Edit & Beta: Nguyệt Bạch

Ningya sống mười sáu năm, ngoại trừ phụ vương mẫu hậu, thì không có người nào khác dùng giọng điệu khó chịu nói với cậu hai chữ “bảo bối”. Nhưng bóng đen lại nói tới mức tự nhiên như vậy, quen thuộc như vậy, thân mật như vậy, tự nhiên thân quen thân mật khiến cậu cũng không nhịn được muốn tin mình chính là hai chữ trong miệng hắn này.

Sau khi bóng đen nói xong, đưa tay mở ra trước mặt cậu.

Một cây cỏ nhỏ từ lòng bàn tay của hắn chậm rãi nảy lên, lá cây xanh tươi thẹn thùng run lên, sau đó dần dần cao lên, lớn lên.

Ningya nói: ” Ma pháp hệ Mộc sao?”

Bóng đen cười khẽ một tiếng: “Xem ra ta là một tên Ma Pháp sư hệ mộc.”

Mặt Ningya hơi đỏ. Mới vừa nãy còn suy đoán hắn có liên quan với Hắc Ám Thần điện, làm sao lập tức lại hiện lên suy luận vô căn cứ như thế.

Bóng đen nói: “Ăn xong thì nghỉ ngơi đi.”

Ningya nhìn bóng đen từ từ đi vào bên trong cát vàng, bất an nói: “Anh phải đi à?”

Bóng đen nói: “Không nỡ hả?”

“… Ừm.” Một mình thật là đáng sợ. Đặc biệt là tại một nơi hoang vu không người ở như Đông Côi Mạc. Dù cho bóng đen có liên quan với hắc Ám Thần điện, dù cho hắn có thể cùng một phe với Feta, moi ra vật kỳ quái từ trong trái tim mình, cậu đều không quan tâm. Thời khắc này, cậu chỉ muốn có một người thái độ không tính ác liệt ở với mình.

“Vậy thì phải trả một giá hơi cao đấy.”

Ningya nói: “Muốn đổi lấy cái gì?”

“Cái gì cũng có thể đổi sao?”

Ningya rất nhanh lắc lắc đầu.

Cậu rất rõ ranh giới cuối cùng của mình ở chỗ nào. Nếu như bóng đen muốn dùng Langzan để đánh đổi, vậy cậu thà rằng buồn chán chết đi, cô quạnh chết đi, bị chính mình giết chết, cũng tuyệt đối không thể đồng ý. Cái này vẫn chưa phải thứ cậu sợ nhất. Điều cậu sợ nhất là, mặc dù bây giờ cậu nghĩ như vậy, nhưng năm tháng dài dằng dặc sau này, sự kiên định của cậu chắc chắn sẽ có lung bị cô đơn bên trong dao động. Rồi đến một ngày nào đó, cậu sẽ sợ chết hơn sợ cô độc, vì vậy, sẽ thành nô lệ, đem tình thân tình bạn cùng tôn nghiêm tín ngưỡng hết thảy vứt bỏ như giày rách.

Bóng đen mất hứng: “Hừ, em đòi hỏi ta nhiều yêu cầu như vậy, thế mà ngay cả một yêu cầu cũng không chịu thỏa mãn ta.”

Ningya nói: “Anh có yêu cầu gì?” Cậu đột nhiên nghĩ đến, mình có thể rời khỏi Đông Côi Mạc sẽ nguy hại đến quốc gia cùng người thân… Thật sự là ngoài tầm tay với, nghĩ quá nhiều.

Bóng đen đầu sát lại gần: “Hôn ta một cái.”



Ningya nhìn chằm chằm nó, nửa ngày không nhúc nhích.

Bóng đen giận dỗi: “Em thế mà thật sự không muốn.”

Ningya phục hồi lại tinh thần: “Anh sát đầu vào đây một chút.”

Bóng đen nói: “Đã rất gần rồi!” Nói thì nói như thế, nhưng thân thể vẫn lặng yên không một tiếng động nhích lại gần phía trước.

Ningya nhìn chằm chằm một đoàn đen thui, có chút muốn cười.

Bất luận nhìn thế nào, hiện tại cậu chẳng giống như là muốn hôn môi ai, càng giống như đến gần hút một ngụm khói đặc hơn.

Bóng đen thấy cậu mãi không hành động, quay đầu lườm cậu một cái.

Ningya cảm thấy, hơi cong miệng, hôn mặt nó một cái — nếu như trên người nó mỗi bộ phận đều tương xứng với con người.

Hôn xong, bóng đen lầm bầm nói: “Một tí cảm giác cũng không có.” Nói xong, như bị gió thổi qua, lập tức tiêu tan trên cát vàng, để lại Ningya ngơ ngác nhìn nơi nó rời đi.

Loáng một cái đã qua nhiều ngày.

Ningya dần dần hình thành thói quen sinh hoạt ở nơi này, bắt đầu tìm niễm vui bên trong nỗi khổ– ví dụ như đắp cát. Bóng đen có lúc hiện ra quấy rối, đem “pháo đài” cậu vất vả xây nên thổi bay, thế nhưng chưa từng chậm trễ cung cấp cỏ nhỏ cho Ningya.

Ngày đó, Ningya vẽ một bức tranh đơn giản trên cát.

Phụ vương, mẫu hậu, anh trai, chị gái… vương sư Hope… Dilin, Hydeine… Đầy đủ mười sáu người, đang muốn thêm vào mình cuối cùng, bóng đen hiện ra, đối từng cái từng hình người đơn giản soi mói bình phẩm nửa ngày, chỉ vào Dilin nói: “Cái này là em?”

Ningya ngẩn ra: “Không phải.”

“Sao lại không phải được?” Bóng đen chỉ vào Hydeine nói, “Cái này rõ ràng là ta.”

Ningya: “…” Chỉ có cát cùng ngón tay, câu vẽ đơn giản hết sức, có thể phân biệt chỉ có chiều cao, thân hình cùng kiểu tóc. Trừ mình ra cái này mà truyền ra ngoài, làm sao có người nào khác nhận ra bọn họ là ai với ai chứ? Mà bóng đen cố chấp nhận định cái hình Hydeine kia chính là mình.

Ningya nói: “Tại sao?”

Bóng đen nói: “Hai người bọn họ không giống người khác.”

Ningya cố gắng tìm kiếm chỗ không.

Bóng đen nói: “Bọn họ tự động đến gần nhau.”

Ningya: “…” Là thời điểm cậu di chuyển khi nãy, vạt áo không cẩn thận quét qua Dilin, mới để nó nhìn qua giống như là muốn ngả vào trong ngực Hydeine đi. Nói đến vạt áo, cậu đã một tháng không được tắm rửa cùng gội đầu, may ở đây không có gương, cậu cũng không muốn biết hình dáng của mình hiện tại là gì.

Cậu có chút khâm phục Siton cùng bóng đen. Mình như thế, mà bọn họ lại một tên suýt hôn, một người đã hôn.

Quả nhiên không phải là người á.

Khóe miệng Ningya hơi nhấc lên, thân thể đột nhiên bị đánh gục, bóng đen quét qua trên mặt cát, bức tranh bị dẹp tan.

Nhiều lần, âm thanh Siton xuất hiện ở cửa cung điện.

Sắc mặt hắn lần này so với hai lần trước tốt hơn rất nhiều, nhấc một chùm nho tiến vào, đi tới bên người Ningya.

Đôi môi Ningya như trước rất khô, thần sắc mệt mỏi, hoàn toàn không nhìn ra mới vừa rồi vẫn cùng bóng đen ở đây nói giỡn.

Siton vặt một quả nho, ép vài giọt nước nho rơi xuống giữa môi Ningya.

Đôi môi Ningya nhẹ nhàng giật giật, để mặc nước trái cây tự động chảy vào trong cổ họng.

Siton nói: “Những ngày qua đã nhớ ra cái gì chưa?”

Ningya lạnh nhạt nhìn hắn.

Mấy ngày nay, Siton cũng luôn luôn cân nhắc. Hắn nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy người kia khẳng định để lại một tay, suy đoán này dần dần biến thành một niềm tin, sâu đậm vun trồng trong tâm trí, làm cho hắn tin tưởng không nghi ngờ, bắt đầu hoài nghi độ tin cậy của Ningya: “Em thật sự không nhớ ra bất cứ cái gì?”

Ningya rũ mắt, làm bộ dáng hữu khí vô lực: “Rốt cuộc tôi phải nhớ tới… Cái gì?”

Siton nói: “Từ lúc sinh ra đến bây giờ, em đã bao giờ mơ thấy giác mơ kỳ lạ nào chưa?”

Ningya ngước mắt nhìn hắn, chậm rãi gật gật đầu.

Ánh mắt Siton sáng lên: “Giấc mộng gì?”

“Một mảnh cát vàng, một nam nhân tóc đỏ kỳ quái, khoác áo choàng màu đỏ…”

Chưa cần nghe hết, Siton cũng biết cậu nói chính là mình, sắc mặt nhất thời đen thui, cố nén giận nói: “Kia người kỳ quái đâu? Em có hay không… Không cho nói ta!”

Ningya khóe miệng nhếch lên, mang theo vài phần trào phúng nói: “Ngài là thần, không phải là người.”

Siton nói: “Rốt cuộc thì có không?”

Ningya trong lòng hơi động. Feta từ bên trong trái tim của cậu lấy đi một khối màu trắng giống như viên đá, Siton truy hỏi thần cách trong trái tim của cậu ở chỗ nào. Kết hợp hai điểm này, hẳn viên đá trong trái tim cậu kia hẳn là thần cách.

Nếu Siton biết viên đá kia là cái gì, liệu rằng, hắn cũng biết bóng đen là ai?

Trong đầu của cậu, có một tiểu quỷ phất cờ hò reo: Khai ra bóng đen, tìm ra bí ẩn!

Bị thái độ ám muội của bóng đen cùng Siton hành hạ quá lâu, lâu đến mức cậu đã mất hết khí lực, chỉ muốn phóng ra thật nhanh, dù cho dao quá sắc có thể làm đứt tay, cậu cũng muốn thử một lần.

Siton thấy thần sắc cậu biến hóa, như lữ khách thấy được ốc đảo trên sa mạc, gấp gáp truy hỏi.

Ánh mắt Ningya lóe lóe, đúng lúc thấy trên trường trụ sau lưng Siton, một đoàn bóng đen từ từ ngưng tụ thành hình người, im lặng nhìn chăm chú vào mình. Bóng đen không lên tiếng, cũng không có đứng ra — mặt vẫn tối đen như mực, nhưng Ningya vẫn biết được nó đnag không tiếng động nhắc nhở.

Có thể đọc hiểu ý nghĩ của đối phương khi không nói ra lời cùng khuôn mặt không lộ ra ngũ quan, là kỹ năng Ningya mới luyện thành.

Siton hỏi không được kết quả, tức giận dâng lên, vứt chùm nho xuống đất, nhấc chân dẫm nát. Nước nho từ lòng bàn chân lan tràn ra.

Ningya đau lòng đến không đành lòng nhìn nữa. Từ khi có cỏ nhỏ của bóng đen cung cấp nuôi dưỡng, thức ăn nước uống của cậu tạm thời không thành vấn đề, nhưng là, cỏ nhỏ so với ấm no còn kém rất xa, chỉ có thể tính là miễn cưỡng sống tiếp mà thôi, vậy nên một một chùm nho đối với cậu mà nói, đều rất quý giá.

Thấy cậu đau lòng, Siton sắc mặt ngược lại tốt lên, cúi đầu hống cậu: “Tức giận?”

Ningya tự giễu nói: “Tôi sao có tư cách tức giận?”

Siton cười nói: “Em biết vậy thì tốt. Ở đây, em chỉ có dựa vào ta mới có thể tiếp tục sống, ta là thần duy nhất, cũng là người duy nhất em có thể dựa vào. Ta muốn em nói hết tất cả không giấu diếm với ta!”

Ningya không nói một lời.

“Lần này trước tiên tha cho em.” Siton lấy chùm nho bị giẫm bẹp dưới bàn chân ra, lấy xuống một quả coi như lành lặn để vào trong miệng Ningya, “Em cứ suy nghĩ cho kỹ. Lần sau, ta nhất định muốn có được đáp án.”

“Không được nói cho hắn biết.”

Siton vừa đi, bóng đen lập tức lộ diện.

Ningya nằm nghiêng, đem chùm nho bị dẫm lên đặt trong miệng nếm mùi vị.

“Không được ăn.” Bóng đen phất tay, chùm nho liền từ khe hở bên trong Ningya trượt xuống dưới,vùi trong cát vàng, chớp mắt đã không thấy tăm hơi.

Ningya liếm liếm ngón tay mình.

Bóng đen nắm lấy tay của cậu nhấc người tới trước mặt mình: “Nghe thấy không?”

Dưới nhiều ngày tiếp xúc như vậy, Ningya đối với hắn không giống lần đầu sợ sệt cùng kiêng kỵ, cho tới bây giờ cũng không quá sốt sắng, như trước trừng một đôi mắt đen thẫm nhìn hắn.

Bóng đen vỗ mông của cậu: “Nói chuyện.”



Ningya giật mình mặt đỏ lên.

Bóng đen đang muốn vỗ xuống cái thứ hai, Ningya mở miệng nói: “Tôi ghét như thế này.”

Bóng đen buông cậu xuống, ngạo mạn nói: “Hừ, dù em thích ta cũng không thèm vỗ.”

Ningya nói: “Tôi muốn nói, tôi không muốn giống như bây giờ. Thời điểm các người nhìn tôi, đều như nhìn một người khác, tôi không phải thằng ngốc để cho các người vây quanh đùa gỡn.”

Bóng đen trầm mặc.

“Tôi không biết các người coi tôi là ai, cũng không biết tôi rốt cuộc có phải hắn hay không. Nhưng mà, trong đầu tôi bây giờ, chỉ có ký ức của Ningya. Tôi chỉ biết tôi là Ningya, đến từ Langzan…”

“Rất tốt, cứ như vậy đi.” Bóng đen đột nhiên ngắt lời cậu.

Ningya ngẩn ra. Như vậy thì có gì tốt?

Bóng đen nói: “Nhớ kỹ lời em vừa nói, bất kể ai hỏi em, đều phải nói như vậy.” Nói xong, nó rất nhanh biến mất vào trong cát, ngược lại chỗ đó một chùm nho chui ra, vừa nhô ra một tẹo trên đường, nước nho đã bị ép khô hoàn toàn, chỉ còn dư lại vỏ nho khô cằn, cứng rắn.

“Ngươi là con người?” Một âm thanh trong veo dễ nghe từ phía sau vang lên.

Ningya quay đầu nhìn lại, tại cửa cung điện, nơi ánh sáng mặt trời rực rõ nhất, dáng người xinh đẹp, thiếu nữ dung mạo tú lệ đi tới phía cậu.

Mặt nàng hồng hào mang theo ý cười thân thiết, kỳ lạ là, Ningya nhìn nàng, từ đáy lòng lại cảm thấy một trận lạnh lẽo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện