Edit: Nguyệt Bạch
Beta: Âu Dương Tình
Ningya thân thương, đứa con ta yêu quý nhất:
Đây là bức thư thứ ba cha viết cho con, hoặc cũng là bức cuối cùng. Bão cát Đông Côi Mạc đã xâm lấn mất một phần năm quốc thổ, nhưng vẫn chưa ngừng bước. Thời gian tới ra sao rất khó đoán trước. May mắn là đại ma pháp sư Timothy đã chiêu mộ một đoàn hai mươi ma pháp sư đến biên cảnh, biết đâu sẽ có được tin tốt lành.
Những gì cha viết bên trên mẫu thân của con, vương hậu của ta vốn định giấu con. Bà nghe nói sau khi con rời Langzan, bệnh trạng khi tái phát của chú ngữ trên người con đã thuyên giảm đôi chút thì vui mừng vô cùng, muốn con ở lại Học viện Ma pháp St. Paders không phải trở về nữa. Nhưng cha nghĩ rằng con đã thành niên, có quyền tự quyết định tương lai của mình. Là một người đàn ông, gánh vác trách nhiệm cũng là quang vinh. Con là con của cha và mẫu thân con, cũng là Vương tử của Langzan, có đầy đủ trí tuệ và lòng dũng cảm để hạ quyết định vận mệnh của mình.
Nếu nghe theo lời mẫu thân con, Gucci mang theo châu báu đủ để mua một hòn đảo nhỏ ở phía nam của Đế quốc Kanding, để con sung túc cả đời. Dòng họ You để cho con truyền thừa đến đời đời. Đây cũng là tâm nguyện của cha.
Bất kể con quyết định ra sao, cha và mẫu thân của con đều chân thành chúc phúc cho con.
Mẫu thân con nói, mấy hôm nay chênh nhiệt độ trong ngày lớn, đừng để bị cảm lạnh.
Phụ thân thân yêu của con, David You.
Ningya quyến luyến dán mắt vào dòng cuối thư mấy lần rồi mới cất vào. Phong thư này cậu xem đi xem lại không dưới mười lần, thuộc làu nội dung, chữ viết nằm lòng, cũng không phải cần gì trong thư, chỉ vì muốn cảm thụ tình yêu của phụ mẫu truyền đạt trong thư.
Thân là tiểu Vương tử của Langzan, cậu từ nhỏ đã có ngàn vạn sủng ái cho cả đời, bất luận là cha mẹ anh chị, vương công đại thần, thị vệ người hầu, hay con dân cả nước đều dõi theo sự trưởng thành của cậu bằng ánh mắt khoan dung. Nhớ lại lần đầu tiên bước lên vương thành nhìn xuống dưới, phía dưới có rất nhiều người xa lạ đang hoan hô.
Sự lựa chọn phụ thân nhắc đến trong thư tuyệt đối không hề tồn tại. Cậu rời khỏi Langzan là vì tìm kiếm sự trợ giúp, ngăn cản Đông Côi Mạc cắn nuốt quốc thổ, và so sánh với chú văn đang mang trên người thì tồn vong của quốc gia mới là nút thắt trong lòng cậu. Trước lúc xuất phát cậu đã hạ quyết tâm, bất luận thành công hay không đều phải trở về, cùng người cậu yêu thương, cùng người thương yêu cậu đồng sinh cộng tử.
Nhưng con đường xin sự trợ giúp khó hơn nhiều so với những gì cậu từng tưởng tượng. Không muốn nói ra tình hình bên trong đất nước cho quốc gia khác sợ bị thừa nước đục thả câu, cũng không thể rầm rộ khoa trương thông báo việc chiêu mộ, ngay cả trụ cột của Mộng đại lục là Học viện Ma pháp St. Paders cũng không cách nào ưu tiên đưa ra sự trợ giúp, cậu đã bó tay.
Cửa bị gõ nhẹ ba lần, Okr bưng thuốc tiến vào, thần sắc rầu rĩ tại lúc trông thấy của sổ mở một nửa càng thêm lo lắng. “Điện hạ, ban đêm gió lớn lắm.” Hắn bưng thuốc đưa cho Ningya, chìa tay đóng lại cửa sổ.
Ningya đang bưng thuốc, do dự giữa uống hay không uống: “Cảm mạo của tôi đã khỏi rồi.”
Ork nói: “Cẩn thận vẫn hơn. Đi ra bên ngoài quan trọng nhất là sức khỏe. Trước khi xuất phát Vương hậu đã dặn dò thần nhiều lần là phải chăm sóc thân thể của điện hạ. Thời điểm ngài ở tại Học viện Ma pháp St Paders thần không có cách nào, hiện tại cũng không thể tùy ý tính tình của ngài.”
Hắn là tùy tùng mà vương hậu sắp xếp, mười một tuổi đã đi theo Ningya.
Ningya nhíu nhíu mày, một hơi cạn sạch chỗ thuốc.
Ork mới hài lòng lấy hạt thông đường đưa cậu.
Ningya ngậm đường, chân mày mới giãn ra một chút: “Tình thế trong thành như thế nào, lúc nào mở cửa thành?”
Ork lắc đầu: “Vẫn rất chặt chẽ như trước. Trên phố lưu truyền một lời đồn. Lão quốc vương đã lâm vào hôn mê, triều chính bị Vương hậu cùng Vương đệ nắm giữ, đóng cửa thành là vì muốn lùng bắt Đại vương tử. Nghe nói Đại vương tử trước đó nhận được tin tức đã ẩn nấp rồi.”
Dưới chân bọn họ là thủ đô Algulin của Julan, vốn dự tính theo ma pháp truyền tống trận ở Algulin trở về Langzan, nào ngờ vướng vào tranh chấp đoạt vị của vương thất.
Ningya không hiểu rõ về Julan bao nhiêu. Langzan ở phía đông Mộng Đại Lục, Julan đứng giữa, có Senlisja và Tangier chắn giữa nên xưa nay chẳng mấy qua lại. Trước khi đến, mục tiêu Ningya xin sợ trợ giúp là hai nơi cường thịnh của Mộng đại lục là quốc gia Shamanlier và đế quốc Kanding, Julan luôn phải nương tựa Shamanlier, vì vậy không có quyển lựa chọn, cũng không cần phải để ý đến những nước khác.
Nhưng lúc này đây lại phải hối hận.
Nếu biết trong Julan xuất hiện cục diện phức tạp như vậy, cậu nên mượn đường Gunajiasila. Quốc vương Gunajiasila đang lúc tráng niên, cũng sẽ không xuất hiện cục diện phức tạp như vậy.
Ork nói: “Quân đội đã lục soát ba lần qua thành rồi, Đại vương tử rất nhanh sẽ bị tìm ra, lệnh cấm rất nhanh sẽ được gỡ bỏ. Ngài hiện tại phải làm nhất là giữ gìn sức khỏe cho tốt.”
Ningya yếu ớt nhắc lại: “Tôi thực sự đã khỏi bệnh rồi.”
Ork nói một cách vừa dỗ dành vừa bất đắc dĩ: “Giọng nói của ngài vẫn còn mang theo âm mũi đấy.”
Ningya nhịn không được hít mũi một cái.
“Nhất định là do ban nãy bị nhiễm lạnh rồi.” Ork vội vàng trải giường chiếu, nhìn Ningya nằm xuống, vén lại góc chăn cho cậu mới yên tâm rời đi.
Hai ba ngày kế tiếp, bên trong thành sợ bóng sợ gió, nhìn đâu cũng là binh lính. Khách sạn Ningya ở trọ bị tra xét nhiều lần, tần suất cao nhất là trong một ngày từ sáng đến tối bị lục soát sáu lần.
Ningya cùng Ork ở ngoài dùng thân phận kỵ sĩ. Ork vốn là kỵ sĩ cấp ba, Ningya giả bộ làm học trò, đại khái cũng có thể ứng phó được.
Đến buổi tối ngày thứ tư, trong thành đột nhiên xuất hiện bạo loạn.
Ningya nghe được động tĩnh trên đường cái bèn trở mình xuống giường, đẩy cửa sổ ra, đúng lúc một xe ngựa lái qua phía dưới, phía sau có bảy tám binh sĩ Julan.
Ork vội chạy đến bên cạnh: “Có người đi lung tung ngoài đường.”
Ningya suy nghĩ một chút nói: “Chúng ta chuẩn bị sẵn sàng. Có cơ hội, nhân lúc loạn lạc đi ra ngoài.”
Ork kinh hãi, không ngừng khuyên ngăn, thế nhưng Ningya đã quyết tâm: “Chờ mãi thì quá bị động. Thay vì bị vây trong thành không bằng đánh cuộc một lần.” Cậu thấy nét mặt không ủng hộ của Ork, lại bổ sung, “Trước xem tình huống ra sao đã, không nhất định phải đi.”
Ork không lay chuyển được cậu, không còn cách nào khác mà vội vàng thu dọn hành lý, xuống đến lầu một, phát hiện phát hiện người có chung cách nghĩ như họ không phải là ít.
Khánh sạn này giá cả phải chăng, ra vào thuận lợi, vì vậy được các nhà thám hiểm và thi nhân hoan nghênh, mà nhất là bọn họ lại không chịu được ràng buộc nên việc Algulin đóng của thành đã xúc phạm đến họ, lúc này đều ức chế chỉ hận không có chỗ phát tiết.
Trước lữ quán tiền tiền hậu hậu ra vào năm tốp, có ba chiếc xe ngựa, hai lần đan kỵ, mỗi thứ phía sau đều có binh sĩ đi theo. Đến khi tốp thứ năm vừa đi khỏi, một vài nhà thám hiểm đã không chịu đựng được nữa, dẫn đầu nhập vào trong bóng tối, không bao lâu sau nhóm thứ hai, rồi nhóm thứ ba cũng lục tục chạy ra bên ngoài.
Ningya xen lẫn ở giữa, đi theo bọn họ dưới sự che chở của bóng đêm, chậm rãi hướng cửa thành đến gần.
Lúc này, tiếng xe tiếng người đã tới gần. Trước tiên là thét to, sau đó truyền đến tiếng binh khí va chạm. Có hai người du nhâm thi nhân lặng lẽ trở về.
Ork lập tức hối hận, muốn Ningya theo chân bọn họ quay trở về, Ningya vẫn còn đang do dự, hai người giằng co một lúc thì tình thế thế lại thay đổi. Có một chiếc xe ngựa có lửa theo phía sau bọn họ trên đường cái chạy tới, điên cuồng mà xông về phía cửa thành.
Một người bộ dáng như quan quân theo lầu trên tường thành nhảy xuống, rơi xuống trên lưng ngựa, giơ tay chém xuống, cầm đầu ngựa bổ xuống trước khi xe đụng vào cổng thành, đem xe đá sang một bên. Thùng xe đổ xuống đất, té ra một bó rơm bị châm lửa.
Quan quân tức giận gào thét. Binh lính dưới sự chỉ huy của hắn từ từ tụ tập lại, hình thành chiến trận, không còn hỗn loạn bị người ta dắt mũi như lúc bị đánh lén.
Thấy cổng thành có nguy cơ bị chặn, một đạo lưu tinh hỏa trừ trên không trung rơi xuống. Quan quân rút kiếm chém một đạo đấu khí, lưu tinh hỏa bị ngăn chặn, lộ ra một người lùn cao chừng một thước, cầm trong tay dao găm phá vỡ đấu khí hộ thể của quan quân và đâm vào tim gã.
Quan quân kêu thảm một tiếng, ngửa mặt nằm vật xuống.
Người lùn đứng ở trên người của quan quân, vung tay lên hướng của thành, mười mấy người mặc đồ đen theo phía sau hắn lao tới, dùng thân thể đánh về phía cổng thành. Trên đường có binh sĩ cản lại đều bị đánh bay ra ngoài.
Cửa thành bị bọn họ đánh rung động một chút.
Người áo đen vừa lui về lại đẩy lại.
Sau ba lần như vậy, cánh cửa ầm ầm sụp đổ.
Người áo đen không ngừng reo hò, ngay cả Ningya ánh mắt cũng sáng lên.
Mười mấy xe ngựa từ phố lớn ngõ nhỏ chui ra ngoài, xếp thành một hàng ngay ngắn mà chạy về phía cổng thành. Ningya nhắm ngay một cố xe ngựa đi qua phía trước nhún người nhảy lên một cải, nhảy vào trong buồng xe.
Ork nhảy lên ngay phía sau.
Trong xe không có một bóng người.
Ningya bám vào cửa sổ, nhìn cổng thành cách mình càng ngày càng gần, phía sau đột nhiên truyền đến từng tiếng thét giận dữ:”Xây tường thành cản chúng lại, dùng hỏa cầu thiêu chết chúng nó!”. Cậu quay đầu nhìn lại, ba bốn cái áo pháp sư là các ma pháp sư cưỡi gió mà đến, đi theo phía sau là hai người bản xứ, ngồi trên vai bọn họ cũng đều là một gã ma pháp sư.
Ma pháp sư mà vương thất Julan bồi dưỡng đã đến rồi.
Beta: Âu Dương Tình
Ningya thân thương, đứa con ta yêu quý nhất:
Đây là bức thư thứ ba cha viết cho con, hoặc cũng là bức cuối cùng. Bão cát Đông Côi Mạc đã xâm lấn mất một phần năm quốc thổ, nhưng vẫn chưa ngừng bước. Thời gian tới ra sao rất khó đoán trước. May mắn là đại ma pháp sư Timothy đã chiêu mộ một đoàn hai mươi ma pháp sư đến biên cảnh, biết đâu sẽ có được tin tốt lành.
Những gì cha viết bên trên mẫu thân của con, vương hậu của ta vốn định giấu con. Bà nghe nói sau khi con rời Langzan, bệnh trạng khi tái phát của chú ngữ trên người con đã thuyên giảm đôi chút thì vui mừng vô cùng, muốn con ở lại Học viện Ma pháp St. Paders không phải trở về nữa. Nhưng cha nghĩ rằng con đã thành niên, có quyền tự quyết định tương lai của mình. Là một người đàn ông, gánh vác trách nhiệm cũng là quang vinh. Con là con của cha và mẫu thân con, cũng là Vương tử của Langzan, có đầy đủ trí tuệ và lòng dũng cảm để hạ quyết định vận mệnh của mình.
Nếu nghe theo lời mẫu thân con, Gucci mang theo châu báu đủ để mua một hòn đảo nhỏ ở phía nam của Đế quốc Kanding, để con sung túc cả đời. Dòng họ You để cho con truyền thừa đến đời đời. Đây cũng là tâm nguyện của cha.
Bất kể con quyết định ra sao, cha và mẫu thân của con đều chân thành chúc phúc cho con.
Mẫu thân con nói, mấy hôm nay chênh nhiệt độ trong ngày lớn, đừng để bị cảm lạnh.
Phụ thân thân yêu của con, David You.
Ningya quyến luyến dán mắt vào dòng cuối thư mấy lần rồi mới cất vào. Phong thư này cậu xem đi xem lại không dưới mười lần, thuộc làu nội dung, chữ viết nằm lòng, cũng không phải cần gì trong thư, chỉ vì muốn cảm thụ tình yêu của phụ mẫu truyền đạt trong thư.
Thân là tiểu Vương tử của Langzan, cậu từ nhỏ đã có ngàn vạn sủng ái cho cả đời, bất luận là cha mẹ anh chị, vương công đại thần, thị vệ người hầu, hay con dân cả nước đều dõi theo sự trưởng thành của cậu bằng ánh mắt khoan dung. Nhớ lại lần đầu tiên bước lên vương thành nhìn xuống dưới, phía dưới có rất nhiều người xa lạ đang hoan hô.
Sự lựa chọn phụ thân nhắc đến trong thư tuyệt đối không hề tồn tại. Cậu rời khỏi Langzan là vì tìm kiếm sự trợ giúp, ngăn cản Đông Côi Mạc cắn nuốt quốc thổ, và so sánh với chú văn đang mang trên người thì tồn vong của quốc gia mới là nút thắt trong lòng cậu. Trước lúc xuất phát cậu đã hạ quyết tâm, bất luận thành công hay không đều phải trở về, cùng người cậu yêu thương, cùng người thương yêu cậu đồng sinh cộng tử.
Nhưng con đường xin sự trợ giúp khó hơn nhiều so với những gì cậu từng tưởng tượng. Không muốn nói ra tình hình bên trong đất nước cho quốc gia khác sợ bị thừa nước đục thả câu, cũng không thể rầm rộ khoa trương thông báo việc chiêu mộ, ngay cả trụ cột của Mộng đại lục là Học viện Ma pháp St. Paders cũng không cách nào ưu tiên đưa ra sự trợ giúp, cậu đã bó tay.
Cửa bị gõ nhẹ ba lần, Okr bưng thuốc tiến vào, thần sắc rầu rĩ tại lúc trông thấy của sổ mở một nửa càng thêm lo lắng. “Điện hạ, ban đêm gió lớn lắm.” Hắn bưng thuốc đưa cho Ningya, chìa tay đóng lại cửa sổ.
Ningya đang bưng thuốc, do dự giữa uống hay không uống: “Cảm mạo của tôi đã khỏi rồi.”
Ork nói: “Cẩn thận vẫn hơn. Đi ra bên ngoài quan trọng nhất là sức khỏe. Trước khi xuất phát Vương hậu đã dặn dò thần nhiều lần là phải chăm sóc thân thể của điện hạ. Thời điểm ngài ở tại Học viện Ma pháp St Paders thần không có cách nào, hiện tại cũng không thể tùy ý tính tình của ngài.”
Hắn là tùy tùng mà vương hậu sắp xếp, mười một tuổi đã đi theo Ningya.
Ningya nhíu nhíu mày, một hơi cạn sạch chỗ thuốc.
Ork mới hài lòng lấy hạt thông đường đưa cậu.
Ningya ngậm đường, chân mày mới giãn ra một chút: “Tình thế trong thành như thế nào, lúc nào mở cửa thành?”
Ork lắc đầu: “Vẫn rất chặt chẽ như trước. Trên phố lưu truyền một lời đồn. Lão quốc vương đã lâm vào hôn mê, triều chính bị Vương hậu cùng Vương đệ nắm giữ, đóng cửa thành là vì muốn lùng bắt Đại vương tử. Nghe nói Đại vương tử trước đó nhận được tin tức đã ẩn nấp rồi.”
Dưới chân bọn họ là thủ đô Algulin của Julan, vốn dự tính theo ma pháp truyền tống trận ở Algulin trở về Langzan, nào ngờ vướng vào tranh chấp đoạt vị của vương thất.
Ningya không hiểu rõ về Julan bao nhiêu. Langzan ở phía đông Mộng Đại Lục, Julan đứng giữa, có Senlisja và Tangier chắn giữa nên xưa nay chẳng mấy qua lại. Trước khi đến, mục tiêu Ningya xin sợ trợ giúp là hai nơi cường thịnh của Mộng đại lục là quốc gia Shamanlier và đế quốc Kanding, Julan luôn phải nương tựa Shamanlier, vì vậy không có quyển lựa chọn, cũng không cần phải để ý đến những nước khác.
Nhưng lúc này đây lại phải hối hận.
Nếu biết trong Julan xuất hiện cục diện phức tạp như vậy, cậu nên mượn đường Gunajiasila. Quốc vương Gunajiasila đang lúc tráng niên, cũng sẽ không xuất hiện cục diện phức tạp như vậy.
Ork nói: “Quân đội đã lục soát ba lần qua thành rồi, Đại vương tử rất nhanh sẽ bị tìm ra, lệnh cấm rất nhanh sẽ được gỡ bỏ. Ngài hiện tại phải làm nhất là giữ gìn sức khỏe cho tốt.”
Ningya yếu ớt nhắc lại: “Tôi thực sự đã khỏi bệnh rồi.”
Ork nói một cách vừa dỗ dành vừa bất đắc dĩ: “Giọng nói của ngài vẫn còn mang theo âm mũi đấy.”
Ningya nhịn không được hít mũi một cái.
“Nhất định là do ban nãy bị nhiễm lạnh rồi.” Ork vội vàng trải giường chiếu, nhìn Ningya nằm xuống, vén lại góc chăn cho cậu mới yên tâm rời đi.
Hai ba ngày kế tiếp, bên trong thành sợ bóng sợ gió, nhìn đâu cũng là binh lính. Khách sạn Ningya ở trọ bị tra xét nhiều lần, tần suất cao nhất là trong một ngày từ sáng đến tối bị lục soát sáu lần.
Ningya cùng Ork ở ngoài dùng thân phận kỵ sĩ. Ork vốn là kỵ sĩ cấp ba, Ningya giả bộ làm học trò, đại khái cũng có thể ứng phó được.
Đến buổi tối ngày thứ tư, trong thành đột nhiên xuất hiện bạo loạn.
Ningya nghe được động tĩnh trên đường cái bèn trở mình xuống giường, đẩy cửa sổ ra, đúng lúc một xe ngựa lái qua phía dưới, phía sau có bảy tám binh sĩ Julan.
Ork vội chạy đến bên cạnh: “Có người đi lung tung ngoài đường.”
Ningya suy nghĩ một chút nói: “Chúng ta chuẩn bị sẵn sàng. Có cơ hội, nhân lúc loạn lạc đi ra ngoài.”
Ork kinh hãi, không ngừng khuyên ngăn, thế nhưng Ningya đã quyết tâm: “Chờ mãi thì quá bị động. Thay vì bị vây trong thành không bằng đánh cuộc một lần.” Cậu thấy nét mặt không ủng hộ của Ork, lại bổ sung, “Trước xem tình huống ra sao đã, không nhất định phải đi.”
Ork không lay chuyển được cậu, không còn cách nào khác mà vội vàng thu dọn hành lý, xuống đến lầu một, phát hiện phát hiện người có chung cách nghĩ như họ không phải là ít.
Khánh sạn này giá cả phải chăng, ra vào thuận lợi, vì vậy được các nhà thám hiểm và thi nhân hoan nghênh, mà nhất là bọn họ lại không chịu được ràng buộc nên việc Algulin đóng của thành đã xúc phạm đến họ, lúc này đều ức chế chỉ hận không có chỗ phát tiết.
Trước lữ quán tiền tiền hậu hậu ra vào năm tốp, có ba chiếc xe ngựa, hai lần đan kỵ, mỗi thứ phía sau đều có binh sĩ đi theo. Đến khi tốp thứ năm vừa đi khỏi, một vài nhà thám hiểm đã không chịu đựng được nữa, dẫn đầu nhập vào trong bóng tối, không bao lâu sau nhóm thứ hai, rồi nhóm thứ ba cũng lục tục chạy ra bên ngoài.
Ningya xen lẫn ở giữa, đi theo bọn họ dưới sự che chở của bóng đêm, chậm rãi hướng cửa thành đến gần.
Lúc này, tiếng xe tiếng người đã tới gần. Trước tiên là thét to, sau đó truyền đến tiếng binh khí va chạm. Có hai người du nhâm thi nhân lặng lẽ trở về.
Ork lập tức hối hận, muốn Ningya theo chân bọn họ quay trở về, Ningya vẫn còn đang do dự, hai người giằng co một lúc thì tình thế thế lại thay đổi. Có một chiếc xe ngựa có lửa theo phía sau bọn họ trên đường cái chạy tới, điên cuồng mà xông về phía cửa thành.
Một người bộ dáng như quan quân theo lầu trên tường thành nhảy xuống, rơi xuống trên lưng ngựa, giơ tay chém xuống, cầm đầu ngựa bổ xuống trước khi xe đụng vào cổng thành, đem xe đá sang một bên. Thùng xe đổ xuống đất, té ra một bó rơm bị châm lửa.
Quan quân tức giận gào thét. Binh lính dưới sự chỉ huy của hắn từ từ tụ tập lại, hình thành chiến trận, không còn hỗn loạn bị người ta dắt mũi như lúc bị đánh lén.
Thấy cổng thành có nguy cơ bị chặn, một đạo lưu tinh hỏa trừ trên không trung rơi xuống. Quan quân rút kiếm chém một đạo đấu khí, lưu tinh hỏa bị ngăn chặn, lộ ra một người lùn cao chừng một thước, cầm trong tay dao găm phá vỡ đấu khí hộ thể của quan quân và đâm vào tim gã.
Quan quân kêu thảm một tiếng, ngửa mặt nằm vật xuống.
Người lùn đứng ở trên người của quan quân, vung tay lên hướng của thành, mười mấy người mặc đồ đen theo phía sau hắn lao tới, dùng thân thể đánh về phía cổng thành. Trên đường có binh sĩ cản lại đều bị đánh bay ra ngoài.
Cửa thành bị bọn họ đánh rung động một chút.
Người áo đen vừa lui về lại đẩy lại.
Sau ba lần như vậy, cánh cửa ầm ầm sụp đổ.
Người áo đen không ngừng reo hò, ngay cả Ningya ánh mắt cũng sáng lên.
Mười mấy xe ngựa từ phố lớn ngõ nhỏ chui ra ngoài, xếp thành một hàng ngay ngắn mà chạy về phía cổng thành. Ningya nhắm ngay một cố xe ngựa đi qua phía trước nhún người nhảy lên một cải, nhảy vào trong buồng xe.
Ork nhảy lên ngay phía sau.
Trong xe không có một bóng người.
Ningya bám vào cửa sổ, nhìn cổng thành cách mình càng ngày càng gần, phía sau đột nhiên truyền đến từng tiếng thét giận dữ:”Xây tường thành cản chúng lại, dùng hỏa cầu thiêu chết chúng nó!”. Cậu quay đầu nhìn lại, ba bốn cái áo pháp sư là các ma pháp sư cưỡi gió mà đến, đi theo phía sau là hai người bản xứ, ngồi trên vai bọn họ cũng đều là một gã ma pháp sư.
Ma pháp sư mà vương thất Julan bồi dưỡng đã đến rồi.
Danh sách chương