Mấy phút sau, không hiểu sao đề tài lại chuyển đến trên dãy núi Cửu Diệu và thành Cửu Diệu.

"Hầy, bây giờ lính đánh thuê càng ngày càng khó sống." Chu Hổ thở dài một tiếng: "Không biết vì sao mà yêu thú trong dãy núi Cửu Diệu nóng nảy hơn nhiều so với ngày xưa, trước kia ở sâu núi mới xuất hiện yêu thú, bây giờ thậm chí còn gặp phải chúng ở ngay ngoài rìa dãy núi."

"Tại sao?" Bộ Ly Ca nhíu mày hỏi.

"Sao ta biết được." Chu Hổ cười khổ, bất đắc dĩ nói.

Giang Thánh Quân ở bên cạnh ngược lại nghĩ đến chuyện gì đó: "Không biết các ngươi có phát hiện hay không, gần đây người tu luyện lạ mặt ở trong thành Cửu Diệu đúng là càng lúc càng nhiều, hơn nữa hôm trước còn có cao thủ thần bí chiến đấu…"

Giang Thánh Quân chợt nhớ ra, cao thủ thần bí mà hắn ta nhắc đến còn đang ở ngay bên cạnh.

Giang Thánh Quân cẩn thận liếc mắt nhìn Lạc Xuyên, thấy người kia không có biểu hiện gì khác thường mới thở phào nhẹ nhõm.

"Chẳng lẽ là bên trong dãy núi Cửu Diệu có chí bảo nào đó xuất thế hay sao?" Có người nói không chắc chắn.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều lâm vào trầm tư.

Một chốc sau, Chu Hổ phá vỡ cục diện yên lặng.

"Ha ha, có chí bảo xuất thể thì liên quan gì đến chúng ta sao? Trời sập còn có người giỏi chống đỡ, đừng nghĩ nhiều như vậy!"

Nghe thấy lời của tên Chu Hổ thần kinh thô này, mọi người đều cười gượng.



Có điều không thể không nói, lời này thật sự rất có lý.

Trò chuyện thêm một lát, năm người Chu Hổ, Giang Thánh Quân và Bộ Ly Ca chào Lạc Xuyên một tiếng rồi rời đi.

Mì ăn liền có một giờ tăng tốc độ tu luyện gấp mười lần, cũng không thể cứ lãng phí như vậy.

Lúc này, cửa hàng lại khôi phục sự yên tĩnh.

"Tử Yên, ngươi có biết trong dãy núi Cửu Diệu xảy ra chuyện gì không?" Một lát sau, Lạc Xuyên nhìn về phía Yêu Tử Yên đang nhắm mắt tu luyện sau quầy, hỏi.

Yêu Tử Yên chậm rãi mở mắt ra, một tia sáng màu tím chợt lóe lên rồi biến mất.

Nàng gật đầu: "Một di tích thượng cổ xuất thế."

Di tích thượng cổ? Nghe thấy một từ ngữ xa lạ, Lạc Xuyên có chút khó hiểu nhìn Yêu Tử Yên.

Yêu Tử Yên giải thích: "Dãy núi Cửu Diệu rộng lớn khôn cùng, gần như là ngang với toàn bộ Thiên Lan đại lục. Thành Cửu Diệu chẳng qua chỉ là một thành trì cách dãy núi Cửu Diệu khá gần thôi."

"Trong dãy núi Cửu Diệu có vô số yêu thú, đồng thời cũng có vô cùng vô tận những cơ duyên và mối nguy, di tích thượng cổ chính là như thế."

"Nghe đồn, di tích thượng cổ này có thể là di tích hoặc là thử thách do một tông môn không biết thực lực bao nhiêu để lại."

Lạc Xuyên gật đầu, trong lòng đã sáng tỏ.



"Đúng rồi, ngươi không phải là hoàng tộc yêu thú sao, di tích thượng cổ mở ra, hẳn là rất quan trọng với ngươi nhỉ?" Lạc Xuyên hỏi.

Nghe vậy, trên gương mặt tươi cười của Yêu Tử Yên lập tức xuất hiện một chút tức giận.

Có điều sau khi nhìn thấy ánh mắt của Lạc Xuyên, tức giận lại tan biến, hóa thành bình tĩnh.

Yêu Tử Yên lắc đầu, thở dài sâu kín: "Đứng trước lợi ích, yêu thú và con người đều giống nhau, nếu không phải vì di tích thượng cổ mở ra, bị mấy tên kia bán đứng, ta cũng không đến mức bị bại lộ thân phận."

Lạc Xuyên hơi trầm ngâm, hắn biết dường như mình đã hỏi đến chuyện mà trong lòng Yêu Tử Yên không muốn nhớ lại nhất.

"Có cần sự trợ giúp của ta hay không?" Lạc Xuyên suy nghĩ một lát, nghiêm túc hỏi.

Đây là nhân viên phục vụ của mình, nếu gặp phải khó khăn, thân là ông chủ, đương nhiên phải giúp đỡ.

Ừ, đúng vậy, chính là như vậy!

Lạc Xuyên nghĩ thầm trong lòng.

Yêu Tử Yên nghe thấy lời của Lạc Xuyên, nhìn gương mặt nghiêm túc của người kia.

Đầu tiên nàng hơi sửng sốt, sau đó nhoẻn miệng cười, hoa xinh nở rộ trong phút chốc, Lạc Xuyên cũng không nhịn được mà ngơ ngác một chốc.

"Ta cảm thấy cuộc sống bây giờ rất tốt, chuyện này cứ để cho nó trôi qua đi…"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện