"Có ma! Có ma! Nhà ma này của các người có ma!"

Mã Áo bị dọa sắp phát điên rồi, mặt hắn trắng bệch, trong mắt đầy kinh hoàng không ngừng điên cuồng gào thét lôi kéo nhân viên bên ngoài nhà ma, nếu như nhìn kỹ còn có thể phát hiện ra hắn đang run rẩy, hai chân không có sức, gần như đã không thể đứng thẳng được nữa.

Có lẽ dù thế nào hắn cũng không ngờ mình lại nhìn thấy sáu con mắt ở trong quan tài kia! Sáu con mắt này như vật sống lại như vật chết, cho hắn một cảm giác âm u tà ác không thể nói rõ được - cảm giác bị nhìn chằm chằm như vậy quá mãnh liệt, như có ý thức, tuyệt đối không thể nào là ảnh chụp được. . . Vậy thì chỉ có thể là. . .

Trong lòng hắn chợt căng thẳng, liều mạng nắm lấy người nhân viên của nhà ma và lắc mạnh: "Thật mà, nhà ma của các người có ma! Tôi vừa mới nhìn thấy xong!"

Nhân viên của nhà ma cười ôn hòa và vỗ vào vai hắn, trấn an: "Được rồi, được rồi, tôi biết rồi, anh đừng kích động, mong anh hãy bình tĩnh lại. Anh xem, chỗ chúng tôi là nhà ma, trong nhà ma thì nhất định phải có ma rồi, nhưng đó đều là do nhân viên của chúng tôi giả trang thôi, mong anh đừng sợ."

"Không, tôi nói là ma thật cơ mà!" Mã Áo lớn tiếng nói: “Tôi nhìn thấy trong quan tài kia có sáu con mắt! Thật đấy, tôi tận mắt nhìn thấy. Chẳng lẽ các người có thể nhét được ba người vào trong quan tài sao? Chắc chắn là không nhét được rồi! Nhưng tôi đã nhìn thấy trong quan tài này có sáu con mắt, trong khe quan tài còn có máu chảy ra đầy đất, thật sự quá đáng sợ. Sao anh nhìn tôi như vậy? Anh không thấy quá quỷ dị sao? Không tin thì anh tự xem đi!"

"Được rồi, quý khách, tôi đã biết rồi, tôi sẽ đi xem. Bây giờ để tôi dẫn anh sang bên cạnh nghỉ ngơi một lát nhé."

". . . Có phải anh không tin tôi đúng không? Anh đang nói có lệ với tôi à?"

"Tôi tin anh, nhưng tôi nghĩ bây giờ anh cần được nghỉ ngơi hơn."

". . ."


Mã Áo ôm đầu, vào lúc hắn vô cùng tuyệt vọng thì thấy một đôi tình nhân hét lên và chạy từ trong nhà ma ra. Cô gái nhắm mắt trốn ở trong lòng cậu thanh niên, mặt cậu thanh niên cũng tái nhợt.

"Hu hu anh yêu, nhà ma này thật đáng sợ!"

"Ngoan đừng sợ, đừng sợ, có anh đây rồi."

"Những con ma kia quá đáng sợ, có con có răng nanh, có ác ma có cánh, còn có kẻ ba tay, bốn chân!"

Mã Áo và nhân viên nhà ma liếc nhìn nhau, một người mờ mịt khiếp sợ, một người thản nhiên mỉm cười: ". . ."

Đôi tình nhân mới đi ra thì lại có một người đàn ông la hét và chạy từ trong nhà ma ra. Nhìn bộ dạng anh ta thì rõ ràng cũng bị dọa, trên mặt đầy vẻ kinh hoàng, sợ chết khiếp chạy đến, trong miệng không ngừng la: "Ma, ma đấy, có ma đấy! Cứu tôi với!"

Mã Áo thấy vậy thì choáng váng, cảm thấy cảnh tượng này rất quen mắt, hình như mình đã từng nhìn thấy ở đâu rồi thì phải?

Sau khi suy nghĩ cẩn thận lại, oa, đó không phải là bộ dạng mình bối rối chạy thoát thân vừa rồi sao?

Mã Áo: ". . ."

Nhân viên nhà ma: ". . ."

Người nhân viên mỉm cười nhìn Mã Áo: "Thưa anh, xin hỏi anh còn cần giúp gì nữa không?" Anh ta đã nhìn thấy nhiều người khách như vậy rồi. Thậm chí bộ dạng khoa trương hơn Mã Áo cũng có. Có người chân tay mềm nhũn không thể động đậy được là nhiều nhất, la hét chói tai, kêu khóc cũng không phải là số ít. Có người còn buồn cười hơn, hỏi anh ta có phải trong quan tài thật sự có người chết, hoặc là ma hay không? Nếu không sao nhìn khủng khiếp như vậy? Những người này cứ bắt anh ta phải nhiều lần xác nhận trong quan tài là người giả trang, giống như nhận được đáp án này mới làm cho bọn họ yên tâm được vậy.

Mã Áo chỉ là một trong đám đông, chẳng có gì lạ cả.

Mã Áo: "... Điện thoại của tôi rơi ở bên trong rồi."

Người nhân viên: "Được, xin hỏi anh rơi ở chỗ nào?"

Mã Áo: "Trước quan tài."

Quả nhiên là thế, người nhân viên cũng không thấy bất ngờ: "Được, mong anh chờ một lát." Còn không phải là nhặt điện thoại sao, anh ta thậm chí còn từng nhặt cả giày với bít tất rồi, điện thoại chỉ là chuyện nhỏ thôi.

Mã Áo: ". . ."

Xung quanh còn có người đang cười, phần lớn bọn họ mới từ trong nhà ma đi ra, rõ ràng không ít người đã nhìn thấy bộ dạng của hắn vừa rồi. Mãi đến lúc này, Mã Áo mới phát hiện vẫn có không ít người đang ngồi bên ngoài nhà ma, trên mặt bọn họ vẫn chưa hết khiếp sợ, nhưng cũng đầy kích thích và hưng phấn, hình như còn nóng lòng muốn thử.

Mã Áo cúi đầu, chẳng lẽ hắn nhìn nhầm sao?

Không thể nào. Hắn không phải người mù càng không mắc chứng hoang tưởng, gần như vậy thì làm sao có thể nhìn nhầm được? Đương nhiên bất kể thế nào, hắn cũng không có can đảm quay lại một lần nữa. Hắn không muốn trải qua cảnh tượng vừa rồi lần thứ hai đâu. . . Lúc này, hắn không tránh khỏi nghi ngờ chính mình, lẽ nào hắn thật sự là kẻ nhát gan à?

Không, hắn không phải là người nhát gan, nhất định là do nhà ma này quá đáng sợ!
Đương nhiên lúc này hắn chỉ lo sợ, còn không biết các bình luận "Mã Áo biến mất", “Tìm kiếm Mã Áo" đang không ngừng xuất hiện ở phòng livestream, vô số người nghe tin lại thích xem náo nhiệt đều tràn vào phòng, số lượng khán giả đã trực tiếp tăng đến năm trăm nghìn người! Cho dù phòng livestream mờ tối, mơ hồ có vài ánh sáng màu xanh lét, còn có tiếng nhạc xa xôi vọng tới, nhưng phòng livestream quá náo nhiệt, nên bầu không khí đó cũng không thể khiến người ta khiếp sợ được.

Mãi đến khi trong tiếng nhạc xa xôi vọng tới tiếng bước chân.

Trong phòng livestream vốn đã yên tĩnh, chỉ một âm thanh này cũng được phóng đại lên vô số lần, ngay cả các bình luận cũng chợt im lặng một lát, sau đó lại bắt đầu ầm ĩ, tất cả đều đặt tiền cược đoán xem người quay lại là nhân viên của nhà ma hay là Mã Áo nhát gan của bọn họ? Đương nhiên cũng có người xối nước lạnh: “Cũng có thể không phải hai người đó, chỉ là một người đi ngang qua thì sao. :) "

Nếu vậy thì quá đáng quá rồi, Mã Áo nhát gan của bọn họ không thể vứt bỏ phòng livestream lâu như vậy được!

Mọi người đang náo nhiệt, tiếng bước chân lại càng lúc càng gần, cuối cùng dừng lại bên cạnh chiếc điện thoại. Cả phòng livestream cũng im lặng.

Trong chớp mắt tiếp theo, chỉ thấy trong màn ảnh tối tăm có một bóng trắng bay vào rồi đứng lại và cúi đầu nhìn xuống, bởi vì quá tối nên gương mặt cũng trở nên mơ hồ, chỉ còn lại sự mờ mịt và tái nhợt, mà đôi mắt đặc biệt rõ ràng, nhìn chằm chằm vào bọn họ không chớp mắt!

Bởi vì quá tối nên nhìn không được rõ lắm, lại cho người ta cảm giác giống như bị vật gì kỳ quái để mắt tới, chỉ vừa nhìn thấy trong chớp mắt đã khiến người ta chợt căng thẳng, nổi da gà khắp người!

"!!!!"

"Tôi ngất, người kia là ai vậy?"

"Dù sao tôi cũng chắc chắn không phải là Mã Áo!"

"Cũng không phải là nhân viên của nhà ma!"

"Không lẽ là ma à???"

"Má ơi, thật dọa người mà! Vừa rồi khi đột nhiên nhìn vào đôi mắt kia, tôi suýt nữa thì đái cả ra quần!!"

". . ."

Tiểu Điềm Điềm là quản lý phòng livestream "Mã Áo lớn mật", ban đầu cô còn đang cười Streamer nhà mình quá nhát gan, nhưng bây giờ cô không cười được nữa, trái lại kinh hoàng nhìn bóng dáng kỳ lạ và đôi mắt không hề cảm xúc nên có vẻ hơi u ám đáng sợ xuất hiện ở phòng livestream.

Đột nhiên, bóng dáng kia tới gần rồi hình ảnh đang di chuyển, dường như điện thoại được nhặt lên, bởi vì trong màn ảnh không còn là trần nhà tối tăm, cũng không phải là hai con mắt khủng khiếp nữa, mà là một cái quan tài - chính là cái quan tài đã hai lần dọa cho Mã Áo khiếp sợ.

Màn hình bắt đầu lay động, cái quan tài này cũng càng lúc càng gần.

Đây là muốn làm gì vậy?

Toàn bộ phòng livestream đều yên lặng, tất cả mọi người trơ mắt nhìn cô mở nắp quan tài ra. Cảnh trong nhà ma vốn đã rất khủng khiếp, lại thêm tiếng nhạc làm nền thì càng đáng sợ hơn. Khi mọi người ở đây đang nghi ngờ, chỉ thấy cô gái xa lạ đột nhiên xuất hiện không nói câu nào, đi tới và đứng ở trước quan tài.

Trong nháy mắt, trong các bình luận không ngừng a a a, oa oa oa, mình ngất, cô ta muốn làm gì?!

Sau đó, vào lúc tất cả mọi người đang mờ mịt khiếp sợ, màn ảnh nhất thời chuyển động, bọn họ liền từ bên ngoài nhìn quan tài biến thành từ quan tài nhìn ra phía ngoài, chậm rãi hạ thấp xuống. Lọt vào trong tầm mắt bọn họ là quan tài tối đen như mực, chỉ có ánh sáng mờ tối xuyên vào nên nhìn không được rõ lắm. . . Đột nhiên, rầm một tiếng, nắp quan tài đóng lại, trong màn ảnh cuối cùng chỉ còn lại có bóng tối!


Yên tĩnh, yên tĩnh giống như chết chóc.

". . ."

". . ."

". . ."

"A a a a a a! Cứu tôi với, tôi cảm giác mình cũng nằm vào trong quan tài rồi. Có chuyện gì xảy ra vậy!"

"Tôi ngất, tôi có thể nói mình bị dọa cho xót ra quần không?"

"Phía trên, anh xót ra quần đã là cái quái gì chứ! Tôi còn nổi da gà khắp người đây này!"

"Mẹ hỏi vì sao tôi khóc, tôi có thể nói là mình bị dọa không?"

"Tôi nhớ Mã Áo nhát gan quá. Anh mau đón chúng tôi về đi!"

"Tiểu Mã, Tiểu Mã anh mau trở lại đi, tôi không muốn ở chỗ này đâu!"

"Cứu tôi với! Ai tới cứu tôi ra ngoài đi! !"

. . .

Cố Phi Âm sắp không nhớ nổi mình đã nhặt được điện thoại lần thứ mấy rồi. Cô thật sự không hiểu điện thoại đắt tiền như vậy, sao bọn họ có thể tùy tiện đánh rơi chứ? Nếu là cô thì đã nâng ở trước ngực, đeo ở trên cổ, tuyệt đối không có chuyện rơi ra được đâu!

Không đúng, sao không thấy nữ quỷ áo đỏ thế nhỉ?

Mình nhờ cô ấy làm hộ có một buổi mà thôi, thế này thì đúng là vô trách nhiệm quá!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cố Phi Âm: Nếu tôi cũng có cái điện thoại di động đeo trên cổ thì tốt rồi. (Chờ mong )



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện