"Cô gả cho tôi, sinh là người nhà họ Bành chết cũng là ma nhà họ Bành, cô lại dám vọng tưởng tái hôn, cô là đồ đàn bà lăng loàn! Cô đáng chết! Còn có mày, mày là con trai tao, mạng của mày là tao cho, tao muốn mày chết thì mày phải chết, các người dựa vào cái gì tìm tao báo thù, dựa vào cái gì. . ."
"Các người không thể giết tao, các người không thể giết tao!"
Người phụ nữ cùng đứa bé đều theo dõi hắn, mặt không đổi sắc, bay lại càng gần.
Máu tươi chảy ròng ròng tới chân hắn. . .
Người câm bị dọa mất lý trí, hắn đi đến cửa phòng, điên cuồng xoay tay nắm cửa, rốt cục, trong lúc hắn tuyệt vọng nhất, hắn đã mở được cửa! Hắn cực kì vui mừng, cũng không quay đầu lại liền vội vã xông ra ngoài.
Hắn muốn chạy xuống dưới tầng, nhưng lại thấy trước cầu thang có một cô gái đang đứng. Cô mặc một bộ quần áo ngủ, cả người đầy máu, nước mắt cũng biến thành máu đỏ, vẻ mặt âm lãnh nhìn hắn.
Người câm thật ra không quen biết cô, hắn nhận ra cô, là bởi vì sau khi hắn giết người rồi chạy trốn, từng lén lút chú ý đến tin tức này. Vào thời điểm đó hắn mới nhìn thấy ảnh chụp của cô gái này, nhớ kỹ bộ dáng của cô. Nghe nói cô mới hai mươi ba tuổi, là con gái một trong gia đình, gọi là Lý Như, một sinh viên vừa tốt nghiệp.
. . . Muốn trách chỉ có thể tránh chính cô, nếu không phải cô ta chạy tới làm hỏng chuyện tốt của hắn, hắn cũng sẽ không giết cô!
Không dám đi xuống, hắn chỉ có thể chạy lên trên tầng, chạy lên đến tận tầng thượng. Hắn nhìn mười tầng nhà cao chót vót, lau mồ hôi lạnh trên mặt, ngoài sợ hãi ra vẫn là sợ hãi.
Hắn không muốn chết, hắn không muốn chết một chút nào cả.
Hắn quay đầu nhìn lại, nhìn thấy người phụ nữ kia dắt đứa bé bay lại đây, mà bên cạnh bọn họ, còn cô gái tên Lý Như kia nữa.
Ánh mắt lạnh lung âm u như vậy, khiến hắn có cảm giác giây tiếp theo chính là thời điểm hắn phải chết.
Trịnh Tinh lành lạnh nói: "Bành Lực, tôi gả cho anh ngần ấy năm, anh hết ăn lại nằm, cờ bạc thành tánh, thua cuộc liền uống rượu, uống say liền đánh tôi, nhắc tới ly hôn cũng đánh tôi. Sau này tôi mang thai Tiểu Văn, tôi nói không nên sinh nó ra, sợ nó sinh ra trong gia đình như vậy sẽ phải chịu khổ, nhưng anh lại ép buộc bắt tôi sinh. Tiểu Văn lớn như vậy, anh có từng làm tròn trách nhiệm của một người cha hay chưa? Anh đã đưa được đồng tiền sinh hoạt phí nào chưa? Anh có bao giờ đi đến trường học đón con lần nào hay chưa? Anh cái gì cũng chưa từng làm qua, ngược lại còn ỷ vào việc mình là cha đứa bé, tùy tiện cướp đi sinh mệnh của nó! Anh vẫn là còn là con người sao? Anh ngay cả súc sinh cũng không bằng!"
"Tôi li hôn với anh, không phải là do tôi phản bội, mà là do loại người không biết chịu trách nhiệm, không biết gánh vác như anh, người thông minh đều sẽ rời bỏ anh, cha mẹ anh không nhận đứa con như anh, anh trai chị dâu của anh cũng không thèm lo cho anh, mà ngay cả con trai anh cũng bị anh giết chết rồ. . . Đáng đời, anh xứng đáng bị bạn bè xa lánh, một thân một mình cô đơn suốt đời!"
Bành Lực “ùynh” một tiếng quỳ xuống: “Tôi sai rồi, tôi biết sai rồi, van xin các người tha cho tôi đi, van xin các người đừng giết tôi, tôi còn chưa muốn chết."
Bành Tiểu Văn nhìn hắn nói: "Con cũng không muốn chết, con, mẹ và chị đều không muốn chết, ba vì sao lại muốn giết chúng con?"
Bành Lực hoảng sợ nói: "Tiểu Văn, Tiểu Văn, ba sai rồi, ba biết sai rồi, van xin con, con giúp ba cầu xin mẹ, xin mẹ đừng giết ba đi. . . Ba chính là ba của con, con giết ba là bất hiếu, con sẽ bị sét đánh, con sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục mãi mãi không được siêu sinh!"
Tiểu Văn nhìn mẹ, nói: "Con không sợ, ba đánh mẹ đau như vậy, con muốn để cho ba biết đau là cái gì."
Oán khí trong tay Lý Như ngưng tụ lại thành một con dao, cô lạnh nhạt cười một tiếng.
Người đàn ông này làm cái gì đều nói như đúng rồi, cùng hắn giảng đạo lý cũng chẳng có tích sự gì, chỉ có thể để bản thân hắn cũng nếm thử mùi vị bị giết hại, chỉ có đau đớn, mới làm cho hắn biết sợ.
Cô chết như thế nào, liền muốn đòi lại như thế.
"A —— cứu mạng! ! !"
. . .
Ông chủ hôn mê ước chừng hơn một giờ, sau khi hắn mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn thấy cửa phòng còn đang mở, hắn lập tức nhớ tới chính mình gặp phải tên trộm. Ông nhanh chóng báo cảnh sát, trong miệng lầm bầm mắng chửi, vừa tức vừa sợ, nghĩ đến mình suýt chút nữa liền bị che ngạt mà chết, hận không thể đem tên trộm kia ra băm thành từng mảnh.
Sau khi cảnh sát đến, xem lại video trên camera theo dõi, nhìn thấy một người đàn ông chạy ra từ trong phòng ông chủ lên tầng cao nhất, bọn họ lúc này mới đi lên tầng cao nhất xem xét, lại nhìn thấy "Người câm" bị dao đâm ngã vào trong vũng máu.
Vụ án giết người ly kì này lập tức khiến cảnh sát coi trọng, ai ngờ sau khi kiểm tra vân tay mới phát hiện, người đàn ông bị coi là “người câm” này lại chính là Bành Lực, hai năm rưỡi trước tại thành phố B đã sát hại vợ con và khách cùng thuê trọ!
Trên người Bành Lực bị trúng nhiều vết dao, trong đó có hai vết chém trên mặt, hai vết chém vào cổ, một dao trên bả vai, ba vết đâm thủng ngực, một dao đâm xuyên qua bụng. Ngoài những vết thương trí mạng này ra, còn có một chút vết thương do cào xước.
Tổng cộng mười mấy vết dao chém, hoàn toàn ăn khớp với miệng vết thương của ba người chết năm đó, không thừa không thiếu một đao nào.
Vụ án giết người ly kỳ này bị truyền ra, khiến người dân nghị luận sôi nổi, suy đoán chẳng lẽ là vong hồn của ba người bị sát hại kia trở về báo thù? Cho nên mới có hiện tượng vết thương nào cũng giống nhau như đúc.
"Không nghĩ tới người câm chỉ là giả vờ, hóa ra hắn lại xấu xa như vậy, ngay cả vợ con mình cũng dám giết, hiện tại ngẫm lại chúng ta thế mà lại ở cùng phòng với hắn nửa năm, có thể sống sót đúng là may mắn."
"Đúng vậy, làm tôi sợ muốn chết, tôi nhìn hắn ngày thường cứ âm trầm, không chơi đùa cùng người khác, ngày lễ ngày tết cũng không về nhà, còn nói hắn thật đáng thương. . . Không nghĩ tới hắn lại là tội phạm giết người!"
"Thật là đáng sợ, người này tâm lý bị vặn vẹo à?"
"Các cậu nói xem, là thật sự có ma quỷ trở về báo thù sao?"
Chuyện này rất tà môn, cảnh sát lại vẫn luôn không bắt được hung thủ, tin đồn hồn ma của ba người bị Bành Lực giết hóa thành lệ quỷ trở về báo thù càng truyền càng sôi nổi. Ông chủ bây giờ nhớ lại cũng vẫn sợ không thôi, đêm đó ông thật sự bị bịt kín mũi miệng, còn cho là mình chết chắc rồi, lại không ngờ vẫn có thể sống lại. Nếu thật là có lệ quỷ trở về tìm người câm báo thù, vậy cũng tìm đúng lắm, loại người lòng lang dạ thú độc ác như vậy, chết cũng xứng đáng!
Cảnh sát điều tra mấy tháng, làm thế nào cũng không tìm thấy chứng cứ có người gây án, cuối cùng chuyện này chỉ có thể sống chết mặc bây.
. . .
Cố Phi Âm rốt cục ăn được cua đồng lớn do quỷ nước dâng lên. Trước tiên ngâm đám cua trong nước sạch một đêm, chờ nó nhả hết chất bẩn, thịt cua ăn càng non mềm. Ngày hôm sau rửa sạch cho vào nấu, một nồi hấp, một chảo rang lên làm món cua rang cay. Cua hấp chíp nhìn cực kì ngon mắt, toàn thân đều là màu đỏ, nhìn thôi đã khiến cho người thèm nhỏ dãi. Vỏ cua vừa mở ra, liền thấy được gạch cua vàng óng, thịt cua mềm mịn, béo béo lại tươi ngon, ăn ngon đến nỗi có thể nuốt cả đầu lưỡi, hơn nữa đặc biệt thích hợp một bên xem TV một bên gặm cua, mắt miệng đều không ngừng lại được.
Con sông này quả nhiên còn có rất nhiều đồ ăn ngon mà cô còn không biết, con quỷ nước này có thể giữ lại thêm vài ngày.
Nhận được lệnh đặc xá tạm thời con quỷ nước khóc hu hu, cô gái tóc dài hung ác này, cuối cùng sẽ có một ngày hắn có thể vùng lên mà ca hát!
Cố Phi Âm ăn xong cua, nhận được điện thoại Mã Áo gọi tới, nói hắn đã từ thành phố C trở về, đám Lục Giang Phi đã xuất viện, thân thể đã ổn rồi, nếu có thể, bọn họ có thể tới gặp cô hay không? Kỳ thật chủ yếu là, bọn họ muốn tới cảm ơn cô, nếu không có cô, bọn họ giờ phút này chỉ sợ sớm đã chết đến không thể chết lại được nữa.
Cố Phi Âm đặc biệt thích "cảm ơn", bởi vì mỗi lần người khác tới nói lời cảm ơn đều có nghĩa rằng cô có thể nhận quà, cô liền nhận lời nói: "Được thôi, có điều ban ngày tôi phải đi làm, chờ sau khi tôi tan tầm về đi."
Mã Áo vui sướng nói được, thời gian liền quyết định vào xế chiều hôm đó, địa điểm tại Mỹ Thực Cư. Mỹ Thực Cư là một nhà hàng Trung quốc cực kì nổi tiếng, nghe nói đồ ăn trong đó ăn đặc biệt ngon, không những vị trí khó đặt, còn cực kì đắt đỏ.
Mã Áo cũng phải đặt trước nửa tháng mới được một vị trí, hắn nói với Lục Giang Phi: "Cậu đừng nhìn Cố đại sư không dễ ở chung còn khá đáng sợ, thật ra con người cô ấy rất tốt. Lúc trước khi các cậu xảy ra chuyện, ngay cả cảnh sát đều không có cách nào, tôi đi mời cô ấy giúp đỡ, cô ấy hai lời chưa nói đã đáp ứng ngay. Khi chúng tôi đi còn gặp người mặt quỷ cướp máy bay, suýt chút nữa đã chết ở trên trời."
Lục Giang Phi nói: "Tôi hiểu mà, cảm ơn nha, người anh em."
Mã Áo cười một tiếng nói: "Nếu có người hỏi tới, có một số việc chúng ta tốt nhất đừng nói ra thì hơn, tôi sợ lại khiến Cố đại sư rước lấy phiền phức không cần thiết."
Lục Giang Phi nhớ tới cảnh cô gái tóc dài hung mãnh gặm sống cô bé ma, không kìm lòng nổi run run một chút, gật gật đầu: "Yên tâm, loại chuyện này, nói ra chỉ sợ cũng không ai tin."
Là thật không ai tin, ma ăn người rất bình thường, nhưng ai có thể tin tưởng người có thể ăn ma chứ? Huống chi hắn thật sự rất cảm kích Cố đại sư. Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, hắn khẳng định sẽ không nói lung tung, huống chi Cố đại sư chỉ là nhìn có vẻ khủng bố mà thôi, cô là một người tốt, người tốt có thể cứu người.
Lục Giang Phi nhớ tới cô gái tóc dài , không biết tại sao, hắn luôn có cảm giác khí chất của cô gái tóc dài cùng cô bé ma có chút giống nhau, loại khí tức mang theo âm lãnh đùa dai kia, khiến người khác nhìn một cái đã cảm thấy sợ. . .
Danh sách chương