột cắt đứt âm thanh chuyện trò kéo dài trong điện.
Ningya kinh ngạc nhìn Siton áo choàng đỏ, toàn thân trói buộc bằng xích. Thời điểm Siton nhìn thấy cậu đồng tử hơi co lại, đôi môi khép chặt mím thành một đường, không vui nhìn lên chỗ Ofi ngồi.
Ofi một tay che miệng: “Xin lỗi, ta quên ngươi còn đang bị phạt, không nên để ngươi một thân bị còng chật vật xuất hiện trước mặt người trong lòng của mình.”
Siton nói: “Ngài muốn làm gì?”
Ofi nói: “Ngươi dẫn theo một khách nhân loài người tiến vào Đông Côi Mạc.”
Siton nói: “Hắn cũng không có mang đến phiền phức cho các ngươi.”
“Là thế này phải không?” Ofi nhìn về phía Naya.
Naya kinh hoảng liếc nhìn Siton một cái, thấy hắn nhìn thẳng phía trước, không hề để ý tới mình, luồng khí kìm nén trong ngực triệt để bạo phát, đột nhiên dũng cảm, kiên định nhìn Ofi: “Hắn trộm nho của ta.”
Thấy Siton cau mày, đôi mắt Ofi ý cười dịu dàng. Nàng nói: “Cần giải thích gì không? Siton.”
Thuộc hạ duy nhất phản bội ngược lại làm cho Siton trầm tĩnh lại, thời điểm bước vào cung điện sóng to gió lớn bây giờ chỉ còn dư lại ít bọt nước, trong lòng sôi trào mấy lần, từ từ dung nhập vào nước biển, bình tĩnh trở lại.
Hắn nói: “Không có.”
“Ngươi nên biết tình cảnh của mình, ” Ofi đứng lên, từng bước một đi đến trước mặt hắn, “Đã mất đi quyền lợi lỗ mãng, kích động cùng bốc đồng.”
Siton cụp mắt nhìn nàng, khóe miệng ngậm một nụ cười lạnh, tựa hồ không hề bị lay động.
Thân thể của nàng hơi nghiêng về phía trước, ghé vào lỗ tai hắn, thấp giọng gằn từng chữ nói: ” Người mà ngươi nên căm hận là Rena. Là nàng chối bỏ ngươi, vứt bỏ ngươi tại cái chỗ cát vàng mù mịt này, cùng đám người thất bại chúng ta giam cầm cùng nhau. Khuất nhục, thống khổ, trách phạt, miệt thị, xa lánh mà người gặp phải hôm nay, hoàn toàn do chính nàng ta biếu tặng.”
Khóe miệng Siton cứng đờ, thân thể căng thẳng biểu lộ khí tức rõ ràng phẫn nộ cùng bi thống.
Ofi sờ sờ mặt của hắn: “Bất kể luôn ngươi có không muốn cỡ nào, cũng đều phải thừa nhận, Rena cao quý không ở nơi này, ngươi chỉ có thể cùng chúng ta một nhóm.” Dừng một chút, nhìn về phía Ningya, “Đương nhiên, ta rất vui khi ngươi có một khởi đầu mới. Một vị… thiếu niên nhân loại thân phận tôn quý. Làm đồng bạn đương nhiệm của ngươi, ta rất tình nguyện tác thành cùng chúc phúc các ngươi. Thế nhưng, đó cũng không phải không hề giá cao. Ái tình đối với ngươi rất quan trọng, tự do đối với chúng ta cũng vậy. Ngươi nhất định phải tiếp tục tiến về phía trước đi, đi thẳng, đi thẳng, cho đến tận khi các thần trở về.”
Ningya kích động muốn đứng lên, Ofi cho cậu một ánh mắt bình tĩnh đừng nóng: “Ta biết ngươi là tiểu vương tử Langzan, Siton muốn cùng một chỗ với ngươi, hẳn không thể đắc tội cha mẹ ngươi. Như vậy, ra tay từ Senlisja thì thế nào?” Nàng đi tới bên người Ningya, nhẹ nhàng hạ vai, từ trong mâm đựng trái cây nhấc ra một chùm nho, đưa tới bên mép, Ningya “Tiểu vương tử ngươi có thể ở lại bên cạnh ta, ta bảo đảm, mỗi ngày nhất định đều có nho ăn.”
Nàng cũng không cho Siton có cơ hội từ chối, trực tiếp kéo tay Ningya, mang người rời khỏi.
Siton cất bước muốn đuổi theo, chân vừa mới động, xích chân lại như có sức sống, dùng sức siết một chút, chỉ một xíu trì hoãn như thế, hai người nhìn như chậm rãi đi về phía trước đã không thấy thân ảnh. Ác thần ở bốn phía trò chuyện dường như không hề để ý mà đi, hình thành một vòng vây.
Hắn ở trung tâm.
Vô hình tranh chấp, ai cũng không nhúc nhích.
Cuối cùng vẫn là Naya phá vỡ thế giằng co: “Nhanh đến nửa đêm mười hai giờ.”
Các thần liếc mắt nhìn nhau, từ từ lui lại hai bước chừa ra một con đường, Siton xoay người rời đi. Naya lập tức đuổi theo, mới ra khỏi cung điện, Siton liền vung tay tát một cái. Naya bị đánh mạnh bay trở lại trong điện.
…
Các thần bên trong có người cười hì hì nói: “Tại sao lại đã trở lại rồi? Là đánh rơi thứ gì sao?”
Naya căm hận cắn răng, đứng lên thật nhanh, quay đầu bỏ chạy.
Cửa cung điện chậm rãi đóng lại.
Các thần mới vừa rồi còn vui cười đã thu lại nụ cười, âm trầm nhìn cửa điện, phảng phất như nhìn kẻ thù không chính đội trời chung.
Hành lang Ningya cùng Ofi đi qua đếm không hết, cũng đếm không hết cửa điện đẩy ra, đến cuối cùng, rốt cuộc đi đến bên trong một toà đình viện nhỏ vuông vức. Bên cạnh sân trước ngôi nhà là một loạt nhà lầu cao hai tầng. Nhà lầu được dựng lên bởi đá tảng, trụ đá xám xịt lần lượt như cây cổ thụ lâu đời, lộ ra cảm giác thời đại xa xưa.
Ofi nói: ” Toàn bộ cung điện ta thích nhất đều ở nơi này.”
Ningya: “…” Một câu nói chặn cho cậu không lời nào để nói.
Ofi nhìn cậu, nở nụ cười: “Ngươi nhất định cho rằng ta là vì động viên ngươi nên mới nói như vậy. Nhưng đây là lời nói thật của ta.” Nàng kéo cổ tay của cậu, đến đến chính giữa sân vườn, ngẩng đầu nhìn trời, “Đây là bên trong toà cung điện này, một nơi duy nhất có thể nhìn thấy ngày đêm luân phiên.”
Ningya cũng ngước đầu nhìn lên.
Trời tối như mực.
Ofi nói: “Ngươi ở Đông Côi Mạc cũng một thời gian rồi, hẳn phải biết, Đông Côi Mạc không có ban đêm. Thế nhưng, bên trong toà cung điện này, không có ban ngày.”
Ningya kinh ngạc nhìn nàng.
Ofi không giải thích, trái lại kéo cậu đi vào nhà lầu.
Vào cửa, Ningya mới xác định Ofi nói thích nhất cũng không phải lời khách sáo, trong phòng có một bàn một ghế tựa, một họa một bình, đều rất có suy nghĩ lí thú, hiển nhiên là được chủ nhân tỉ mỉ chọn. Nàng nói: “Ta chưa từng mời người khác tới, ngươi là người đầu tiên.”
Đáy lòng Ningya nổi lên gợn sóng, được một người có phần kính trọng, cho dù đối với người kia không có hảo cảm, cũng sẽ không nhịn được có chút cảm động.
Ofi kéo cậu ngồi xuống, tự mình rót nước quả trà cho cậu uống.
Đi một đoạn đường dài như vậy, mới vừa ăn một chút hoa quả đến bây giờ đã tiêu hóa đến không khác biệt lắm, Ningya không từ chối, nhận lấy uống một hớp.
Ofi nói: “Ngươi không sợ ta không có ý tốt sao?”
Ningya mím mím môi: “Nếu như thế, thì tôi cũng không có khả năng chống cự.”
Cậu gần như chất vấn oán giận, Ofi cười bỏ qua, bắt đầu dò hỏi tình trạng gần đây của Mộng đại lục. Vấn đề nàng nói rất đa dạng, hoàn toàn dừng lại tại thế kỷ trước. Trong khái niệm của nàng, quốc gia cường đại nhất Mộng đại lục vẫn là “Đế quốc của Mộng” danh xưng đế quốc Augu, tín đồ Nữ thần Quang Minh gọi “người đi theo Quang minh”, quy mô chỉ có mấy giáo hội nhỏ bình thường, nhân loại cường đại nhất là Ma Pháp sư, kỵ sĩ là tùy tùng cùng người bảo hộ của Ma pháp sư, không có năng lực một mình tác chiến.
Nghe Ningya giới thiệu, Ofi cực kỳ kinh ngạc: “Đế quốc Augu tách ra sao? Thật khó có thể tưởng tượng. Hình ảnh đại đế khai quốc mang theo mười thanh bội kiếm bên người đăng cơ vẫn còn rõ ràng trước mắt, không nghĩ tới đế quốc đã tan thành mây khói. Vậy cũng khó trách, hắn luôn luôn đối với Rena, chính là Nữ thần Quang Minh không có cảm tình gì.”
Bị ác mộng quấy rầy lâu như vậy, lại cùng các thần dây dưa đến bây giờ, Ningya vẫn là lần đầu tiên nghe có người chủ động nói rõ năm đó, hiếu kỳ đến vò đầu bứt tai, thấy Ofi nói một nửa thì dừng lại, không nhịn được hỏi tới: “Tại sao?”
Ofi nói: “Rena nắm rong tay tham vọng cực lớn. Ngươi biết nàng được gọi là Thần Vương đi?”
Ningya lắc đầu một cái. Người thầy đầu tiên của cậu là Diana, vẫn cho rằng tương lai mình sẽ trở thành một kỵ sĩ, đối với truyền thuyết của thần không để ý chút nào. Nếu biết sớm phương bắc Langzan có ở một đám hàng xóm nguy hiểm như vậy, cậu nhất định sẽ dùng thời gian điều tra rõ ràng ngọn nguồn.
Ofi cười nói: “Xem ra địa vị Rena cũng không có cao như nàng nghĩ. Sau khi Thần Sáng Thế sáng lập thế giới, ban tặng bốn thần linh thần lực mạnh mẽ không giống người khác, theo thứ tự là Hải Hoàng, Tử Thần, Thần Hắc Ám cùng Thần Quang Minh. Quang Minh thần cùng Thần Hắc Ám mượn cơ hội này tự xưng là Thần Vương, yêu cầu những thần khác quỳ bái bọn họ. Thần Quang Minh cùng Thần Hắc Ám là chị em, bọn họ liên thủ lại, dù là hải hoàng cũng phải né tránh ba phần. Vì vậy Nors dứt khoát trở về biển rộng, không bao giờ quay về lục địa. Bởi vậy có thể thấy được Rena bá đạo cùng chuyên chế cỡ nào.”
Ningya nói: “Nữ thần Quang Minh không ngăn cản sao?”
Ofi nói: “Nàng ngược lại rất muốn, nhưng không thể. Bởi vì chỉ có hải dương cùng vong linh giới là nơi không bị quang minh cùng hắc ám thống trị.” Nàng đột nhiên rên rỉ một tiếng, khom lưng che ngực.
Ningya theo bản năng mà đưa tay ra muốn dìu nàng: “Ngài làm sao vậy?”
Ofi duy trì động tác này, không hề động đậy hít thở mấy hơi thật sâu ở, mới ngồi thẳng người, lạnh nhạt nói: “Không sao. Thời gian không còn sớm, ngươi nghỉ sớm một chút đi, ta có rảnh sẽ trở lại thăm ngươi.” Nói xong, cũng không chờ Ningya trả lời, đứng thẳng lên, mở cửa đi ra ngoài.
Ningya bước theo vài bước, thì bị bóng đen ngăn cản.
Bóng đen không vui nói: “Không cho phép em nhìn ả, lại càng không chấp nhận em nói chuyện với cô ta!”
Ningya nhìn thấy nó, lập tức căng thẳng nhón chân lên nhìn ra phía ngoài, xác định Ofi đã thật sự rời đi, mới đóng cửa lại nói: “Sao anh lại tới đây?”
Bóng đen hừ lạnh nói: “Bắt kẻ thông dâm. Nếu như ta không đến, trái tim của em có phải đã ngu ngốc bị cô ta câu đi không?”
Ningya: “…”
Bóng đen đi tới chỗ Ofi vừa ngồi, giơ tay lên, hất cốc trà nàng vừa dùng xuống: “Ngu ngốc. Em đời trước chính là ngu ngốc muốn chết.”
Ningya khom lưng nhặt cốc trà.
Tay vẫn chưa đụng tới, cốc liền biến thành bột mịn.
Bóng đen còn nói: “Em đã quên em là nhân loại sao? Lỡ như bị cứa vào tay thì phải làm sao bây giờ? Chảy máu thì sao?”
Ningya vừa bực mình vừa buồn cười: “Rôt cuộc anh muốn làm gì?”
“Không làm gì cả.” Bóng đen ngồi xuống nơi Ofi vừa ngồi qua, cái mông trên ghế cọ qua cọ lại mấy lần, dùng khẩu khí ban ơn nói: “Ta giúp em khử trùng.”
Ningya nói: “Anh đối với nàng rất có địch ý?”
Bóng đen nói: “Đương nhiên. Bởi vì ả là nữ nhân âm hiểm nhất trên thế giới này, bao gồm cả thần cùng người.”
Ningya nhớ ra hắn có ác cảm với quang minh, thần xui quỷ khiến hỏi một câu: “So với Nữ thần Quang Minh còn nham hiểm hơn sao?”
Bóng đen trầm ngâm nói: “Em làm khó ta rồi. Các ả có thể đặt ngang hàng đệ nhất.”
Ningya nói: “Nàng ta là ai?”
Bóng đen khinh thường nói: “Tự xưng là nữ thần trí tuệ, kỳ thực chính là mụ nữ thần nham hiểm.”
Ningya hiện tại đã có thể cho ra một công thức. Bóng đen ghét Nữ thần Quang Minh, Ofi ghét Nữ thần Quang Minh, bóng đen cùng Siton bất hòa, Ofi cùng Siton cũng không cùng phe. Cho nên kết quả là, bọn họ không phải cùng một phe.
Ningya nói: “Tại sao anh lại ghét nàng như vậy?”
Bóng đen nói: “Bởi vì bọn ta không phải một phe.”
Ningya: “…” Hắn là con giun trong bụng sao? Vậy mà biết được ý nghĩ của cậu rõ rõ ràng ràng. Dẫu là phải cảm thấy đáng sợ, nhưng lại có chút buồn cười.
Toà nhà này, có thể là cung điện của các vị thần.
Ningya rũ mắt, tránh đi Ofi nhìn chăm chú.
Ofi đưa tay ra, nhẹ nhàng nâng cằm của cậu lên: “Ngươi bây giờ đi tới một nơi có thể lấy lại công đạo cho ngươi.”
Ningya mím môi.
Ofi nhìn môi cậu bong ra da trắng, ghét bỏ thu tay về, khẽ cười quay người, đi về trên bảo tọa: “Thế nhưng, ta không thể nghe một phía lời nói châm ngòi của ngươi đã định tội cho Siton. Để cho các ngươi đối chất với nhau đi. Naya, gọi Siton đến đây.”
Ningya thấy Naya sau một đường mang theo nụ cười ngọt ngào mặt biến sắc, thất thanh nói: “Ta?”
Ofi mỉm cười nói: “Ngươi đưa hắn đến, không phải muốn quy hàng ta sao? Hay là ta hiểu nhầm rồi? Lẽ nào, ngươi đang lợi dụng ta sao? Nữ thần Được mùa thân ái của ta.”
“Đương nhiên không phải.” Naya hoảng sợ cúi thấp đầu, khom người lùi về sau.
Nàng đi rồi, Ningya được mời vào ngồi.
Hoa quả tươi ngon lần lượt đưa đến trên bàn, mâm đựng trái cây bên cạnh còn bày một khối bánh mì dày.
Ningya mịt mờ nuốt một ngụm nước miếng, thời điểm Ofi mời cậu ăn lần thứ hai, rốt cuộc đưa tay ra. Dù cho đói bụng đến cực độ, cậu vẫn duy trì lễ nghi tao nhã từ tốn dùng cơm như trước. Hơn nữa, đói bụng quá lâu khiến dạ dày không thể chịu được lượng ăn bình thường, ăn một chút đã ngừng lại.
Trong cung điện những người khác túm năm tụm ba chuyện trò, Ofi ngồi trên chỗ cao nhất, quan sát mọi người. Thời điểm khi Ningya nhìn sang, nàng đã đưa mắt kéo trở về, nhìn thẳng cậu, biểu hiện thiện ý.
Cửa lần thứ hai bị đẩy ra, trong điện yên tĩnh lại.
Ầm ầm.
Tiếng xích nặng nề quét trên đất, đột ngột cắt đứt âm thanh chuyện trò kéo dài trong điện.
Ningya kinh ngạc nhìn Siton áo choàng đỏ, toàn thân trói buộc bằng xích. Thời điểm Siton nhìn thấy cậu đồng tử hơi co lại, đôi môi khép chặt mím thành một đường, không vui nhìn lên chỗ Ofi ngồi.
Ofi một tay che miệng: “Xin lỗi, ta quên ngươi còn đang bị phạt, không nên để ngươi một thân bị còng chật vật xuất hiện trước mặt người trong lòng của mình.”
Siton nói: “Ngài muốn làm gì?”
Ofi nói: “Ngươi dẫn theo một khách nhân loài người tiến vào Đông Côi Mạc.”
Siton nói: “Hắn cũng không có mang đến phiền phức cho các ngươi.”
“Là thế này phải không?” Ofi nhìn về phía Naya.
Naya kinh hoảng liếc nhìn Siton một cái, thấy hắn nhìn thẳng phía trước, không hề để ý tới mình, luồng khí kìm nén trong ngực triệt để bạo phát, đột nhiên dũng cảm, kiên định nhìn Ofi: “Hắn trộm nho của ta.”
Thấy Siton cau mày, đôi mắt Ofi ý cười dịu dàng. Nàng nói: “Cần giải thích gì không? Siton.”
Thuộc hạ duy nhất phản bội ngược lại làm cho Siton trầm tĩnh lại, thời điểm bước vào cung điện sóng to gió lớn bây giờ chỉ còn dư lại ít bọt nước, trong lòng sôi trào mấy lần, từ từ dung nhập vào nước biển, bình tĩnh trở lại.
Hắn nói: “Không có.”
“Ngươi nên biết tình cảnh của mình, ” Ofi đứng lên, từng bước một đi đến trước mặt hắn, “Đã mất đi quyền lợi lỗ mãng, kích động cùng bốc đồng.”
Siton cụp mắt nhìn nàng, khóe miệng ngậm một nụ cười lạnh, tựa hồ không hề bị lay động.
Thân thể của nàng hơi nghiêng về phía trước, ghé vào lỗ tai hắn, thấp giọng gằn từng chữ nói: ” Người mà ngươi nên căm hận là Rena. Là nàng chối bỏ ngươi, vứt bỏ ngươi tại cái chỗ cát vàng mù mịt này, cùng đám người thất bại chúng ta giam cầm cùng nhau. Khuất nhục, thống khổ, trách phạt, miệt thị, xa lánh mà người gặp phải hôm nay, hoàn toàn do chính nàng ta biếu tặng.”
Khóe miệng Siton cứng đờ, thân thể căng thẳng biểu lộ khí tức rõ ràng phẫn nộ cùng bi thống.
Ofi sờ sờ mặt của hắn: “Bất kể luôn ngươi có không muốn cỡ nào, cũng đều phải thừa nhận, Rena cao quý không ở nơi này, ngươi chỉ có thể cùng chúng ta một nhóm.” Dừng một chút, nhìn về phía Ningya, “Đương nhiên, ta rất vui khi ngươi có một khởi đầu mới. Một vị… thiếu niên nhân loại thân phận tôn quý. Làm đồng bạn đương nhiệm của ngươi, ta rất tình nguyện tác thành cùng chúc phúc các ngươi. Thế nhưng, đó cũng không phải không hề giá cao. Ái tình đối với ngươi rất quan trọng, tự do đối với chúng ta cũng vậy. Ngươi nhất định phải tiếp tục tiến về phía trước đi, đi thẳng, đi thẳng, cho đến tận khi các thần trở về.”
Ningya kích động muốn đứng lên, Ofi cho cậu một ánh mắt bình tĩnh đừng nóng: “Ta biết ngươi là tiểu vương tử Langzan, Siton muốn cùng một chỗ với ngươi, hẳn không thể đắc tội cha mẹ ngươi. Như vậy, ra tay từ Senlisja thì thế nào?” Nàng đi tới bên người Ningya, nhẹ nhàng hạ vai, từ trong mâm đựng trái cây nhấc ra một chùm nho, đưa tới bên mép, Ningya “Tiểu vương tử ngươi có thể ở lại bên cạnh ta, ta bảo đảm, mỗi ngày nhất định đều có nho ăn.”
Nàng cũng không cho Siton có cơ hội từ chối, trực tiếp kéo tay Ningya, mang người rời khỏi.
Siton cất bước muốn đuổi theo, chân vừa mới động, xích chân lại như có sức sống, dùng sức siết một chút, chỉ một xíu trì hoãn như thế, hai người nhìn như chậm rãi đi về phía trước đã không thấy thân ảnh. Ác thần ở bốn phía trò chuyện dường như không hề để ý mà đi, hình thành một vòng vây.
Hắn ở trung tâm.
Vô hình tranh chấp, ai cũng không nhúc nhích.
Cuối cùng vẫn là Naya phá vỡ thế giằng co: “Nhanh đến nửa đêm mười hai giờ.”
Các thần liếc mắt nhìn nhau, từ từ lui lại hai bước chừa ra một con đường, Siton xoay người rời đi. Naya lập tức đuổi theo, mới ra khỏi cung điện, Siton liền vung tay tát một cái. Naya bị đánh mạnh bay trở lại trong điện.
…
Các thần bên trong có người cười hì hì nói: “Tại sao lại đã trở lại rồi? Là đánh rơi thứ gì sao?”
Naya căm hận cắn răng, đứng lên thật nhanh, quay đầu bỏ chạy.
Cửa cung điện chậm rãi đóng lại.
Các thần mới vừa rồi còn vui cười đã thu lại nụ cười, âm trầm nhìn cửa điện, phảng phất như nhìn kẻ thù không chính đội trời chung.
Hành lang Ningya cùng Ofi đi qua đếm không hết, cũng đếm không hết cửa điện đẩy ra, đến cuối cùng, rốt cuộc đi đến bên trong một toà đình viện nhỏ vuông vức. Bên cạnh sân trước ngôi nhà là một loạt nhà lầu cao hai tầng. Nhà lầu được dựng lên bởi đá tảng, trụ đá xám xịt lần lượt như cây cổ thụ lâu đời, lộ ra cảm giác thời đại xa xưa.
Ofi nói: ” Toàn bộ cung điện ta thích nhất đều ở nơi này.”
Ningya: “…” Một câu nói chặn cho cậu không lời nào để nói.
Ofi nhìn cậu, nở nụ cười: “Ngươi nhất định cho rằng ta là vì động viên ngươi nên mới nói như vậy. Nhưng đây là lời nói thật của ta.” Nàng kéo cổ tay của cậu, đến đến chính giữa sân vườn, ngẩng đầu nhìn trời, “Đây là bên trong toà cung điện này, một nơi duy nhất có thể nhìn thấy ngày đêm luân phiên.”
Ningya cũng ngước đầu nhìn lên.
Trời tối như mực.
Ofi nói: “Ngươi ở Đông Côi Mạc cũng một thời gian rồi, hẳn phải biết, Đông Côi Mạc không có ban đêm. Thế nhưng, bên trong toà cung điện này, không có ban ngày.”
Ningya kinh ngạc nhìn nàng.
Ofi không giải thích, trái lại kéo cậu đi vào nhà lầu.
Vào cửa, Ningya mới xác định Ofi nói thích nhất cũng không phải lời khách sáo, trong phòng có một bàn một ghế tựa, một họa một bình, đều rất có suy nghĩ lí thú, hiển nhiên là được chủ nhân tỉ mỉ chọn. Nàng nói: “Ta chưa từng mời người khác tới, ngươi là người đầu tiên.”
Đáy lòng Ningya nổi lên gợn sóng, được một người có phần kính trọng, cho dù đối với người kia không có hảo cảm, cũng sẽ không nhịn được có chút cảm động.
Ofi kéo cậu ngồi xuống, tự mình rót nước quả trà cho cậu uống.
Đi một đoạn đường dài như vậy, mới vừa ăn một chút hoa quả đến bây giờ đã tiêu hóa đến không khác biệt lắm, Ningya không từ chối, nhận lấy uống một hớp.
Ofi nói: “Ngươi không sợ ta không có ý tốt sao?”
Ningya mím mím môi: “Nếu như thế, thì tôi cũng không có khả năng chống cự.”
Cậu gần như chất vấn oán giận, Ofi cười bỏ qua, bắt đầu dò hỏi tình trạng gần đây của Mộng đại lục. Vấn đề nàng nói rất đa dạng, hoàn toàn dừng lại tại thế kỷ trước. Trong khái niệm của nàng, quốc gia cường đại nhất Mộng đại lục vẫn là “Đế quốc của Mộng” danh xưng đế quốc Augu, tín đồ Nữ thần Quang Minh gọi “người đi theo Quang minh”, quy mô chỉ có mấy giáo hội nhỏ bình thường, nhân loại cường đại nhất là Ma Pháp sư, kỵ sĩ là tùy tùng cùng người bảo hộ của Ma pháp sư, không có năng lực một mình tác chiến.
Nghe Ningya giới thiệu, Ofi cực kỳ kinh ngạc: “Đế quốc Augu tách ra sao? Thật khó có thể tưởng tượng. Hình ảnh đại đế khai quốc mang theo mười thanh bội kiếm bên người đăng cơ vẫn còn rõ ràng trước mắt, không nghĩ tới đế quốc đã tan thành mây khói. Vậy cũng khó trách, hắn luôn luôn đối với Rena, chính là Nữ thần Quang Minh không có cảm tình gì.”
Bị ác mộng quấy rầy lâu như vậy, lại cùng các thần dây dưa đến bây giờ, Ningya vẫn là lần đầu tiên nghe có người chủ động nói rõ năm đó, hiếu kỳ đến vò đầu bứt tai, thấy Ofi nói một nửa thì dừng lại, không nhịn được hỏi tới: “Tại sao?”
Ofi nói: “Rena nắm rong tay tham vọng cực lớn. Ngươi biết nàng được gọi là Thần Vương đi?”
Ningya lắc đầu một cái. Người thầy đầu tiên của cậu là Diana, vẫn cho rằng tương lai mình sẽ trở thành một kỵ sĩ, đối với truyền thuyết của thần không để ý chút nào. Nếu biết sớm phương bắc Langzan có ở một đám hàng xóm nguy hiểm như vậy, cậu nhất định sẽ dùng thời gian điều tra rõ ràng ngọn nguồn.
Ofi cười nói: “Xem ra địa vị Rena cũng không có cao như nàng nghĩ. Sau khi Thần Sáng Thế sáng lập thế giới, ban tặng bốn thần linh thần lực mạnh mẽ không giống người khác, theo thứ tự là Hải Hoàng, Tử Thần, Thần Hắc Ám cùng Thần Quang Minh. Quang Minh thần cùng Thần Hắc Ám mượn cơ hội này tự xưng là Thần Vương, yêu cầu những thần khác quỳ bái bọn họ. Thần Quang Minh cùng Thần Hắc Ám là chị em, bọn họ liên thủ lại, dù là hải hoàng cũng phải né tránh ba phần. Vì vậy Nors dứt khoát trở về biển rộng, không bao giờ quay về lục địa. Bởi vậy có thể thấy được Rena bá đạo cùng chuyên chế cỡ nào.”
Ningya nói: “Nữ thần Quang Minh không ngăn cản sao?”
Ofi nói: “Nàng ngược lại rất muốn, nhưng không thể. Bởi vì chỉ có hải dương cùng vong linh giới là nơi không bị quang minh cùng hắc ám thống trị.” Nàng đột nhiên rên rỉ một tiếng, khom lưng che ngực.
Ningya theo bản năng mà đưa tay ra muốn dìu nàng: “Ngài làm sao vậy?”
Ofi duy trì động tác này, không hề động đậy hít thở mấy hơi thật sâu ở, mới ngồi thẳng người, lạnh nhạt nói: “Không sao. Thời gian không còn sớm, ngươi nghỉ sớm một chút đi, ta có rảnh sẽ trở lại thăm ngươi.” Nói xong, cũng không chờ Ningya trả lời, đứng thẳng lên, mở cửa đi ra ngoài.
Ningya bước theo vài bước, thì bị bóng đen ngăn cản.
Bóng đen không vui nói: “Không cho phép em nhìn ả, lại càng không chấp nhận em nói chuyện với cô ta!”
Ningya nhìn thấy nó, lập tức căng thẳng nhón chân lên nhìn ra phía ngoài, xác định Ofi đã thật sự rời đi, mới đóng cửa lại nói: “Sao anh lại tới đây?”
Bóng đen hừ lạnh nói: “Bắt kẻ thông dâm. Nếu như ta không đến, trái tim của em có phải đã ngu ngốc bị cô ta câu đi không?”
Ningya: “…”
Bóng đen đi tới chỗ Ofi vừa ngồi, giơ tay lên, hất cốc trà nàng vừa dùng xuống: “Ngu ngốc. Em đời trước chính là ngu ngốc muốn chết.”
Ningya khom lưng nhặt cốc trà.
Tay vẫn chưa đụng tới, cốc liền biến thành bột mịn.
Bóng đen còn nói: “Em đã quên em là nhân loại sao? Lỡ như bị cứa vào tay thì phải làm sao bây giờ? Chảy máu thì sao?”
Ningya vừa bực mình vừa buồn cười: “Rôt cuộc anh muốn làm gì?”
“Không làm gì cả.” Bóng đen ngồi xuống nơi Ofi vừa ngồi qua, cái mông trên ghế cọ qua cọ lại mấy lần, dùng khẩu khí ban ơn nói: “Ta giúp em khử trùng.”
Ningya nói: “Anh đối với nàng rất có địch ý?”
Bóng đen nói: “Đương nhiên. Bởi vì ả là nữ nhân âm hiểm nhất trên thế giới này, bao gồm cả thần cùng người.”
Ningya nhớ ra hắn có ác cảm với quang minh, thần xui quỷ khiến hỏi một câu: “So với Nữ thần Quang Minh còn nham hiểm hơn sao?”
Bóng đen trầm ngâm nói: “Em làm khó ta rồi. Các ả có thể đặt ngang hàng đệ nhất.”
Ningya nói: “Nàng ta là ai?”
Bóng đen khinh thường nói: “Tự xưng là nữ thần trí tuệ, kỳ thực chính là mụ nữ thần nham hiểm.”
Ningya hiện tại đã có thể cho ra một công thức. Bóng đen ghét Nữ thần Quang Minh, Ofi ghét Nữ thần Quang Minh, bóng đen cùng Siton bất hòa, Ofi cùng Siton cũng không cùng phe. Cho nên kết quả là, bọn họ không phải cùng một phe.
Ningya nói: “Tại sao anh lại ghét nàng như vậy?”
Bóng đen nói: “Bởi vì bọn ta không phải một phe.”
Ningya: “…” Hắn là con giun trong bụng sao? Vậy mà biết được ý nghĩ của cậu rõ rõ ràng ràng. Dẫu là phải cảm thấy đáng sợ, nhưng lại có chút buồn cười.
Danh sách chương