Mênh mông rộng lớn! Một mảnh không gian chỉ có tinh tú cùng bao la tinh hệ.

Đó là tất cả những gì tồn lại trong hồi ức của Triệu Thiên Dương bây giờ. Hắn đang nắm trên tay một vạt gì đó nho nhỏ, đen thui nhưng lại mơ hồ tỏa ra một thứ ánh sáng dịu nhe.

“Nếu không phải Cổ lão nhắc nhở, chỉ sợ rằng ta đã bỏ qua cơ hội lần này. Nếu muốn tích lũy năng lượng không biết còn phải đợi đến tháng năm nào đây?”

Lẳng lặng thầm nghĩ lại những gì mới trải qua, Triệu Thiên Dương trong lòng cảm thấy may mắn.

Suýt chút nữa là cơ duyên cực lớn bay biến mất tiêu.

“Vật này, nếu dùng thỏa đáng, ta sẽ không cần bận tâm về điểm năng lượng nữa!”

“Tiếp theo … sử dụng nó như thế nào, ta còn cần hỏi thêm ….!”

Suy nghĩ trong nháy mắt, hắn vận dụng ngay ý thức liên hệ với Cổ lão trong giới chỉ.

……………………

Tại dưới chân núi Ngũ Hành Sơn cao vút tưởng chừng muốn chọc thủng trời xanh. Chỉ nhìn từ xa thôi người ta cũng phải nín thở vì cái uy thế hùng vĩ của nó.

Bình thường nơi đây tấp nập du khách, dẫu cho mùa đông giá rét đi chăng nữa cũng có người vì mến mộ cái đẹp tự nhiên ấy mà đến.

Sườn núi một bên nhỏ hẹp nhưng thanh bình.

Nơi này có một đôi vợ chồng trẻ, tuổi ước chừng chỉ ba mươi, dẫn theo một cậu nhóc mập mạp đang bi bô nói gì đó trông rất vui vẻ.

“Ba ba … Ba coi có gì kìa?”

“Hửm …?”

Thấy con mình bỗng vươn tay trỏ về một hướng, cả hai người vội quay đầu lại, nhưng trước mặt họ chỉ có mây trắng cùng núi rừng hùng vĩ mà thôi.

“Con trai … Con định chỉ cho ba xem thứ nào thế?”

Ông bố cười hiền từ, ngồi xuống xoa đầu thằng nhóc và hỏi. Ông cũng không hề nổi nóng với con mình.

Thằng cu cũng ú a ú ớ, nó lắp bắp hồi lâu rồi nghẻo cổ sang một bên ra vẻ nghĩ ngợi. Đột nhiên nó reo to:

“Con nhớ rồi … Khi nãy có anh trai đang đứng bên kia con đường… Anh ấy thấy con liền đưa tay vẫy vẫy … rồi nhảy xuống đây nè!”

Vừa nói, nhóc mập vừa chỉ xuống cái khe vực sâu hun hút.

Hít hà!

Cả hai vợ chồng nhìn nhau … lặng im đến gần một phút.

“Ba … mẹ?”

Nhóc mập huơ huơ bàn tay nhỏ nhắn trước mặt hai người. Khuôn mặt phì phì đô đô nhíu lại ra vẻ tức giận.

“Ừm … E hèm … Hưng à … Ba mẹ chắc rằng con bị hoa mắt đấy thôi! Làm gì có ai rảnh rỗi đến mức đi nhảy núi đâu!”

Người chồng đang định nói tiếp bỗng dừng lại. Bỏi vì anh cũng thấy loáng thoáng có cái bóng đen đang nhấp nhô bên dưới.

“Gì vậy anh yêu?”

“Hả … Không có chi … Hình như anh bị hoa mắt em à!”

“Chắc nơi đây cao quá, ở lâu hai bố con lại choáng váng … Xem ra nhà mình lại có hai người mắc chứng sợ độ cao rồi …!”

“Ách … Ý anh …!”

“Em biết mà … Gia đình mình đi xuống vậy …!”

Khoát khoát tay, không thèm để ý đến khuôn mặt co quắp của chồng, cô vợ trẻ dẫn cu béo bước vội xuống trước.

“Ớ đợi anh …!”

Hô lên một tiếng, anh chàng vội đuổi theo vợ.

Xem ra lần này bị dính chắc cái nhãn hiệu sợ độ cao rồi!

Mà bọn họ cũng không hề biết rằng, những thứ ban nãy nhìn thấy đều là sự thật.

Và người đó chính là Triệu Thiên Dương!

Ngay lúc này đây, trong một hạp cốc nhỏ thông thẳng vào tận lòng đất đến gần mười mét.

Vù …Vù …!

Từng đợt gió lạnh từ thẳng sâu trong hang động ùa ra làm cho người ta phải rét buốt tận tim gan.

“Fire Break!”

Theo thanh âm phảng phất như hư không phát ra, một cỗ ấm áp lòng người năng lượng chợt trải rộng khắp nơi.

Thỉnh thoảng lại nhảy nhót lên từng ánh sáng màu hồng pha lẫn kim diễm sắc.

“Câu chú này xài tốt thật!”

Bóng người lẩm bẩm từ trong mà tối thăm thẳm, nếu có ai ở đây thấy màn này chắc đã phải kinh hét bỏ chạy mà la lớn.

Quỷ a!

Bởi vì chỉ có quỳ mới năng ở đây mà thôi.

Cũng chỉ có quỷ, mới hư không phát hỏa như thế!

“Phù …!”

Triệu Thiên Dương thổi nhẹ một hơi, phủi bay đi bụi bặm bám trên quần áo của mình. Hắn ngước lên quan sát ẩm ướt hang động, lại xoay người lấy trong giới chỉ ra một vật.

Đó là một “hòn bi ve” đang phát sáng long lanh, từ nó tỏa ra từng tia đạo vận kì bí làm người ta phải trầm mê lạc lối.

“Cổ lão … Cháu tới nơi này rồi? Chúng ta sẽ làm gì tiếp theo đây?”

“Để ta nghĩ … Cháu có mang theo công cụ rồi đúng chứ … Vậy hãy vẽ họa hình này lên mặt đất và làm đúng những điều ta đã bàn là ổn!”

Tí tách!

Tiếng vang vọng theo từng giọt một không biết tên dung dịch, màu vàng hỗn hợp trộn lẫn đỏ thẫm yêu dị chảy xuôi theo khe rãnh đã được đào sẵn trên đất hình thành một họa tiết hoa văn huyền dị.

“Tiếp theo là cần chính mình sao?”

Hít một hơi thật sâu, Triệu Thiên Dương cắn lấy ngón trỏ, máu chảy nhỏ giọt lên “viên bi ve” ngay giữa tâm hình vẽ. Mà theo đó, trong gió bỗng như thoảng qua từng câu chữ tối nghĩa, và kèm theo đó là từng tiếng ngâm nga nhỏ nhẹ của Triệu Thiên Dương.

RẦM! RẦM! RÀM!

Một tiếng sét đột ngột phá tan bầu trời quang đãng, xuyên thủng cả trời xanh.

Cành khô trong rừng rậm gãy như liễu rủ phủ đầy trên mặt đất còn lấm tấm từng phiến lá vàng.

Gió bỗng chốc ùa tới từ bốn phương tám hướng xoay quanh hang động nhỏ, khí trời mỗi lúc một dày đặc, sương mù giăng đầy khắp nơi.

Đoàn du khách bên dưới nhốn nha nhốn nháo, ai nấy vội vàng rời khỏi ngọn núi, đề phòng cơm mưa giông bất chợt kéo đến.

“Đây là đâu?”

Triệu Thiên Dương thì thào, tay đưa ra sờ soạng, đôi mắt chậm rãi quan sát xung quanh.

Bên cạnh hắn là một mảnh không gian trắng phau, trắng lắm, trải dài đến vô tận không hề thấy điểm cuối.

Chậm rãi.

Triệu Thiên Dương khẽ cử động hai chân.

Còn tốt là nó vẫn có thể sử dụng được.

“Ồ?”

Hắn giật mình chạm vào ngón giữa của tay phải. Và rồi, hắn nhận ra, chiếc nhẫn đã biến mất từ thuở nào!

Tâm lý có điểm hoảng, nhưng Triệu Thiên Dương hơi lắc đầu bình tĩnh lại. Dám chắc rằng nơi này là một mảnh không gian ý thức, bởi vậy nên Cổ Thiên giới chỉ cùng Cổ lão mới không xuất hiện ở đây.

Nhưng não hải của Triệu Thiên Dương cũng không rộng lớn đến mức này. Vậy, chỉ có một đáp án duy nhất mà thôi.

Hắn đã thành công liên hệ với Tinh Cầu này chủ nhân.

Đó là Địa Cầu Ý Thức!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện