Thời gian lặng lẽ trôi qua, chỉ chớp mắt năm ngày đã trôi qua.

Trước cửa hàng, Lạc Xuyên nằm ở trên ghế xích đu, trông có vẻthoải mái, nhưng khi hắn nhìn thấy đám người như nước chảy trên đường phố phía ngoài hẻm, lại nhịn không được thở dài ở trong lòng.

Năm ngày! Trọn vẹn năm ngày, thế mà hắn không bán được bất kỳ một chai Coca Cola nào!

Tuy nhiên đây cũng là chuyện không có biện pháp, cửa hàng này mở ở nơi vắng vẻ trong hẻm nhỏ, không có khách hàng nào cũng chẳng có gì là lạ.

Lúc này đã là chạng vạng tối, nhìn ánh tà dương ở phía chân trời nơi xa xa, trong mắt của Lạc Xuyên lóe lên thần sắc bất đắc dĩ.

Xem ra hôm nay lại không có khách.

Nhưng đúng lúc hắn đứng dậy chuẩn bị đóng cửa, một tiếng kêu kinh ngạc từ đầu hẻm truyền đến.

"Chậc chậc chậc, lại mở cửa hàng trong cái hẻm nhỏ như vậy, ông chủ ngươi cũng thật sự thú vị đấy!"

Một thiếu niên mặc cẩm phục màu đen đi đến trước cửa hàng, bình luận một câu như thế.

Nhìn thấy thiếu niên, trong lòng Lạc Xuyên ngay lập tức trở nên vui vẻ, xem ra sinh ý rốt cuộc cũng tới.

"Bởi vì cái gọi là hương rượu không sợ ngõ nhỏ sâu, chỉ cần là đồ vật đủ tốt, làm ăn đương nhiên sẽ không kém." Lạc Xuyên nhìn thoáng qua thiếu niên, mặt không đổi sắc, nhàn nhạt trả lời.



Thiếu niên nghe vậy không khỏi sững sờ, tinh tế thưởng thức những lời Lạc Xuyên thuận miệng nói.

"Hương rượu không sợ ngõ nhỏ sâu... Tốt! Tốt! Không nghĩ rằng ông chủ ngươi không ngờ lại là một người có tính tình như vậy! Người bằng hữu như ngươi, Bộ Ly Ca ta nhận rồi!"

Ánh mắt của Bộ Ly Ca dần dần sáng lên, tinh tế thưởng thức lời nói của Lạc Xuyên, cười ha ha nói.

Nếu là người thường sau khi nghe thấy cái tên này tất nhiên sẽ vô cùng kinh hãi, bởi vì Bộ chính là họ của Trấn Nam hầu của Thiên Tinh đế quốc, ngoại trừ người đó ra bên trong toàn bộ thành Cửu Diệu không có người nào họ Bộ.

Bởi vì như thế, thân phận của thiếu niên tên là Bộ Ly Ca này đương nhiên không cần giới thiệu cũng rõ, thiếu gia duy nhất của Trấn Nam Hầu phủ!

Đương nhiên, đối với Lạc Xuyên mới xuyên qua đến cái thế giới này vẻn vẹn được hơn một tháng mà nói, những thứ này hắn tất nhiên là hoàn toàn không biết.

"Đã như vậy, không ngại vào cửa hàng nhìn xem?" Lạc Xuyên thuận miệng nói.

"Đây là hiển nhiên." Bộ Ly Ca gật gật đầu, cười ha hả nói: "Ông chủ ngươi rất thú vị, hẳn là đồ vật ngươi bán chắc cũng sẽ không kém!"

Trong lúc nói chuyện, Bộ Ly Ca đã vào trong cửa hàng.

Nhìn thấy trang trí trong cửa hàng, trong mắt của Bộ Ly Ca đột nhiên xuất hiện vẻ kinh ngạc tột cùng.

Thân là con trai của Trấn Nam Hầu, Bộ Ly Ca đương nhiên là người có kiến thức rộng rãi, nhưng đây là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy cách trang trí giống như cường hào của cửa hàng này.



Lưu ly tinh khiết như thế, đều có thể đem đi bán đấu giá, thế mà không ngờ ở trong cửa hàng này chỉ để làm quầy hàng và kệ hàng, rốt cuộc là cái thế giới này quá điên cuồng hay là ta vẫn chưa tỉnh ngủ? Phải biết rằng lấy sức sản xuất của Thiên Tinh đế quốc mà nói, lưu ly cũng là đồ vật khá quý giá, chỉ có những vị vương quyền quý tộc kia, thậm chí là người tu luyện mới dùng được những hàng xa xỉ như thế.

"Rốt cuộc lai lịch của ông chủ này là gì?" Ánh mắt của Bộ Ly Ca rơi lên trên người Lạc Xuyên ở bên cạnh, trong lòng dâng lên nghi hoặc nồng đậm.

"Đồ vật trong cửa hàng đều ở bên trên kệ hàng ở bên kia, tự mình đi xem đi." Lạc Xuyên chỉ chỉ kệ hàng thủy tinh ở bên cạnh, nói.

Lúc này Bộ Ly Ca mới hoàn hồn, đi đến trước kệ hàng bày những chai Coca Cola mà Lạc Xuyên chỉ.

"Một, hai, ba..."

Lạc Xuyên thầm đếm ở trong lòng.

Vài giây sau, tiếng kêu sợ hãi của Bộ Ly Ca vang lên đúng như Lạc Xuyên đã dự đoán.

"Cái, cái gì?!"

Sau khi nhìn thấy giới thiệu của Coca Cola trên kệ hàng, Bộ Ly Ca đột nhiên trừng lớn hai mắt, vẻ mặt như gặp phải quỷ.

"Trực tiếp khôi phục vết thương không phải trí mạng, ông chủ ngươi đang nói đùa hay sao?" Bộ Ly Ca nhịn không được thất thanh kêu lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện