Thời điểm Lưu Tuệ đuổi đến chỉ thấy mỗi bóng lưng của An Tịnh Tuyết từ phía sau. Bà ta có chút nghi ngờ vì độ tuổi của cô quá nhỏ để tự mua một căn biệt thự nên đến
gần xác nhận.
“Xin hỏi…”
Lưu Tuệ còn chưa dứt câu, An Tịnh Tuyết đã quay đầu lại. Khuôn mặt tinh mỹ nở một nụ cười vô cùng tươi sáng, đôi môi nhỏ nhắn bật mở:
"Cô!"
Giọng nói trong trẻo xen lẫn vui mừng vang lên như đánh sâu vào thần trí Lưu Tuệ. Bà ta kinh hoảng lùi vội về sau, hét lớn:
“Ma, ma!!!”
Cũng không thể trách Lưu Tuệ, An Tịnh Tuyết giống mẹ mình đến bảy tám phần, hơn nữa cử chỉ cũng gần như tương tự, bà ta nhầm lẫn là lẽ đương nhiên.
“Cô, cô sao vậy? Là con, là con đây mà?”
An Tịnh Tuyết giả bộ lo lắng muốn tới đỡ Lưu Tuệ, bộ dạng chuẩn mực của một đứa cháu hiếu thảo lâu ngày gặp lại cô mình. Chẳng qua Lưu Tuệ thấy khuôn mặt chìm ngập trong biển máu ngày nào càng đến gần thì càng sợ hãi, cuối cùng mất thăng bằng ngã lăn ra sàn, tóc tai rối bời trông thảm hại vô cùng.
“Cô, là con, Tiểu Tuyết đây mà!”
Nghe được hai chữ “Tiểu Tuyết”, Lưu Tuệ mới hồi hồn lại. Dám bỏ rơi cháu mình đến cô nhi viện độc chiếm tài sản An gia, bà ta cũng không phải là người nhát gan gì, rất nhanh bình ổn tâm trạng.
“Tiểu Tuyết? Không thể nào! Con bé đã chết từ lâu rồi!…”
Vụ thảm sát cô nhi viện Nhân Ái ngày trước, Stephen vì muốn giảm bớt phiền phức nên đã ra lệnh hỏa thiêu toàn bộ cô nhi viện. Không chỉ Lưu Tuệ, cảnh sát, báo đài, đều chỉ nghĩ do vụ hỏa hoạn bất ngờ mà không còn ai sống sót. Lưu Tuệ khi biết tin ấy lúc đầu có một chút áy náy, nhưng sau đó lại vui mừng đến mức không kiềm chế được. Phải biết bà ta nhận được số tài sản của An Thiệu Minh trên danh nghĩa người giám hộ của An Tịnh Tuyết, có nghĩa là đến khi An Tịnh Tuyết đủ mười tám tuổi, bà ta phải hoàn trả tất cả. An Tịnh Tuyết chết đi thì Lưu Tuệ liền không cần phải lo lắng chuyện này nữa. Nay An Tịnh Tuyết đột ngột xuất hiện, khỏi phải nói bà ta lo sợ đến mức nào.
Ánh sáng giễu cợt tàn nhẫn lóe qua trong mắt An Tịnh Tuyết. Tỏ vẻ như rất thương tâm vì người thân không nhận ra mình, cô đáp:
“Cô, sao cô lại không nhận ra con. Mười năm trước con được nhận nuôi nên may mắn sống sót khỏi vụ hỏa hoạn kinh hoàng kia. Suốt thời gian qua con cùng ba nuôi sống ở Mỹ, một tháng trước ông ấy lại bất hạnh qua đời, con không biết đi đâu nữa nên về đây thăm cô. Cô xem này, sau gáy con còn có một vết bớt.”
Bộ dạng An Tịnh Tuyết vô cùng chân thật, đến nước mắt cũng rơi ra khiến người ta nhịn không được đau lòng. Lại nhìn vết bớt hình cánh hoa trên gáy cô, Lưu Tuệ không muốn tin cũng phải tin. Tuy nhiên, bà ta lại cương quyết phủ định, hung dữ quát:
“Cô là ai mà dám giả dạng cháu tôi! Chính tôi đã chôn xác cho nó đấy!”
An Tịnh Tuyết có cảm giác rất muốn cười. Lửa lớn như vậy thứ gì cũng hóa ra tro bụi, thế mà bà ta lại khăng khăng đã chôn xác cho cô, hơn nữa, cô còn đang sống sờ sờ đây. Lưu Tuệ a Lưu Tuệ, bà đã chôn xác ai vậy? Đúng là vì có được phú quý, bà cái gì cũng có thể làm được.
Đúng lúc này, đột nhiên có một quý phu nhân đi đến. Bà ta dường như có quen biết Lưu Tuệ, ánh mắt đầy vẻ chán ghét đủ biết quan hệ giữa hai người không hề tốt, cao giọng châm chọc:
“Ô, đây chẳng phải Lưu Tổng của Thịnh Toàn đây sao? Dẫn theo cháu gái đến dùng bữa à?”
Bà ta thừa biết Lưu Tuệ đang tìm mọi cách phủi sạch quan hệ với An Tịnh Tuyết mà còn mở miệng nói như vậy, chẳng khác nào đang cười vào mũi Lưu Tuệ. An Tịnh Tuyết đương nhiên không từ chối có người tham gia cuộc vui, lễ phép chào hỏi:
“Chào cô, cháu là An Tịnh Tuyết ạ.”
Qúy phu nhân thoáng nhìn cô một cái rồi ồ lên:
“Thật giống! Con là con của An Tổng và Diêu phu nhân đúng không?”
Lưu Tuệ không vui vì bị đối thủ đáng ghét phá đám, An Tổng? Cái gì An Tổng? Bà ta mới là tổng giám đốc của Thịnh Toàn!!! “Vương Kim Liên, bà biết gì mà nói! Cháu tôi sống hay chết chẳng lẽ tôi còn không biết!”
Vương Kim Liên cười giễu, mỉa mai đáp:
“Người ngoài nhìn vào cũng biết con bé là dòng máu của An Tổng, bà thân là cô nó lại khăng khăng chối bỏ, mục đích của bà là gì đây? Tiền bạc? Danh Vọng? Hay… sợ mất Thịnh Toàn?”
Lưu Tuệ bị nói trúng tim đen, khuôn mặt xanh mét như gan lợn, khó coi vô cùng. Bà ta đang định phản bác lời của Vương Kim Liên thì lại nghe thấy tiếng xôn xao bàn tán ở xung quanh.
“Tôi từng gặp An Tổng An Thiệu Minh cùng vợ rồi, con bé đúng là giống hệt ba mẹ.”
“Đúng đúng, nhất là cặp mắt ấy, như một khuôn đúc ra với An Tổng.”
“Tôi nghe nói Lưu Tuệ vì con bé mới hưởng được số tài sản khổng lồ kia, thế mà giờ lại không muốn thừa nhận.”
“Loại người gì mà xấu xa quá! Tôi không ngời đấy.”
“Con bé thật đáng thương a~”
…
Vương Kim Liên thấy sắc mặt Lưu Tuệ càng ngày càng xấu thì không kiềm được muốn cười to, tuy nhiên vì danh dự của một quý phu nhân nên bà ta phải cố chịu đựng. Rõ ràng chỉ là hạng tiện dân thấp hèn có chút tiền liền học đòi các phu nhân cao quý như bà, não ngắn chẳng đến đâu còn khoa tay múa chân nhiều lần khiêu khích. Vương Kim Liên là loại người nào, sao có thể hạ thấp mình làm loạn với Lưu Tuệ chứ. Bây giờ có cơ hội trả đũa đương nhiên bà ta không chịu buông tha.
“Lưu Tổng à, làm người nên tích nhiều đức một chút. Coi chừng sau này phải xuống địa ngục đấy.”
“Bà…bà…”
Lưu Tuệ tức muốn bốc khói nhưng vì ánh mắt của những người xung quanh nên không thể xông lên đánh Vương Kim Liên một trận. Lại liếc An Tịnh Tuyết như vô cùng đau lòng đang đứng cúi đầu một bên, bà ta căm hận vô cùng nhưng phải giả bộ từ ái, nói:
“Tiểu Tuyết à, ban nãy cô còn sock quá nên nói năng không đúng. Con đừng để bụng nhé, mau theo cô về, cả nhà chúng ta đều rất nhớ con đấy.”
An Tịnh Tuyết nghe vậy liền ngẩng đầu lên, hai mắt còn hàm chứa giọt lệ trong suốt nhưng khóe miệng lại nở nụ cười vô cùng vui sướng.
“Thật sao cô, cô chịu nhận con rồi sao?”
Lưu Tuệ thầm chửi rủa An Tịnh Tuyết trăm ngàn lần trong đầu, nếu không phải do con đỉ này bà ta cũng không mất mặt như thế. Quán caffe Song Ngữ nằm trên tuyến đường tụ tập nhiều gia đình quyền quý, những người ngồi ở đây đương nhiên không phải hạn tầm thường. Vậy mà bà ta lại quên mất, hành động lỗ mãng như thế. Nhất định, nhất định do nó tính kế bà. Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng Lưu Tuệ lại mỉm cười trìu mến:
“Tất nhiên rồi. Con không phải con của anh Minh thì còn ai nữa đây. Chú con mong con lắm, chúng ta nhanh nhanh đi thôi.”
Lưu Tuệ không muốn ở nơi làm mình mất mặt này thêm một phút nào nữa, sau khi đưa con đỉ nảy về nhà rồi, để xem bà có hung hăng giáo huấn nó một phen không.
An Tịnh Tuyết cũng không chần chừ theo Lưu Tuệ đến nhà xe, bàn tay khẽ vuốt vuốt chiếc nhẫn bạc, lưỡi khẽ liếm bờ môi hồng ngọt ngào, hai mắt lại tỏa ra ánh sáng đỏ khát máu. Chậc, khi nào mới có thể cắt rời người bà cô thân ái ra đây, thật muốn a.
“Xin hỏi…”
Lưu Tuệ còn chưa dứt câu, An Tịnh Tuyết đã quay đầu lại. Khuôn mặt tinh mỹ nở một nụ cười vô cùng tươi sáng, đôi môi nhỏ nhắn bật mở:
"Cô!"
Giọng nói trong trẻo xen lẫn vui mừng vang lên như đánh sâu vào thần trí Lưu Tuệ. Bà ta kinh hoảng lùi vội về sau, hét lớn:
“Ma, ma!!!”
Cũng không thể trách Lưu Tuệ, An Tịnh Tuyết giống mẹ mình đến bảy tám phần, hơn nữa cử chỉ cũng gần như tương tự, bà ta nhầm lẫn là lẽ đương nhiên.
“Cô, cô sao vậy? Là con, là con đây mà?”
An Tịnh Tuyết giả bộ lo lắng muốn tới đỡ Lưu Tuệ, bộ dạng chuẩn mực của một đứa cháu hiếu thảo lâu ngày gặp lại cô mình. Chẳng qua Lưu Tuệ thấy khuôn mặt chìm ngập trong biển máu ngày nào càng đến gần thì càng sợ hãi, cuối cùng mất thăng bằng ngã lăn ra sàn, tóc tai rối bời trông thảm hại vô cùng.
“Cô, là con, Tiểu Tuyết đây mà!”
Nghe được hai chữ “Tiểu Tuyết”, Lưu Tuệ mới hồi hồn lại. Dám bỏ rơi cháu mình đến cô nhi viện độc chiếm tài sản An gia, bà ta cũng không phải là người nhát gan gì, rất nhanh bình ổn tâm trạng.
“Tiểu Tuyết? Không thể nào! Con bé đã chết từ lâu rồi!…”
Vụ thảm sát cô nhi viện Nhân Ái ngày trước, Stephen vì muốn giảm bớt phiền phức nên đã ra lệnh hỏa thiêu toàn bộ cô nhi viện. Không chỉ Lưu Tuệ, cảnh sát, báo đài, đều chỉ nghĩ do vụ hỏa hoạn bất ngờ mà không còn ai sống sót. Lưu Tuệ khi biết tin ấy lúc đầu có một chút áy náy, nhưng sau đó lại vui mừng đến mức không kiềm chế được. Phải biết bà ta nhận được số tài sản của An Thiệu Minh trên danh nghĩa người giám hộ của An Tịnh Tuyết, có nghĩa là đến khi An Tịnh Tuyết đủ mười tám tuổi, bà ta phải hoàn trả tất cả. An Tịnh Tuyết chết đi thì Lưu Tuệ liền không cần phải lo lắng chuyện này nữa. Nay An Tịnh Tuyết đột ngột xuất hiện, khỏi phải nói bà ta lo sợ đến mức nào.
Ánh sáng giễu cợt tàn nhẫn lóe qua trong mắt An Tịnh Tuyết. Tỏ vẻ như rất thương tâm vì người thân không nhận ra mình, cô đáp:
“Cô, sao cô lại không nhận ra con. Mười năm trước con được nhận nuôi nên may mắn sống sót khỏi vụ hỏa hoạn kinh hoàng kia. Suốt thời gian qua con cùng ba nuôi sống ở Mỹ, một tháng trước ông ấy lại bất hạnh qua đời, con không biết đi đâu nữa nên về đây thăm cô. Cô xem này, sau gáy con còn có một vết bớt.”
Bộ dạng An Tịnh Tuyết vô cùng chân thật, đến nước mắt cũng rơi ra khiến người ta nhịn không được đau lòng. Lại nhìn vết bớt hình cánh hoa trên gáy cô, Lưu Tuệ không muốn tin cũng phải tin. Tuy nhiên, bà ta lại cương quyết phủ định, hung dữ quát:
“Cô là ai mà dám giả dạng cháu tôi! Chính tôi đã chôn xác cho nó đấy!”
An Tịnh Tuyết có cảm giác rất muốn cười. Lửa lớn như vậy thứ gì cũng hóa ra tro bụi, thế mà bà ta lại khăng khăng đã chôn xác cho cô, hơn nữa, cô còn đang sống sờ sờ đây. Lưu Tuệ a Lưu Tuệ, bà đã chôn xác ai vậy? Đúng là vì có được phú quý, bà cái gì cũng có thể làm được.
Đúng lúc này, đột nhiên có một quý phu nhân đi đến. Bà ta dường như có quen biết Lưu Tuệ, ánh mắt đầy vẻ chán ghét đủ biết quan hệ giữa hai người không hề tốt, cao giọng châm chọc:
“Ô, đây chẳng phải Lưu Tổng của Thịnh Toàn đây sao? Dẫn theo cháu gái đến dùng bữa à?”
Bà ta thừa biết Lưu Tuệ đang tìm mọi cách phủi sạch quan hệ với An Tịnh Tuyết mà còn mở miệng nói như vậy, chẳng khác nào đang cười vào mũi Lưu Tuệ. An Tịnh Tuyết đương nhiên không từ chối có người tham gia cuộc vui, lễ phép chào hỏi:
“Chào cô, cháu là An Tịnh Tuyết ạ.”
Qúy phu nhân thoáng nhìn cô một cái rồi ồ lên:
“Thật giống! Con là con của An Tổng và Diêu phu nhân đúng không?”
Lưu Tuệ không vui vì bị đối thủ đáng ghét phá đám, An Tổng? Cái gì An Tổng? Bà ta mới là tổng giám đốc của Thịnh Toàn!!! “Vương Kim Liên, bà biết gì mà nói! Cháu tôi sống hay chết chẳng lẽ tôi còn không biết!”
Vương Kim Liên cười giễu, mỉa mai đáp:
“Người ngoài nhìn vào cũng biết con bé là dòng máu của An Tổng, bà thân là cô nó lại khăng khăng chối bỏ, mục đích của bà là gì đây? Tiền bạc? Danh Vọng? Hay… sợ mất Thịnh Toàn?”
Lưu Tuệ bị nói trúng tim đen, khuôn mặt xanh mét như gan lợn, khó coi vô cùng. Bà ta đang định phản bác lời của Vương Kim Liên thì lại nghe thấy tiếng xôn xao bàn tán ở xung quanh.
“Tôi từng gặp An Tổng An Thiệu Minh cùng vợ rồi, con bé đúng là giống hệt ba mẹ.”
“Đúng đúng, nhất là cặp mắt ấy, như một khuôn đúc ra với An Tổng.”
“Tôi nghe nói Lưu Tuệ vì con bé mới hưởng được số tài sản khổng lồ kia, thế mà giờ lại không muốn thừa nhận.”
“Loại người gì mà xấu xa quá! Tôi không ngời đấy.”
“Con bé thật đáng thương a~”
…
Vương Kim Liên thấy sắc mặt Lưu Tuệ càng ngày càng xấu thì không kiềm được muốn cười to, tuy nhiên vì danh dự của một quý phu nhân nên bà ta phải cố chịu đựng. Rõ ràng chỉ là hạng tiện dân thấp hèn có chút tiền liền học đòi các phu nhân cao quý như bà, não ngắn chẳng đến đâu còn khoa tay múa chân nhiều lần khiêu khích. Vương Kim Liên là loại người nào, sao có thể hạ thấp mình làm loạn với Lưu Tuệ chứ. Bây giờ có cơ hội trả đũa đương nhiên bà ta không chịu buông tha.
“Lưu Tổng à, làm người nên tích nhiều đức một chút. Coi chừng sau này phải xuống địa ngục đấy.”
“Bà…bà…”
Lưu Tuệ tức muốn bốc khói nhưng vì ánh mắt của những người xung quanh nên không thể xông lên đánh Vương Kim Liên một trận. Lại liếc An Tịnh Tuyết như vô cùng đau lòng đang đứng cúi đầu một bên, bà ta căm hận vô cùng nhưng phải giả bộ từ ái, nói:
“Tiểu Tuyết à, ban nãy cô còn sock quá nên nói năng không đúng. Con đừng để bụng nhé, mau theo cô về, cả nhà chúng ta đều rất nhớ con đấy.”
An Tịnh Tuyết nghe vậy liền ngẩng đầu lên, hai mắt còn hàm chứa giọt lệ trong suốt nhưng khóe miệng lại nở nụ cười vô cùng vui sướng.
“Thật sao cô, cô chịu nhận con rồi sao?”
Lưu Tuệ thầm chửi rủa An Tịnh Tuyết trăm ngàn lần trong đầu, nếu không phải do con đỉ này bà ta cũng không mất mặt như thế. Quán caffe Song Ngữ nằm trên tuyến đường tụ tập nhiều gia đình quyền quý, những người ngồi ở đây đương nhiên không phải hạn tầm thường. Vậy mà bà ta lại quên mất, hành động lỗ mãng như thế. Nhất định, nhất định do nó tính kế bà. Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng Lưu Tuệ lại mỉm cười trìu mến:
“Tất nhiên rồi. Con không phải con của anh Minh thì còn ai nữa đây. Chú con mong con lắm, chúng ta nhanh nhanh đi thôi.”
Lưu Tuệ không muốn ở nơi làm mình mất mặt này thêm một phút nào nữa, sau khi đưa con đỉ nảy về nhà rồi, để xem bà có hung hăng giáo huấn nó một phen không.
An Tịnh Tuyết cũng không chần chừ theo Lưu Tuệ đến nhà xe, bàn tay khẽ vuốt vuốt chiếc nhẫn bạc, lưỡi khẽ liếm bờ môi hồng ngọt ngào, hai mắt lại tỏa ra ánh sáng đỏ khát máu. Chậc, khi nào mới có thể cắt rời người bà cô thân ái ra đây, thật muốn a.
Danh sách chương