Thế nhưng Bạch Nhạn Phi lại không hề né tránh, hai tay đan thành hình chữ thập che trên đầu, tiếp tục kiên cường.


"Cô đúng là không biết sống chết mà!" Tư Đồ Thú Thiên thấy đối phương muốn đọ sức mới mình thì không kiềm chế được quát mắng cô ấy, ông ta biết võ công của cô ấy kém hơn mình rất nhiều, muốn đọ sức như vậy chẳng khác nào tìm đường chết cả.


Miệng thì mắng, Tư Đồ Thú Thiên lại đè tay trái lên đầu cô ấy, dồn toàn bộ sức lực lên đó: "Để tôi xem cô còn có thể ngăn cản tôi đến bao giờ!"
Tay chưa chạm đến mà cô ấy đã cảm nhận được sức mạnh từ nó, Bạch Nhạn Phi cảm thấy áp lực không thể chịu nổi truyền.

Nhưng cô ấy bây giờ đã không còn đường lui nữa rồi nên đành phải cố gắng hết sức dồn lực vào vùng bụng, liều mạng chặn đầu áp lực từ phái trên.


Bản thân đã sử dụng bảy phần sức lực, cô gái này thế mà vẫn có thể liên tục đỡ lấy hai chưởng của ông ta! Điều này khiến cho Tư Đồ Thú Thiên cũng không nhịn được sự ngưỡng mộ từ tận trong lòng: "Giỏi lắm! Một cô gái nhỏ như cô đúng là có nghị lực không sợ cái chết nha! Nhưng mà, hôm nay cô lại làm lỡ mất chuyện lớn của tôi rồi, chắc chắn cô phải chết thôi!"
Nói xong, lại một tiếng gầm dữ dội, lại một lần nữa vận động đến nội lực, hai tay đồng thời giáng xuống, lần này, ông ta sử dụng đến chín phần sức lực.

Ông ta biết, bản lĩnh võ thuật của cô gái trước mặt chắc chắn một trăm phần trăm không thể chống đỡ nổi một đòn mạnh mẽ này của ông ta, chắc chắn chỉ có thể kiệt sức hộc máu mà chết.


Trong lúc muôn phần nguy cấp, lúc này Bạch Nhạn Phi không còn sức lực để chống đỡ nữa.

Cơ thể của cô ấy đột nhiên ngửa ra phía sau, đó chính là chiêu thức "cây cầu thép" ngã cả người về phía sau.


Bằng cách này, lực từ tay của Tư Đồ Thú Thiên chỉ trượt qua mặt của cô ấy, phóng về mặt đất ở phía trước, lực vô cùng mạnh tạo thành một cái hố sâu rộng ở trên mặt đất.


Tư Đồ Thú Thiên đánh trượt một phát, cảm thấy vô cùng sửng sốt, đột nhiên Bạch Nhạn Phi cuộn người lại, hai chân lộn ngược lên giống như một con mãng xà cuốn lấy cánh tay của ông ta.


Lực ở tay của phụ nữ không thể bằng đàn ông được, nhưng sức lực ở chân thì khác, trên thực tế cũng không kém với đàn ông là bao.


Bây giờ Bạch Nhạn Phi chỉ có thế dùng hết sức ở chân để đối phó với lực tay của Tư Đồ Thú Thiên, tuy rằng võ công của cô ấy kém ông ta mấy lần nhưng kiểu đánh nhau thế này cô ấy vẫn có thể chiếm được một chút lợi thế.


Huống chi Bạch Nhạn Phi đã quyết định liều mạng rồi! Trong lúc nguy cấp, cô ấy đã sử dụng chiêu thức tinh túy nhất của mình "cá sấu phanh thây"! Hai chân cô vặn lấy cánh tay của Tư Đồ Thú Thiên, trong tư thế đầu ở dưới chân ở trên, giữ ở một tư thế không thể tưởng tượng nổi, eo và lưng đột nhiên gồng lên tạo lực.


Chỉ nghe thấy tiếng "lộp khộp" mấy lần, thế mà khớp khuỷu tay của Tư Đồ Thú Thiên đã bị bẻ gãy rồi.

Chuyện này có thể nói là chưa từng xảy ra trước đây, nhưng ngày hôm nay, Bạch Nhạn Phi đã biến nó thành sự thật rồi.

Mặc dù võ công của cô ấy không bằng đối phương, nhưng bằng sự liều mạng đến chết, lại bỗng nhiên phát huy được tuyệt chiêu, thế mà cũng lấy yếu thắng được cái mạnh.


Lần này cũng thực sự là quá mức tưởng tượng của Tư Đồ Thú Thiên! Cánh tay vô cùng đau đớn, miệng ông ta hét to một tiếng, một kẻ ngang ngược phải xin đầu hàng, cả người liên tục run rẩy, hất bay Bạch Nhạn Phi ra xa.


Một cú đẩy của ông ta cũng thật sự là lợi hại, cô ấy bay ra xa đến gần năm mét, ngã xuống đất rồi lập tức hôm mê bất tỉnh.


Uổng phí danh dự của một người võ sư đỉnh cao lại bị một người dưới cấp bẻ gãy cánh tay, đây không chỉ là một thất bại mà còn là một điều vô cùng nhục nhã.

Tư Đồ Thú Thiên lại hét lớn một tiếng nữa, loạng choạng hai ba bước lao qua chỗ Bạch Nhạn Phi đá một cước vào bụng cô ấy, ông ta cảm thấy thật sự muốn đá cô ấy đến chết.


Chân đã nâng lên định đá nhưng ông ta lại hạ xuống: "Đồ chết giẫm nhà cô, xem như cô giỏi đi! Cô gái nhỏ, tài năng giết người của cô không tồi, như vậy chắc là bản lĩnh trên giường của cô chắc chắn cũng không đến nỗi nào đâu! Tôi đây sẽ chơi đùa cô thật vui vẻ cho đến chết để rửa sạch mối hận cho cánh tay của tôi!"
Nói tới đây, ông ta dùng tay trái để đỡ cánh tay phải đã bị gãy, xương bị gãy làm cho ông ta đau đớn hít một hơi thật sâu.

Lúc này, năm người khác mới chậm rãi bước đến gần: "Võ sư, người phụ nữ này có nên giết hay không? Cánh tay của ông thế nào?"
Đó chính là Địa Sát Ngũ Tinh thuộc hạ của ông ta, bọn họ vốn dĩ vẫn luôn canh gác ở trong rừng rậm, cho rằng với bản lĩnh của võ sư thì việc bắt một cô gái trẻ đáng lẽ ra là chuyện dễ như trở bàn tay, không ngờ lại khó khăn đến thế, lại còn bị bẻ gãy cả một cánh tay.


Nhìn biểu cảm trên mặt của đám thuộc hạ, Tư Đồ Thú Thiên lại cảm thấy nhục nhã xấu hổ đỡ lấy cánh tay bị thương, lạnh lùng nghiêm mặt nói: "Mục tiêu cần nhắm vào còn chưa xuất hiện, tất cả các cậu hãy quay về canh gác cho cẩn thận.

Cô gái này tôi muốn giữ lại, còn một số thông tin tôi muốn tra hỏi cô ta!"
Địa Sát Ngũ Tinh lại lùi về trong rừng rậm, Bạch Nhạn Phi vừa rồi trong lúc đánh nhau đã sử dụng toàn bộ sức lực, lại còn bị Tư Đồ Thú Thiên sử dụng nội công mạnh mẽ đá văng đi nên sớm đã mất đi sức chiến đấu, cô ấy hôn mê vừa mới tỉnh dậy, chỉ có thể nằm ở đó muốn cử động cũng không thể động đậy được, chỉ có thể nhìn Tư Đồ Thú Thiên từng bước một bước đến trước mặt mình.



"Hừ hừ, một cô gái trẻ quật cường! Tốt, tốt lắm." Tư Đồ Thú Thiên bước đến, dùng tay vỗ vỗ lên mặt Bạch Nhạn Phi cười cười: "Cô vậy mà lại làm một cánh tay tôi bị thương rồi, tôi mà giết cô thì là dễ dàng với cô quá rồi, tôi muốn khiến cho cô sống không bằng chết!
Nói tới đây, ông ta duỗi cánh tay trái ra, kéo cổ áo của cô ấy xuống một đoạn, làm lộ ra áo lót bên trong.

Lão già này vốn dĩ đã nhiều năm nay không gần gái, hôm nay mới chỉ liếc qua nhìn cơ thể xinh đẹp ngọc nhà của Nhạn Phi nên không kiềm chế được dục vọng đang nổi dần lên.


Vừa lúc suýt chút nữa không kiềm chế được bản thân thì đột nhiên bên tai truyền đến một trận xé gió dữ dội, Tư Đồ Thú Thiên cực kỳ nhanh nhạy cảm nhận được nguồn lực truyền đến, lập tức nghiêng đầu né được một khối đá xẹt qua đầu.


Đằng sau một cái cây, Tiết Phi mang theo một cái côn thật là dài bước ra: "Lão già súc vật kia! Ông dám động vào một ngón tay của cô ấy, tôi sẽ đập cho ông biến thành bùn lầy cho xem!" Anh ta đã dẫn Lâm Thư Âm chạy đi được một đoạn rồi, nhưng vì lo lắng cho sự an nguy của Bạch Nhạn Phi nên anh ta đưa Lâm Thư Âm đi trốn tạm ở một nơi, còn làm cho cô khó có thể tự ý ra ngoài.


Tiết Phi tìm một cây côn dài sau đó quay lại đấu với ông ta.


Tư Đồ Thú Thiên nhìn thấy anh ta chỉ đi có một mình, cười chế nhạo nói: "Nhờ vào một mình cậu mà có thể sao? Nói còn không có tí xấu hổ đỏ mặt nào! Đừng có thấy lão già tôi đây bây giờ chỉ còn lại một tay mà coi thường, tôi đây còn có thể nghiền nát cậu thành con rệp! Cậu có bản lĩnh thì thử qua đây chịu chết xem nào!"
Tiết Phi biết bản thân mình còn lâu mới có thể là đối thủ của ông ta, nhưng anh ta bây giờ chỉ có thể liều sống chết một phen, nắm chặt cây côn dài trong tay, vung lên hai cái, anh ta hy vọng có thể dựa vào vũ khí trong tay để chống đỡ một lúc.


Lúc này Bạch Nhạn Phi yếu ớt tỉnh lại, nói với anh ta: "Tiết Phi, anh không cần lo cho tôi, anh mau chạy đi!"
Tiết Phi nói: "Sẽ không có chuyện đó đâu, nếu đi thì chúng ta phải đi cùng nhau, nếu không chết cũng phải chết chung!"
"Được lắm! Nghe đúng là một tên vệ sĩ có tình có nghĩa nha!" Tư Đồ Thú Thiên lạnh lùng nói, rồi đột nhiên ông ta vụt đến trước mặt Tiết Phi.

Anh ta còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy cánh tay tê rần rần, khi nhìn lại thì thấy cây côn dài trong tau không biết đã bị đối thủ cướp mất.


Tư Đồ Thú Thiên một tay cầm côn, bước lên phía trước một bước, dùng cây côn như giáo đâm vào ngực Tiết Phi.



Đột nhiên một giọng nói lạnh lùng như băng truyền đến từ nơi nào đó cực kỳ xa mà cũng như cực kỳ gần ngay đó: "Cậy mạnh hiếp yếu, cậy nam khinh nữ, cái bản lĩnh chết tiệt gì vậy!" Giọng nói đó không quá lớn, nhưng lại cực kỳ có sức mạnh xuyên thấu, giống như một con dao găm vô hình lướt qua trước mặt Tư Đồ Thú Thiên làm cho ông ta không kiềm chế được phải lùi về phía sau hai bước, cây côn trong tay cũng rơi xuống.


Ông ta không dám chậm trễ một tay cầm chặt cây gậy lớn, chuẩn bị sẵn tư thế đánh trả từ cả bốn hướng, toàn thân nấp sau cánh cửa, sau đó mới cẩn thận kiểm tra xem giọng nói đó phát ra từ đâu.

Lúc này ông ta mới phát hiện ra, ngay bên trái phía sau của ông ta, không biết từ khi nào có một người đàn ông có vẻ ngoài lạnh lùng âm thầm đứng đó.


Người đàn ông có dáng người cao lớn đứng yên lặng, không ra tay ngăn cản, không phá cửa, nhìn toàn người đều dường như là vô hại, nhẹ nhàng hời hợt nhưng lại khiến cho Tư Đồ Thú Thiên cảm thấy một áp lực vô hình cực lớn.

Đúng vậy! Người đó chính là Diệp Vô Phong.


Khi Lâm Thư Âm đã gửi cho Diệp Vô Phong một tin nhắn cầu cứu, anh vẫn còn ở trong khách sạn lớn Hoàng Triều.

Cho dù có cướp xe phóng đến đây, vòng qua vòng lại cũng phải mất hơn hai mươi phút.

Sự việc khẩn cấp, Diệp Vô Phong phải sử dụng đến công phu khinh công của mình để nhảy qua các mái nhà để đến đây, một đường thẳng chạy đến, bỏ qua các lối đi lòng vòng, chỉ chưa đầy mười phút đã có thể đuổi đến nơi xảy ra sự việc.


Nhưng dù vậy thì anh vẫn là đến chậm mất một bước, Bạch Nhạn Phi đã bị thương nặng mất rồi.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện