Một gã đàn ông mặc tây trang dẫn mấy người đi đến.
Gã đàn ông mặc một người tây trang trắng, ngũ quan rõ nét, khuôn mặt mỉm cười, hai tròng mắt ẩn chứa sự âm hiểm, có một cỗ khí thế không giận tự uy của nhân vật lớn.
Đây đúng là cậu ấm Tần trong lời mọi người - Tần Trăn.
Trương Thiên nhìn lướt qua, không cho là đúng, bình tĩnh ngồi yên đó.
Anh mặc kệ là ai, tóm lại có người thì càng hay.
Nghe lời châm chọc này, đám người Tiêu Lượng đứng cả dậy.
Châu Võ lại nổi trận lôi đình, giận dữ nhìn lại, nói với Tần Trăn: "Tần Trăn, mày nói ai là thằng nhãi nhát gan?"
Tần Trăn ngừng lại, khóe miệng nhếch lên, vỗ trán bảo: "Chẳng lẽ không phải là mày sao? Sao đây, còn muốn đến đánh nhau với tao một lần nữa xem thế nào à?"
"Ha ha, có thể lắm, lần này thua nữa thì đừng gọi bố ơi, ông nội ơi nhé!"
Châu Cõ có vẻ không bình tĩnh, bị chọc đến nghiến răng nghiến lợi.
Ai chẳng biết Tần Trăn là kẻ có luyện võ? Nói nhẹ nhàng thì cũng đã đến Hóa Cảnh Điên Phong rồi, bây giờ không biết đã đến Bán Bộ Tông Sư hay chưa...!
Mà Châu Võ, ngoài cái tên có chữ Võ ra, thì không liên quan gì đến võ đạo!
Lần trước chính là bị Tần Trăn nói ác kích thích, thật sự ra tay trước mặt em gái một phen.
Kết quả có thể đoán được...!
Hẳn là anh ta đã phải gọi bố!
Lần này, Châu Võ sẽ không lỗ mãng như vậy nữa.
Tiêu Lượng đứng nhìn một bên, thấy anh em bị khinh thường, lòng cũng thấy không nỡ.
Anh ta bèn chen vào nói: "Tần Trăn, anh hơi quá đáng rồi, biết rõ Châu Võ không phải người học võ, không nên bảo cậu ấy so với anh?"
Tần Trăn nhíu mày nhìn thoáng qua, ghét bỏ nói: "Ủa? Hay là cậu đến nhé?"
Tiêu Lượng có chút thực lực, nhưng cùng lắm chỉ là một người biết võ, ngay cả Nhập Cảnh cũng chưa đạt đến, cũng không phải đối thủ của Tần Trăn!
Cho dù đủ thực lực, Tiêu Lượng cũng không dám đắc tội Tần Trăn, lại càng không dám đại bất kính với nhà họ Tần.
Anh ta cúi đầu.
"Hừ, một thằng nhà nhỏ nhoi như mày cũng dám xen vào lảm nhảm!" Tần Trăn ngạo nghễ nói: "Không biết tôn ti."
Không khí bao quanh đầy quái dị.
Đám người Châu Võ không nói thêm nữa.
Tần Trăn quay lại nghiêm túc: "Nhanh cút ngay cho tao!"
"Hôm nay tao có hứng, lười so đo với tụi mày..."
Châu Võ hít sâu một hơi, áp chế phẫn nộ, nói với Tần Trăn: "Hôm nay tôi đón một người anh em, anh nhường chỗ ngồi Thiên vương cho tôi đi!"
"Coi như là nể mặt nhà họ Châu chúng tôi!"
Vì Trương Thiên muốn chỗ ngồi Thiên vương, anh ta phải lấy thân phận cậu ấm Châu ra.
"Ha ha, mày đang cầu xin tao sao?" Tần Trăn nghiền ngẫm nói: "Cậu ấm nhà họ Châu cũng có lúc van xin người khác?"
"Ha ha, muốn thì cũng được thôi, quỳ xuống gọi tao một tiếng bố!"
"Cậu ấm Châu, chuyện này cũng không khó đi?"
Đây không phải nói nhà họ Châu quỳ trước mặt nhà họ Tần sao?
Nếu chuyện này truyền ra, địa vị nhà họ Châu ở thủ đô sẽ giảm không phanh.
Tuyệt đối không có khả năng!
Mày của Châu Võ nhíu lại, anh trợn mắt nhìn tên gây sự Tần Trăn.
"Làm không được thì cút ngay cho tao!" Tần Trăn nói như ra lệnh.
Đánh lại hay không, ghế đã do người ta đặt...!
Châu Võ thật sự không còn cách, chỉ có thể quay đầu ngồi xuống nói với Trương Thiên: "Anh Thiên, chi bằng cái ghế này..."
Trương Thiên làm như không hít hết một ngụm khói cuối, nói trong hơi khói mù mịt: "Không phải tôi đã nói với cậu rồi à? Chúng ta chính là người điên, không quan tâm ai cả!"
"Cậu sợ nó làm gì?"
"Tôi cũng đã bảo cậu rồi, vậy mà cậu còn sợ!"
Nói xong, Trương Thiên dập hết khói đi, bắt đầu đứng dậy.
Châu Võ không biết Trương Thiên có thực lực gì, nhưng dựa vào chuyện đã trải qua và việc phải đánh với một cao thủ khủng như Tần Trăn, anh ta chắc chắn không có quả ngọt.
Anh ta đè tay của Trương Thiên lại: "Anh Thiên, không cần đâu! Chúng ta đánh không lại."
Hai mắt Trương Thiên vừa đảo, một cỗ ngoan độc đã dâng lên.
Anh gằn giọng:
"Châu Võ, cậu nghe kỹ đây!"
"Nguyên tắc thứ nhất khi làm đàn em của tôi, chính là: Không sợ trời không sợ đất, ông trời có xuống đến đây cũng đã có anh này lo!"
"Có hiểu chưa?"
Châu Võ thấy vẻ mặt Trương Thiên thật sự nghiêm túc, bị dọa cho rồi, bèn đáp lại như gà: "Dạ!"
Trương Thiên lại gằn giọng hỏi: "Sao? Còn muốn làm em trai của tôi không?"
"Làm!" Châu Võ hung ác mà trừng mắt bảo.
Trương Thiên nhét gạt tàn thuốc vào trong tay Châu Võ, nói nhàn nhạt: "Được, quả nhiên có quyết tâm!"
"Anh Thiên của cậu đánh nó, căn bản không cần thứ này.
Tôi là phải đợi cậu dùng cái này đánh vỡ đầu nó, đánh để lấy được mặt mũi về đó, có biết không?"
Sao?
Chờ đã!
Châu Võ nhìn cái gạt tay trên tay mình, ánh mắt hung ác co lại, lộ ra vẻ mặt hoang mang.
Đây là nói anh ta phải dùng cái gạt tàn này ra tay?
Không phải anh Thiên anh đến à?
Mẹ kiếp!
Còn không đợi Châu Võ kịp truy hỏi...!
Trương Thiên đã đứng trước mặt Tần Trăn, nghiêng đầu quát lớn: "Mày cho mày là ai?"
"Bảo cậu em của tao dập đầu với mày, đây không phải là muốn khinh thường tao sao?"
"Mày đã hỏi ý của tao chưa?"
Tiêu Lượng và Châu Võ ngây cả người.
Trương Thiên cũng dám quát lớn Tần Trăn như vậy?
Người của Club Lưu Quang nghe có người ăn nói lớn lối như vậy, cũng đều nhìn lại đây.
Tần Trăn cũng không trả lời lại.
Ở trong này, trừ Châu Võ ra, vậy mà còn có kẻ dám lớn lối với gã như vậy?
Gã đánh giá Trương Thiên bình thường không có gì đặc biệt một chút, nói: "Mẹ kiếp, mày là ai? Cũng dám nói chuyện với Tần Trăn tao như thế?"
Trương Thiên hoàn toàn không để mặt mũi cho Tần Trăn, cắt ngang lời của gã, truy hỏi: "Tao hỏi có phải mày muốn khinh thường tao không?"
Tần Trăn cũng như bị ép hỏi, chỉ là, trong lòng gã, Trương Thiên chẳng qua chỉ là hạng nhãi nhép, căn bản gã không muốn để ý đến Trương Thiên.
Gã định lui ra phía sau mấy bước, để mấy kẻ đi theo bên cạnh bước lên ra tay.
Không ngờ, Trương Thiên trực tiếp nắm lấy cổ áo Tần Trăn, kéo lại, lần thứ hai ép hỏi: "Có phải mày muốn khinh thường tao không!"
Tần Trăn chưa từng bị nhục nhã như vậy, cảm thấy Trương Thiên chính là muốn chết.
Gã lớn tiếng nói to: "Phải, phải thì thế nào?"
Đường đường là cậu ấm nhà họ Tần ở thủ đô, còn sợ một tên nhãi nhép không biết chui từ đâu ra sao?
"Vậy thì đánh!" Trương Thiên cười gào lên.
"Châu Võ, ra tay!"
Gã đàn ông mặc một người tây trang trắng, ngũ quan rõ nét, khuôn mặt mỉm cười, hai tròng mắt ẩn chứa sự âm hiểm, có một cỗ khí thế không giận tự uy của nhân vật lớn.
Đây đúng là cậu ấm Tần trong lời mọi người - Tần Trăn.
Trương Thiên nhìn lướt qua, không cho là đúng, bình tĩnh ngồi yên đó.
Anh mặc kệ là ai, tóm lại có người thì càng hay.
Nghe lời châm chọc này, đám người Tiêu Lượng đứng cả dậy.
Châu Võ lại nổi trận lôi đình, giận dữ nhìn lại, nói với Tần Trăn: "Tần Trăn, mày nói ai là thằng nhãi nhát gan?"
Tần Trăn ngừng lại, khóe miệng nhếch lên, vỗ trán bảo: "Chẳng lẽ không phải là mày sao? Sao đây, còn muốn đến đánh nhau với tao một lần nữa xem thế nào à?"
"Ha ha, có thể lắm, lần này thua nữa thì đừng gọi bố ơi, ông nội ơi nhé!"
Châu Cõ có vẻ không bình tĩnh, bị chọc đến nghiến răng nghiến lợi.
Ai chẳng biết Tần Trăn là kẻ có luyện võ? Nói nhẹ nhàng thì cũng đã đến Hóa Cảnh Điên Phong rồi, bây giờ không biết đã đến Bán Bộ Tông Sư hay chưa...!
Mà Châu Võ, ngoài cái tên có chữ Võ ra, thì không liên quan gì đến võ đạo!
Lần trước chính là bị Tần Trăn nói ác kích thích, thật sự ra tay trước mặt em gái một phen.
Kết quả có thể đoán được...!
Hẳn là anh ta đã phải gọi bố!
Lần này, Châu Võ sẽ không lỗ mãng như vậy nữa.
Tiêu Lượng đứng nhìn một bên, thấy anh em bị khinh thường, lòng cũng thấy không nỡ.
Anh ta bèn chen vào nói: "Tần Trăn, anh hơi quá đáng rồi, biết rõ Châu Võ không phải người học võ, không nên bảo cậu ấy so với anh?"
Tần Trăn nhíu mày nhìn thoáng qua, ghét bỏ nói: "Ủa? Hay là cậu đến nhé?"
Tiêu Lượng có chút thực lực, nhưng cùng lắm chỉ là một người biết võ, ngay cả Nhập Cảnh cũng chưa đạt đến, cũng không phải đối thủ của Tần Trăn!
Cho dù đủ thực lực, Tiêu Lượng cũng không dám đắc tội Tần Trăn, lại càng không dám đại bất kính với nhà họ Tần.
Anh ta cúi đầu.
"Hừ, một thằng nhà nhỏ nhoi như mày cũng dám xen vào lảm nhảm!" Tần Trăn ngạo nghễ nói: "Không biết tôn ti."
Không khí bao quanh đầy quái dị.
Đám người Châu Võ không nói thêm nữa.
Tần Trăn quay lại nghiêm túc: "Nhanh cút ngay cho tao!"
"Hôm nay tao có hứng, lười so đo với tụi mày..."
Châu Võ hít sâu một hơi, áp chế phẫn nộ, nói với Tần Trăn: "Hôm nay tôi đón một người anh em, anh nhường chỗ ngồi Thiên vương cho tôi đi!"
"Coi như là nể mặt nhà họ Châu chúng tôi!"
Vì Trương Thiên muốn chỗ ngồi Thiên vương, anh ta phải lấy thân phận cậu ấm Châu ra.
"Ha ha, mày đang cầu xin tao sao?" Tần Trăn nghiền ngẫm nói: "Cậu ấm nhà họ Châu cũng có lúc van xin người khác?"
"Ha ha, muốn thì cũng được thôi, quỳ xuống gọi tao một tiếng bố!"
"Cậu ấm Châu, chuyện này cũng không khó đi?"
Đây không phải nói nhà họ Châu quỳ trước mặt nhà họ Tần sao?
Nếu chuyện này truyền ra, địa vị nhà họ Châu ở thủ đô sẽ giảm không phanh.
Tuyệt đối không có khả năng!
Mày của Châu Võ nhíu lại, anh trợn mắt nhìn tên gây sự Tần Trăn.
"Làm không được thì cút ngay cho tao!" Tần Trăn nói như ra lệnh.
Đánh lại hay không, ghế đã do người ta đặt...!
Châu Võ thật sự không còn cách, chỉ có thể quay đầu ngồi xuống nói với Trương Thiên: "Anh Thiên, chi bằng cái ghế này..."
Trương Thiên làm như không hít hết một ngụm khói cuối, nói trong hơi khói mù mịt: "Không phải tôi đã nói với cậu rồi à? Chúng ta chính là người điên, không quan tâm ai cả!"
"Cậu sợ nó làm gì?"
"Tôi cũng đã bảo cậu rồi, vậy mà cậu còn sợ!"
Nói xong, Trương Thiên dập hết khói đi, bắt đầu đứng dậy.
Châu Võ không biết Trương Thiên có thực lực gì, nhưng dựa vào chuyện đã trải qua và việc phải đánh với một cao thủ khủng như Tần Trăn, anh ta chắc chắn không có quả ngọt.
Anh ta đè tay của Trương Thiên lại: "Anh Thiên, không cần đâu! Chúng ta đánh không lại."
Hai mắt Trương Thiên vừa đảo, một cỗ ngoan độc đã dâng lên.
Anh gằn giọng:
"Châu Võ, cậu nghe kỹ đây!"
"Nguyên tắc thứ nhất khi làm đàn em của tôi, chính là: Không sợ trời không sợ đất, ông trời có xuống đến đây cũng đã có anh này lo!"
"Có hiểu chưa?"
Châu Võ thấy vẻ mặt Trương Thiên thật sự nghiêm túc, bị dọa cho rồi, bèn đáp lại như gà: "Dạ!"
Trương Thiên lại gằn giọng hỏi: "Sao? Còn muốn làm em trai của tôi không?"
"Làm!" Châu Võ hung ác mà trừng mắt bảo.
Trương Thiên nhét gạt tàn thuốc vào trong tay Châu Võ, nói nhàn nhạt: "Được, quả nhiên có quyết tâm!"
"Anh Thiên của cậu đánh nó, căn bản không cần thứ này.
Tôi là phải đợi cậu dùng cái này đánh vỡ đầu nó, đánh để lấy được mặt mũi về đó, có biết không?"
Sao?
Chờ đã!
Châu Võ nhìn cái gạt tay trên tay mình, ánh mắt hung ác co lại, lộ ra vẻ mặt hoang mang.
Đây là nói anh ta phải dùng cái gạt tàn này ra tay?
Không phải anh Thiên anh đến à?
Mẹ kiếp!
Còn không đợi Châu Võ kịp truy hỏi...!
Trương Thiên đã đứng trước mặt Tần Trăn, nghiêng đầu quát lớn: "Mày cho mày là ai?"
"Bảo cậu em của tao dập đầu với mày, đây không phải là muốn khinh thường tao sao?"
"Mày đã hỏi ý của tao chưa?"
Tiêu Lượng và Châu Võ ngây cả người.
Trương Thiên cũng dám quát lớn Tần Trăn như vậy?
Người của Club Lưu Quang nghe có người ăn nói lớn lối như vậy, cũng đều nhìn lại đây.
Tần Trăn cũng không trả lời lại.
Ở trong này, trừ Châu Võ ra, vậy mà còn có kẻ dám lớn lối với gã như vậy?
Gã đánh giá Trương Thiên bình thường không có gì đặc biệt một chút, nói: "Mẹ kiếp, mày là ai? Cũng dám nói chuyện với Tần Trăn tao như thế?"
Trương Thiên hoàn toàn không để mặt mũi cho Tần Trăn, cắt ngang lời của gã, truy hỏi: "Tao hỏi có phải mày muốn khinh thường tao không?"
Tần Trăn cũng như bị ép hỏi, chỉ là, trong lòng gã, Trương Thiên chẳng qua chỉ là hạng nhãi nhép, căn bản gã không muốn để ý đến Trương Thiên.
Gã định lui ra phía sau mấy bước, để mấy kẻ đi theo bên cạnh bước lên ra tay.
Không ngờ, Trương Thiên trực tiếp nắm lấy cổ áo Tần Trăn, kéo lại, lần thứ hai ép hỏi: "Có phải mày muốn khinh thường tao không!"
Tần Trăn chưa từng bị nhục nhã như vậy, cảm thấy Trương Thiên chính là muốn chết.
Gã lớn tiếng nói to: "Phải, phải thì thế nào?"
Đường đường là cậu ấm nhà họ Tần ở thủ đô, còn sợ một tên nhãi nhép không biết chui từ đâu ra sao?
"Vậy thì đánh!" Trương Thiên cười gào lên.
"Châu Võ, ra tay!"
Danh sách chương