Mã Áo: “…”

Thẩm Việt vừa nói chuyện điện thoại với bố mẹ xong đi tới: “…”

Cố Phi Âm nói: “Vậy được, hôm nay tôi tính giá ưu đãi cho ông, sau này bắt được chúng ta tính kiểu khác nhé?”

Trương đạo trưởng lau mặt: “…Ok.”

“Tôi sẽ giữ lại cho ông, đến lúc đó sẽ gọi cho ông, ông cũng đưa điện thoại của ông đây, lưu số tôi vào không lại quên.” Cố Phi Âm hài lòng cười cười, lần nữa cảm nhận được chỗ tốt của di động.

Trương đạo trưởng không còn gì để nói, gõ di động lưu số điện thoại, được rồi, cô nói thế nào thì cứ như thế đó đi.

Thẩm Việt và Mã Áo liếc nhau, tuy nội dung có hơi đáng sợ nhưng không biết sao lại không nhịn được cười.

Lưu số điện thoại xong, Trương đạo trưởng chắp tay: “Cố đại sư, không ngờ tu vi của cô lợi hại thế, chẳng hay sư phụ của cô là?”


Cố Phi Âm cầm di động ngay người một lát, sư phụ? Cô không có sư phụ mà, cô lắc đầu: “Tôi không có sư phụ.” Thật ra lúc trước cô có hơi sợ đạo sĩ, nhưng anh bạn đạo sĩ trước mặt lại có hơi ngốc nghếch, lại không nhìn ra được cô là quỷ nhập người, đạo hạnh quả nhiên không so được với hoà thượng đẹp trai.

Trương đạo trưởng nghi hoặc, sao lại không có sư phụ, chẳng lẽ Cố đại sư không muốn nhắc tới sư môn? Nếu như vậy thì ông cũng không tiện hỏi, “Cố đại sư, sau này có chuyện gì cô cứ việc tới tìm tôi.”

Ông còn rất nhiều chuyện phải đi xử lý, nói mấy câu với Cố Phi Âm xong liền cầm dải lụa hồng rời đi, muốn một lần siêu độ cả mười ba con quỷ thì còn rất nhiều thứ phải chuẩn bị.



Tạm biệt đám người Trương đạo trưởng, bọn Cố Phi Âm cũng chuẩn bị đi tìm khách sạn, bây giờ cô là người có hai trăm vạn nhân dân tệ, tuỳ tiện đi một bước cũng làm cô sợ có tên trộm xuất hiện, không có hai bảy hai tám vệ sĩ bảo vệ thì cô thật sư không dám ra đường.

Cũng may vị chủ tịch cho cô tấm chi phiếu này thực sự là một người lương thiện đáng yêu, còn tươi cười gọi xe đến nói muốn đưa cô về khách sạn nghỉ ngơi, Cố Phi Âm đương nhiên không từ chối, cô rất sung sướng tiếp nhận.

Cố Phi Âm cầm túi lên xe, đột nhiên nhớ ra: “Tiền cơm trên máy bay tôi còn chưa trả…”

Mã Áo ngây người một lát, cười nói: “Cơm trên máy bay đều miễn phí, không phải trả tiền.”

Thẩm Việt cũng nói: “Đúng vậy, cơm trên đó là phát miễn phí.”

Cố Phi Âm: “…???” Khó trách máy bay toàn là thần tiên ngồi, không ngờ lại còn phát cơm!

Cô cảm khái leo lên xe, thật tốt, lại tiết kiệm được một ít tiền.

Mã Áo và Thẩm Việt cũng đi theo sau cô, lúc lên xe Mã Áo còn nhìn chằm chằm Thẩm Việt phía sau mấy lần, kỳ quái hỏi: “Tôi nói này đại minh tinh, anh không đi tìm người đại diện với trợ lý của mình, cũng không đi bệnh viện chăm sóc đồng nghiệp mà theo chúng tôi làm gì?”

Thẩm Việt khẽ cười một tiếng: “Tôi không đi theo anh, tôi đi theo Cố đại sư mà. Cố đại sư, tôi đi cùng cô được không?”

Cố Phi Âm ngồi ở trong xe, nghe vậy thì gật đầu nói: “Có thế chứ.” Như vậy thì cô liền có tài xế, anh bạn ngồi cạnh tài xế, thêm Mã Áo và Thẩm Việt ngồi nữa là có bốn vệ sĩ rồi, tuy rằng không so được với mười vệ sĩ lúc trước nhưng tốt xấu gì cũng có bốn người, còn hơn là không có ai.

Thẩm Việt cười với Mã Áo, nhướn mày nói: “Anh xem, Cố đại sư đồng ý rồi.”

Mã Áo trợn mắt: “Quả nhiên là cùng một ruộc, thủ đoạn vô lại đều giống hệt nhau, bội phục.”


Thẩm Việt: “Cảm ơn.”

Thẩm Việt bước qua Mã Áo ngồi vào trong xe, Mã Áo cũng không cam lòng bị tụt lại, chạy nhanh lên theo.

Tên không biết xấu hổ này, đừng tưởng chiếm được chỗ của anh ta!



Trương đạo trưởng dem dải lụa hồng về đạo quán giao cho sư thúc xử lý, sau đó đi đến bệnh viện, hơn ba trăm người được đưa tới năm bệnh viện ở thành phố C, mấy người đạo trưởng bọn họ chia nhau phụ trách một bệnh viện. Trong đó có mấy người cơ thể yếu bị quỷ mặt người nhập, lại thiếu oxy nghiêm trọng nên đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, vài người khác thì chỉ ngất vì bị quỷ ăn mòn linh hồn, trên người có vài vết thương nhỏ và bj chấn động tâm lý một chút, còn ngoài ra không nghiêm trọng lắm.

Trương Siêu chắc là người bị thương nặng nhất, anh ta hai lần bị quỷ mặt người bám vào người, một lần là quỷ mặt người muốn đi vào trong miệng anh, một lần là bị quỷ mặt người đoạt mặt, tuy rằng chưa tỉnh táo hẳn nhưng vẫn luôn nói mớ, miệng không ngừng kêu a a ô ô, lúc thì kêu cứu mạng, lúc lại gọi tên Cố đại sư, cả người anh ta run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Trương đạo trưởng có hơi đồng cảm với Trương Siêu, người xui xẻo bị quỷ chọn đến hai lần hẳn là trên đời hiếm gặp, ông đốt một ít bùa trừ tà hoà vào nước cho Trương Siêu uống xong anh ta mới yên tĩnh lại.

Hình Nhất Phàm bên cạnh cũng ngất xỉu, ấn đường chuyển thành màu đen, sắc mặt tái nhợt, Trương đạo trưởng không cho anh ta uống nước bùa mà chỉ đem lá bùa nhét vào trong quần áo anh, lúc này mới có vẻ nhẹ nhõm đi nhiều.

Không chỉ có thế, tất cả những hành khách đến bệnh viện đều đeo lá bùa Tĩnh Tâm của Trương đạo trưởng để trừ tà.

Chủ tịch và Trương đạo trưởng tới cùng nhau, nhìn thấy người bệnh nằm đầy phòng, ông cau mày nói: “Tuy rằng có tội nhưng cũng may không xảy ra chuyện gì, coi như trong cái rủi có cái may.”

Trương đạo trưởng nói: “Đúng vậy, nếu không có Cố đại sư thì những người trên máy bay thực sự không cứu được rồi.”

Bọn tiểu quỷ bị trói bằng dải lụa hồng thật sự không giống tiểu quỷ bình thường, trên tay chúng đều vấy bẩn bởi mạng người, đặc biệt là tên quỷ mặt người cầm đầu, ngay cả tu vi hồn phách bị tiêu tán hơn một nửa rồi thì vẫn không thể coi thường nó, nhưng mà Cố Phi Âm rất lợi hại, bọn chúng trên tay cô không đáng nhắc tới.

Chủ tịch ừ một tiếng, đây là sư thật, con quỷ mặt người đó vô cùng tà ác, nó thật sự muốn giết hành khách trên máy bay để giúp bản thân tu luyện, trong mắt không hề có tính người, muốn lương tâm nó đột nhiên trỗi dậy mà thả mọi người ra thì là chuyện không bao giờ, cho nên người trên máy bay chỉ có thể chết…

Trương đạo trưởng đi một lượt qua các phòng bệnh, xác định không có chuyện gì mới định quay về, ai ngờ lại đụng phải người quen: Cát Hồng, Cát đại sư.

Cát Hồng cũng giống ông, cùng là người tu đạo. Nhưng mà ông là tu thuật bắt quỷ còn Cát Hồng thì tinh thông thuật xem tướng đoán mệnh, đặc biệt là những minh tinh, doanh nhân hay chính khách muốn tìm ông ta để đổi tên thì cũng mất tới mười vạn tệ; càng đừng nói đến chuyện mua nhà, trong nhà trang hoàng bày biện thế nào, mấy lần xem cũng tốn mấy chục vạn; thế mà còn chưa kể nếu muốn mượn vận sửa vận, đường thăng quan tiến chức hay học hành rộng mở thì chỉ tuỳ tiện làm phép thôi cũng tới mấy trăm vạn.

Mấy năm nay Cát Hồng được tâng bốc rất cao, lại là người bận rộn nên không hay để tâm đến chuyện bắt quỷ của bọn họ, nhớ trước đây ông cùng Cát Hồng xưng huynh gọi đệ, năm ngày ba bữa lại đi uống rượu nói chuyện phiếm. Nhưng từ khi Cát Hồng có quan hệ với giới giải trí thì cả người đều thay đổi, chuyện mượn vận sửa vận làm một đống, thậm chí còn làm ra chuyện lòng lang dạ sói là mượn vận khí của người khác để tự căng cường vận khí của bản thân, bị ông phả hỏng hai lần nên quan hệ của hai người trở nên căng thẳng, không ngờ hôm nay lại gặp nhau ở đây.


Tuy nhiên điều làm Trương đạo trưởng càng kinh ngạc là Cát Hồng ở trên máy bay lại không tỏ ra được chút uy lực nào? Không bằng cả hai cậu bé! Thật uổng danh là người tu đạo.

Ông hừ một tiếng, Cát Hồng yếu ớt tỉnh lại, nhìn thấy trần nhà trắng xoá thì kinh ngạc ngồi bật dậy: “Tôi tôi, tôi tôi không chết à? Tôi còn sống! Haha, tôi không chết!”

“Đúng vậy, cậu không chết, cậu còn sống, có phải rất vui mừng không?” Trương đạo trưởng đứng bên cạnh tươi cười nói.

Cát Hồng quay đầu lại nhìn thấy Trương đạo trưởng, “Sao anh lại ở đây?”

Trương đạo trưởng nói: “Máy bay của các cậu xảy ra chuyện, tôi bị phái tới xử lý, chứ không còn thế nào được nữa?”

Cát Hồng: “…”

Trương đạo trưởng cười nói: “Cát bán tiên ơi là Cát bán tiên, cậu nói xem cậu là người tu đạo đã mấy chục năm rồi mà xảy ra chuyện lớn như thế lại không thể hiện chút uy lực nào, còn để cho một cô nhóc cứu mình, cậu không biết xấu hổ à? Ông Tổ sư nhà cậu biết thế nên phải đội mồ dậy nhờ tôi nói cho cậu đấy!”

“Anh nói lung tung gì đấy?” Cát Hồng nóng nảy, chắp tay trước ngực hướng lên trời lạy lia lịa, “Tổ sư đừng trách tội, Tổ sư đừng trách tội, đều tại tên thối tha này nói hươu nói vượn!”

“Nói hươu nói vượn cái gì, cậu dám nói ở trên máy bay cậu có tí sức lực nào không?” Trương đạo trưởng tức giận chỉ Cát Hồng, “Trên máy bay lúc mọi người hôn mê thì cậu ở đâu? Lúc cơ trưởng bị quỷ mặt người đoạt mặt thì cậu ở đâu? Lúc cô gái nhỏ bị bảy tám tên quỷ mặt người vây hãm thì cậu ở đâu? Lúc Cố đại sư bị quỷ đoạt mặt thì cậu ở đâu? Lúc hai cậu bé xông lên thì cậu lại ở đâu? Cậu còn không biết xấu hổ mà nói thế?!”

Cát Hồng bị Trương đại sư nói đến mức đỏ mặt tía tai, thật ra anh ta cũng biết lúc ấy ở trên máy bay nên ra giúp một tay bắt lấy bọn quỷ mặt người, nhưng chúng thực sự rất ghê gớm, bùa chú của anh ta căn bản không có tác dụng, trên người lại không có pháp khí hộ thân, nên lực bất tòng tâm, chẳng lẽ anh ta tay không bắt giặc chắc? Anh ta giải thích một hồi, lại nói: “Anh đừng nói tôi, nếu anh mà ở đó chắc cũng chẳng lợi hại hơn tôi đâu!”

Trương đạo trưởng nói: “Tôi có lợi hại hơn cậu không thì tôi không biết, nhưng tôi biết nếu không có pháp khí thì tôi còn chính mình. Cát Hồng, có phải cậu sống trong nhung lụa quen rồi nên quên mất pháp khí lợi hại nhất chính là bản thân tu sĩ chúng ta?”

Sắc mặt Cát Hồng trắng bệch, cũng không tranh cãi nữa, anh ta trầm mặc nói: “… Là cô gái đó đã cứu chúng tôi à?”

Trương đạo trưởng thở dài một tiếng: “Cát Hồng, cậu thay người ta đoán mệnh sửa mệnh quá nhiều rồi. Đó là đi ngược với lẽ thường, ‘ba nhược năm khuyết’ đáng sợ thế nào tôi tin cậu còn hiểu rõ hơn tôi, tự cậu giải quyết cho tốt đi.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện