Buổi tối ngày hôm qua vừa mới thực hiện giao dịch cùng Ưng Trọc, Tiết Bảo Khố vừa mới lời được cả trăm triệu tiền bán nguyên liệu ma túy, phải được tinh luyện đúng cách, bằng không thì tất cả công sức sau nhiều năm đổ sông đổ biển thì sao.
Anh cùng Ưng Trọc thương lượng một chút, chơi đùa với tính mạng của mình thì cũng phải làm thì trước khi cảnh sát đuổi đến, phải đem được ma túy đã tinh luyện đi ra khỏi chỗ này.
Cho nên là, phân xưởng tinh luyện ma túy phải tăng ca thêm giờ, đúng lúc ấy, trời đổ mưa to, không chừng phải hơn nửa tiếng nữa thì cảnh sát mới tới kịp.
Thế nhưng, ở trên núi này lại không có lương thực.
Tiết Bảo Khố lúc này mới gọi điện thoại, xin Lục Tuyết Lan gửi tặng lương thực lên.
Mấy vệ sĩ đứng ở cửa hang động, nhìn đồ ăn vừa được đưa đến phòng bếp, cũng không hề ngăn cản, ngược lại còn tiến vào bếp làm ồn: "bánh bao đâu? Tại sao lại không đưa tới? Không biết rằng các anh em từ sáng đến giờ đều đói bụng hay sao?"
Diệp Vô Phong vội vàng nói: "Trong một chuyến tôi không thể nào lấy hết được, các món này đặt ở đây trước đi, còn lại tôi lập tức đi về lấy." Đem thau đồ ăn thả xuống, Diệp Vô Phong nhìn thoáng qua bên trong xưởng, đây là xưởng gia công số một, bên trong có chừng mười công nhân đang bận rộn làm việc, kì quái là, lại không thể nhìn tới ma túy được tinh luyện tại hiện trường.
Ngược lại, lại nhìn giống một xưởng tinh luyện kim loại thì hơn, có lẽ nào chúng ta đã đoán sai? Tiết Bảo Khố thực sự là người đi tinh luyện đồng?
Diệp Vô Phong lại không dám chậm trễ, lại trở về phòng bếp, bưng bánh bao tới.
Mấy vệ sĩ đến trước lấy tận mười cái bánh bao, cầm cùng một chén đồ ăn gặm lấy gặm để.
Sau đó nhóm công nhân liền lục đục vây lại đây lấy đồ ăn.
Mấy vệ sĩ nhìn Diệp Vô Phong đang đứng bất động, một người trong đó, lại chỉ vào một cánh cửa bí ẩn ở sâu tận cùng bên trong phân xưởng, nói: "Anh còn thất thần cái gì nữa? Chạy nhanh sang phân xưởng số hai đưa cơm đi chứ.
Mọi người bên trong đó cũng không muốn bị đói đâu."
Diệp Vô Phong lập tức bừng tỉnh: "Thì ra là còn phân xưởng số hai, không cần phải hỏi, đó chính là phân xưởng mà Tiết Bảo Khố tinh luyện ma túy.
Cái bọn khốn nạn này, thế mà lại treo đầu dê bán thịt chó!"
Diệp Vô Phong mặt không biến sắc, chạy nhanh về phía phòng bếp, nói với đầu bếp: "Phân xưởng số 2 cũng muốn ăn cơm."
Hai ông đầu bếp đang ăn cơm, đều lười đi đưa cơm, liền dặn dò Diệp Vô Phong nói: "Làm gì mà bần thần vậy, nhanh đi qua đưa đi."
Diệp Vô Phong liền bưng bánh bao nóng nổi vừa ra lò vào phân xưởng số hai, lúc này đây, Diệp Vô Phong mới rốt cục có thể nhìn thấy được tình hình bên trong.
Ưng Trọc lần trước có gặp mặt thế mà lại ở đây.
Ưng Trọc đang dẫn dắt gần mười người thân cận của mình, tăng ca thêm vài tiếng nữa để tinh luyện ma túy, những công cụ, nguyên vật liệu ở tại hiện trường, người trong nghề vừa nhìn đã biết bọn họ đang làm cái gì.
Diệp Vô Phong lập tức bừng tỉnh: "Thì ra là còn phân xưởng số hai, không cần phải hỏi, đó chính là phân xưởng mà Tiết Bảo Khố tinh luyện ma túy.
Cái bọn khốn nạn này, thế mà lại treo đầu dê bán thịt chó!"
Diệp Vô Phong mặt không biến sắc, chạy nhanh về phía phòng bếp, nói với đầu bếp: "Phân xưởng số 2 cũng muốn ăn cơm."
Hai ông đầu bếp đang ăn cơm, đều lười đi đưa cơm, liền dặn dò Diệp Vô Phong nói: "Làm gì mà bần thần vậy, nhanh đi qua đưa đi."
Diệp Vô Phong liền bưng bánh bao nóng nổi vừa ra lò vào phân xưởng số hai, lúc này đây, Diệp Vô Phong mới rốt cục có thể nhìn thấy được tình hình bên trong.
Ưng Trọc lần trước có gặp mặt thế mà lại ở đây.
Ưng Trọc đang dẫn dắt gần mười người thân cận của mình, tăng ca thêm vài tiếng nữa để tinh luyện ma túy, những công cụ, nguyên vật liệu ở tại hiện trường, người trong nghề vừa nhìn đã biết bọn họ đang làm cái gì.
Xem ra bọn chúng làm lô hàng này là để buôn bán, công nhân bên ngoài đa số đều không biết bên trong đang làm gì, những công nhân ở bên trong đang tinh luyện ma túy đều là những người thân cận.
Diệp Vô Phong buông đống bánh bao xuống, đi tới bưng bắp cải xào, thừa dịp những người khác không chú ý, liền trộm một chiếc điện thoại, nhanh chóng chụp lại một vài bức ảnh, Ưng Trọc nhìn qua cơm đã được đưa đến, dặn dò mọi người nói: "Các anh em, trước tiên nghỉ ngơi một chút đi.
Mọi người mau chóng ăn đi, cơm nước xong chúng ta liền lập tức đi vào sản xuất, hãy cố gắng tranh thủ sản xuất xong trước trưa chiều mai, để đem lô hàng này giao đi.
Lúc trở về, mỗi người sẽ được thưởng cho mười tám triệu đồng tiền mặt."
Ưng Trọc đã có tư tưởng rất rõ ràng, một lượng lớn ma túy được tinh luyện truyện ra ngoài bây giờ, căn cứ này cũng không thể sử dụng lại được nữa, mình sẽ cùng với Tiết Bảo Khố sẽ mang theo lô hàng này vào thành phố, vừa đến thì ít nhất cũng có thể kiếm được cả trăm triệu về tay.
Tay Ưng Trọc cầm hai cái bánh bao, quay đầu nhìn Diệp Vô Phong nói: "Ở đây không còn việc gì cho anh nữa đâu."
Diệp Vô Phong cúi đầu rời khỏi phân xưởng số hai.
Cũng không có quay về phòng bếp, anh thừa dịp không có ai liền đem những tấm ảnh này chia sẻ với phó đội trưởng Bạch.
Bởi vì là đang trên núi nên tín hiệu không được tốt, liên lạc cả buổi mới có thể liên lạc được với phó đội trưởng Bạch.
Bạch Tinh Đồng xem hết những tấm ảnh nói: "Thật tốt quá.
Diệp Vô Phong, anh thực sự làm việc không tệ, đã có chứng cứ rồi, chúng ta có thể triển khai việc bắt bọn chúng.
Hiện tại, tôi cùng cục trưởng Thạch đi lấy lệnh bắt tội phạm bất hợp pháp, sẽ chỉ huy đại đội xuất phát ngay lập tức.
Mặc khác, con đường đồng chí ở nhóm cục quản lí giao thông đang đi thì có tại nạn tại hiện trường, bây giờ họ đang gấp rút sửa đường.
Phải cỡ chừng hơn một tiếng nữa thì giao thông mới có thể khôi phục lại như bình thường được.
Vào cỡ năm giờ chiều,chúng tôi sẽ bắt đầu bao vây và các căn cứ chế tạo ma túy.
Diệp Vô Phong nghĩ một lát liền nói: "Không được rồi, trên núi này còn có những người dân bản địa.
Lục Tuyết Lan còn đang tặng lương thực cho mấy người dân ở nông thôn để cảm ơn vì đã dẫn đường cho họ, bây giờ vẫn còn chưa có rời đi.
Tốt nhất là nên đợi bọn họ xuống núi, rồi cảnh sát các cô lại hành động thêm lần nữa."
Bạch Tinh Đồng nói: "Đường đang không được sửa chữa tốt, bọn họ có đi đường vòng cũng không có cách nào đi được, anh chờ tôi một chút, để tôi đi xin chỉ thị."
Trong lòng Diệp Vô Phong vô cùng sốt ruột, nhưng mà chính bản thân mình lại không có cách nào đi tìm Lục Tuyết Lan, cũng không biết được mấy người bọn họ hiện giờ ra làm sao.
Quan chừng năm phút, Bạch Tinh Đồng lại nhắn trả lời cho Diệp Vô Phong: "Diệp Vô Phong, ý kiến của cục trưởng là, lệnh đã được ban hành rồi, không thể thay đổi được nữa.
Hiện giờ thời gian cách thời gian tổng tiến công chỉ còn khoảng một tiếng, anh hãy canh kĩ thời gian, hãy liên lạc nếu thấy Lục Tuyết Lan bỏ chạy.
Nếu không có cơ hội bỏ chạy, hãy nhanh chóng đem một ít hàng giấu đi, lần này chúng tôi sẽ tấn công bằng vũ khí, ngoài ra còn có vũ khí hóa học, tốc độ tấn công cũng sẽ rất là nhanh."
Diệp Vô Phong nói: "Được rồi.
Ông trùm buôn ma túy lần này rất gian xảo, ngộ nhỡ nghe thấy có bất cứ thứ gì khác thường, sẽ không dễ dàng có thể bắt chúng lại nếu chúng bỏ chạy.
Tôi sẽ dùng hết sức mình để bảo vệ người này an toàn, có cơ hội sẽ giúp đỡ các anh, sẽ cố gắng hết sức giảm bớt thương vọng của phía bên cảnh sát."
Sau đó, Diệp Vô Phong liền nghĩ ra được cách để liên lạc với Lục Tuyết Lan, chính là, tín hiệu lại bị chập mạch, không thể liên lạc được.
Diệp Vô Phong trước mắt đành phải gửi một đoạn tin nhắn, nhắc nhở cô phải sớm rời núi Hắc Phong, nếu nhận được tin nhắn thì lập tức phản hồi.
Diệp Vô Phong tranh thủ thời gian liền trở lại nhà bếp, bưng cho mình một chén đồ ăn để lấp đầy bụng đói, ăn cơm xong, thế nhưng vẫn như cũ không thấy Lục Tuyết Lan trả lời.
Hai gã đầu bếp còn muốn sai khiến Diệp Vô Phong: “Anh họ Vương này, anh đi đến phân xưởng đi lấy những bát đũa dơ về rửa sạch đi.”
Diệp Vô Phong ừ một tiếng rồi rời khỏi phòng bếp.
Anh còn lòng dạ nào để đi rửa chén hay sao? Nhìn thời gian xem? Lúc này đã là hai giờ rưỡi rồi, nếu đến ba giờ, Lục Tuyết Lan không thể rời khỏi đây, thì cuộc chiến đấu tranh giữa hai bên sẽ bắt đầu!
Diệp Vô Phong đang muốn tìm cách để kiếm Lục Tuyết Lan, đột nhiên nhìn ra cửa lớn ở trước ngoài sân, Cẩu Thặng ở thôn làng đang gặm hai cái bánh bao ăn ngấu ăn nghiến.
Diệp Vô Phong liền nhặt lên một viên đá, nhắm chừng ném ra một phát, cùng với thủ pháp điêu luyện về ám khí, viên đá nhỏ được ném đi một cách vô cùng chuẩn xác, dừng lại ở trước mặt của Cẩu Thặng.
Cẩu Thặng ngẩng đầu lên, liền thấy Diệp Vô Phong đang nhìn anh mà ngoắc tay.
Cẩu Thặng nhìn một người lao động đang mặc quần áo của công nhân hầm mỏ, bởi vì trên mặt Diệp Vô Phong có bùn, nên nhìn không rõ là ai, anh nghi ngờ tự chỉ chính mình hỏi: “Anh tìm tôi?”
Diệp Vô Phong nhìn anh thở dài một tiếng, ý bảo anh hãy lại đây.
Cẩu Thặng bước tới, Diệp Vô Phong liền kéo anh ta vào trong một góc sáng sủa, Cẩu Thặng chăm chú nhìn anh, liền nhận ra Diệp Vô Phong.
Bởi vì Diệp Vô Phong đã rớt xuống vách núi dọc đường, Cẩu Thặng nhìn vào đôi mắt này, còn tưởng rằng Diệp Vô Phong thực sự đã chết, nhưng bây giờ nhìn thấy Diệp Vô Phong còn sống.
Anh sợ tới mức muốn kêu lên.
Diệp Vô Phong giơ tay chặn miệng của anh lại: “Đừng la.
Là tao”
Cẩu Thặng nơm nớp lo sợ hỏi: “Mày, mày không chết?”
Diệp Vô Phong nói: “Tao không chết.
Mày cũng đừng quá sợ hãi.
Cũng đừng có la lớn.
Tao nói cho mày biết một sự việc, hiện giờ, mày và Lục Tuyết Lan đều đang gặp phải nguy hiểm, hai người phải lập tức rời khỏi núi Hắc Phong ngay!”
Cẩu Thặng có chút mơ hồ không hiểu, Diệp Vô Phong cũng không kịp giải thích cho anh nghe, lo lắng rằng đứng đây quá lâu sẽ bị vệ sĩ của quặng mỏ nhìn thấy.
Vội vàng kề miệng sát vào lỗ tai nói với anh ta: “Nghe đây! Mày nên chạy nhanh báo cho Lục Tuyết Lan đi, để cô ấy có thể mang các người rời đi! Nếu không sẽ không kịp nữa đâu.”
Anh cùng Ưng Trọc thương lượng một chút, chơi đùa với tính mạng của mình thì cũng phải làm thì trước khi cảnh sát đuổi đến, phải đem được ma túy đã tinh luyện đi ra khỏi chỗ này.
Cho nên là, phân xưởng tinh luyện ma túy phải tăng ca thêm giờ, đúng lúc ấy, trời đổ mưa to, không chừng phải hơn nửa tiếng nữa thì cảnh sát mới tới kịp.
Thế nhưng, ở trên núi này lại không có lương thực.
Tiết Bảo Khố lúc này mới gọi điện thoại, xin Lục Tuyết Lan gửi tặng lương thực lên.
Mấy vệ sĩ đứng ở cửa hang động, nhìn đồ ăn vừa được đưa đến phòng bếp, cũng không hề ngăn cản, ngược lại còn tiến vào bếp làm ồn: "bánh bao đâu? Tại sao lại không đưa tới? Không biết rằng các anh em từ sáng đến giờ đều đói bụng hay sao?"
Diệp Vô Phong vội vàng nói: "Trong một chuyến tôi không thể nào lấy hết được, các món này đặt ở đây trước đi, còn lại tôi lập tức đi về lấy." Đem thau đồ ăn thả xuống, Diệp Vô Phong nhìn thoáng qua bên trong xưởng, đây là xưởng gia công số một, bên trong có chừng mười công nhân đang bận rộn làm việc, kì quái là, lại không thể nhìn tới ma túy được tinh luyện tại hiện trường.
Ngược lại, lại nhìn giống một xưởng tinh luyện kim loại thì hơn, có lẽ nào chúng ta đã đoán sai? Tiết Bảo Khố thực sự là người đi tinh luyện đồng?
Diệp Vô Phong lại không dám chậm trễ, lại trở về phòng bếp, bưng bánh bao tới.
Mấy vệ sĩ đến trước lấy tận mười cái bánh bao, cầm cùng một chén đồ ăn gặm lấy gặm để.
Sau đó nhóm công nhân liền lục đục vây lại đây lấy đồ ăn.
Mấy vệ sĩ nhìn Diệp Vô Phong đang đứng bất động, một người trong đó, lại chỉ vào một cánh cửa bí ẩn ở sâu tận cùng bên trong phân xưởng, nói: "Anh còn thất thần cái gì nữa? Chạy nhanh sang phân xưởng số hai đưa cơm đi chứ.
Mọi người bên trong đó cũng không muốn bị đói đâu."
Diệp Vô Phong lập tức bừng tỉnh: "Thì ra là còn phân xưởng số hai, không cần phải hỏi, đó chính là phân xưởng mà Tiết Bảo Khố tinh luyện ma túy.
Cái bọn khốn nạn này, thế mà lại treo đầu dê bán thịt chó!"
Diệp Vô Phong mặt không biến sắc, chạy nhanh về phía phòng bếp, nói với đầu bếp: "Phân xưởng số 2 cũng muốn ăn cơm."
Hai ông đầu bếp đang ăn cơm, đều lười đi đưa cơm, liền dặn dò Diệp Vô Phong nói: "Làm gì mà bần thần vậy, nhanh đi qua đưa đi."
Diệp Vô Phong liền bưng bánh bao nóng nổi vừa ra lò vào phân xưởng số hai, lúc này đây, Diệp Vô Phong mới rốt cục có thể nhìn thấy được tình hình bên trong.
Ưng Trọc lần trước có gặp mặt thế mà lại ở đây.
Ưng Trọc đang dẫn dắt gần mười người thân cận của mình, tăng ca thêm vài tiếng nữa để tinh luyện ma túy, những công cụ, nguyên vật liệu ở tại hiện trường, người trong nghề vừa nhìn đã biết bọn họ đang làm cái gì.
Diệp Vô Phong lập tức bừng tỉnh: "Thì ra là còn phân xưởng số hai, không cần phải hỏi, đó chính là phân xưởng mà Tiết Bảo Khố tinh luyện ma túy.
Cái bọn khốn nạn này, thế mà lại treo đầu dê bán thịt chó!"
Diệp Vô Phong mặt không biến sắc, chạy nhanh về phía phòng bếp, nói với đầu bếp: "Phân xưởng số 2 cũng muốn ăn cơm."
Hai ông đầu bếp đang ăn cơm, đều lười đi đưa cơm, liền dặn dò Diệp Vô Phong nói: "Làm gì mà bần thần vậy, nhanh đi qua đưa đi."
Diệp Vô Phong liền bưng bánh bao nóng nổi vừa ra lò vào phân xưởng số hai, lúc này đây, Diệp Vô Phong mới rốt cục có thể nhìn thấy được tình hình bên trong.
Ưng Trọc lần trước có gặp mặt thế mà lại ở đây.
Ưng Trọc đang dẫn dắt gần mười người thân cận của mình, tăng ca thêm vài tiếng nữa để tinh luyện ma túy, những công cụ, nguyên vật liệu ở tại hiện trường, người trong nghề vừa nhìn đã biết bọn họ đang làm cái gì.
Xem ra bọn chúng làm lô hàng này là để buôn bán, công nhân bên ngoài đa số đều không biết bên trong đang làm gì, những công nhân ở bên trong đang tinh luyện ma túy đều là những người thân cận.
Diệp Vô Phong buông đống bánh bao xuống, đi tới bưng bắp cải xào, thừa dịp những người khác không chú ý, liền trộm một chiếc điện thoại, nhanh chóng chụp lại một vài bức ảnh, Ưng Trọc nhìn qua cơm đã được đưa đến, dặn dò mọi người nói: "Các anh em, trước tiên nghỉ ngơi một chút đi.
Mọi người mau chóng ăn đi, cơm nước xong chúng ta liền lập tức đi vào sản xuất, hãy cố gắng tranh thủ sản xuất xong trước trưa chiều mai, để đem lô hàng này giao đi.
Lúc trở về, mỗi người sẽ được thưởng cho mười tám triệu đồng tiền mặt."
Ưng Trọc đã có tư tưởng rất rõ ràng, một lượng lớn ma túy được tinh luyện truyện ra ngoài bây giờ, căn cứ này cũng không thể sử dụng lại được nữa, mình sẽ cùng với Tiết Bảo Khố sẽ mang theo lô hàng này vào thành phố, vừa đến thì ít nhất cũng có thể kiếm được cả trăm triệu về tay.
Tay Ưng Trọc cầm hai cái bánh bao, quay đầu nhìn Diệp Vô Phong nói: "Ở đây không còn việc gì cho anh nữa đâu."
Diệp Vô Phong cúi đầu rời khỏi phân xưởng số hai.
Cũng không có quay về phòng bếp, anh thừa dịp không có ai liền đem những tấm ảnh này chia sẻ với phó đội trưởng Bạch.
Bởi vì là đang trên núi nên tín hiệu không được tốt, liên lạc cả buổi mới có thể liên lạc được với phó đội trưởng Bạch.
Bạch Tinh Đồng xem hết những tấm ảnh nói: "Thật tốt quá.
Diệp Vô Phong, anh thực sự làm việc không tệ, đã có chứng cứ rồi, chúng ta có thể triển khai việc bắt bọn chúng.
Hiện tại, tôi cùng cục trưởng Thạch đi lấy lệnh bắt tội phạm bất hợp pháp, sẽ chỉ huy đại đội xuất phát ngay lập tức.
Mặc khác, con đường đồng chí ở nhóm cục quản lí giao thông đang đi thì có tại nạn tại hiện trường, bây giờ họ đang gấp rút sửa đường.
Phải cỡ chừng hơn một tiếng nữa thì giao thông mới có thể khôi phục lại như bình thường được.
Vào cỡ năm giờ chiều,chúng tôi sẽ bắt đầu bao vây và các căn cứ chế tạo ma túy.
Diệp Vô Phong nghĩ một lát liền nói: "Không được rồi, trên núi này còn có những người dân bản địa.
Lục Tuyết Lan còn đang tặng lương thực cho mấy người dân ở nông thôn để cảm ơn vì đã dẫn đường cho họ, bây giờ vẫn còn chưa có rời đi.
Tốt nhất là nên đợi bọn họ xuống núi, rồi cảnh sát các cô lại hành động thêm lần nữa."
Bạch Tinh Đồng nói: "Đường đang không được sửa chữa tốt, bọn họ có đi đường vòng cũng không có cách nào đi được, anh chờ tôi một chút, để tôi đi xin chỉ thị."
Trong lòng Diệp Vô Phong vô cùng sốt ruột, nhưng mà chính bản thân mình lại không có cách nào đi tìm Lục Tuyết Lan, cũng không biết được mấy người bọn họ hiện giờ ra làm sao.
Quan chừng năm phút, Bạch Tinh Đồng lại nhắn trả lời cho Diệp Vô Phong: "Diệp Vô Phong, ý kiến của cục trưởng là, lệnh đã được ban hành rồi, không thể thay đổi được nữa.
Hiện giờ thời gian cách thời gian tổng tiến công chỉ còn khoảng một tiếng, anh hãy canh kĩ thời gian, hãy liên lạc nếu thấy Lục Tuyết Lan bỏ chạy.
Nếu không có cơ hội bỏ chạy, hãy nhanh chóng đem một ít hàng giấu đi, lần này chúng tôi sẽ tấn công bằng vũ khí, ngoài ra còn có vũ khí hóa học, tốc độ tấn công cũng sẽ rất là nhanh."
Diệp Vô Phong nói: "Được rồi.
Ông trùm buôn ma túy lần này rất gian xảo, ngộ nhỡ nghe thấy có bất cứ thứ gì khác thường, sẽ không dễ dàng có thể bắt chúng lại nếu chúng bỏ chạy.
Tôi sẽ dùng hết sức mình để bảo vệ người này an toàn, có cơ hội sẽ giúp đỡ các anh, sẽ cố gắng hết sức giảm bớt thương vọng của phía bên cảnh sát."
Sau đó, Diệp Vô Phong liền nghĩ ra được cách để liên lạc với Lục Tuyết Lan, chính là, tín hiệu lại bị chập mạch, không thể liên lạc được.
Diệp Vô Phong trước mắt đành phải gửi một đoạn tin nhắn, nhắc nhở cô phải sớm rời núi Hắc Phong, nếu nhận được tin nhắn thì lập tức phản hồi.
Diệp Vô Phong tranh thủ thời gian liền trở lại nhà bếp, bưng cho mình một chén đồ ăn để lấp đầy bụng đói, ăn cơm xong, thế nhưng vẫn như cũ không thấy Lục Tuyết Lan trả lời.
Hai gã đầu bếp còn muốn sai khiến Diệp Vô Phong: “Anh họ Vương này, anh đi đến phân xưởng đi lấy những bát đũa dơ về rửa sạch đi.”
Diệp Vô Phong ừ một tiếng rồi rời khỏi phòng bếp.
Anh còn lòng dạ nào để đi rửa chén hay sao? Nhìn thời gian xem? Lúc này đã là hai giờ rưỡi rồi, nếu đến ba giờ, Lục Tuyết Lan không thể rời khỏi đây, thì cuộc chiến đấu tranh giữa hai bên sẽ bắt đầu!
Diệp Vô Phong đang muốn tìm cách để kiếm Lục Tuyết Lan, đột nhiên nhìn ra cửa lớn ở trước ngoài sân, Cẩu Thặng ở thôn làng đang gặm hai cái bánh bao ăn ngấu ăn nghiến.
Diệp Vô Phong liền nhặt lên một viên đá, nhắm chừng ném ra một phát, cùng với thủ pháp điêu luyện về ám khí, viên đá nhỏ được ném đi một cách vô cùng chuẩn xác, dừng lại ở trước mặt của Cẩu Thặng.
Cẩu Thặng ngẩng đầu lên, liền thấy Diệp Vô Phong đang nhìn anh mà ngoắc tay.
Cẩu Thặng nhìn một người lao động đang mặc quần áo của công nhân hầm mỏ, bởi vì trên mặt Diệp Vô Phong có bùn, nên nhìn không rõ là ai, anh nghi ngờ tự chỉ chính mình hỏi: “Anh tìm tôi?”
Diệp Vô Phong nhìn anh thở dài một tiếng, ý bảo anh hãy lại đây.
Cẩu Thặng bước tới, Diệp Vô Phong liền kéo anh ta vào trong một góc sáng sủa, Cẩu Thặng chăm chú nhìn anh, liền nhận ra Diệp Vô Phong.
Bởi vì Diệp Vô Phong đã rớt xuống vách núi dọc đường, Cẩu Thặng nhìn vào đôi mắt này, còn tưởng rằng Diệp Vô Phong thực sự đã chết, nhưng bây giờ nhìn thấy Diệp Vô Phong còn sống.
Anh sợ tới mức muốn kêu lên.
Diệp Vô Phong giơ tay chặn miệng của anh lại: “Đừng la.
Là tao”
Cẩu Thặng nơm nớp lo sợ hỏi: “Mày, mày không chết?”
Diệp Vô Phong nói: “Tao không chết.
Mày cũng đừng quá sợ hãi.
Cũng đừng có la lớn.
Tao nói cho mày biết một sự việc, hiện giờ, mày và Lục Tuyết Lan đều đang gặp phải nguy hiểm, hai người phải lập tức rời khỏi núi Hắc Phong ngay!”
Cẩu Thặng có chút mơ hồ không hiểu, Diệp Vô Phong cũng không kịp giải thích cho anh nghe, lo lắng rằng đứng đây quá lâu sẽ bị vệ sĩ của quặng mỏ nhìn thấy.
Vội vàng kề miệng sát vào lỗ tai nói với anh ta: “Nghe đây! Mày nên chạy nhanh báo cho Lục Tuyết Lan đi, để cô ấy có thể mang các người rời đi! Nếu không sẽ không kịp nữa đâu.”
Danh sách chương