Hai tiếng đồng hồ sau đó, Triệu Thiên Dương tay xách một cái bọc thật nặng trốn vào một cái góc khuất.

“Đi thôi …! Di hình hoán ảnh …! “ –Một tiếng hô nhẹ vang lên.. và “ Bụp”, hắn biến mất. Con hẻm lại vắng lặng như chưa từng có ai hiện hữu vậy.

Hogwarts … Rừng Cấm.

Triệu Thiên Dương xoay tròn một vòng trên không rồi đáp xuống. Hắn ngó nghiêng xung quanh một chốc, xác định cẩn thận là không có ai liền nhẹ nhàng phóng về trường.

Từng tia nắng chiếu len lỏi qua các chạp cây, bụi cỏ,… hoa đủ loại màu sắc cùng hương vị khác nhau thoảng đưa khắp cánh rừng, thỉnh thoảng lại có vài chú thỏ cùng một số động vật nhỏ ló đầu ra nhìn hắn một cái rồi lại thụt vô. Triệu Thiên Dương vừa chạy đi vừa tận hưởng thiên nhiên xung quanh … Hắn cảm giác, tinh thần mình dường như đạt được thăng hoa vậy. Thật sảng khoái! Về đến học viện, mọi người đã dậy sớm xong. Vì hôm nay cũng là một trong hai ngày nghỉ nên cảnh trường vẫn còn khá lưa thưa. Thậm chí có đứa cũng không thèm dậy để mà ăn. Trong Đại Sảnh Đường giờ này đang tỏa ra mùi khoai tây chiên cùng gà quay thơm phức …

“Jack … Anh về rồi à? “ –Hermione cất giọng hỏi, trong đó ẩn chứa vẻ vui mừng rõ rệt. Cô bé lao thật nhanh xuống các bậc thang của phòng sinh hoạt nhà Gryffindor và chạy xuống chỗ hắn.

“Cùng đi ăn sáng chứ … Em gái?”

“Ưm!”- Hermione gật nhẹ cái đầu, bỗng cô bé lắc cái mình qua một bên, tò mò hỏi: “ Anh đã có hết thứ chúng mình cần chưa … Có thiếu thì để em liên hệ với ba má chuyển tiền qua …!”

“Ngốc à! “ –Triệu Thiên Dương khỏ nhẹ đầu cô bé – Dù cho không có tiền, anh cũng sẽ tự kiếm. Đàn ông con trai thì không thể ăn bám người khác được.

“Hứ … Anh mới chỉ là thằng nhóc thôi … Lúc nào cũng ra vẻ ta đây lớn lắm ý.”

“Khục.. Người ta nói trưởng thành trong tâm hồn chứ không phải phân biệt ở tuổi tác …!”

“Lại xạo …!”

: ….!”

…......................

Cả hai tranh luận sôi nổi mãi đến khi ra tới Đại Sảnh Đường. Ăn uống xong xuôi,Triệu Thiên Dương cùng Hermione lại tiếp tục sự nghiệp vĩ đại của bản thân. Luyện kim!

“Anh Jack … Anh xem vỏ quả quít đồng hồ của em đã ổn chưa? “ –Hermione giờ giơ trong tay thành phẩm của mình, mắt không hề che dấu sự mong đợi cùng hưng phấn.

“Ừm.. Anh coi … Em tính cho nó công năng gì vậy. Hermione?”-Triệu Thiên Dương lắc lắc một chốc rồi hỏi, hắn vẫn chưa phát hiện được dấu vết luyện kim trên vật này, hình như chỉ thuần túy là ma thuật thôi.

Mà đúng thế thật, vì Hermione ngay lập tức xác minh điều đó. Cô bé rụt rè nói: “ Em mới dùng phép thuật chữa trị cùng thêm một vài câu chú … Không biết luyện kim anh chỉ … em thật sự không bỏ vào được.”

“Cái này sao …” –Triệu Thiên Dương trầm ngâm một lúc, hắn quay người giơ cây đũa phép của mình lên- Em nhìn cho kĩ nhé!

“ Phân rã …Gia cố.... Hợp lại!” – Sau giọng nói lạnh lùng của hắn, cái đồng hồ quả quít bỗng tách ra, từng món đồ một bỗng sáng lên bất chợt nhờ ánh sáng từ câu chú của Triệu Thiên Dương. Hắn nhẹ cầm từng bộ phận lên, bỏ hết thảy vào một cái vạc bằng thiếc mà hắn mới mua từ Hẻm Xéo.

“Luyện kim chi thuật … Vốn cần tới cả Ma pháp cùng vật liệu phép thuật. Để tạo nên một món luyện kim bằng phép thuật, nó đòi hỏi em có tạo nghệ khá cao trong các câu cổ ngữ dùng ở xây dựng cùng với phương pháp luyện chế kim loại … Như thế này.” – Triệu Thiên Dương vừa nới vừa chỉ chỉ vào nồi. Hắn hiện tại chỉ im lặng mà vẫy cây đũa, nếu bất kì ai.. kể cả giáo viên thấy...đều sẽ phải sửng sốt. Vì hắn đang thực hiện không lời thi pháp. Vả lại còn rất thành thục, dĩ nhiên là không chỉ một hai lần làm như thế.

Tay hắn hơi nâng cây đũa một chút, lửa phía dưới bỗng bùng lên, ngọn lửa yêu diễm màu đỏ thẫm. Miệng lẩm nhẩm vài câu chú. Chỉ vài phút sau, cái lò tự dưng lóe sáng lên rực rỡ rồi tắt ngúm.Hermione chạy ngay lại gần xem.

Bên trong lúc này, chính là một cái đồng hồ hoàn toàn mới. Nó màu bạc xen kẽ với từng họa tiết vàng nhạt, óng ánh màu bạch kim lưu chuyển khắp nơi. Mà lại, kích cỡ của nó đã hoàn toàn thu nhỏ lại. Như ban nãy khi Hermione sử dụng thì phải tầm một cái chén con, nhưng bây giờ chỉ là một cái vòng đeo tay xinh xắn.

“Cái này … Khác biệt lớn quá đi … Anh Jack! Nhưng khả năng của nó là gì vậy?”

“Khụ.. Cái này a … Em còn nhớ máy ảnh của dân Muggle không? “

“Có... thế nó liên qua gì ở đây?” –Hermione tò mò hỏi.

“Em có thể thử chụp ảnh với món đồ này. Em xem nè.” – Triệu Thiên Dương vừa nói vừa chỉ vào bốn cái nút phân biệt nằm ở bốn góc của cái đồng hồ.

“Một nút màu xanh dương để chụp ảnh … Và em cũng lưu trữ được. Này nhé! “ –Triệu Thiên Dương nắm tay cô bé hướng về một góc phòng. Hắn ấn nhẹ vào cái nút. “Tách …! “-Một tiếng kêu nhỏ vang lên, cái đồng hồ như rùng mình một phát, nó bỗng co lại và nhô lên một bóng gương đồng nhỏ bằng kim loại sáng nhoáng, … Có thể phản chiếu mọi thứ..!

“Em cảm giác tụi mình đang xài công nghệ cao chứ không phải Ma pháp đó Jack! “ –Hermione mặt ngố ra nhìn hắn nói.

“Hì hì.. em thử tính năng nó đi! “ –Triệu Thiên Dương ấn nhẹ tay cô bé vào cái nút.

“Chiu.. “ – Một ánh sáng lóe lên, và ngay lập tức, hình ảnh thu nhỏ của cái phòng hiện lên trong tấm gương đồng nhỏ.

“Đẹp quá … Jack.. cái này thật tuyệt! “ – Hermione hớn hở xoay xoay cái đồng hồ quanh tay mình. Vậy là giờ đây, mình có hai món đồ vật anh ấy tặng rồi – Hermione thầm nghĩ.

“Khi nào em muốn điều chỉnh anh thì vặn nhẹ nó là được … Còn đây bốn cái nút. Nút đỏ là phát ra công kích, tất nhiên là phải sử dụng ma pháp của em. Nhưng anh cho đây là một cây đũa phép dự phòng khi em bị đánh rơi hay làm mất đũa của mình. Em chỉ cần truyền ma lực cùng đọc cấu chú khi ấn vào nó, cái đồng hồ sẽ phát ra lời nguyền … Mặc dù theo anh nghĩ nó sẽ không quá mạnh. Khoảng chừng bảy phần mười em có thể phát huy lúc bình thường mà thôi …!”

“Như vậy là qua ổn rồi Jack.. Thế còn màu bạc cùng màu tím thì sao?”-Hermione cực kì nôn nóng hỏi, sau khi chứng kiến sự kì diệu của luyện kim thuật và món đồ mới này, cô bé cảm thấy mình không thể kìm chế được muốn nghiên cứu thêm nữa.

“Cái nút màu tím thì có khả năng tuôn ra ít đồ giúp em phòng ngự. Không phải quá cao cấp nhưng đối phó với vài kẻ tép riu thì vẫn được. Còn màu bạc.. há há.. Chỉ dùng để điều chỉnh giờ cho em thôi. “

Triệu Thiên Dương giới thiệu xong, khuôn mặt đầy vẻ hi vọng nhìn cô bé.

“Chụt!” –Hermione khẽ rướn người hôn phớt qua một hắn rồi chạy biến thật nhanh.

“Hài …!” – Triệu Thiên Dương xoa nhẹ đôi môi vẫn còn chút dư vị. Hắn cười cười.

Hôm nay quả là một ngày không tệ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện