"Trương Siêu" hi hi hi gào ầm lên, xoay người muốn chạy, Cố Phi Âm xông lên đè lại anh ta, đánh cho một trận, hai tay túm trên mặt Trương Siêu, muốn đem người mặt quỷ trên mặt anh kéo xuống.

Người mặt quỷ như đã mọc rễ trên mặt "Trương Siêu", dính chặt vào, một tấm da mặt bị kéo đến rõ là dài, nhưng không kéo xuống được.

Cố Phi Âm nhấc tay tát liền mấy cái, người mặt quỷ bị đánh đến hồn phách rời rạc, ngất ngất ngây ngây không còn chút sức lực, cuối cùng vẫn trở thành một thành viên cùng bị treo trên sợi dây đỏ.

Dáng vẻ vừa bạo lực vừa nhanh gọn này khiến Mã Áo cùng Thẩm Việt nhìn mà kinh, may mà người mặt quỷ đã bị bắt, hai người nháy mắt thở ra một hơi. Thẩm Việt nhanh chóng đi qua thử mạch đập của Trương Siêu, cũng may cũng may, còn sống, chỉ là sắc mặt thoạt nhìn không tốt lắm, vừa trắng bệch vừa nhăn nheo vừa sưng đỏ, trên người còn lưu lại vệt máu đỏ tanh nồng, thoạt nhìn như là máu bị ngâm lâu vậy.

Mã Áo nuốt một ngụm nước bọt nói: "Đám người mặt quỷ này xảy ra chuyện gì? Bọn họ có thể cướp đoạt mặt của người khác sao?"

Cố Phi Âm lắc đầu nói cô cũng không biết, trên núi cô ở không có người mặt quỷ, hơn nữa đám người mặt quỷ thoạt nhìn không giống như có thể tự làm chủ được hành động của mình, hẳn là bị con quỷ đầu đàn khác thao túng.


Cô nhìn nhìn Mã Áo cùng Thẩm Việt: "Vì sao các cậu không ngất?"

Mã Áo nhớ tới tình cảnh bùa bình an hóa thành một chùm ánh sáng vàng đánh lui "Trương Siêu", nói: "Có thể, có thể là bởi vì bùa bình an tôi đeo trên cổ đi? Tôi cầu được trong miếu, không nghĩ tới thật sự có tác dụng. Vừa rồi lúc tôi cùng Trương Siêu ở WC, Trương Siêu bị người mặt quỷ nhập vào người, tôi bị anh ta bắt lấy, vốn là tôi không thể tránh thoát, nhưng anh ta không cẩn thận kéo y phục của tôi ra, lộ ra bùa bình an này, người mặt quỷ kia hình như rất sợ bùa bình an của tôi."

Hắn treo trên cổ bảy tám cái, bình thường ăn mặc nhiều cũng nhìn không ra, vừa rồi vật lộn cùng "Trương Siêu" hai cái cúc áo bị kéo đứt, bùa bình an ở bên trong liền rơi ra. Mấy cái bùa bình an này đều là hắn đi đến miếu cầu xin về. Sáu con mắt kia kích thích hắn quá lớn, hắn bèn đi cầu vài cái bùa bình an bảo vệ chính mình, không nghĩ tới thật sự có tác dụng, cũng không biết là cái bùa bình an nào có tác dụng. . .

Hắn vừa nói như thế, Thẩm Việt cũng kinh ngạc sờ sờ túi quần của mình, đây là thứ mà buổi sáng hắn ra khỏi nhà được mẹ đưa cho, nói là bùa bình an bà cầu được trong miếu, nhắc hắn mang theo trên người. Hắn vốn là không để ý tới, chỉ tùy ý đút trong túi quần, hiện giờ nhìn đến, hắn không ngất xỉu, chẳng lẽ cũng là bởi vì có bùa bình an này?

Thẩm Việt nhanh chóng đem bùa bình an này thả lại túi trong, tỉ mỉ ấn ấn xuống, chỉ sợ rơi mất.

Nghĩ đến mẹ, hắn không khỏi đỏ mắt, không được, hắn nhất định phải sống sót trở về.

Cố Phi Âm nhìn nhìn bùa bình an của bọn họ, nhịn không được lui về phía sau hai bước, cô sợ nhất là loại đồ vật mang theo phật lực như vậy, đánh vào người rõ đau.

Thẩm Việt trầm giọng nói: "Cố đại sư, hiện tại người trên máy bay toàn hôn mê, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"

Mã Áo cũng phi thường lo lắng: "Đúng vậy, cũng không biết cơ trưởng thế nào, nếu cơ trưởng cũng hôn mê, máy bay liền không có cách nào hạ cánh, chúng ta ba bốn trăm người ở đây liền chết chắc rồi!"

Cố Phi Âm cũng biết tình huống hiện tại khẩn cấp, cô nói: "Tôi đi khoang điều khiển nhìn xem, các cậu ở trong này chăm sóc bọn họ một chút đi."

Trong cabin trong không biết từ lúc nào bốc lên sương mù, Cố Phi Âm ngửi được một mùi máu càng thêm tanh tưởi, mùi máu này so với người mặt quỷ vừa rồi nồng nặc hơn mấy lần.

Mà mùi vị này, là từ phòng điều khiển bên kia truyền tới.

Cô nhíu mày, kéo kéo sợi dây màu đỏ, năm bóng đen nho nhỏ bị đè trên mặt đất nửa chết nửa sống bay tới giữa không trung, dồn hết sức lực mang theo cô gái tóc dài bay về phía khoang điều khiển. Cũng không phải bọn nó tự nguyện, mà là cô gái tóc dài này rất khủng bố, không chỉ lớn lên khủng bố đến ma quỷ cũng khiếp sợ.Nhất là đôi tay kia của cô, một bàn tay vỗ xuống có thể làm cho bọn họ đầu hoa mắt choáng, không biết chính mình tên họ là gì, ngay cả lí do mình xuất hiện trên máy bay này cũng không biết, hồn cũng sắp bị đập tan, phảng phất có sức mạnh lôi đình, dọa chúng sợ hãi cực kì, tự nhiên không dám chống lại, chỉ sợ không cẩn thận về Tây Thiên luôn.


Bóng đen nhỏ mới tới từ chối hợp tác, điên cuồng muốn trốn, nhưng cô vì cái gì chạy? Phải chạy đi nơi nào? Cô bị đánh đến thất điên bát đảo, đầu óc căn bản không nhớ rõ thứ gì, chỉ nhớ được chính mình nghe lệnh mà đến, làm cho người trên phi cơ tự giết lẫn nhau, làm cho bọn họ đều phải chết.

Bọn họ đều chết, cô liền vui vẻ, hi hi hi hi, á! Một bàn tay đập xuống, cô cũng thành thật rồi.

Bên kia Cố Phi Âm rốt cục bay tới trước phòng điều khiển, mà Mã Áo cùng Thẩm Việt lại đối mặt một vấn đề mới, bởi vì bọn họ phát hiện những hành khách vốn đang an tĩnh nằm đột nhiên tỉnh lại, nhưng bọn họ đã không còn là chính mình nữa, trên mặt họ đều bị khoác lên một khuôn mặt quỷ, con mắt cùng cái mồm mở to kia, làn da với nhiều nếp nhăn kia, khiến người nào nhìn thấy cũng da đầu run rẩy. . .

Có năm sáu hành khách bị người mặt quỷ nhập vào đứng lên, bọn họ đồng loạt nhìn chằm chằm Mã Áo cùng Thẩm Việt, hai cánh môi đầy máu đỏ như thịt sống phát ra tiếng “khì khì”, phát điên nhào về phía bọn họ!

Mã Áo cùng Thẩm Việt quay mặt nhìn nhau, hoảng sợ cực kì, trước sau đều có người mặt quỷ, bọn họ không nói hai lời, trốn vào WC cạnh đó, liều chết giữ chặt cửa.

. . .

Cố Phi Âm vừa đến trước khoang điều khiển, đã thấy một người đàn ông trung niên đi ra, cách ăn mặc của người đàn ông trung niên này Cố Phi Âm vẫn nhớ rõ, mà ngay cả tấm biển ghi tên trước ngực hắn cô cũng biết: Hà Trung Bình, cơ trưởng Hà Trung Bình.

Giờ phút này hắn không còn mang dáng vẻ mà Cố Phi Âm từng gặp, mặt của hắn bị bao trùm bởi một tầng da người, so với dáng vẻ thô tục xấu xí của người mặt quỷ khi bám trên mặt người khác, hắn thoạt nhìn có vẻ tinh xảo hơn nhiều, ít nhất mũi là mũi mắt là mắt, không có bị lệch lên lệch xuống.

Cô dung sức ngửi một cái, thật thơm.

"Hà Trung Bình" mang dáng vẻ thân sĩ: "Vị tiểu thư xinh đẹp này, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cô?" Mắt hắn nhìn sáu năm bóng đen nho nhỏ bị trói trên sợi dây đỏ, trong mắt loé lên màu đỏ như máu, "Nếu như cô thích, mấy thứ này đều tặng cô, chỉ cần cô cùng tôi hợp tác, cô muốn cái gì, tôi đều có thể cho cô."

Cố Phi Âm kéo kéo dây thừng, đám bóng đen nhỏ đang quỳ rạp trên mặt đất cũng giật giật theo, "Chúng đều là tôi bắt được, đã là vật của tôi, không cần anh đưa."

"Hà Trung Bình" cười lạnh một tiếng, nhìn cô gái sắc mặt âm trầm mà quỷ dị trước mặt này. Hắn đương nhiên biết, chính cô gái trước mặt này đã phá hủy kế hoạch của hắn, còn đem một nửa đội quân người mặt quỷ của hắn bắt đi, cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, thế nhưng lại dám hung hăng càn quấy như vậy, "Không cần ỷ vào chính mình có vài phần bản lĩnh, liền cho rằng vô địch thiên hạ, núi cao còn có núi cao hơn, cẩn thận ngay cả mạng của cô mất thế nào cô cũng không biết!"

Hắn nhìn chằm chằm cô gái tóc dài trước mặt, đã thấy ánh mắt đen như mực của cô cũng đang nhìn chằm chằm vào hắn, mặt không đổi sắc tựa hồ một chút không để hắn vào mắt, ánh mắt kia dường như còn chứa đựng chút cảm giác kì lạ như là tham lam thèm thuồng cơ thể hắn vậy. . .


"Hà Trung Bình" tức giận vô cùng, đã lâu lắm rồi không người nào dám nhìn hắn như vậy!

Hắn bước nhanh tiến lên, muốn bóp lấy cổ cô gái tóc dài, hắn muốn cô phải chết, nhất định phải chết.

Ai ngờ đối phương động tác càng nhanh, không lui mà tiến, vọt lên chụp vào mặt hắn. Trò cỏn con này hắn tự nhiên không để vào mắt, không bùa, không kiếm gỗ đào, không đồng tiền cũng không có máu chó mực, một đôi tay trống không, có thể làm gì được hắn?

Nhưng lại chính đôi tay này, kéo lấy da mặt của hắn khiến cho hắn đau đến mức phải gào thét, hắn đau đến mức phẫn nộ cực kì, một lần xiết chặt cổ cô gái tóc dài, muốn bóp chết cô. Thế nhưng cô không chỉ không thèm để ý, ngược lại còn mở miệng, một ngụm cắn luôn cằm của hắn? ? ?

. . . Hắn hắn hắn cằm của hắn bị ăn mất rồi? ?

Hắn a a kêu to: "Cô vì sao có thể ăn tôi? Cô rốt cuộc là người nào? !"

Cố Phi Âm cũng sợ bị xiết đứt cổ, vì thế một tay lôi kéo mặt của hắn, một tay bang bang bang nện vào bụng hắn, mới vừa đập ba phát, người mặt quỷ cầm đầu liền bị đánh cho hồn phách lảo đảo, lực khống chế thân thể Hà Trung Bình cũng lơi lỏng, cánh tay bóp cổ Cố Phi Âm cũng tự nhiên thả ra. Cố Phi Âm thấy thế, thừa thắng xông lên lại đánh thêm mấy cái.

"Hà Trung Bình" bị đánh đến phát sợ, hơn nữa còn mất luôn cái cằm, giờ phút này cũng không duy trì vẻ thân sĩ trước đó. Hắn cũng biết chính mình đụng phải tảng đá cứng, nhấc chân lên định đá cô gái tóc dài này ra, muốn cách xa cô một chút. Cố Phi Âm bị đá lui ra phía sau vài bước, tay lại không buông ra, chỉ thấy tấm da mặt bị kéo ra ngày càng dài, càng kéo càng dài, cái miệng há ra kia bị kéo thành hai sợi dây quỷ dị mà vặn vẹo, giờ phút này hai sợi dây đóng đóng mở mở, phát ra tiếng gào thét chói tai khiến người khác sợ hãi, gần như truyền khắp cả máy bay! Mà giờ khắc này, Mã Áo cùng Thẩm Việt đang trốn trong WC đã sắp không chống cự được lực đẩy của sáu người thành niên. Mắt thấy cửa WC sắp bị đẩy ra, hai người sắc mặt tái nhợt, mồ hôi rơi không ngừng, ướt hết cả quần áo.

Mã Áo khóc lóc nói: "Sớm biết như vậy tôi đã đi cùng đại sư rồi, người ở bên ngoài thật đáng sợ, bọn họ xông tới có thể ăn thịt chúng ta hay không?"

Thẩm Việt cũng hoảng sợ không thôi, tựa vào cửa WC, nói: "Đừng nói nữa, dùng sức nói chuyện đó của anh đi chặn cửa đi!" Chẳng lẽ hắn không hối hận sao? Hắn cũng có thể cùng đi, nhưng hắn cũng sợ chính mình đi theo sẽ kéo chân sau của đại sư, biết vậy thà đi kéo chân sau còn hơn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện