Choang! “Á … có quái vật … cứu mạng!”
“Chạy mau … có quái vật ăn thịt người, ai đó gọi cảnh sát đi!”
“Cứ …u..u …!”
Kèm theo âm thanh kiếng đổ bể là từng đạo la hét từ bốn phía phế tích đổ nát vang dội ra.
Cơ hồ từ trong đống đổ nát, gạch đá ngổn ngang khắp nơi, chỉ có tầm một trăm danh học sinh xuống trước khi nãy là còn khá nguyên vẹn và thông tin được lẫn nhau.
Nhưng sắc mặt ai nấy đều tái xanh khi nghe tiếng la hốt hoảng. Nếu như thời gian trở lại mười lăm phút trước, mọi người phần lớn theo đạo thất bình thường bên trên lấy khóa, hoặc đang tại lôi kéo bạn gái tay tại trong sân trường mục đích là đi dạo lấy, hưởng thụ lấy êm tai âm nhạc cùng ấm áp ánh mặt trời, đây hết thảy là như vậy bình thường cùng bình tĩnh.
Trận này đáng sợ tai biến quá đột ngột, chỉ cần cá nhân, dù là trong nội tâm tố chất cường thịnh trở lại cũng khó có thể tiếp nhận, do đó lâm vào tư tưởng đông cứng chính giữa.
Cho dù Ngô Văn Dũng, chính mình được báo trước, bản thân là Thiên Tuyển giả nhưng trong nháy mắt đó cũng lâm vào hoảng loạn.
Người đều giống nhau, nhân loại chung quy chưa đến quan tài chưa đổ lệ. Ban nãy còn hùng hùng hổ hổ nam sinh bây giờ đã chết đứng, nét hoảng loạn hiện rõ mồn một. Mồm hắn còn lẩm bẩm, “ Đây rốt cuộc là thứ gì? Là thứ gì?”
Nhưng không có ai rảnh rỗi đi trả lời hắn. Đào mệnh mới là vấn đề bức thiết hiện giờ.
Xôn xao, xôn xao!
Nương theo sàn sạt thanh âm, ác hàn đến tận đáy lòng sân trường biên giới trong rừng rậm toát ra mấy trăm con quái vật, chúng đại khái chỉ có một mét năm tả hữu, màu xám xịt kèm theo từng tia vện đen làn da, hình thể khô quắt, gầy như que củi, trên đầu không có mấy cọng tóc phát, thính tai tiêm, hai mắt hướng ra phía ngoài cố lấy, miệng đầy hàm răng bén nhọn, khóe miệng không ngừng có màu vàng chảy nước miếng lưu lại. Nó toàn thân làn da bên trên có một tầng tầng nếp uốn, giống như 80~90 tuổi ông già đồng dạng. Hai chân mang theo một bộ rỉ sắt chân còng tay, cơ hồ trần truồng thân thể, cầm trong tay lấy một căn phá côn gỗ.
Ước chừng hơn hai trăm quái vật theo bốn phương tám hướng xuất hiện, chậm rãi hướng sân trường đi đến, hai chân chân còng tay đang đi lại thời điểm, cùng mặt đất phát ra thanh thúy dễ nghe tiếng va đập. Thế nhưng mà cái thanh âm này tại may mắn còn sống sót chúng thầy trò trong lỗ tai, không khác Địa Ngục thanh âm.
"Ah, thật sự có quái vật!"
Diệu Linh đứng cạnh Trần Ngọc Như hét lên kinh hãi, sợ tới mức khuôn mặt trắng bệch, bề bộn trốn đến Ngô Văn Dũng bên người, nắm chặt y phục của hắn, một đôi hết sức nhỏ trắng noãn bắp chân run rẩy. Những người khác cũng nguyên một đám sợ tới mức loạn gọi, khắp nơi chạy trốn, trong đó có so Diệu Linh càng không bằng, rõ ràng trực tiếp té trên mặt đất, đi đái không khống chế rồi. Như thế cũng không thể cười bọn hắn nhát gan, dù sao đồng thời vài chục chích chưa bao giờ nghe thấy đáng ghê tởm quái vật xuất hiện tại trong tầm mắt, loại này thị giác trùng kích đối với người bình thường mà nói là cực lớn đấy.
Trần Ngọc Như là trong mọi người nhất trấn định một cái, tuy nhiên đồng dạng sợ tới mức vẻ mặt trắng bệch, thế nhưng mà ít nhất không có đánh mất suy nghĩ năng lực, chậm rãi thối lui đến Ngô Văn Dũng sau lưng, bởi vì trực giác nói cho cô biết, tại bên cạnh của hắn hội tương đối an toàn.
“Chuẩn bị chiến đấu! “
Ngô Văn Dũng hơi hơi khom người, lấy đà lao về một góc bên trái. Nơi này chồng chất gạch gỗ, có thể làm phòng ngự chỗ tạm thời, mặc dù không quá chắc chắn nhưng có thể ngăn cản quái vật ồ ạt tiến công thế trận.
“Qua đây mau lên …!”
“Nhanh … theo sát hắn!”
Theo tiếng hét của Dũng, Ngọc Như, Diệu Linh cùng một vài bạn học nhanh chóng chạy sang. Số ít người còn lại thì đâm đầu bừa về bốn hướng mong chạy thoát khỏi khuôn viên sân trường.
“Ngu ngốc!”
Dũng nhíu mày khẽ quát. Chẳng lẽ tụi đần kia không nhận ra thế giới bên ngoài chỉ bao phủ toàn màu xanh, một màu sắc chỉ xuất hiện nơi rừng rậm.
Cái gọi Thiên Tuyển không gian rõ ràng đã hoán đổi toàn bộ phương vị nơi này. Dẫu cho lấy linh hồn phương diện tiến vào nhưng Dũng cũng không rõ được nơi này là thật hay ảo.
Nếu là ảo thì còn tốt, còn nếu thật thì điều đó quả thực quá kinh khủng.
“Lấy ra!”
Theo ý niệm khẽ động, môt thanh loan đao sắc bén, dài chừng một mét xuất hiện trong tay Dũng.
Hít hà!
Tê tê một chút nhìn vào vũ khí của mình, Dũng gầm lên, cố nhấc đao ra khỏi mặt đất.
Nó nặng đến gần mười kg chứ chả chơi.
Siết chặt đao, Dũng nheo mắt nhìn vào rất nhiều học sinh đang hốt hoảng chạy bừa khắp nơi, theo sau họ quái vật môn thanh âm “Tê tê” rít gào nghe thật chói tai.
“Tra xét …!”
Mặc niệm một giât trong lòng, tư liệu về đám quái vật nhanh chóng xuất hiện tại tầm mắt Ngô Văn Dũng.
*Tên: Hắc ám Địa Tinh nô lệ
*Chủng tộc: Tinh linh tộc chi nhánh
*Huyết thống:mỏng manh tinh linh huyết thống, đã bị hắc ám lự lượng ô nhiễm.
*Đẳng cấp: cấp một ( phổ thông)
*Vũ khí trang bị: gậy gỗ tàn phá *1, xích sắt còng chân *1
*Kĩ năng: không ( thấp kém giống loài, sau khi bị ô nhiễm chỉ còn mơ ồ ý thức cùng bản năng tấn công con mồi. Khi đánh dùng gậy nện thật mạnh vào đối phương).
“Tích … xin hỏi Thiên Tuyển giả muốn mở sinh tồn tri thức hay không?”
“Hả … sinh tồn tri thức… Dĩ nhiên là có!”
Âm thanh hệ thống vang lên bên tai, Dũng giật mình. Nhưng hắn quyết định thật nhanh vì Hắc ám Địa Tinh sắp đến, Dũng bỗng thấy trong đầu hiện ra thêm một cái bảng nhỏ.
Hắc ám Địa Tinh Tộc: Ưu và khuyết điểm
Ưu: mang dòng máu đã bị ô nhiễm, lực lượng cùng thân thể đề kháng cao gấp rưỡi phổ thông Địa Tinh. Da dày, ngạnh kháng cấp một hi hữu tổn thương trở xuống vũ khí.
Nhược: Mắt, mang tai cùng phần gáy là chỗ mềm mỏng nhất, phổ thông binh khí có thể dễ dàng gây tổn thương. Di chuyển chậm chạp, không có quá nhiều ý thức về đau đớn, có thể dùng du kích để hạ gục.
“Đây là toàn bộ sao?”
Nói thì nhiều nhưng thực tế lại rất nhanh. Thời gian để Dũng lướt qua toàn bộ thông tin ấy mất chừng vài giây là cùng.
Và đó cũng là thời điểm Người cùng quái đều tới.
Khắp sân trường vang vọng tiếng gào thét cùng la rú.
"Chúng muốn đến!"
"Ah, quái vật đã đến, chạy, chạy ah!"
"Các ngươi là người nào, đừng lại gần đây!"
“Cảnh sát, cảnh sát ở đâu … Tại sao là có quái vật giữa ban ngày xuất hiện vậy chớ …!”
“Á …á … á …. Cứu t …!”
Tuyệt đại đa số mọi người bị dọa đến quay đầu bỏ chạy, lập tức các loại tiếng kinh hô, tiếng thét chói tai, tiếng la khóc tiếng nổ không ngừng. Địa tinh nô lệ tốc độ chạy trốn so với người bình thường muốn chậm một chút, thế nhưng mà hay vẫn là rất nhanh tựu nhảy vào đám người.
Một cái dáng vẻ cường tráng hữu lực học sinh lá gan vẫn còn lớn, chạy vài bước về sau, tả hữu đều có quái vật vây đến. Hắn không đường có thể trốn về sau, đột nhiên phát hiện quái vật từng cái là xương bọc da, tựa hồ không phải đặc biệt lợi hại bộ dạng. Trong nội tâm không biết như thế nào, dâng lên một cổ dũng khí. Theo dưới chân dời lên một tảng đá, trước mặt hướng trước nhất một con quái vật trên đầu đập phá xuống dưới.
"Đi chết đi, quái vật!"
Bạch!
Quái vật hơi hơi ngửa người một chút. Tảng đá của tên nam sinh đạp thật mạnh vào làn da sần sùi cùng khô nám của nó.
“Cái gì ….Sao có thể?”
Nam sinh kêu lên hốt hoảng. Tay của hắn chợt truyền đến một đợt chấn động muốn tê dại. Cả bàn tay như muốn mất đi tri giác.
“Mày …!”
Tê tê!
Hắc Ám Địa tinh nô lệ thì thầm quát to một tiếng, phất tay một gậy gặp hòn đá nện nát bấy, sức lực lớn chấn học sinh kia hai tay chết lặng.
“Không ….!”
Rốt ục minh bạch quái vật không phải nhìn về phía trên dễ đối phó như vậy, thế nhưng mà thì đã trễ. Địa tinh nô lệ thủ đoạn khẽ động, cây gỗ tử khó có thể tin tốc độ quét ra, nện ở hắn bên mặt lên, huyết vụ tách ra, đầu lâu vỡ vụn, sền sệt huyết dịch hòa với óc mọi nơi bắn tung toé. Cái này chỉ Địa tinh nô lệ hưng phấn đem hắn bổ nhào, dùng sức thè lưỡi ra liếm thực lấy huyết dịch cùng óc, còn lại quái vật tắc thì tiếp tục hướng những người khác đuổi theo.
"Ah, ah! Quái vật ăn người rồi, cứu mạng!"
"Không, không được qua đây, không muốn!"
“Cẩn thận… Diệu Linh!”
Dũng giật mình nhìn về bên phải. Ngọc Như lúc đó đã tách ra cùng tốp người chạy về phía hắn. Cô đang đỡ cô bạn của mình bị trật chân té xuống.
“Nhanh đi mau Ngọc Như … Không bọn chúng tới rồi!”
Diệu Linh hét to lên một tiếng, vẻ mặt tái nhợt hoảng sợ. Đằng sau bọn họ, một con khô quắt Địa tinh đang nhễu từng giọt dịch vàng ra khỏi miệng. Hàm rắng trắng hếu sâu hoắc của nó như đang cười nhếch lên cười vì đã tìm được bữa ăn ngon lành.
Tê tê!
Địa tinh cung thật cao gậy gỗ, hướng phía trước đập xuống.
“Né ra … Ngọc Như …!”
Xoẹt!
“Ưm …? Chuyện gì?”
Âm thanh phá toái hoảng loạn khắp nơi, nhưng họ chợt nhận ra …
“Chúng ta còn sống … Quái vật … Nó đây là?”
Hai cô bé lắp bắp, vẻ mặt không tin nổi chỉ vào thân thể quái dị trước mặt mình.
Nó … đã không còn đầu nữa rồi!
“Bình tĩnh … Hai người mau đứng lên rồi theo tôi!”
Thân thể Ngô Văn Dũng khẽ chuyển động từ đằng sau tiến ra ngoài tầm mắt. Bây giờ hai cô bé mới nhận ra, trong tay hắn đang cầm đầu sọ của con quái vật đó.
“Thứ này tên gọi là Hắc Ám Địa Tinh… Mọi người gọi Địa tinh cũng được. Hiện tại chỉ sợ chúng ta đã là khẩu phần thức ăn trong mắt chúng. Muốn còn sống thì phải nhanh ẩn núp.”
Dũng nói xong, không đợi hai người đồng ý, tay đưa xuống vực Diệu Linh dậy. Hướng về chỗ phòng thủ ban nãy định đoạt của hắn.
“Tốc độ lên …!”
Dũng khẽ quát nhẹ, cả ba người gia tăng bước chân. Cố gắng không nhìn cảnh vật trong sân trường.
Bởi vì nó quá thê thảm!
Nội tạng, tim gan phèo phổi vung vãi khắp nơi. Đâu đâu cũng có bóng dáng Địa tinh gặm ăn nhân loại.
Thân là Thiên Tuyển giả Ngô Văn Dũng cũng không nhịn được suýt chút nữa ọe ra mặt đất. Nhưng hắn cố kìm nén.
“Sắp tới rồi …!”
Dũng quẹo vào một góc bên cạnh bức tường cũ che khuất tầm mắt lũ quái vật ở giữa sân. Nơi đó đã đứng sẵn vài nam sinh cùng nữ sinh, vẻ mặt hoảng loạn cùng sợ hãi.
“Có người tới kìa!’
Một bạn nữ run run chỉ về Dũng cùng hai cô bé đang chạy băng băng tới.
“Đâu …! “
“Mau ra tiếp cứu cho bọn họ!”
“Mau nhìn … sau họ có quái vật …!”
“Hả …?”
Mấy người giật mình trông ra sau, chừng bảy tám chích Địa tinh đang gào rú, lê chân theo gót của Diệu Linh.
“Nam sinh kia … cậu ta muốn làm gì?”
Một cậu trai la lớn chỉ vào Dũng. Chính xác hơn là cây đao sắc bén mà hắn đang cầm trên tay.
Cơ hồ đuổi giết nãy giờ không ai chú ý đến điều này, hiện tại họ mới thấy được Dũng đang sở hữu một vũ khí có sức tự vệ đáng kể.
“Hai người qua bên kia trước …!”
Dũng gầm lên, xoay người lao về bọn Địa tinh đang xông đến.
“Quái vật đến rồi, muốn sống sót tự mình phải cứu, đừng chờ mong kẻ khác …!”
Tách người qua một phía, sau lưng còn dán theo hai chỉ Hắc Ám Đia tinh. Dũng vung đao lên chém thẳng vào người chúng. Còn lại chừng sáu bảy chỉ đã nhào vào đám học sinh mà tấn công, bống gỗ trong tay vung vẩy loạn xạ.
“Tránh ra cho tao …!”
Dũng gầm lên, vận hết sức bình sinh quét ngang thanh đao, chém thẳng vào da của thằng lùn đứng trước. Chân hắn cũng không nhàn rỗi, vừa kịp lúc đá mạnh một cước, hất văng tên còn lại bay xa ba bốn mét.
Cái này tố chất cũng may mắn quy công cho khi rảnh rỗi bỏ công bỏ sức ra rèn luyện thân thể của Dũng, nếu không hôm nay phải lành ít dữ nhiều. Mặc dù hệ thống có nói là không chết, nhưng di chứng thực vật người vẫn rất dễ dàng.
“Oang oác …!”
Địa tinh bị chém kêu lên quái dị, làn da nó chảy ra xanh lục huyết kèm theo màu đen hôi thối. Nhưng hiển nhiên một điều rằng đòn đánh của Dũng không cách nào chém chết nó ngay được.
“Phòng ngự thật kinh khủng!”
“Nhưng sức lực ta cũng không kém a!”
Dũng gầm lên, cả người bỗng lăn qua một bên, né tránh đòn tiến công gỗ đầu đập thẳng của con quái.
“Xoạch …!”
Một đao chém mạnh ra, hai chân của Địa tinh đứt lìa, nó té lăn lông lốc trên mặt đất.
“Chết cho tao!”
Dũng hét lớn, phát lực bổ xuống, tinh chuẩn nhằm ngay đầu Địa tinh.
“Phách …!”
Một quả xấu xí đầu lăn bay lên theo gió. Thân hình chích Địa tinh này giãy dụa rồi ngừng hẳn.
“Hô ….! “
Dũng thở dài một tiếng, chợt hắn cảm giác cơ thể của mình giống như có thứ gì đó đang chen vào … Tẩm bổ từng bộ phận. Xoa dịu đi từng bắp cơ đã căng cứng.
“Cái này là cường hóa ư …?”
Dũng kinh ngạc nhìn thoáng qua xác Địa tinh đang nằm trên đất.
“Cứu mạng a …!”
“Chạy mau … có quái vật ăn thịt người, ai đó gọi cảnh sát đi!”
“Cứ …u..u …!”
Kèm theo âm thanh kiếng đổ bể là từng đạo la hét từ bốn phía phế tích đổ nát vang dội ra.
Cơ hồ từ trong đống đổ nát, gạch đá ngổn ngang khắp nơi, chỉ có tầm một trăm danh học sinh xuống trước khi nãy là còn khá nguyên vẹn và thông tin được lẫn nhau.
Nhưng sắc mặt ai nấy đều tái xanh khi nghe tiếng la hốt hoảng. Nếu như thời gian trở lại mười lăm phút trước, mọi người phần lớn theo đạo thất bình thường bên trên lấy khóa, hoặc đang tại lôi kéo bạn gái tay tại trong sân trường mục đích là đi dạo lấy, hưởng thụ lấy êm tai âm nhạc cùng ấm áp ánh mặt trời, đây hết thảy là như vậy bình thường cùng bình tĩnh.
Trận này đáng sợ tai biến quá đột ngột, chỉ cần cá nhân, dù là trong nội tâm tố chất cường thịnh trở lại cũng khó có thể tiếp nhận, do đó lâm vào tư tưởng đông cứng chính giữa.
Cho dù Ngô Văn Dũng, chính mình được báo trước, bản thân là Thiên Tuyển giả nhưng trong nháy mắt đó cũng lâm vào hoảng loạn.
Người đều giống nhau, nhân loại chung quy chưa đến quan tài chưa đổ lệ. Ban nãy còn hùng hùng hổ hổ nam sinh bây giờ đã chết đứng, nét hoảng loạn hiện rõ mồn một. Mồm hắn còn lẩm bẩm, “ Đây rốt cuộc là thứ gì? Là thứ gì?”
Nhưng không có ai rảnh rỗi đi trả lời hắn. Đào mệnh mới là vấn đề bức thiết hiện giờ.
Xôn xao, xôn xao!
Nương theo sàn sạt thanh âm, ác hàn đến tận đáy lòng sân trường biên giới trong rừng rậm toát ra mấy trăm con quái vật, chúng đại khái chỉ có một mét năm tả hữu, màu xám xịt kèm theo từng tia vện đen làn da, hình thể khô quắt, gầy như que củi, trên đầu không có mấy cọng tóc phát, thính tai tiêm, hai mắt hướng ra phía ngoài cố lấy, miệng đầy hàm răng bén nhọn, khóe miệng không ngừng có màu vàng chảy nước miếng lưu lại. Nó toàn thân làn da bên trên có một tầng tầng nếp uốn, giống như 80~90 tuổi ông già đồng dạng. Hai chân mang theo một bộ rỉ sắt chân còng tay, cơ hồ trần truồng thân thể, cầm trong tay lấy một căn phá côn gỗ.
Ước chừng hơn hai trăm quái vật theo bốn phương tám hướng xuất hiện, chậm rãi hướng sân trường đi đến, hai chân chân còng tay đang đi lại thời điểm, cùng mặt đất phát ra thanh thúy dễ nghe tiếng va đập. Thế nhưng mà cái thanh âm này tại may mắn còn sống sót chúng thầy trò trong lỗ tai, không khác Địa Ngục thanh âm.
"Ah, thật sự có quái vật!"
Diệu Linh đứng cạnh Trần Ngọc Như hét lên kinh hãi, sợ tới mức khuôn mặt trắng bệch, bề bộn trốn đến Ngô Văn Dũng bên người, nắm chặt y phục của hắn, một đôi hết sức nhỏ trắng noãn bắp chân run rẩy. Những người khác cũng nguyên một đám sợ tới mức loạn gọi, khắp nơi chạy trốn, trong đó có so Diệu Linh càng không bằng, rõ ràng trực tiếp té trên mặt đất, đi đái không khống chế rồi. Như thế cũng không thể cười bọn hắn nhát gan, dù sao đồng thời vài chục chích chưa bao giờ nghe thấy đáng ghê tởm quái vật xuất hiện tại trong tầm mắt, loại này thị giác trùng kích đối với người bình thường mà nói là cực lớn đấy.
Trần Ngọc Như là trong mọi người nhất trấn định một cái, tuy nhiên đồng dạng sợ tới mức vẻ mặt trắng bệch, thế nhưng mà ít nhất không có đánh mất suy nghĩ năng lực, chậm rãi thối lui đến Ngô Văn Dũng sau lưng, bởi vì trực giác nói cho cô biết, tại bên cạnh của hắn hội tương đối an toàn.
“Chuẩn bị chiến đấu! “
Ngô Văn Dũng hơi hơi khom người, lấy đà lao về một góc bên trái. Nơi này chồng chất gạch gỗ, có thể làm phòng ngự chỗ tạm thời, mặc dù không quá chắc chắn nhưng có thể ngăn cản quái vật ồ ạt tiến công thế trận.
“Qua đây mau lên …!”
“Nhanh … theo sát hắn!”
Theo tiếng hét của Dũng, Ngọc Như, Diệu Linh cùng một vài bạn học nhanh chóng chạy sang. Số ít người còn lại thì đâm đầu bừa về bốn hướng mong chạy thoát khỏi khuôn viên sân trường.
“Ngu ngốc!”
Dũng nhíu mày khẽ quát. Chẳng lẽ tụi đần kia không nhận ra thế giới bên ngoài chỉ bao phủ toàn màu xanh, một màu sắc chỉ xuất hiện nơi rừng rậm.
Cái gọi Thiên Tuyển không gian rõ ràng đã hoán đổi toàn bộ phương vị nơi này. Dẫu cho lấy linh hồn phương diện tiến vào nhưng Dũng cũng không rõ được nơi này là thật hay ảo.
Nếu là ảo thì còn tốt, còn nếu thật thì điều đó quả thực quá kinh khủng.
“Lấy ra!”
Theo ý niệm khẽ động, môt thanh loan đao sắc bén, dài chừng một mét xuất hiện trong tay Dũng.
Hít hà!
Tê tê một chút nhìn vào vũ khí của mình, Dũng gầm lên, cố nhấc đao ra khỏi mặt đất.
Nó nặng đến gần mười kg chứ chả chơi.
Siết chặt đao, Dũng nheo mắt nhìn vào rất nhiều học sinh đang hốt hoảng chạy bừa khắp nơi, theo sau họ quái vật môn thanh âm “Tê tê” rít gào nghe thật chói tai.
“Tra xét …!”
Mặc niệm một giât trong lòng, tư liệu về đám quái vật nhanh chóng xuất hiện tại tầm mắt Ngô Văn Dũng.
*Tên: Hắc ám Địa Tinh nô lệ
*Chủng tộc: Tinh linh tộc chi nhánh
*Huyết thống:mỏng manh tinh linh huyết thống, đã bị hắc ám lự lượng ô nhiễm.
*Đẳng cấp: cấp một ( phổ thông)
*Vũ khí trang bị: gậy gỗ tàn phá *1, xích sắt còng chân *1
*Kĩ năng: không ( thấp kém giống loài, sau khi bị ô nhiễm chỉ còn mơ ồ ý thức cùng bản năng tấn công con mồi. Khi đánh dùng gậy nện thật mạnh vào đối phương).
“Tích … xin hỏi Thiên Tuyển giả muốn mở sinh tồn tri thức hay không?”
“Hả … sinh tồn tri thức… Dĩ nhiên là có!”
Âm thanh hệ thống vang lên bên tai, Dũng giật mình. Nhưng hắn quyết định thật nhanh vì Hắc ám Địa Tinh sắp đến, Dũng bỗng thấy trong đầu hiện ra thêm một cái bảng nhỏ.
Hắc ám Địa Tinh Tộc: Ưu và khuyết điểm
Ưu: mang dòng máu đã bị ô nhiễm, lực lượng cùng thân thể đề kháng cao gấp rưỡi phổ thông Địa Tinh. Da dày, ngạnh kháng cấp một hi hữu tổn thương trở xuống vũ khí.
Nhược: Mắt, mang tai cùng phần gáy là chỗ mềm mỏng nhất, phổ thông binh khí có thể dễ dàng gây tổn thương. Di chuyển chậm chạp, không có quá nhiều ý thức về đau đớn, có thể dùng du kích để hạ gục.
“Đây là toàn bộ sao?”
Nói thì nhiều nhưng thực tế lại rất nhanh. Thời gian để Dũng lướt qua toàn bộ thông tin ấy mất chừng vài giây là cùng.
Và đó cũng là thời điểm Người cùng quái đều tới.
Khắp sân trường vang vọng tiếng gào thét cùng la rú.
"Chúng muốn đến!"
"Ah, quái vật đã đến, chạy, chạy ah!"
"Các ngươi là người nào, đừng lại gần đây!"
“Cảnh sát, cảnh sát ở đâu … Tại sao là có quái vật giữa ban ngày xuất hiện vậy chớ …!”
“Á …á … á …. Cứu t …!”
Tuyệt đại đa số mọi người bị dọa đến quay đầu bỏ chạy, lập tức các loại tiếng kinh hô, tiếng thét chói tai, tiếng la khóc tiếng nổ không ngừng. Địa tinh nô lệ tốc độ chạy trốn so với người bình thường muốn chậm một chút, thế nhưng mà hay vẫn là rất nhanh tựu nhảy vào đám người.
Một cái dáng vẻ cường tráng hữu lực học sinh lá gan vẫn còn lớn, chạy vài bước về sau, tả hữu đều có quái vật vây đến. Hắn không đường có thể trốn về sau, đột nhiên phát hiện quái vật từng cái là xương bọc da, tựa hồ không phải đặc biệt lợi hại bộ dạng. Trong nội tâm không biết như thế nào, dâng lên một cổ dũng khí. Theo dưới chân dời lên một tảng đá, trước mặt hướng trước nhất một con quái vật trên đầu đập phá xuống dưới.
"Đi chết đi, quái vật!"
Bạch!
Quái vật hơi hơi ngửa người một chút. Tảng đá của tên nam sinh đạp thật mạnh vào làn da sần sùi cùng khô nám của nó.
“Cái gì ….Sao có thể?”
Nam sinh kêu lên hốt hoảng. Tay của hắn chợt truyền đến một đợt chấn động muốn tê dại. Cả bàn tay như muốn mất đi tri giác.
“Mày …!”
Tê tê!
Hắc Ám Địa tinh nô lệ thì thầm quát to một tiếng, phất tay một gậy gặp hòn đá nện nát bấy, sức lực lớn chấn học sinh kia hai tay chết lặng.
“Không ….!”
Rốt ục minh bạch quái vật không phải nhìn về phía trên dễ đối phó như vậy, thế nhưng mà thì đã trễ. Địa tinh nô lệ thủ đoạn khẽ động, cây gỗ tử khó có thể tin tốc độ quét ra, nện ở hắn bên mặt lên, huyết vụ tách ra, đầu lâu vỡ vụn, sền sệt huyết dịch hòa với óc mọi nơi bắn tung toé. Cái này chỉ Địa tinh nô lệ hưng phấn đem hắn bổ nhào, dùng sức thè lưỡi ra liếm thực lấy huyết dịch cùng óc, còn lại quái vật tắc thì tiếp tục hướng những người khác đuổi theo.
"Ah, ah! Quái vật ăn người rồi, cứu mạng!"
"Không, không được qua đây, không muốn!"
“Cẩn thận… Diệu Linh!”
Dũng giật mình nhìn về bên phải. Ngọc Như lúc đó đã tách ra cùng tốp người chạy về phía hắn. Cô đang đỡ cô bạn của mình bị trật chân té xuống.
“Nhanh đi mau Ngọc Như … Không bọn chúng tới rồi!”
Diệu Linh hét to lên một tiếng, vẻ mặt tái nhợt hoảng sợ. Đằng sau bọn họ, một con khô quắt Địa tinh đang nhễu từng giọt dịch vàng ra khỏi miệng. Hàm rắng trắng hếu sâu hoắc của nó như đang cười nhếch lên cười vì đã tìm được bữa ăn ngon lành.
Tê tê!
Địa tinh cung thật cao gậy gỗ, hướng phía trước đập xuống.
“Né ra … Ngọc Như …!”
Xoẹt!
“Ưm …? Chuyện gì?”
Âm thanh phá toái hoảng loạn khắp nơi, nhưng họ chợt nhận ra …
“Chúng ta còn sống … Quái vật … Nó đây là?”
Hai cô bé lắp bắp, vẻ mặt không tin nổi chỉ vào thân thể quái dị trước mặt mình.
Nó … đã không còn đầu nữa rồi!
“Bình tĩnh … Hai người mau đứng lên rồi theo tôi!”
Thân thể Ngô Văn Dũng khẽ chuyển động từ đằng sau tiến ra ngoài tầm mắt. Bây giờ hai cô bé mới nhận ra, trong tay hắn đang cầm đầu sọ của con quái vật đó.
“Thứ này tên gọi là Hắc Ám Địa Tinh… Mọi người gọi Địa tinh cũng được. Hiện tại chỉ sợ chúng ta đã là khẩu phần thức ăn trong mắt chúng. Muốn còn sống thì phải nhanh ẩn núp.”
Dũng nói xong, không đợi hai người đồng ý, tay đưa xuống vực Diệu Linh dậy. Hướng về chỗ phòng thủ ban nãy định đoạt của hắn.
“Tốc độ lên …!”
Dũng khẽ quát nhẹ, cả ba người gia tăng bước chân. Cố gắng không nhìn cảnh vật trong sân trường.
Bởi vì nó quá thê thảm!
Nội tạng, tim gan phèo phổi vung vãi khắp nơi. Đâu đâu cũng có bóng dáng Địa tinh gặm ăn nhân loại.
Thân là Thiên Tuyển giả Ngô Văn Dũng cũng không nhịn được suýt chút nữa ọe ra mặt đất. Nhưng hắn cố kìm nén.
“Sắp tới rồi …!”
Dũng quẹo vào một góc bên cạnh bức tường cũ che khuất tầm mắt lũ quái vật ở giữa sân. Nơi đó đã đứng sẵn vài nam sinh cùng nữ sinh, vẻ mặt hoảng loạn cùng sợ hãi.
“Có người tới kìa!’
Một bạn nữ run run chỉ về Dũng cùng hai cô bé đang chạy băng băng tới.
“Đâu …! “
“Mau ra tiếp cứu cho bọn họ!”
“Mau nhìn … sau họ có quái vật …!”
“Hả …?”
Mấy người giật mình trông ra sau, chừng bảy tám chích Địa tinh đang gào rú, lê chân theo gót của Diệu Linh.
“Nam sinh kia … cậu ta muốn làm gì?”
Một cậu trai la lớn chỉ vào Dũng. Chính xác hơn là cây đao sắc bén mà hắn đang cầm trên tay.
Cơ hồ đuổi giết nãy giờ không ai chú ý đến điều này, hiện tại họ mới thấy được Dũng đang sở hữu một vũ khí có sức tự vệ đáng kể.
“Hai người qua bên kia trước …!”
Dũng gầm lên, xoay người lao về bọn Địa tinh đang xông đến.
“Quái vật đến rồi, muốn sống sót tự mình phải cứu, đừng chờ mong kẻ khác …!”
Tách người qua một phía, sau lưng còn dán theo hai chỉ Hắc Ám Đia tinh. Dũng vung đao lên chém thẳng vào người chúng. Còn lại chừng sáu bảy chỉ đã nhào vào đám học sinh mà tấn công, bống gỗ trong tay vung vẩy loạn xạ.
“Tránh ra cho tao …!”
Dũng gầm lên, vận hết sức bình sinh quét ngang thanh đao, chém thẳng vào da của thằng lùn đứng trước. Chân hắn cũng không nhàn rỗi, vừa kịp lúc đá mạnh một cước, hất văng tên còn lại bay xa ba bốn mét.
Cái này tố chất cũng may mắn quy công cho khi rảnh rỗi bỏ công bỏ sức ra rèn luyện thân thể của Dũng, nếu không hôm nay phải lành ít dữ nhiều. Mặc dù hệ thống có nói là không chết, nhưng di chứng thực vật người vẫn rất dễ dàng.
“Oang oác …!”
Địa tinh bị chém kêu lên quái dị, làn da nó chảy ra xanh lục huyết kèm theo màu đen hôi thối. Nhưng hiển nhiên một điều rằng đòn đánh của Dũng không cách nào chém chết nó ngay được.
“Phòng ngự thật kinh khủng!”
“Nhưng sức lực ta cũng không kém a!”
Dũng gầm lên, cả người bỗng lăn qua một bên, né tránh đòn tiến công gỗ đầu đập thẳng của con quái.
“Xoạch …!”
Một đao chém mạnh ra, hai chân của Địa tinh đứt lìa, nó té lăn lông lốc trên mặt đất.
“Chết cho tao!”
Dũng hét lớn, phát lực bổ xuống, tinh chuẩn nhằm ngay đầu Địa tinh.
“Phách …!”
Một quả xấu xí đầu lăn bay lên theo gió. Thân hình chích Địa tinh này giãy dụa rồi ngừng hẳn.
“Hô ….! “
Dũng thở dài một tiếng, chợt hắn cảm giác cơ thể của mình giống như có thứ gì đó đang chen vào … Tẩm bổ từng bộ phận. Xoa dịu đi từng bắp cơ đã căng cứng.
“Cái này là cường hóa ư …?”
Dũng kinh ngạc nhìn thoáng qua xác Địa tinh đang nằm trên đất.
“Cứu mạng a …!”
Danh sách chương