Sau khi vào Club Lưu Quang, Châu Võ rất được hoan nghênh, đụng phải không ít người quen.
Tất cả mọi người đều gọi anh ta một tiếng, cậu ấm Châu!
Gia nghiệp nhà họ Châu lớn như vậy, là nhà giàu có nhất ở thủ đô, óc được sự tôn sùng của mọi người cũng là điều rất bình thường.
Trương Thiên cúi đầu trêu chọc: "Hay đi chơi lắm à?"
Cuộc sống chìm trong vàng son chính là thứ những phú nhị đại thích nhất!
Châu Võ chắc chắn không kém cỏi trong phương diện này, thử cười nói nói: "Bình thường thôi!"
"A, xem ra làm tan nhà nát cửa là sở trường của cậu đi?" Trương Thiên nghiêng đầu hỏi.
"..."
Châu Võ chớp mắt không cao hứng được nữa, vốn đang nghĩ Trương Thiên sẽ khen mình một câu, thì mặt tối đen lại.
"Anh Võ! Anh Võ!"
Bỗng nhiên, một tên phú nhị đại trạc tuổi họ nhảy ra từ phía sau Châu Võ, đập vai anh ta mà gọi.
Có thể thấy, quan hệ của người đủ thân thiết.
Châu Võ xoay người nhìn một chút, vui cười hỏi: "Mẹ kiếp, Lượng Tử? Cậu cũng đến đây à? Sao không gọi tôi?"
"Ha ha!" Tên phú nhị đại gọi Lượng Tử kia nhướng mày, liếc sang phía sau lưng Châu Võ, hỏi: "Anh Võ, có chuyện tốt, sao em quên anh được?"
Châu Võ nhìn lại theo mắt anh ta, có bốn cô gái xinh đẹp đang đứng cạnh đó.
"Ha ha, hay lắm! Lượng Tử quả nhiên là anh em tốt nhất trong đời tôi!" Vẻ mặt Châu Võ mỉm cười, hài lòng nói.
Lương Tử quay người nói với mấy cô gái: "Đây là cậu ấm Châu của nhà họ Châu ở thủ đô, các người còn chưa ra tiếp đón nữa?"
Mấy cô gái yêu kiều nũng nịu!
"Chào cậu ấm Châu!"
"Ra mắt cậu ấm Châu!"
Châu Võ vô cùng vui vẻ, mặt đầy ý xuân nói: "Haha, mấy em gái là tốt nhất!"
Vui thì vui, anh ta không hờ để Trương Thiên sang một bên.
Châu Võ dắt đám người lên trước mặt Trương Thiên, nói: "Đây là đại ca của anh, gọi là anh Thiên!"
Lượng Tử và mấy cô gái đánh giá Trương Thiên một chút: Quần áo đơn giản ngoài sức tưởng tượng, không có khí chất của phú nhị đại thổ hào, bình thường không gì đặc biệt, vậy mà lại là đại ca của cậu ấm Châu?
Trong lòng có chút khinh thường, nhưng Châu Võ đã tôn kính, tất nhiên họ không dám khinh thường.
Mấy người mỉm cười gọi: "Anh Thiên!"
Trương Thiên nhìn mấy người này, cũng không quá quan tâm bọn họ, chỉ khẽ gật đầu.
Sau đó Châu Võ lại giới thiệu với Trương Thiên: "Anh Thiên, đây là anh em tốt Lượng Tử của em, cậu ấy cũng là cậu ấm nhà họ Tiêu ở thủ đô, tên là Tiêu Lượng."
Tiêu Lượng xem Châu Võ là đại ca, tất nhiên anh ta cũng sẽ "xưng huynh gọi đệ": "Chào anh Thiên!"
Nhà họ Tiêu coi như là thế gia có tiếng, tuy không bằng nhà họ Châu, nhưng danh tiếng ở thủ đô cũng không nhỏ.
Người giới giàu có tất nhiên nhận ra được người cùng giới, cũng không lạ.
"Ừ!" Trương Thiên mỉm cười.
Châu Võ hỏi Tiêu Lượng: "Có chỗ ngồi không?"
"Vẫn chưa có, em và mấy gái này cũng mới đến thôi." Tiêu Lượng trả lời.
Châu Võ gật đầu, sau đó vẫy tay gọi một người phục vụ lại.
Người phục vụ cũng rất có ấn tượng với Châu Võ.
Dù sao cũng là đại thiếu gia của nhà họ Châu, tuyệt đối là khách quý, cậu ta khách sáo nói: "Cậu Châu, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cậu ạ?"
Châu Võ gật đầu nói: "Hôm nay mang rượu tôi trữ lên hết đây, cả chai Royal Salute lâu năm kia luôn, hôm nay tôi phải đón tiếp anh Thiên thật tốt!"
"Con cả rượu ngon nhất club nữa, trước mang lên cho tôi ba chai!"
Đủ hào phóng!
Đủ mạnh mẽ!
Ông nội sống lại, Châu Võ muốn chúc mừng.
Hôm nay anh ta còn quen được một người anh như Trương Thiên, nói muốn làm tiệc cho đàng hoàng.
Bọn Tiêu Lượng và mấy cô gái nghe xong, vô cùng vui vẻ.
Rượu cậu ấm Châu trữ, còn không phải là tốt nhất thế giới sao?
Có rất nhiều người cả đời này cũng không với tới được, hôm nay bọn họ có thể thử được một chút, chắc chắn rất tuyệt.
"Chơi lớn vậy à, anh Võ?" Tiêu Lượng hỏi.
Châu Võ chậm rãi trả lời, nhướng mày nói: "Đúng, hôm nay nhất định phải chơi cho đã!"
Sau đó anh ta lại nói với Trương Thiên: "Được không, anh Thiên?"
"Được!" Trương Thiên nhướng mày cười.
Như thế mới hợp ý Trương Thiên!
Người phục vụ nghe xong, chuẩn bị đi làm, vô cùng vui vẻ.
Anh ta gật đầu cười nói đáp lại: "Dạ, cậu Châu! Sẽ sắp xếp xong ngay."
"Được!"
Ngay sau đó, Châu Võ chỉ vào một phía, tiếp tục nói: "Còn nữa, chỗ ngồi Thiên vương đó chừa cho tôi, hôm nay tôi bao tất!"
Trương Thiện thuận mắt liếc sang nhìn, hài lòng mà gật gật đầu.
Chỗ ngồi Thiên vương chính là nơi ngồi tốt nhất của Club Lưu Quang.
Ở Club này tổng cộng chia ra ba cấp bậc lớn: Đầu tiên là một cái ghế dài nhỏ bên cạnh sàn nhảy tầng một, thứ hai là cao hơn một tầng, chỗ khác lớn, mềm mại thoải mái.
Ở cấp thứ ba, mỗi chỗ sẽ chia thành lô nhỏ, từng lô ghế một đều có chỗ nhảy.
Về phần chỗ ngồi Thiên vương, nó còn cao hơn cả ba cấp bậc này.
Bởi vì cả Club chỉ có một cái duy nhất!
Một cái duy nhất!
Chỗ ngồi rộng không nói, còn tuyệt đối là xa hoa thoải mái, quan trọng nhất là ngồi trên đó sẽ có cảm giác như quân vương, hệt như có thể tuyển phi vậy, nhìn hoa hoa cỏ cỏ ở phía bên dưới.
Nếu ngồi ở nơi đó, cũng không biết có bao nhiêu người đẹp mơ ước được leo lên.
Đã dẫn Trương Thiên đến đây, Châu Võ phải dùng dịch vụ cao cấp nhất.
Bọn Tiêu Lượng vui đến mức nhảy cẫng lên, la to: "Anh Võ, hay lắm!"
"Anh Võ, em muốn sinh cho anh một bé con."
"Cuối cùng có thể được ngồi thử ghế Thiên vương ở Club Lưu Quang, em kích động quá!" Mấy cô gái đằng sau la thành tiếng, rất hứng khởi.
Dù sao cũng không có mấy ai dành được vị trí nhìn từ trên xuống dưới là ghế Thiên vương này ở thủ đô.
Bởi vì có tiền cũng chưa chắc dám ngồi lên đó, vì không có chút thân phận mà bước lên, có thể sẽ gây ra thù hận, nên không có cơ hội nào để được ngồi cả.
Nhưng Châu Võ, tuyệt đối là một cậu ấm có thể bao trọn chỗ ngồi Thiên vương.
Vốn người phụ vụ đang rất vui vẻ, nhưng khi nghe Châu Võ nói phải bao ghế Thiên vương, mày anh ta nhíu lại, , ấp a ấp úng nói: "Cậu ấm Châu, hôm nay chỉ sợ chỗ ngồi Thiên vương không có cách nào để cho cậu rồi!"
Vì sao?
Đây là hắt nước lạnh lên người cậu ấm Châu đó!
Mọi người nghe xong khó chịu vô cùng.
Tiêu Lượng lớn tiếng quát người phục vụ: "Rõ ràng là không có ai nói không bao được? Anh muốn kiếm chuyện sao?"
Châu Võ cũng không lộ ra vẻ giận dữ, gằn giọng hỏi: "Ý anh là nói, với mặt mũi của Châu Võ tôi, là không có cách nào ngồi được vào một chột ngồi Thiên vương ở Club Lưu Quang?"
Vẻ mặt người phục vụ kinh hãi, cũng lo lắng, cuốn quýt đáp lại: "Cậu ấm Châu, tôi không hề có ý đó! Ngày chính là khách quý của Club Lưu Quang, tất nhiên ngài có quyền gọi chỗ ngồi Thiên vương rồi."
Châu Võ nói to: "Vậy ý của anh là gì? Nếu anh không nói rõ, thì gọi quản lý của các người lại đây, hôm nay tôi phải ngồi ghế Thiên vương."
Quá ngầu!
Mấy cô gái và Tiêu Lượng đều lộ ánh mắt ngưỡng mộ.
Người phục vụ sợ hãi rụt rè nói: "Chỉ sợ có quản lý cũng không lấy được! Vì chỗ ngồi Thiên vương hôm nay đã có người đặt trước rồi!"
Sao?
Châu Võ hôm nay vui vẻ, tuyệt đối không muốn khiến người ta mất hứng, huống hồ gì anh ta còn muốn chiêu đãi Trương Thiên, không phải nên dùng dịch vụ tốt nhất sao?
Anh ta hung ác nói lớn: "Là ai?"
Với địa vị của Châu Võ ở thủ đô, người bình thường phải cho anh ta mặt mũi, anh ta không tin mình không lấy được.
Người phục vụ nhíu mày nhìn Châu Võ, nói: "Là cậu ấm Tần của nhà họ Tần ở thủ đô!"
"Mẹ kiếp!"
Tất cả mọi người đều gọi anh ta một tiếng, cậu ấm Châu!
Gia nghiệp nhà họ Châu lớn như vậy, là nhà giàu có nhất ở thủ đô, óc được sự tôn sùng của mọi người cũng là điều rất bình thường.
Trương Thiên cúi đầu trêu chọc: "Hay đi chơi lắm à?"
Cuộc sống chìm trong vàng son chính là thứ những phú nhị đại thích nhất!
Châu Võ chắc chắn không kém cỏi trong phương diện này, thử cười nói nói: "Bình thường thôi!"
"A, xem ra làm tan nhà nát cửa là sở trường của cậu đi?" Trương Thiên nghiêng đầu hỏi.
"..."
Châu Võ chớp mắt không cao hứng được nữa, vốn đang nghĩ Trương Thiên sẽ khen mình một câu, thì mặt tối đen lại.
"Anh Võ! Anh Võ!"
Bỗng nhiên, một tên phú nhị đại trạc tuổi họ nhảy ra từ phía sau Châu Võ, đập vai anh ta mà gọi.
Có thể thấy, quan hệ của người đủ thân thiết.
Châu Võ xoay người nhìn một chút, vui cười hỏi: "Mẹ kiếp, Lượng Tử? Cậu cũng đến đây à? Sao không gọi tôi?"
"Ha ha!" Tên phú nhị đại gọi Lượng Tử kia nhướng mày, liếc sang phía sau lưng Châu Võ, hỏi: "Anh Võ, có chuyện tốt, sao em quên anh được?"
Châu Võ nhìn lại theo mắt anh ta, có bốn cô gái xinh đẹp đang đứng cạnh đó.
"Ha ha, hay lắm! Lượng Tử quả nhiên là anh em tốt nhất trong đời tôi!" Vẻ mặt Châu Võ mỉm cười, hài lòng nói.
Lương Tử quay người nói với mấy cô gái: "Đây là cậu ấm Châu của nhà họ Châu ở thủ đô, các người còn chưa ra tiếp đón nữa?"
Mấy cô gái yêu kiều nũng nịu!
"Chào cậu ấm Châu!"
"Ra mắt cậu ấm Châu!"
Châu Võ vô cùng vui vẻ, mặt đầy ý xuân nói: "Haha, mấy em gái là tốt nhất!"
Vui thì vui, anh ta không hờ để Trương Thiên sang một bên.
Châu Võ dắt đám người lên trước mặt Trương Thiên, nói: "Đây là đại ca của anh, gọi là anh Thiên!"
Lượng Tử và mấy cô gái đánh giá Trương Thiên một chút: Quần áo đơn giản ngoài sức tưởng tượng, không có khí chất của phú nhị đại thổ hào, bình thường không gì đặc biệt, vậy mà lại là đại ca của cậu ấm Châu?
Trong lòng có chút khinh thường, nhưng Châu Võ đã tôn kính, tất nhiên họ không dám khinh thường.
Mấy người mỉm cười gọi: "Anh Thiên!"
Trương Thiên nhìn mấy người này, cũng không quá quan tâm bọn họ, chỉ khẽ gật đầu.
Sau đó Châu Võ lại giới thiệu với Trương Thiên: "Anh Thiên, đây là anh em tốt Lượng Tử của em, cậu ấy cũng là cậu ấm nhà họ Tiêu ở thủ đô, tên là Tiêu Lượng."
Tiêu Lượng xem Châu Võ là đại ca, tất nhiên anh ta cũng sẽ "xưng huynh gọi đệ": "Chào anh Thiên!"
Nhà họ Tiêu coi như là thế gia có tiếng, tuy không bằng nhà họ Châu, nhưng danh tiếng ở thủ đô cũng không nhỏ.
Người giới giàu có tất nhiên nhận ra được người cùng giới, cũng không lạ.
"Ừ!" Trương Thiên mỉm cười.
Châu Võ hỏi Tiêu Lượng: "Có chỗ ngồi không?"
"Vẫn chưa có, em và mấy gái này cũng mới đến thôi." Tiêu Lượng trả lời.
Châu Võ gật đầu, sau đó vẫy tay gọi một người phục vụ lại.
Người phục vụ cũng rất có ấn tượng với Châu Võ.
Dù sao cũng là đại thiếu gia của nhà họ Châu, tuyệt đối là khách quý, cậu ta khách sáo nói: "Cậu Châu, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cậu ạ?"
Châu Võ gật đầu nói: "Hôm nay mang rượu tôi trữ lên hết đây, cả chai Royal Salute lâu năm kia luôn, hôm nay tôi phải đón tiếp anh Thiên thật tốt!"
"Con cả rượu ngon nhất club nữa, trước mang lên cho tôi ba chai!"
Đủ hào phóng!
Đủ mạnh mẽ!
Ông nội sống lại, Châu Võ muốn chúc mừng.
Hôm nay anh ta còn quen được một người anh như Trương Thiên, nói muốn làm tiệc cho đàng hoàng.
Bọn Tiêu Lượng và mấy cô gái nghe xong, vô cùng vui vẻ.
Rượu cậu ấm Châu trữ, còn không phải là tốt nhất thế giới sao?
Có rất nhiều người cả đời này cũng không với tới được, hôm nay bọn họ có thể thử được một chút, chắc chắn rất tuyệt.
"Chơi lớn vậy à, anh Võ?" Tiêu Lượng hỏi.
Châu Võ chậm rãi trả lời, nhướng mày nói: "Đúng, hôm nay nhất định phải chơi cho đã!"
Sau đó anh ta lại nói với Trương Thiên: "Được không, anh Thiên?"
"Được!" Trương Thiên nhướng mày cười.
Như thế mới hợp ý Trương Thiên!
Người phục vụ nghe xong, chuẩn bị đi làm, vô cùng vui vẻ.
Anh ta gật đầu cười nói đáp lại: "Dạ, cậu Châu! Sẽ sắp xếp xong ngay."
"Được!"
Ngay sau đó, Châu Võ chỉ vào một phía, tiếp tục nói: "Còn nữa, chỗ ngồi Thiên vương đó chừa cho tôi, hôm nay tôi bao tất!"
Trương Thiện thuận mắt liếc sang nhìn, hài lòng mà gật gật đầu.
Chỗ ngồi Thiên vương chính là nơi ngồi tốt nhất của Club Lưu Quang.
Ở Club này tổng cộng chia ra ba cấp bậc lớn: Đầu tiên là một cái ghế dài nhỏ bên cạnh sàn nhảy tầng một, thứ hai là cao hơn một tầng, chỗ khác lớn, mềm mại thoải mái.
Ở cấp thứ ba, mỗi chỗ sẽ chia thành lô nhỏ, từng lô ghế một đều có chỗ nhảy.
Về phần chỗ ngồi Thiên vương, nó còn cao hơn cả ba cấp bậc này.
Bởi vì cả Club chỉ có một cái duy nhất!
Một cái duy nhất!
Chỗ ngồi rộng không nói, còn tuyệt đối là xa hoa thoải mái, quan trọng nhất là ngồi trên đó sẽ có cảm giác như quân vương, hệt như có thể tuyển phi vậy, nhìn hoa hoa cỏ cỏ ở phía bên dưới.
Nếu ngồi ở nơi đó, cũng không biết có bao nhiêu người đẹp mơ ước được leo lên.
Đã dẫn Trương Thiên đến đây, Châu Võ phải dùng dịch vụ cao cấp nhất.
Bọn Tiêu Lượng vui đến mức nhảy cẫng lên, la to: "Anh Võ, hay lắm!"
"Anh Võ, em muốn sinh cho anh một bé con."
"Cuối cùng có thể được ngồi thử ghế Thiên vương ở Club Lưu Quang, em kích động quá!" Mấy cô gái đằng sau la thành tiếng, rất hứng khởi.
Dù sao cũng không có mấy ai dành được vị trí nhìn từ trên xuống dưới là ghế Thiên vương này ở thủ đô.
Bởi vì có tiền cũng chưa chắc dám ngồi lên đó, vì không có chút thân phận mà bước lên, có thể sẽ gây ra thù hận, nên không có cơ hội nào để được ngồi cả.
Nhưng Châu Võ, tuyệt đối là một cậu ấm có thể bao trọn chỗ ngồi Thiên vương.
Vốn người phụ vụ đang rất vui vẻ, nhưng khi nghe Châu Võ nói phải bao ghế Thiên vương, mày anh ta nhíu lại, , ấp a ấp úng nói: "Cậu ấm Châu, hôm nay chỉ sợ chỗ ngồi Thiên vương không có cách nào để cho cậu rồi!"
Vì sao?
Đây là hắt nước lạnh lên người cậu ấm Châu đó!
Mọi người nghe xong khó chịu vô cùng.
Tiêu Lượng lớn tiếng quát người phục vụ: "Rõ ràng là không có ai nói không bao được? Anh muốn kiếm chuyện sao?"
Châu Võ cũng không lộ ra vẻ giận dữ, gằn giọng hỏi: "Ý anh là nói, với mặt mũi của Châu Võ tôi, là không có cách nào ngồi được vào một chột ngồi Thiên vương ở Club Lưu Quang?"
Vẻ mặt người phục vụ kinh hãi, cũng lo lắng, cuốn quýt đáp lại: "Cậu ấm Châu, tôi không hề có ý đó! Ngày chính là khách quý của Club Lưu Quang, tất nhiên ngài có quyền gọi chỗ ngồi Thiên vương rồi."
Châu Võ nói to: "Vậy ý của anh là gì? Nếu anh không nói rõ, thì gọi quản lý của các người lại đây, hôm nay tôi phải ngồi ghế Thiên vương."
Quá ngầu!
Mấy cô gái và Tiêu Lượng đều lộ ánh mắt ngưỡng mộ.
Người phục vụ sợ hãi rụt rè nói: "Chỉ sợ có quản lý cũng không lấy được! Vì chỗ ngồi Thiên vương hôm nay đã có người đặt trước rồi!"
Sao?
Châu Võ hôm nay vui vẻ, tuyệt đối không muốn khiến người ta mất hứng, huống hồ gì anh ta còn muốn chiêu đãi Trương Thiên, không phải nên dùng dịch vụ tốt nhất sao?
Anh ta hung ác nói lớn: "Là ai?"
Với địa vị của Châu Võ ở thủ đô, người bình thường phải cho anh ta mặt mũi, anh ta không tin mình không lấy được.
Người phục vụ nhíu mày nhìn Châu Võ, nói: "Là cậu ấm Tần của nhà họ Tần ở thủ đô!"
"Mẹ kiếp!"
Danh sách chương